Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 3 Chương 35: Không nói chuyện với cô bé xa lạ

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 3 Chương 35: Không nói chuyện với cô bé xa lạ


“Gia chủ, đại tiểu thư đến!”

Sau tiếng truyền của hạ nhân, một thân ảnh hồng sắc mỹ lệ, thanh nhã bước vào phòng khách. Chỉ một thoáng cả phòng khách liền sáng rực hẳn lên, tỏa hương bốn phía.

Tư Đồ Khôi hài lòng nhìn đại nữ nhi của mình, dáng vẻ phóng khoáng, dung mạo đoan trang, quả nhiên là tiểu nữ nhi không thể so sánh được, hắn quay đầu liếc về phía Hách Liên Tử Phong, không biết hắn có hứng thú với đại nữ nhi của mình hay không. Vừa nhìn, hắn không khỏi nhíu mày, người ta hoàn toàn không có liếc mắt nhìn nữ nhi của hắn, Hách Liên Tử Phong thật không gần nữ sắc giống như tin đồn hay là trong người có bệnh?

Thất tiểu thư oán hận nhìn tỷ tỷ mình, nàng ta vừa đến liền làm tiêu tan hoàn toàn lòng tự tin của nàng. Nàng không hiểu, tỷ tỷ rõ ràng là một cô gái đã không còn trong sạch, tại sao còn được nhiều người thích tha thiết như vậy? Nàng rốt cuộc là xui xẻo thế nào, tại sao tỷ tỷ vừa xuất hiện thì đã che đi toàn bộ ánh hào quang của nàng?

Ghé mắt thấy Hách Liên Tử Phong điềm nhiên nhìn chằm chằm vào chén rượu trong tay mà thưởng thức, mí mắt cũng không nâng, nhất thời nàng mừng thầm trong lòng, may là hắn đối xử bình đẳng đối với hai tỷ muội các nàng, ai cũng không được hắn chú ý vậy thì chứng minh nàng hoàn toàn còn có cơ hội rồi.

Vân Khê ngấm ngầm quét một vòng, tầm mắt nhàn nhạt xẹt qua người Hách Liên Tử Phong, thấy hắn không nhìn nàng thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, trước cứ không chào hỏi hắn, nếu giờ này hắn biết mình thì không thể đảm bảo không xảy ra sơ sót gì, cho nên để chắc chắn, nàng hi vọng hắn tiếp tục không nhìn mình.

“Phụ thân, không biết cho truyền gọi nữ nhi có chuyện gì quan trọng?” Nàng nhẹ nhàng khom lưng cúi đầu, lời nói ôn nhủ nhỏ nhẹ.

Tư Đồ Khôi nở nụ cười hớn hở, nói: “Mẫn Mẫn tới bái kiến Hách Liên công tử.”

Hắn vừa dứt lời, không khí chung quanh nhất thời trở nên có chút quái dị, ai cũng biết Tư Đồ gia tộc và Hách Liên gia tộc từng hủy bỏ hôn ước vì một số lý do khó nói, đại thiếu gia và đại tiểu thư hai bên gặp mặt vốn rất lúng túng rồi, hiện tại gia chủ còn cố ý trịnh trọng giới thiệu hai bên, rõ ràng là muốn nhục nhã song phương sao? Gia chủ rốt cục là có ý gì?

Mi tâm Vân Khê hạ xuống, nghiêng người khom lưng với Hách Liên Tử Phong, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ như cũ nói: “Tư Đồ Mẫn Mẫn bái kiến Hách Liên công tử, ngưỡng mộ đại danh Hách Liên công tử đã lâu.”

Hách Liên Tử Phong rốt cục ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt xẹt qua sườn mặt nàng, rồi rất nhanh liền thu lại, ngữ khí hờ hững nói: “Tư Đồ tiểu thư đa lễ.”

Đáy lòng Vân Khê thầm than thở, người này thật sự là lạnh lùng, lãnh khốc trước sau như một, nhưng mà như vậy càng tốt, bớt không ít phiền toái cho nàng.

“Phụ thân, nữ nhi đã gặp Hách Liên công tử, thân thể nữ nhi hơi khó chịu, xin đi về nghỉ ngơi trước.”

“Chờ đã!” Tư Đồ Khôi thấy nàng vội vã muốn đi, liền cho rằng là bởi vì nàng khó xử nên mượn cớ có bệnh, hắn không tính để nàng đi như vậy: “hiếm khi Hách Liên công tử đến quý phủ một chuyến, sao Mẫn Mẫn không múa một khúc góp vui cho Hách Liên công tử?”

“Phụ thân…” Vân Khê lập tức định từ chối, bảo nàng bắt chước bước đi, tư thái, thậm chí là giọng điệu nói chuyện của Tư Đồ Mẫn Mẫn, nàng còn cố gắng có thể, nhưng bảo nàng bắt chước kỹ thuật nhảy múa của Tư Đồ Mẫ Mẫn thì nàng chịu. Hơn nữa nghe Vân Thanh nói ở chiến trường, Tư Đồ Mẫn Mẫn từng múa một khúc mà ngăn cản khí giới, có thể tưởng tượng ra trình độ nhảy múa của nàng, hơn nữa bản thân nàng lại có mê tâm thuật, ai đã từng xem nàng múa sẽ bất giác bị nàng mê hoặc.

Điệu múa như vậy, nàng chắc chắn không học được.

Sắc mặt Tư Đồ Khôi đột nhiên trầm xuống, quả quyết nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm trái ý phụ thân?”

Nhất thời Vân Khê làm bộ như sợ hãi, đáy lòng thì thầm mắng mỏ, xem ra Tư Đồ Khôi này cũng chưa chắc thực sự yêu thương nữ nhi, một khi ảnh hưởng đến lợi ích, hắn chắc chắn sẽ không do dự đẩy nữ nhi ra ngoài để đổi lấy quyền lợi tốt nhất.

