Sáng sớm ngày thứ ba, Vân Khê là bị một trận nồng đậm mùi hoa làm tỉnh.
Cánh tay trắng nõn theo quán tính quàng sang bên trái, vòng ngọc bích trên cổ tay ánh lên màu xanh trên da thịt như tơ, đầu ngón tay chạm đến chỗ trống rỗng, cho thấy người nằm bên cạnh nàng sớm đã không thấy bóng dáng. Đáy lòng hơi hơi có chút mất mát, nàng từ từ mở mắt ra, ghé mắt quay đầu, nhìn về phía bên gối... liếc mắt một cái, cả người đều giật mình.
Một đám hoa tường vi xếp đầy bên gối, hồng lục giao nhau, mùi hoa nồng nàn, hân hoan.
Không chỉ bên gối, màu hồng của hoa tường đầy đầu giường, bàn trang điểm, bên cửa sổ…, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, thấp thoáng ở trên màu hồng những bó hoa, đem toàn bộ phòng ngủ nhuộm thành một mảnh hồng sắc.
Chuyện gì đang xảy ra?
Vân Khê ngạc nhiên xốc lên đệm chăn, xuống giường, hai chân trần của nàng vừa chạm đất, liền phát hiện vô số đóa hoa trãi đầy mặt đất, đôi chân ngọc trắng nõn khẽ hướng về đóa hoa màu hồng, màu hồng của hoa màu trắng của chân, mềm mại trắng mịn, như sinh mạng ban đầu vào mùa xuân, xanh non ướt át.
Nàng đang nằm mơ sao? Vừa tỉnh lại, toàn bộ phòng đều thay đổi, vì sao nàng một chút phát hiện cũng không có?
“Đây là mật trà ta tự mình pha cho nàng, uống vào, sẽ có một giấc ngủ ngon. Chờ nàng sáng mai tỉnh lại, ta muốn đưa nàng một kinh hỉ thật lớn.”
Những lời nói đêm qua của Long Thiên Tuyệt chậm rãi hiện lên trong đầu nàng, nàng giật mình giác ngộ, chẳng lẽ là hắn ở trong mật trà hạ tay chân, mà hết thảy trước mặt, là trong miệng hắn cái gọi là kinh hỉ?
Không sai, điều này thật là một sự kinh hỉ thật lớn
Bàn tay mềm mại của nàng vuốt ve mấy đóa hoa tường vi, phát hiện gai nhọn trên hoa đều đã bị ngắt đi, nhưng hoa tường vi cũng không giảm đi sự xinh đẹp cùng quyến rũ, hắn cẩn thận như thế, có thể nào nàng không cảm động vui sướng?
Chẳng qua hôm nay là ngày đặc biệt gì, làm cho hắn hao phí lớn như thế để đem lại kinh hỉ cho nàng?
Sinh nhật của nàng còn mấy tháng mới đến, những ngày gần đây cũng không có việc vui đặc biệt gì a, chẳng lẽ là ăn mừng thương thế của nàng đã khỏi hẳn?
Nghĩ vậy thấy cũng không sai.
Vân Khê khẽ cong cong môi, để sát mũi vào hoa tường vi để ngửi mùi hương của nó, tâm trạng bập bềnh. Nàng có loại dự cảm, hôm nay sẽ là một ngày rất tốt đẹp.
Tiếng gõ cửa lúc này lại vang lên, Vân Khê vui sướng quay đầu, hô lớn một tiếng: “Tiến vào.”
Cửa phòng bị đẩy ra, đi vào là ba người, các nàng lần lượt là Vân lão phu nhân, Vân phu nhân cùng Mộ Vãn Tình, trong tay Mộ Vãn Tình bưng vật gì đõ được một tấm vải đỏ che đậy.
Vân Khê nhìn các nàng, vui sướng trên mặt sắc dần dần thu hồi, thoáng có chút thất vọng, nàng còn cho rằng người đến hẳn là chủ nhân bố trí mọi sự kinh hỉ này cơ.
