Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 1 Chương 13: Một bộ áo bào bạc khuynh thiên hạ

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 1 Chương 13: Một bộ áo bào bạc khuynh thiên hạ


Chương 13: Một bộ áo bào bạc khuynh thiên hạ Editor: Dung Nhi

Đây chính là nhân tính a!

Tai vạ đến nơi chỉ biết nghĩ đến bản thân a!

Bi thảm nhất chính là người cuối cùng bị chỉ đến, nàng nhìn bên cạnh mình, không có một bóng người, tất cả mọi người đều tránh sang một bên rồi, không còn người nào cho nàng chỉ điểm.

“Không phải là ta, không phải là ta! Ta cũng là nghe người ta nói…..” Nàng kia bị làm sợ đến sắp quỳ xuống.

“Vậy ngươi nghe ai nói?” Vân Khê vẫn đang cười như cũ, cười đến vân đạm phong khinh, nhưng mà trong mắt những người này quả thật là dọa người.

“Là….là…..Đúng rồi, ta biết người đó, nàng là nha hoàn Vân gia, gọi là Tiểu Liễu, là thiếp thân nha hoàn bên cạnh Vân gia Nhị tiểu thư. Là nàng đem tin tức này tiết lộ cho ta, còn bảo ta nói cho những người khác. Đại tiểu thư, ngươi tha cho ta đi, ta sau này sẽ không dám lắm mồm nữa đâu!”

Vân Khê cười nhẹ, quay đầu về phía những người khác: “Vậy các ngươi thì sao đây?”

“Chúng ta cũng không dám! Sau này cũng không bao giờ…..nói loạn chuyện thị phi nữa.”Người phía sau tiếp người phía trước làm bảo đảm, sợ muộn một bước, lại xui xẻo giống như người khác.

“Điều này thì không cần! Con người sinh ra cái miệng, trừ ăn cơm, chính là dùng để nói chuyện. Ta làm sao nhẫn tâm để cho các ngươi sợ đây? Ha hả a…..” Tiếng cười y chuông bạc giống như từng đạo bùa đòi mạng, khiến cho đáy lòng của mỗi người run lên, xin đừng cười, cô nãi nãi, xin ngươi đừng cười a!

Cũng là từ lúc này, dân chúng cả Thấm Dương thành mắc một di chứng, sau này hễ nhìn thấy Vân Khê cười, bọn họ sẽ theo bản năng run lên, bởi vì nhất định sẽ có người bị xui xẻo.

“Như thế đi, ta trước hết cũng để các ngươi giúp ta truyền bá tin tức. Nói Vân gia Nhị tiểu thư lòng dạ độc ác, âm hiểm ác độc, vì không muốn cho ta trở lại Vân gia, nửa đường liên tục phái ra thập lộ cao thủ đuổi giết ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết. May mà ta mạng lớn, có những anh hùng Hắc Phong trại thề bảo hộ, cho nên mới có thể bình an tới Thấm Dương thành…..”



Thập lộ cao thủ? Lấy đâu ra thập lộ cao thủ?

Long Thiên Thần không khỏi trợn trắng mắt, nhiều lắm chỉ là một đám không đủ tư cách làm sát thủ thôi, hắn đánh có ba đấm, đá hai phát là có thể thu thập đối phương. Làm gì có thập lộ cao thủ như nàng nói chứ?

Bọn sơn tặc Hắc Phong trại nghe được nàng nói câu “những anh hùng Hắc Phong trại thề bảo hộ”, thì giống như gà chọi vậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ còn thiếu nước ngửa mặt lên trời hét dài mấy tiếng. Đi theo Vân nương tử quả nhiên không có sai! Mặc dù là vì tránh thoát quý tộc Đông Lăng quốc trả thù, bọn họ mới không thể không rời đi Hắc Phong trại, nhưng mà bọn họ tuyệt không hối hận, bởi vì, kể từ khi biết được Vân nương tử là người của Vân gia, bọn họ rốt cục cũng thấy được hi vọng trở về đại quân của Nam Hi quốc.

Thanh âm của Vân Khê vừa phát ra, lại trở nên mềm mại, nhu nhược: “Vốn nghĩ lần này đến Thấm Dương thành chẳng khác nào trở về nhà của mình, ai ngờ vừa mới vào thành không lâu, Nhị tiểu thư nàng lại sinh ra độc kế, ý đồ để cho ta nhận sự chỉ trỏ của ngàn người, nhục nhã tự vẫn mà chết, đúng là con người ác độc, tâm tư giết người a!”


Mọi người ở chỗ này đều trừng mắt nhìn nàng, có chút không dám tin vào tai mắt của bản thân. Nhìn nữ nhântrước mắt mang vẻ mặt ủy khuất, vừa khóc vừa kể, chính là Vân Khê mà vừa rồi luôn mồm tuyên bố “Ta chính là vương pháp” sao?

Vô sỉ a!