“Nữ nhi không dám, nữ nhi xin tuân theo ý cha.”

Từ chối không được, xem ra chỉ có thể dựa vào Hách Liên Tử Phong, thay vì bị Tư Đồ gia phát hiện nàng giả mạo thân phận Tư Đồ Mẫn Mẫn, thì thà chủ động tiết lộ thân phận của mình cho Hách Liên Tử Phong, tìm kiếm sự giúp đỡ của hắn. Nàng yêu kiều bước tới trước mặt Hách Liên Tử Phong, khẽ khom người nói: “Không biết Hách Liên công tử đã từng đi qua một nơi chưa, chỗ đó gọi là chùa Từ Vân…”

Khi Hách Liên Tử Phong nghe thấy ba chữ “chùa Từ Vân”, khó có thể nhận ra thân hình to lớn cứng ngắc lại, hắn bỗng dưng ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn vào con ngươi đen nhánh của nàng.

Thời gian bốn mắt nhìn nhau, giao động ngấm ngầm mãnh liệt truyền lại vô số tin tức.

“Hôm nay ở trên đường Mẫn Mẫn tình cờ đụng phải hai vị đạo cô đến từ chùa Từ Vân, nghe các nàng miêu tả phong cảnh chùa Từ Vân đẹp như thế nào, đạo quán thanh tịnh, vách núi mây mù lượn lờ, còn có rừng trúc lưu luyến. Sau khi Mẫn Mẫn nghe xong, tràn đầy cảm xúc cho nên dựa vào sự miêu tả phong cảnh xinh đẹp của các nàng, đột nhiên nghĩ ra một đoạn vũ điệu, kính mời Hách Liên công tử thưởng thức và đánh giá.”

Con ngươi tối tăm như hồ sâu của Hách Liên Tử Phong không khỏi dâng lên sóng ngầm, trong nháy mắt xuất hiện rồi triệt tiêu, một lần nữa khôi phục thần sắc hờ hững, thanh âm khàn khàn nói: “đó là vinh hạnh của tạ hạ.”

Người chung quanh không nghe ra bí mật gì giữa hai người, chẳng qua là tò mò, vì sao đại tiểu thư không trực tiếp nhảy điệu Kinh Hồng vũ mà nàng am hiểu nhất, mà lại muốn nhảy một đoạn vũ điệu mới nghĩ ra?

Tư Đồ Khôi cũng không thấy có cái gì không ổn, rốt cuộc nhìn thấy giữa hai người bọn họ có sự trao đổi ánh mắt, hắn thầm mừng rỡ trong lòng. Kỹ thuật múa của nữ nhi, hắn rất tin tưởng, hễ đã xem nữ nhi khiêu vũ thì không ai không ái mộ. Hắn tin là chỉ cần nữ nhi múa một điệu thì nhất định sẽ lấy được lòng Hách Liên Tử Phong.

Thất tiểu thư ngồi trước đàn, nắm chặt khăn tay mình, hung hăng cắn môi. Đáng ghét, nàng ta không phải là thích Vân Thanh kia sao, không lấy ai khác ngoài hắn sao? Sao bây giờ lại khoe khoang làm dáng trước mặt người đàn ông khác? Hừ, đàn bà dâm đãng!

Vân Khê nín thở, tạo tư thế múa, tuy nói kỹ thuật múa của nàng không có gì đặc sắc nhưng việc tạo dáng này cũng không quá khó khăn.

Thất tiểu thư càng nghĩ càng giận, nàng sao có thể để tỷ tỷ khoe khoang trước mặt khách nhân? Đây chẳng phải là sẽ hủy hoại hạnh phúc của mình?

Nghĩ đến đó, nàng vội vàng nháy mắt ra hiệu với nha hoàn bên cạnh.

Vân Khê ghé mắt vừa vặn nhìn thấy ánh mắt trao đổi của hai chủ tớ, nàng xoay vòng eo, bắt đầu nhảy múa, chân cố ý di chuyển tới chỗ nha hoàn. Nàng ở xa thế làm sao có cơ hội giở thủ đoạn? Sao nàng không giúp đỡ cho nàng ta, tạo cơ hội cho nàng ta chứ?

Thất tiểu thư nhìn nàng tự mình đi tới, vội vàng hung ác ra hiệu cho nha hoàn.

“a..” Bị đạp một cái vào chân một cách tàn nhẫn, sau lưng lại bị đẩy mạnh một cái, lập tức thân thể Vân Khê ngã về phía trước. Nếu là bình thường, cái trò trẻ con này đừng hòng làm tổn thương nàng nhưng bây giờ thì khác, mọi người đang chăm chú nhìn nàng giả làm Tư Đồ gia đại tiểu thư không biết võ công, thế nên nàng không thể công khai sử dụng võ công.

Xong rồi, một cái ngã này không thể không sứt đầu mẻ trán.

Vân Khê ra sức mắng chửi từ đáy lòng, có cần độc ác vậy không? Phụ họa một chút là tốt rồi, lại ra tay ác như thế!

Nàng không biết là sau khi bị thất tiểu thư liên tục trừng mắt, nha hoàn kia nhất thời gấp gáp, liền ra tay nặng, đến lúc xong, nàng cũng hoảng sợ đến luống cuống, không biết làm sao.

Mắt thấy sẽ phải tiếp xúc thân mật với mặt đất thì đột nhiên một thân ảnh màu tím tiến tới gần, giữa chừng đưa tay kéo nàng lên. Cùng với một hồi mùi hương trúc, nàng rơi vào cái ôm hơi lạnh.