“Khê Nhi nhìn thấy bà lão già này, có phải thực thất vọng không ” Vân lão phu nhân được Vân phu nhân nâng, da thịt hồng hào, cười trong suốt trêu ghẹo Vân Khê
Mộ Vãn Tình thấy thế cũng cười trộm nói: “Người Vân tiểu thư đợi, sợ là không phải chúng ta đi ”
Vân phu nhân chỉ là dịu dàng mỉm cười, không nói gì.
“Chỉ thấy các người nói, ta một câu cũng chưa nói, tất cả đều là các người nói ah.” Vân Khê tức giận hờn dỗi, cũng không biết mình sao lại đắc tội các nàng, một đám đều lấy nàng làm trò cười.
“Nãi nãi, nương, các ngài như thế nào sáng sớm đã tới đây? Ta vừa dậy cũng không kịp thu thập một chút…” Vân Khê cúi đầu quét một vòng nhìn các đóa hoa màu hồng đầy đất, nói thật nếu đem chúng nó dọn đi, trong lòng hơi có chút không muốn. Nghĩ tới những thứ này đều là tâm ý của hắn, hai gò má lơ đãng bay lên rặng mây đỏ, trong ánh mắt cũng thêm mấy phần kiểu mị.
Mộ Vãn Tình nhìn nàng, sang sảng cười nói: “Ta rốt cục cũng hiểu rõ ràng cái gì gọi là người so với hoa yêu kiều, Vân tiểu thư quốc sắc thiên tư, một cái nhăn mày, một nụ cười, làm cho những đóa hoa cũng không so sánh được.”
“Đó là tự nhiên! nữ nhi Vân gia chúng ta, còn có thể kém sao? Khê Nhi nếu như mặc vào giá y do mẫu thân con tự tay may, nhất định càng thêm quyến rũ động lòng người, khuynh đảo chúng sinh.” Vân phu nhân chỉ cười cười, trên dung nhan dịu dàng đều là vẻ mặt tự hào, nàng mở ra hồng điều, từ trong tay Mộ Vãn Tình lấy ra một chiếc giá y đỏ chót, thần bí hề hề nói, “Khê Nhi, đây là lễ vật mẫu thân tặng cho con, con xem có thích hay không?”
Màu đỏ gấm vóc được trải ra, một con phượng hoàng được thêu nổi bật trên gấm vóc màu đỏ, tường vân xung quanh, miêu tả sinh động, kéo xuống vạt áo thật dài, tựa như cái đuôi phượng hoàng, rất tinh tế khác biệt, tinh diệu tuyệt luân.
Vân Khê hô nhỏ một tiếng, rất là kinh hỉ, tay xoa xoa các sợi vải mềm mại, mỗi một mũi kim mỗi một đường thêu, đều tinh tế sắc xảo vô cùng, không thể tìm ra lỗi. Giá y tinh mỹ thư thế rất khác biệt, nàng chăm chú nhìn mê mẩn, hơn nữa mỗi một đường may, mũi kim đều chứa tâm huyết của mẫu thân, trong lòng nàng thấy rất ấm áp.
“Mẹ, thật đẹp, con rất thích.”
“Thích là được, mặc vào thử xem.” Vân phu nhân vừa lòng mỉm cười, âm thầm cùng lão phu nhân nhìn nhau liếc mắt một cái, sóng mắt lưu chuyển, ý cười càng đậm.
“Được.” Vân Khê không có chối từ, nếu là tâm ý của người thân, nàng tự nhiên nhất định phải thử mặc.
Được Mộ Vãn Tình cùng Vân phu nhân hai người giúp đỡ, giá y đỏ thẫm, từng tầng một được gắn vào trên thân, Vân Khê chân đạp hoa sen, vòng eo nhẹ nhàng, từ bước đi đến trước gương đồng, qua gương nhìn đến chính mình, Vân Khê không khỏi có chút hoảng thần, đây thật sự là nàng sao?
Nàng cực ít mặc xiêm y có màu sắc diễm lệ như thế này, hôm nay lần đầu tiên mặc vào giá y đỏ thẫm, phượng hoàng màu vàng trên nền màu đỏ, cả người trở nên chói lọi, lại không hề dung tục, làn váy dài, làm nàng càng thêm xinh đẹp thanh thoát.