Long Thiên Thần lại một lần nữa bị sự vô sỉ của nàng đánh bại.

Mọi người còn không có từ trong nghi ngờ hồi phục lại tinh thần, thì ngay sau đó thần sắc của nàng biến đổi, vểnh cao lông mày, nói năng khí phách: “Các ngươi nghe kĩ cho ta, ta cho các ngươi thời gian nửa canh giờ, ta muốn làm cho dân chúng của cả Thấm Dương thành đều biết tin tức này. Nhưng nếu các ngươi làm việc không tốt, ta nhất định sẽ từ bắt hết các ngươi, không nên hoài nghi năng lực nhận thức của ta, ta có bản lĩnh gặp qua một lần sẽ không quên được.”

Người của cả con đường nhất tề gật đầu như băm tỏi, tốt quá, chẳng qua là tản lời đồn đãi đi mà thôi. Những việc khác bọn họ không biết làm, nhưng nói ngắn thành dài nói dài thành ngắn lại là am hiểu nhất, hơn nữa làm thế trên người cũng không mất đi mấy lượng thịt, cho nên rất là vui vẻ mà nhận việc.

Mọi người cẩn thận nghĩ kỷ, hai tỷ muội nhà này hãm hại lẫn nhau, ngáng chân đối phương, chẳng lẽ lời đồn mà các nàng tản ra là thật? Hai vị tiểu thư Vân gia cũng không phải là người tốt lành gì, sau này vô luận gặp người nào, tốt nhất là đi đường vòng, bo bo giữ mình mới là việc tốt nhất a! Phủ tướng quân lần này có lời gièm pha không ngừng truyền ra ngoài, xem ra sẽ không được an bình nữa rồi.

Đợi Vân Khê lệnh tha hạ xong, mọi người của cả con đường nhất thời giải tán ngay lập tức, có thể trốn nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu. Mấy người bị đánh rớt răng cửa, nào còn dám mang thù, chỉ phải cùng mọi người kéo thân thể đau đớn trở về nhà, có cái gì ủy khuất cũng chỉ dám nuốt vào trong bụng, nào ai dám trêu vào nữ ma đầu này chứ?


Bên cạnh cửa sổ của một tửu lâu, một thân ảnh màu lam lướt qua, rất nhanh biến mất ở cuối con đường, hướng vềTĩnh vương phủ ở thành đông mà chạy đi.

Vân Khê chú ý tới thân ảnh màu lam kia, thân thủ người này nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, khinh công lại càng đẹp đẽ vô cùng.

Hắn rốt cuộc là người nào? bên trong Thấm Dương thành quả nhiên tàng long ngọa hổ, không thiếu nhân tài dị sĩ a!

Hôm nay nàng nháo một hồi như thế, chắc chắn sẽ đem mình bại lộ trước mặt mọi người, còn không biết có bao nhiêu phiền toái kéo đến, cuộc sống ngày sau sợ là sẽ không dễ dàng nữa.

Nhưng mà nàng cũng không hối hận! Vân Khê nàng chưa bao giờ là người sợ chuyện gì, người nào chạm đến điểm mấu chốt của nàng, cho dù là giết hết người trong thiên hạ nàng cũng không tiếc!

Mà nhi tử của nàng, Tiểu Mặc, chính là điểm mấu chốt cuối cùng của nàng!

Tĩnh vương phủ, Tĩnh vương gia Nam Cung Dực đang ở trong thư phòng xử lí công vụ, hắn mặc một bộ cẩm bàomàu bạc, đầu đội ngọc quan màu tím, trước ngực thiêu ngũ trảo kim long, đẹp không tả hết.

Ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc, góc cạnh rõ ràng. Dưới đôi mày kiếm sắc bén là cánh mũi cao ngất, như một loại núi cao chót vót, môi mỏng khẽ nhếch, làm cho gương mặt càng thêm hoàn mỹ.


Đôi mắt phượng đen như mực, ánh mắt sáng như sao, mặt mày khẽ lưu động, là kiểu lạnh lùng cao quý, nhưng trong vẻ lạnh lùng cao quý ấy lại không mất đi nét ưu nhã.

Đây chính là người nổi tiếng thiên hạ đứng thứ ba trong thập đại mỹ nam, đệ nhất mỹ nam tửNam Hi quốc, Tĩnh vương gia Nam Cung Dực, người ta còn gọi là một bộ áo bào bạc khuynh thiên hạ.

Nam Cung Dực chưa kịp xử lý một phần tấu chương khó khăn, thì đôi chân mày đẹp khẽ chau lên, lúc này, ngoài thư phòng nổi lên một trận gió, sau một khắc, thì một bộ áo lam hiện ra trước mắt của hắn.