Biến cố bất ngờ này khiến những người có mặt đều giật mình không thôi.

Tư Đồ Khôi nhìn Hách Liên Tử Phong đột nhiên ra tay cứu giúp nữ nhi, ôm nữ nhi vào trong ngực, hắn mừng rỡ trong lòng giống như là trúng giải thưởng lớn vậy. Ai cũng biết Hách Liên Tử Phong lạnh lùng, chưa từng thấy hắn ra tay cứu một cô gái nào? Hôm nay trước mặt nhiều người như thế này hắn lại giành trước cứu nữ nhi của mình, điều này nói lên gì, nói lên hắn có cảm tình với nữ nhi.

Không sai, có hi vọng rồi!

Hắn quay đầu trừng mắt với nha hoàn, hắn thấy rõ ràng màn mờ ám vừa rồi, vốn muốn lôi nàng ra trừng phạt nặng, nhưng nghĩ tới nhờ sai lầm của nàng mà giúp nữ nhi một lần, tức giận trong lòng hắn cũng giảm đi nhiều: “lớn mật! ngươi dám ám hại đại tiểu thư, còn không mau cút ra ngoài cho ta?”

Nha hoàn vốn sợ hãi bị trách phạt, không ngờ gia chủ chẳng qua chỉ đuổi nàng ra ngoài, nàng mừng rỡ vạn phần, vội vàng cúi đầu, rời khỏi phòng khách.

Thất tiểu thư trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Vân Khê và Hách Liên Tử Phong, khăn tay bị nắm thành từng nếp. Tại sao lại như vậy? Nàng rõ ràng là muốn tỷ tỷ mất mặt, không ngờ ngược lại thành giúp tỷ tỷ, vận khí của nàng ta có phải là quá tốt không?

Sau khi lấy lại thăng bằng, Vân Khê túm chặt lấy vạt áo Hách Liên Tử Phong, từ từ ngẩng đầu lên, bộ dáng mềm mại không xương, thần sắc động lòng người, thấy thế lòng Hách Liên Tử Phong trở nên rung động, song điều làm hắn xúc động chính là đôi mắt thật mỹ lệ của nàng. Vừa rồi nghe nàng nói đến chùa Từ Vân, vách núi, rừng trúc, hắn cũng chỉ là hoài nghi thôi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt quen thuộc của nàng, hắn mới thực sự khẳng định thân phận của nàng, nàng thật đúng là Vân Khê!



Cách mấy ngày, bây giờ nàng đã là vợ người khác, đáng lẽ hắn phải buông tay nhưng là không biết vì sao, tình cảm nảy sinh trong lòng cùng tiếc nuối kia vẫn tồn tại như thế. Hắn nghĩ, cả cuộc đời này ngoài nàng ra thì sẽ không có ai có thể làm tim hắn có cảm giác rung động như vậy nữa.

Vô tình hắn đã ngắm nhìn nàng thật lâu, lâm vào ký ức của chính mình mà quên thu hồi bàn tay đặt bên hông Vân Khê.

Người ngoài thấy hắn giống như là vừa thấy đã yêu Tư Đồ Mẫn Mẫn rồi, nếu không sao hắn lại toát ra vẻ mặt động tình?

Trong lòng Vân Khê thầm kêu khổ, người này rốt cuộc là sao vậy? trong thời khắc mấu chốt lại đờ ra như vậy?

Bị hắn ôm chặt, nàng không tách ra được không còn cách nào khác phải đấm vào ngực hắn mấy cái nhắc nhở hắn tỉnh lại.

“Đa tạ Hách Liên công tử ra tay cứu giúp.”

Ánh mắt Hách Liên Tử Phong trở nên ảm đạm, lúc này mới dần buông lỏng tảy ra, trong mắt có một loại cảm xúc bị hắn đè ép thật sâu xuống.

Vân Khê quay đầu, nhẹ nhàng cúi đầu với nói với Tư Đồ Khôi: “Phụ thân, nữ nhi thật sự không nên quấy rầy nhã hứng của các vị. nữ nhi thật sự cảm thấy có chút khó chịu xin cáo lui trước, kính xin cha đồng ý.”

Tư Đồ Khôi thấy đã đạt được mục đích, tự nhiên cũng không giữ nàng lại nữa, vui mừng vẫy tay với nàng nói: “đi đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Vân Khê khom người, đi ra khỏi gian phòng.

Đến khi ra khỏi cửa, Vân Khê lập tức thở phào nhẹ nhõm, Tư Đồ Mẫn Mẫn phải sống như thế thật đúng là đủ mệt mỏi, xem ra làm danh môn khuê tú không phải tốt đẹp gì, còn không tự do tự tại như một cô gái thôn dã.

Cũng may nàng gả cho một nhà người tốt, Lăng Thiên cung không có nhiều quy củ ràng buộc như vậy, cũng không có ba bà sáu cô giám sát mỗi một hành động tiếng nói của nàng, nàng muốn làm gì thì làm, ngay cả vị phu quân thân thiết phần lớn cũng nghe theo nàng, cuộc sống thong dong tự tại, vui vẻ như của thần tiên vậy!

“ha ha” nghĩ đến hạnh phúc mình đang có, nàng không nhịn được liền cười vui vẻ.

Sau khi Vân Khê rời bữa tiệc, thất tiểu thư cũng rời đi theo, nếu nàng còn lưu lại nữa chính là tự rước lấy nhục. Nàng đi mấy bước đuổi theo Vân Khê, chợt nghe được Vân Khê cười, nỗi hận trong lòng càng đậm.

“Ta còn tưởng tỷ tỷ hết sức chung tình, thì ra cũng chỉ là như thế.” Nàng vượt qua Vân Khê nói giọng chê cười.