Vân lão phu nhân cùng Vân phu nhân nhìn Vân Khê qua gương, hốc mắt hai người đỏ ửng, đúng là kìm lòng không được mà rơi lệ.
Vân Khê quay đầu nhìn về phía các nàng, cười yếu ớt nói: “Nãi nãi, nương, các ngài làm cái gì vậy? Ta không phải thật sự xuất giá, chỉ là thử mặc giá y thôi, các ngài làm gì như thế?” Nói xong, nàng liền định cởi giá y trên người.
Vân phu nhân liền bước lên phía trước ngăn cản nói: “Không thể! Gía y một khi mặc vào, không thể tùy ý cởi. Con nhanh chóng ngồi xuống, để cho mẫu thân tự mình đến chải đầu, trang điểm cho con.”
Vân Khê bị Vân phu nhân ấn ngồi trước bàn trang điểm, Vân phu nhân một bên tìm lược, một bên mờ ám nháy mắt với Mộ Vãn Tình: ” Khê Nhi của ta nhất định sẽ là tân nương đẹp nhất trên đời này.”
Vân Khê không khỏi có chút mơ hồ nói: “Nương, ngài không phải nghĩ sai đi, hôm nay không phải ta…”
“Ai nói không phải?” Vân phu nhân nhất thời vô ý, không cẩn thận nói ra miệng. Chờ tỉnh táo lại, nàng che miệng, có chút ảo não.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Vân Khê nghi hoặc nhìn biểu tình kỳ quái của ba người, trong lòng ẩn ẩn sinh ra một loại dự cảm, hay là…
“Khê Nhi, con cũng đừng hỏi. Hảo hảo ngồi yên, để cho mẫu thân giúp ngươi trang điểm tỉ mỉ một phen.”
Vân Khê tinh tế xem xét ba người, điểm khả nghi trong lòng dần dần sáng tỏ, liền thấy khôn cùng vui sướng, nguyên lai đây mới là kinh hỉ lớn nhất!
Chả trách đã nhiều ngày nay, hắn đều không cho phép nàng ra cửa nửa bước.
Chả trách phụ mẫu cùng Tiểu Hiên Tử đột nhiên đến đến Lăng Thiên cung.
Khó trách ban ngày hắn luôn không thấy bóng người, mà người thân, bằng hữu cứ nối đuôi đến thăm nàng, một vòng tiếp theo một vòng đến thăm bệnh, khiến cho nàng căn bản không có thời gian nhàn hạ để ra cửa giải sầu.
Nguyên lai, hết thảy đều là hắn tỉ mỉ an bài... Hắn đến tột cùng còn chuẩn bị kinh hỉ như thế nào để chờ nàng?
Nghĩ vậy, nàng càng mong đợi.
Ba người Vân phu nhân quay chung quanh nàng, cẩn thận trang điểm cho nàng, Vân Khê gần như là im lặng ngồi một chỗ, tùy ý để các nàng bài bố, trong đầu không ngừng mà suy đoán những kinh hỉ mà hắn có khả năng chuẩn bị là gì.
Hôn lễ sao? Hắn đến tột cùng sẽ chuẩn bị một buổi hôn lễ như thế nào.
Cõi lòng nàng đầy sự chờ mong.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Vân Khê gần như là theo bản năng quay đầu, kích động trong nội tâm khó ức chế, sẽ là hắn sao?
“Mẫu thân, các ngài đã chuẩn bị tốt hết chưa? Khi nào thì xuất phát ah?” Đây là thanh âm trẻ con của Vân Tiểu Mặc từ ngoài cửa truyền vào.
Vân Khê nhẹ nhàng mà thở ra, lúc này mới phát hiện chính mình khẩn trương lại như thế.
Khoan đã! Ngay cả Tiểu Mặc cũng biết hôm nay là ngày đại hôn, duy độc cũng chỉ giấu diếm một người là nàng sao?
Chả trách hai cha con thường xuyên âm thầm trao đổi ánh mắt, nguyên lai thật là có mưu đồ khác!
Xú tiểu tử, cư nhiên liên hợp với phụ thân tính kế nàng, thật nên đáng đánh đòn. Chẳng qua là, bị tính kế như thế, chuyện vui như thế này cũng đáng.