“Sư huynh, huynh đoán xem vừa rồi trên đường cái đệ nhìn thấy trò hay gì?” Bạch Sở Mục mặc một bộ áo xanh bao lấy thân thể cao lớn, vạt áo cùng ống tay áo có thêu mấy đóa tường vân, làm cho gương mặt phóng khoáng không kiềm chế được của hắn toát ra mấy phần nho nhã. Hắn là sư đệ của Nam Cung Dực, thân thế thần bí, ngoại nhân đều không biết được hắn đến từ nơi nào, chỉ biết người này xếp thứ chín trong thiên hạ thập đại mỹ nam, cũng coi như là có chút danh tiếng.

Nam Cung Dực chẳng qua là nhướng nhướng mày, không biểu hiện ra chút hứng thú nào, tính tình sư đệ hắn hiểu rất rõ, cả ngày không có việc gì, chỉ thích tham gia náo nhiệt.

Không đợi Nam Cung Dực hỏi, Bạch Sở Mục đã sớm không nhịn được, nói năng sinh động kể lại chuyện vừa rồi nhìn thấy trên đường lớn, đến cuối cùng còn hết sức kích động bà tám nói: “Sư huynh, Vân Khê kia là Vân gia Đại tiểu từ nhỏ có hôn ước với huynh sao? Nàng hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), huynhhẳn là rất tức giận đi? Có muốn sư đệ ta giúp huynh, lập tức tới cửa dạy dỗ nàng một chút không?”

Hắn nghịch một chút ống tay áo, hơn nữa còn rất chăm chú, thật giống như chỉ cần Nam Cung Dực hơi gật đầu, hắn liền lập tức đến cửa nhà người ta đi. Hắn đang lo tìm không được cớ đi gặp nữ nhân thú vị đó, hiện tại có sư huynh làm cớ, hắn có thể danh chính ngôn thuận tìm tới cửa a. Hắc hắc, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ nhân kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, chẳng những nói mình là vương pháp, còn ra lệnh cho thủ hạ chặn dân chúng ở đường, đùa bỡn phát uy! Thật là quá tuyệt vời rồi!

Nhưng nếu nàng là cái loại thiên kim đại tiểu thưmượn thế lực trong nhà tác oai tác quái, hắn cũng không tò mò và thưởng thức như thế, nhưng vấn đề là nàng vì nhằm vào những lời đồn có tính công kích kia mà phản kích. Từ đầu tới cuối, luôn trưng ra một vẻ mặt cười tươi, hiền hòa vô cùng nhưng lại ra lệnh cho thủ hạ làm chuyện vô cùng bạo lực máu tanh. Đây mới thực sự là chỗ hấp dẫn hắn, hắn dám khẳng định nữ nhân này nhất định không đơn giản, nếu không phải là có chỗ dựa thì nàng lấy đâu ra can đảm như vậy?

Nam Cung Dực lâm vào trầm tư, đối với nữ nhân cùng hắn có hôn ước từ nhỏ, hắn cũng sắp không còn ấn tượng gì nữa rồi, chỉ nhớ lúc trước luôn có một nữ hài thường xuyên đi theo sau mônghắn, nhưng chỉ dám từ xa nhìn lại, cũng không dám tiến lên nói chuyện với hắn một câu. Đối với cái dạng nữ nhânnhát gan hèn yếu lại háo sắc, hắn chưa bao giờ để trong mắt, huống chi đi theo sau hắn có nhiều nữ nhân như vậy, hắn làm sao mà nhớ hết cho được?

“Đệ xác định nàng thật là Vân gia Đại tiểu thư Vân Khê?” Bị biến hóa nhiều như vậy cũng đáng ngạc nhiên đi, cả Thấm Dương thành cũng tìm không ra một nữ nhân có đảm lược cùng khí phách đó, Nam Cung Dực có chút đau đầu nên xoa xoa mi tâm.

Nữ nhân này rời đi Nam Hi quốc mấy năm, hôn sự giữa hắn và nàng cũng theo đó biến mất không người nào nói tới, nhưng nếu nàng thật sự trở lại, như vậy có phải hôn sự đó lại bị đề cập tới hay không?

Hừ, một nữ nhân chưa kết hôn mà có con, ở bên ngoài sinh ra hài tử, bây giờ còn có mặt mũi quay lại cùng hắn nói hôn sự? Quả thực đây là vũ nhục lớn nhất đối với hắn!

“Sư huynh, đây đúng là sự thật! nghe nói kẻ tung lời đồn chửi bới Vân Khê chính là Vân gia Nhị tiểu thư, hai tỷ muội này hại nhau, để cho toàn bộ dân chúng trong kinh thành truyền bá tin tức, thật là một việc lạ của Thấm Dương thành! Thú vị, thật thú vị!” Bạch Sở Mục cười đến híp cả mắt, ánh mắt liếc thấy chữsư huynh đang viết, không khỏi hiếu kì nhìn sát lại.

“Từ thư?!” Bạch Sở Mục đáy mắt hưng phấn càng thêm lớn, “Ha ha, thật tốt quá! Lại có trò hay để nhìn rồi!”


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 1 Chương 13: Một bộ áo bào bạc khuynh thiên hạ