Vân Khê thu lại nụ cười, nhàn nhạt nhìn về phía nàng: “ý muội muội là gì?”

Thất tiểu thư lạnh lùng nói: “Tỷ tỷ đã có nam nhân của mình, cũng đừng mơ mộng đi dụ dỗ nam nhân khác! Hách Liên công tử xuất thân từ danh môn thế tộc, sẽ nhanh chóng kế nhiệm vị trí Hách Liên gia chủ, thân thể tỷ tỷ không sạch sẽ như vậy là không thể nào danh chính ngôn thuận gả vào Hách Liên gia tộc. Ta khuyên tỷ nên sớm từ bỏ tâm tư này đi!”

Vân Khê nhợt nhạt cười một tiếng, không khỏi thở dài thay Tư Đồ Mẫn Mẫn, ở Lăng Thiên cung, nàng từng nguyện ý lấy tính mạng mình trao đổi để cứu muội muội, nhưng muội muội của nàng thì sao? Người ta căn bản không hề cảm kích, hơn nữa còn không ngừng ngầm chế giễu tỷ tỷ mình, hai nàng đều là tỷ muội, nhân phẩm sao lại khác nhau như thế?

Nhìn thất tiểu thư trước mắt, nàng không khỏi liên tưởng tới muội muội Vân Mạnh Dao của nàng, ban đầu cũng vì một người đàn ông, nàng ta không ngại thiết kế cái bẫy hủy hoại sự trong sạch của tỷ tỷ mình, cuối cùng còn làm hại Vân Khê nhảy núi tự vẫn chết. Khó trách có người nói, độc nhất lòng dạ đàn bà!

Vị thất tiểu thư này và mẫu thân nàng, nhị phu nhân không phải là loại lương thiện gì, giữ lại các nàng sớm muộn cũng làm hại Tư Đồ Mẫn Mẫn. Chẳng qua bây giờ chưa phải lúc động vào các nàng, nàng sẽ không phá hủy kế hoạch của mình chỉ vì hai nữ nhân.

“Muội muội nếu thực sự thích hắn thì tự mình đi tranh thủ, cần gì nói nhiều với ta? Nếu muội muội không yên tâm, ở đây ta xin thề cả đời này sẽ không gả cho Hách Liên Tử Phong, nếu làm trái lời thề sẽ chết không có chỗ chôn, như vậy được rồi chứ?” Nàng không phải là Tư Đồ Mẫn Mẫn đương nhiên sẽ không gả cho Hách Liên Tử Phong, hơn nữa nàng đã sớm là phụ nữ có chồng, cho nên lời thề này chẳng có tính trói buộc gì với nàng.

“Ngươi nói thật sao?” Thất tiểu thư bán tính bán nghi.

“Tin hay không tùy ngươi.” Vân Khê lướt qua vai nàng, bước đi xa, dây dưa với nàng chính là lãng phí thời gian.

Thất tiểu thư nhìn bóng lưng của nàng, nghĩ ngợi, nếu đã thề độc rồi vậy chắc chắn không giả, trong lòng bỗng dưng thấy vui mừng. Chỉ cần nàng ta không tranh đoạt với mình như thế thì nàng còn có cơ hội.

Thật vất vả mới tách khỏi tầm mắt mọi người, trở lại phòng mình, đóng cửa lại, Vân Khê mệt mỏi duỗi lưng một cái, cả ngày giả vờ làm đại tiểu thư thật mệt người.

Nàng vừa đi, vừa tháo trang sức, thoa cài tóc trên đầu xuống, tiện tay ném một cái, chính xác lên bàn trang điểm. Ngay sau đó thuận tay cởi xiêm y, mặc cái này toàn thân chỗ nào cũng không thoải mái.

Cởi được một nửa xiêm y, đột nhiên một đôi tay ôm lấy nàng từ phía sau lưng, nàng cả kinh định hô lên tiếng, cái miệng nhỏ nhắn lại bị người ta che kín.

Nàng mở to hai mắt nhìn người phía trước, khi cảm thấy hơi thở quen thuộc của hắn, nàng mới thôi không giãy dụa.

Long Thiên Tuyệt lộ ra diện mạo thực sự của hắn, mỉm cười đắc ý thật giống như là con mèo vừa trộm được thịt cá vậy.

“Đáng ghét, chàng đột nhiên nhảy ra làm gì thế? Không biết sẽ dọa chết người sao?” Vân Khê đấm nhẹ lên lồng ngực hắn, vểnh miệng lên làm nũng nói.

“Lá gan của nàng không phải rất lớn sao? làm sao mà dễ dàng sợ như thế được?” Long Thiên Tuyệt buông lỏng nàng ra, tự ý ngồi bên cạnh bàn rót trà uống.

Vân Khê trừng hắn một cái, phô bày tư thái quyến rũ, ngồi cạnh hắn, nói: “Nói thật, thiếp vừa gặp Hách Liên Tử Phong, hắn cũng biết thân phận thực sự của thiếp. Tối nay chúng ta hành động có nên gọi hắn không?”

“Không! Tiểu tử này không đáng tin, ai biết hắn tham gia có bán đứng chúng ta hay không?” Long Thiên Tuyệt uống trà, không nghĩ ngợi liền bác bỏ, một lý do là hắn nói, còn một nguyên nhân khác là hắn không muốn nàng và Hách Liên Tử Phong gần nhau.

Xem thấu tâm tư của hắn, Vân Khê hé miệng cười khẽ, lấy chén trà từ trong tay hắn: “quỷ hẹp hòi thích ăn dấm chua.”