“Lập tức sẽ xong ah, Tiểu Mặc ngoan, đợi thêm chút nữa.” Vân lão phu nhân cười tủm tỉm quay về phía ngoài cửa kêu một tiếng, rồi lại quay đầu nhìn Vân Khê qua gương, vừa lòng gật đầu nói, “Không sai, không sai, cháu gái của ta quan diễm quần phương, lại khuynh quốc khuynh thành, nhất định có thể mê hoặc toàn bộ tân khách bên ngoài đến thất điên bát đảo, ha ha…”
Vân phu nhân hé miệng khẽ cười nói: “Nương, ngài lời này có thể nói sai rồi. Khê Nhi chỉ cần đem phu quân tương lai của nàng mê thất điên bát đảo là được, nếu như để các tân khách cũng mê thất điên bát đảo, đứa nhỏ Thiên Tuyệt kia, chẳng phải sẽ oán trách chúng ta sao?”
Lão phu nhân cười nói: “Nên làm cho hắn quýnh lên, như thế sẽ càng thêm quý trọng Khê Nhi của chúng ta.”
“Nãi nãi, nương ah..” Vân Khê khó để lộ ra thái độ yêu kiều như tiểu nữ nhi, hai gò má xinh đẹp ửng hồng, hờn dỗi đối với nhị lão.
“Xem, Khê Nhi thẹn thùng! Đây mới là thái độ một nữ nhi nên có, nữ tử nên mềm mại ah! Sau khi Khê Nhi xuất giá, cần phải ôn nhu một chút với phu quân, không nên hơi một tí liền kêu đánh kêu giết, quá mức thô lỗ, không giống nữ hài tử.” Vân phu nhân đem mũ phượng đội nên đầu nàng, cẩn thận đoan trang xong, vừa lòng vuốt cằm nói, “Tốt lắm, thời giờ cũng không sớm, Khê Nhi cũng nên đi ra ngoài, đừng trễ giờ lành.”
“Đúng, đúng, còn có rất nhiều việc ah, Khê Nhi liền chạy nhanh đi thôi. Chúng ta trước hết không đi cùng con, con đường sau này, con phải một mình tự đi tiếp.” Vân lão phu nhân nói xong, không biết nghĩ đến cái gì, nước mắt gần như muốn rơi ra.
“Khê Nhi, về sau nhất định phải sống tốt, nhất định phải hạnh phúc.”
“Khê Nhi, nương luyến tiếc con.”
Vân phu nhân nhìn Vân lão phu nhân rơi lệ, đôi mắt cũng theo đó mà đỏ lên, bộ dạng không đành lòng.
“Nãi nãi, nương…” Lời nói tắc lại trong cổ họng củaVân Khê, hai tay cầm lấy tay của hai người kia, đôi mắt ẩm ướt, cũng theo hai người mà ngân ngấn lệ.
“Khê Nhi cũng luyến tiếc các ngài ”
Tổ tôn ba người, cùng nhau khóc thút thít.
Mộ Vãn Tình lập đứng ở một bên nhìn, cũng cảm động rơi xuống vài giọt nước mắt.
Lúc này, thanh âm Vân Tiểu Mặc lại ở ngoài cửa vang lên, có chút lo lắng khẩn trương: “Mẫu thân, các ngài không có việc gì chứ? Như thế nào đều khóc? Mẫu thân, ngài không phải là không muốn xuất giá chứ? Nếu ngài không muốn xuất giá, vậy Tiểu Mặc mang ngài đào hôn.”
Ba người phụ nữ đang khóc thương tâm nghe được lời nói đáng yêu hồn nhiên của Tiểu Mặc, không khỏi cười lên tiếng, nín khóc mỉm cười. Nếu để cho phụ thân của hắn nghe được hắn xui khiến tân nương của chính mình đào hôn, không biết sẽ có bộ dáng một lão hổ dũng mãnh phát uy như thế nào?
“Mẫu thân, ngài đừng sợ! Tiểu Mặc sẽ bảo vệ ngài!”