Mặt Long Thiên Tuyệt trở nên lúng túng, bị nàng liếc mắt một cái liền biết tỏng thực sự không phải là chuyện tốt gì, nhưng mà nhìn nàng nhấp môi chén trà mà hắn uống qua, tâm tình hắn lập tức vui vẻ, chỉ có vợ chồng chân chính mới có thể tuy hai mà một.

Vân Khê buông chén xuống, bỗng nhiên thở dài, nhìn một hướng khác không khỏi bâng khuâng: “Không biết tiểu Mặc thế nào, Độc Cô Mưu cuối cùng có tìm được tung tích của hắn không. Đứa nhỏ này muốn đi tìm Tường thúc thúc của hắn thì nói thẳng cho chúng ta biết là được, chẳng lẽ chúng ta sẽ ngăn cản nó sao?”

“Đừng lo lắng, Tiểu Mặc thông minh như vậy, sẽ không sao.” Long Thiên Tuyệt cũng chỉ có thể an ủi nàng như vậy, thực tế đáy lòng hắn cũng âm thầm lo lắng.

Mà Vân Tiểu Mặc mà bọn họ nhắc tới, lúc này đang đi theo đội ngũ sứ thần, ngồi xe ngựa tới Đông Lăng Quốc.

Đội ngũ xe ngựa vừa mới ra khỏi hoàng cung Ngạo Thiên Quốc, liền có một thân ảnh theo đuôi, hắn chính là cao thủ Tử Huyền mà Thượng Quan gia tộc phái đến bắt Vân Tiểu Mặc. Vốn định chờ Vân Tiểu Mặc ra khỏi hoàng cung liền ra tay, ai ngờ từ sau khi tham gia cung yến, Vân Tiểu Mặc vẫn ở lại hoàng cung không đi ra ngoài, hoàng cung có rất nhiều cao thủ, hắn không dám tùy tiện lẻn vào bắt người, cho nên đành phải chờ đợi bên ngoài cửa hoàng cung.

Rốt cuộc hôm nay đã thấy Vân Tiểu Mặc xuất cung, nên hắn vội vàng theo đuôi.

Một chiếc xe ngựa sang trọng nhất trong đội ngũ chính là xe ngựa chuyên dụng của tiểu công chúa Ngạo Thiên quốc, xa hoa mà tráng lệ, vừa phô bày thân phận công chúa của nàng, vừa thể hiện sự yêu quý của quốc quân Ngạo Thiên quốc đối với tiểu công chúa.

Chuyến đi này, quốc quân Ngạo Thiên quốc phái thập đại cao thủ hầu hạ bên người tiểu công chúa, bảo vệ nàng như là báu vật trân quý nhất. Nếu không phải vì lo cho tương lai Ngạo Thiên quốc, Hiên Viên hoàng đế muốn đặt quan hệ với Thánh cung, khiến Thánh cung bảo vệ Ngạo Thiên quốc nên mới đành lòng để tiểu công chúa, bảo bối quý nhất của mình tới tham gia cuộc tuyển chọn Thánh đồng, bằng không hắn quyết không để tiểu công chúa rời khỏi hắn một bước.

Tiểu công chúa là người kế vị tương lai của Ngạo Thiên quốc, an nguy của nàng rất quan trọng, không được phép để nàng tổn thương.

Hiên Viên Nghễ Nhi, là một tiểu oa nhi mặc cung trang hoa lệ, trang điểm lộng lẫy khởi hành, ngồi ngay ngắn ở trên xe ngựa, nhìn lại một cái, đoan trang mà cao quý.


Bên trái nàng là người được Ngạo Thiên quốc coi như tiểu khách quý, Vân Tiểu Mặc. Vân Tiểu Mặc ngồi ở buồng xe bên trái, ngược lại với dáng ngồi nghiêm chỉnh như Hiên Viên Nghễ Nhi, hắn chỉ tùy ý ngồi, thân hình biếng nhác. Tiểu Bạch cũng uể oải nằm ổ trong túi quần hắn, không ngừng ngủ gà ngủ gật.

Hiên Viên Nghễ Nhi thỉnh thoảng lại liếc về phía hắn, nhưng trong mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào sàn nhà, không nói không rằng. Ngoài tiếng xe ngựa lộc cộc ra, nàng cảm thấy không khí xung quanh an tĩnh quá mức, chợt thấy nhàm chán vô cùng.

“Sao ngươi không nói chuyện với ta?” Rốt cục Hiên Viên Nghễ Nhi cũng không nhịn được, mở miệng bắt chuyện trước.

Vân Tiểu Mặc chép miệng nói: “Mẫu thân đã nói, không được tùy tiện nói chuyện với cô bé xa lạ.”

Hiên Viên Nghễ Nhi nói: “nhưng chúng ta đã quen biết, không phải xa lạ gì.”

“Ta thấy ngươi xa lạ.” Vân Tiểu Mặc liếc xéo nàng một cái, chẳng biết tại sao hắn vốn nhìn nàng không vừa mắt.

Hiên Viên Nghễ Nhi cau lại chân mày, đột nhiên nở nụ cười: “Ta biết rồi, ngươi đang giận ta. Quỷ hẹp hòi!” Vừa nói vừa ngoảnh về phía hắn giả làm mặt quỷ.

Vân Tiểu Mặc lúng túng, vội vàng phản bác: “Ai là quỷ hẹp hòi? Ngươi mới là quỷ hẹp hòi!”

Hiên Viên Nghễ Nhi cười đắc ý, chuyển mắt nhìn đến túi áo của hắn, nói: “Nếu ngươi không phải là quỷ hẹp hòi, vậy ngươi gọi tiểu sủng vật trong túi của ngươi ra để ta chơi đùa một chút.”

Lỗ mũi Vân Tiểu Mặc hừ hừ một tiếng, thì thầm nói: “Tiểu Bạch cũng không thích nói chuyện với người lạ, đặc biệt là cô bé xa lạ.”

Hắn cũng không quên, chính cô gái này nói hắn là tiểu bất điểm vừa nhỏ vừa lùn, món nợ này, hắn nhỡ kỹ.

“Ngươi nói nó có thể nói?” Hiên Viên Nghễ Nhi bắt được mấu chốt trong lời nói của hắn, tiến lên trước, ngồi xuống nhìn tiểu Bạch, cười ngọt ngào nói: “ngươi tên là Tiểu Bạch phải không? Ta cho ngươi ăn, ngươi chơi cùng ta được chứ?”

Tiểu Bạch nghe là được ăn ngon liền nhô cái đầu nho nhỏ từ trong túi quần ra ngoài. Nhìn kẹo mật ong trong tay nàng, nước miếng liền chảy xuống ào ào, nó nhìn xong…… liếc về phía Vân Tiểu Mặc. Nhìn thấy Tiểu Mặc Mặc trợn mắt tỏ vẻ uy hiếp, nó vội vàng ngoan ngoãn lắc đầu nói: “Tiểu Bạch không ăn!”

Hiên Viên Nghễ Nhi nghe được nó thực sự nói chuyện, thì thầm vui mừng, ánh mắt híp lại, cong lên, đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt: “Không ăn thật sao? Vậy ta ăn hết.”

Nàng cố ý ngồi chồm hổm trước mặt tiểu Bạch, cái lưỡi khả ái liếm kẹo, hết sức cám dỗ tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào đồ trong tay nàng, không ngừng nuốt nước bọt, không chịu nổi mà ôm bụng, nhỏ giọng nói: “Tiểu Mặc Mặc, tiểu Bạch đói bụng rồi.”

“Không có tiền đồ!” Vân Tiểu Mặc khẽ lên tiếng, trên thực tế, không chỉ có tiểu Bạch bị hấp dẫn, ngay cả hắn cũng phải nuốt nước miếng vào trong bụng.

Cô gái nhỏ này quả nhiên quá giảo hoạt, lại dùng chiêu này điều khiển hắn và tiểu Bạch, thật quá đáng!

Hừ, hắn nhất định phải kiên trì, không thể để nàng coi thường.

Hiên Viên Nghễ Nhi vừa ăn vừa liếc trộm một người một thú, tay nhỏ bé nhặt lên một viên mật ong hình tiền, đem đến trước mặt tiểu Bạch, nói: “Tiểu Bạch, cho ngươi ăn, yên tâm, ta không làm cái gì.”

Con ngươi tiểu Bạch sáng long lanh dùng sức nhìn chằm chằm vào viên mật đường, rất muốn tiến đến, nhưng mà không được sự cho phép của Tiểu Mặc Mặc, nó dù chết cũng không ăn.

Ánh mắt Vân Tiểu Mặc nhìn xuống dưới, thấy vẻ mặt khát cầu của tiểu Bạch như thế, hắn cũng có chút không đành lòng. Nháy mắt cho nó, coi như đồng ý rồi.

Tiểu Bạch tiếp thu ý của hắn, tức khắc mừng rỡ, nhảy phịch một cái nuốt vào viên mật trong tay Hiên Viên Nghễ Nhi. Cái lưỡi ẩm ướt liếm cái tay nhỏ bé của Hiên Viên Nghễ Nhi, chọc cho nàng cười khanh khách không ngừng.

Vân Tiểu Mặc dẩu môi, liếc khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười đến vô cùng rực rỡ kia, không khỏi ngẩn ngơ. Nàng cười lên còn đẹp hơn so với tiểu Tĩnh, nhất là đóa hoa sen màu hồng nhạt trên trán nàng kia cũng nở rộ theo nụ cười của nàng.

Hiên Viên Nghễ Nhi lấy ra một đống thức ăn, để trước mặt hắn nói: “Ngươi ăn không? Chúng ta sẽ không dừng dọc đường đâu, gần tối mới có thể tới dịch trạm. Nếu ngươi không ăn thì sẽ phải chịu đói đó.”

Vân Tiểu Mặc nhếch miệng, quay đi chỗ khác, hắn quyết định dù chết cũng không ăn đồ bố thí.

Hiên Viên Nghễ Nhi hé miệng cười một tiếng, con ngươi chuyển động, nói: “Ta đố ngươi một câu, nếu ngươi đoán đúng thì những thứ này là phần thưởng, nếu đoán sai thì không được ăn gì. Ngươi có dám nhận thách thức không?”

Bị nàng kích như vậy, Vân Tiểu Mặc bĩu môi, quay đầu về, lầm bầm nói: “Đoán thì đoán, có gì hơn người?”

Hiên Viên Nghễ Nhi suy nghĩ một chút, nói: “ừ, nghìn đường, vạn đường, rời vào nước không thấy đâu nữa.”


“Câu đó của ngươi là trò trẻ con, đương nhiên là vũ (mưa) rồi.” Vân Tiểu Mặc hất hàm kiêu ngạo, đưa tay túm lấy thức ăn từ trên tay nàng, không khách khí bắt đầu ăn.

Trò trẻ con! Hiên Viên Nghễ Nhi miệng cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có phần thối, hừ, tiểu tử thối! Người ta là vì quan tâm đến lòng tự ái của ngươi, cho nên mới cố ý ra câu đố đơn giản như thế, ngươi không cảm kích thì thôi, lai còn cười nhạo nàng, không tức giận, không tức giận! Nàng là công chúa, là nữ hoàng tương lai, nàng tôn quý sẽ không so đo với người bình thường!