Vân Khê nhẹ lau nước mắt, nghe lời nói ngây thơ vô tà của nhi tử, trong lòng không khỏi cảm động.
Có lẽ là ông trời bồi thường cho nàng đi, kiếp trước những gì nàng mất đi, cuộc đời này toàn bộ đều có được.
Thân nhân, người yêu, bằng hữu, nàng còn có được rất nhiều tình cảm, chúng nó là lễ vật trân quý nhất của nàng, cũng là tất cả mọi thứ nàng muốn bảo vệ.
“Để nương trang điểm lại cho con…” Vân phu nhân lưu loát ở trên gương mặt của Vân Khê đơn giản tô son trát phấn một chút, vừa lòng gật đầu nói, “Đi thôi, hắn đang chờ con đó.”
“Nãi nãi, nương, con đi đây.”
Hít sâu một hơi, Vân Khê nhấp mím môi, cố gắng bình ổn tâm tình khẩn trương cùng chờ mong. Nàng từ từ xoay người, giẫm đạp lên một đóa hoa, hoài giấu tâm tình bay bổng, chân thành bước đi.
“Mẫu thân…” Vân Tiểu Mặc lo lắng cho mẫu thân, đang muốn đẩy cửa bước vào, thì cửa phòng kẽo kẹt mở ra. Hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, chờ thấy rõ người trước mặt, hắn giật mình đứng tại chỗ, đôi mắt không nháy mắt nhìn mẫu thân mặc giá y, đội mũ phượng, cái miệng nhỏ nhắn chậm rãi mở thành hình chữ A.
Vân Khê cúi đầu nhìn vẻ mặt đáng yêu của nhi tử, mím môi xinh đẹp buồn cười.
Nhìn kỹ y phục nhi tử hôm nay mặc, cũng là một thân y phục đỏ thẫm cực kì hỉ khí, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn bị ánh đỏ bừng, cực kỳ giống một cây táo, tươi mới đến có thể chảy nước. Hắn khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt đáng yêu buồn cười, làm Vân Khê lúc này đã nghĩ rất muốn cắn hắn một ngụm.
Ta hắn xách theo một lẵng hoa, cùng người bên cạnh hắn mặc váy đỏ Đoan Mộc Tĩnh đứng ở cùng nơi, rất giống là một đôi chiêu tài tiến bảo tiểu tiên đồng, phấn nộn đáng yêu đến cực điểm.
“Vân di thật đẹp!” Đoan Mộc Tĩnh vui mừng cười cong con mắt.
Vân Khê khom người nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Tĩnh, mỉm cười ấm áp với Đoan Mộc Tĩnh.
Vân Tiểu Mặc rốt cục cũng phản ứng lại, thu hồi cái miệng hình chữ A của hắn, nuốt nuốt nước miếng: “Ngài thật là mẫu thân sao? Tiểu Mặc thiếu chút nữa đã không nhận ra được ngài.”
“Mẫu thân hôm nay đẹp sao?” Vân Khê cũng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nhìn hắn, nàng bắt đầu tưởng tượng hình dáng Long Thiên Tuyệt mặc hỉ phục, hai cha con bộ dáng giống nhau như thế, thần vận cùng khí chất hẳn là không khác nhau mấy đi?
Vân Tiểu Mặc gãi gãi đầu, hơi ngượng ngập nói: “Mẫu thân hôm nay thoạt nhìn có vị nữ nhân hơn.”
Vị nữ nhân? Tiểu hài tử biết cái gì là vị nữ nhân sao?
Vân Khê tươi cười cứng đờ lại, bất nhã ném cho hắn một ánh mắt xem thường nói: “Vậy ngày thường mẫu thân không có vị nữ nhân sao?”
Vân Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn trời, mắt đen như châu ngọc vòng vo vài vòng, liền nói sang chuyện khác nói: “A, thời gian không còn sớm, chúng ta đi nhanh lên, đừng làm cho phụ thân chờ lâu.”
Đám người Vân phu nhân đứng ở cạnh cửa, nghe đoạn đối thoại của hai mẹ con, cười đến vui vẻ.
Vân Khê khóe miệng rút rút, hắn đây là có ý gì, bị nhi tử khinh bỉ như thế, sĩ diện của nàng nên đặt ở đâu chứ?