Lúc hoàng hôn, rốt cuộc đoàn xe cũng tới chỗ dịch trạm tạm nghỉ, quan viên ở dịch trạm đã sớm nhận được tin tức, xếp hàng long trọng hoan nghênh tiểu công chúa của bọn họ giá lâm.

Vân Tiểu Mặc rất không thích phô trương như vậy, thừa dịp Hiên Viên Nghễ Nhi bị bao quanh, hắn một mình mang theo tiểu Bạch ra khỏi dịch trạm.

Lúc nãy qua một cái trấn nhỏ, hình như hắn thấy một cửa hàng Tường Thụy ngân hiệu, muốn tới đó báo tin cho Tường thúc thúc, như vậy khi hắn vừa đến hoàng cung Đông Lăng quốc là lập tức gặp được Tường thúc thúc.

Vừa rời khỏi dịch trạm không xa, phía sau liền có một cái đuôi chính là người đã đi theo suốt chặng đường mà khốn khổ không tìm được cơ hội ra tay, cao thủ Tử Huyền.

“Tiểu tử thối, xem ngươi chạy đi đâu?” Hắn âm hiểm cười khằng khặc.

Từ trước đến nay giác quan Vân Tiểu Mặc trội hơn người bình thường, công lực người theo đuôi cũng không kém nhiều lắm, cho nên thoáng một cái hắn đã nhận ra khác thường. Không chỉ có hắn nhận ra, tiểu Bạch từ trong túi quần hắn cũng nhô đầu ra, nhìn phía sau lưng.

Cao thủ Tử Huyền bám theo một đoạn, nhưng không ra tay lập tức, ở quá gần dịch trạm khó tránh khỏi quấy động đến cao thủ cung đình, cho nên hắn tính toán đợi đến lúc tìm được một chỗ yên tĩnh không người rồi hạ thủ cũng không muộn.

Cứ đi cứ đi, đến một hẻm nhỏ, thân ảnh nho nhỏ phía trước bỗng nhiên mất đi bóng dáng ở cửa hẻm.

Ánh mắt cao thủ Tử Huyền khẽ biến, vội vàng nhanh bước đuổi theo.

“…”

Một luồng nhiệt tập kích phun vào mặt hắn, tất nhiên ngay sau khi chạm vào lửa, hắn sợ hãi vội vàng ngã ra sau.

Đây rốt cuộc là có chuyện gì?


Hắn còn chưa hoàn hồn, một đạo hàn quang đột nhiên toát ra từ phía sau, đâm thẳng vào lưng hắn.

Trước sau bị tập kích, ngọn lửa và kiếm khí, hành động của cao thủ Tử Huyền nhất thời rối loạn, tay chân hắn luống cuống vung vẩy lung tung.

Phía sau hắn, Vân Tiểu Mặc cầm một thanh kiếm ngắn, người như kiếm, kiếm như người, một kích phải chết!

Màu tím huyền khí chợt phóng lớn trong con hẻm nhỏ!

“…”

Sau tiếng kêu thảm thiết, một người một thú sủng nghênh ngang bước ra từ cửa ngõ nhỏ, cao thủ Tử Huyền vẫn rêu rao khắp nơi đến đây đuổi giết Vân Tiểu Mặc thì tráng lệ ngã xuống trong hẻm nhỏ, thân thể trần truồng, y phục bị đốt rụi.

Không lâu sau, một lần nữa mấy tiếng kêu sợ hãi liên tục truyền ra từ trong hẻm nhỏ.

“A! quần áo của ta!”

“A! đồ biến thái! Đồ điên trần truồng!”

“Có ai không, nơi này có đồ điên, mau tới đánh đồ điên a!”

Đau buồn, cao thủ Tử Huyền chỉ dùng một cái sọt nhỏ bằng tre trúc che lên bộ phận quan trọng trên thân thể trần truồng của mình, bị một đám nữ tử đuổi theo hành hung, rất là hoành tráng. (TT: haha)

Vân Tiểu Mặc ôm Tiểu Bạch đứng bên cạnh nhìn cảnh hoành tráng của nhóm người trước mắt, Vân Tiểu Mặc nhún vai một cách vô hại nói: “Hắn thoạt nhìn thật đáng thương!”

Tiểu Bạch cũng học hắn nhún vai, còn không phải là do bọn họ làm hại?

“Sớm biết thì đã giết hắn rồi, sẽ không phiền toái như vậy.” Vân Tiểu Mặc áy náy một chút, cũng là do hắn thiện thương quá rồi, không thể ra tay giết đối phương.

Tiểu Bạch cũng kiểm điểm theo nói: “Sớm biết thế Tiểu Bạch cũng sẽ chỉ đốt tóc của hắn là được, để hắn trần truồng như vậy thật không hay lắm.”

“Ừ, rất không lịch sự, ảnh hưởng tới bộ mặt thị trấn.” Vân Tiểu Mặc cùng quan điểm, nghiêm túc nói: “Vậy lần sau phải nhớ, chỉ đốt tóc, không đốt y phục.”

Tiểu Bạch được dạy, gật đầu nói: “Tiểu Bạch nhớ rồi.”

Một người một thú sủng tiếp tục huênh hoang khắp nơi, cho đến khi tới trước cửa lớn của cửa hàng Tường Thụy ngân hiệu.

Lúc này trời đã tối, cửa hàng Tường Thụy ngân hiệu đã đóng cửa từ lâu.

Vân Tiểu Mặc tiến lên khẽ đập cửa, nhưng mãi không có người mở cửa tiếp đón khách, hắn cau mày, không biết làm sao bây giờ.

“Có ai không? Xin hỏi có người ở bên trong không?”

Không có tiếng đáp lại từ bên trong cửa hàng bạc.

Vân Tiểu Mặc suy sụp buông thõng đầu xuống, không còn cách nào khác, đành phải sáng sớm mai đến lần nữa.

Ở một góc đường, có một nam tử áo đen đội nón lặng lẽ đứng ôm kiếm, đưa mắt nhìn một người một sủng xám xịt trở về phía xa xa, hắn xoay người, quay ngược lại đuổi theo cao thủ Tử Huyền. Có người muốn ám sát Vân Tiểu Mặc, hắn phải tra rõ đối phương là ai.

Cao thủ Tử Huyền chật vật trở lại tòa nhà những cao thủ Thượng Quan gia ở tạm, dọc đường tiện tay lấy một bộ quần áo nhà nông, hắn bất kể áo ngắn nhỏ gì đều mặc lên.

Các trưởng lão và thái thượng trưởng lão Thượng Quan gia nhìn thấy hắn như thế, ngoài ghét bỏ là hơi kinh ngạc, hơn nữa sau khi nghe xong hắn tường thuật lại mọi chuyện, mọi người đều khiếp sợ không thôi.

“Ngươi nói là tiểu tử kia biết võ công, hơn nữa không kém?” Lỗ trưởng lão sờ sờ râu mép, vẻ mặt âm trầm.

Cao thủ Tử Huyền vội la lên: “đúng vậy, Lỗ trưởng lão, tiểu tử kia ít tuổi như vậy mà cũng đã tiến vào Tử Huyền chi cảnh, quả thực là khó tin.”

Lỗ trưởng lão ngưng mi hiểu ý nói: “Nếu thật là như thế, tiền đồ tiểu tử này vô cùng thênh thang a. Ừ, không nghĩ tới Long Thiên Tuyệt lại có nhi tử có tư chất như vậy, ông trời đúng là quá mức ưu đãi hắn.”

Để phủi sạch trách nhiệm của mình, cao thủ Tử Huyền vội vàng bổ xung: “Lỗ trưởng lão, không chỉ như vậy, bên cạnh hắn còn có một con thú sủng lông trắng mềm như nhung, nó biết phu lửa rất là lợi hại.”

Kỳ trưởng lão nghe chăm chú, liên tục gật đầu nói: “Lỗ trưởng lão, như vậy, nếu chúng ta muốn phái người đuổi bắt hắn lần nữa phải thật cẩn thận.”

Lỗ trưởng lão nhìn quanh một vòng, chỉ vào một vị trưởng lão nói: “Ngũ trưởng lão, ngươi đi! Ta tin tưởng bằng thực lực của ngươi đối phó với một cao thủ Tử Huyền, hơn nữa còn là một đứa bé sẽ không có khó đúng không?”

“Tất nhiên!” Ngũ trưởng lão tự tin mười phần, quay đầu về phía cao thủ Tử Huyền quát lớn, nói: “đồ vô dụng! còn không mau cút xuống, thay bộ đồ thích hợp?”

“Dạ, tiểu nhân lui!”

Ngũ trưởng lão đưa mắt nhìn cao thủ Tử Huyền rời đi, khẽ nheo mắt lại, hừ lạnh nói: “lão phu cũng muốn xem một chút, tiểu tử này cuối cùng có bản lĩnh gì mà thắng được hắn, chân truyền của lão phu?”

Lỗ trưởng lão tiếp tục vuốt râu mép, vẻ mặt âm trầm nói: “Kỳ trưởng lão, tam đại thánh Dạ sứ giả đã hồi âm chưa?”

Kỳ trưởng lão trả lời: “bẩm Lỗ trưởng lão, Dạ sứ giả báo tin, nói là tam đại thánh đã phái ba sứ giả đến đây hỗ trợ điều tra chân tướng, tin tưởng không đến mấy ngày là đến được Lăng Thiên cung.”

“Như vậy cũng tốt, nhân dịp này, trước hết bắt nhi tử của Long Thiên Tuyệt, để đề phòng chu đáo, tránh việc Long Thiên Tuyệt chó cùng rứt giậu mà giết Như Nhi. Như vậy, Thượng Quan gia tộc thực sự bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng, không có ngày trở mình.”

Thượng Quan Như Nhi mà chết, thần khí truyền thừa của Thượng Quan gia tộc mà họ cực khổ bảo vệ sẽ thành đồ bỏ đi, thế thì bọn họ dựa vào cái gì mà củng cố uy danh của Thượng Quan gia?

Lỗ trưởng lão sâu kín thở dài, rất lo lắng cho tương lai của Thượng Quan gia tộc.

Một vị thái thượng trưởng lão khác vẫn chưa lên tiếng, Bình trưởng lão bỗng nhiên mở miệng nói: “Lỗ trưởng lão, Hách Liên Tử Phong đưa thư mời, nửa tháng sau đi tham gia buổi lễ long trọng của hắn kế nhiệm vị trí gia chủ của Hách Liên gia tộc, chúng ta rốt cuộc có nên đi không?”

Lỗ trưởng lão nhăn lông mày trầm tư chốc lát, nói: “Thượng Quan gia tộc chúng ta mai danh ẩn tích ở Ngạo Thiên đại lục lâu như vậy, từ trước tới giờ không tham gia vào các lần tụ hội của thập đại gia tộc, nếu lần này có thể cứu Như Nhi từ trong tay Long Thiên Tuyệt thì có lẽ là lúc Thượng Quan gia tộc ta quang minh chính đại tái hiện giang hồ một lần nữa.”

Mấy vị trưởng lão và thái thượng trưởng lão còn lại rối rít gật đầu phụ họa, lửa nóng lại hừng hực cháy lên.


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 3 Chương 35: Không nói chuyện với cô bé xa lạ