Đang muốn bước ra khỏi cửa, thì Vân Tiểu Mặc lại quay đầu hỏi một câu: “Mẫu thân, ngài thật sự quyết định gả cho phụ thân, không đào hôn sao?”
Vân Khê hí mắt nhìn hắn, một đầu đầy hắc tuyến.
“Ngài thật sự xác định?” Vân Tiểu Mặc có chút lo lắng, lại xác nhận lần nữa, việc này cũng không thể trách hắn, ai bảo vừa rồi để cho hắn nghe thấy tiếng khóc trong phòng, nên hắn cho rằng mẫu thân cũng không phải cam tâm tình nguyện gả cho phụ thân.
Vân Khê tiếp tục hí mắt nhìn hắn, đầu vẫn đầy hắc tuyến, nếu như hắn hỏi lại một lần nữa, nàng phỏng chừng sẽ bại não hoặc là bão nổi.
“Vậy được rồi.” Vân Tiểu Mặc rốt cục cũng buông lỏng lòng mà quay thân, hướng tới xa xa vẫy vẫy tay nhỏ bé, hô lớn nói, “Mẫu thân không đào hôn, có thể tấu nhạc à!”
Vân hộ pháp đang chờ ở cách đó không xa, dưới chân lảo đảo, suýt nữa té ngã, tiểu thiếu chủ, không cần dọa Vân thúc thúc có được không? Vân thúc thúc có trái tim không tốt! Nếu phu nhân thật sự đào hôn, vậy tôn chủ nhất định sẽ đem toàn bộ người của Lăng Thiên cung ngược chết đi sống lại, để phát tiết sầu khổ cùng phẫn uất của hắn a?
Hắn vội vàng giơ giơ tay lên, phía sau đoàn nhạc tiêu sáo cùng nhau tấu vang, nguyên bản Lăng Thiên cung im lặng có chút quỷ dị nhất thời ồn ào hắn lên.
Vân Khê không nói gì xoa xoa đầu của nhi tử, hé miệng cười khẽ, không biết trong óc nhỏ bé của hắn rốt cuộc chứa ý tưởng cổ quái, khác người gì nữa.
“Mẫu thân, ngài đi theo Tiểu Mặc đi, Tiểu Mặc dẫn đường cho ngài.”
Thảm đỏ trải ra, hỉ nhạc tấu lên, Vân Khê kéo làn váy dài, từng bước một đi lên thảm đỏ. Ở phía trước của nàng, một đôi kim đồng ngọc nữ cầm theo lẵng hoa, đáng yêu rắc rắc từng cánh hoa, nàng chầm chậm giẫm lên những cánh hoa cùng thảm đỏ, phượng trụy trên đầu theo bước chân nàng mà lay động, trong lòng của nàng tràn đầy hạnh phúc.
Thông qua hành lang dài, trước mặt dần dần trống trải, cái nắng của ánh sáng mặt trời chiếu vào màu đỏ hỉ bào của nàng cùng kim sắc phong quan thấp thoáng trên gương mặt, màu vàng, màu đỏ, cùng sáng tương ứng, hào quang bắn ra bốn phía, xinh đẹp động lòng người! Phượng hoàng trước ngực nàng dưới ánh sáng mặt trời, tựa như đang giương cánh bay lên, giống như chủ nhân của nó, thuận gió mà đi, thẳng tới mây xanh ở chân trời!
Thời khắc đó, nàng nâng mắt, nháy mắt hào quang vạn trượng!
Đón ánh sáng mặt trời, nàng nhợt nhạt câu môi cười, kinh tài xinh đẹp, tuyệt thế độc nhất vô nhị!
Hỉ nhạc đang vang lên đột nhiên ngừng lại, làm một mảnh vui mừng đột nhiên im lặng.
Mọi người lâm vào một trận ngu ngơ, khi nhìn thấy ở trước mắt, thì không có cách nào không bị cuốn vào trong ánh sáng ngọc hoa lệ xinh đẹp đó!
Vân Khê đưa mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện cuối hành lang, vô số tân khách đệ tử tụ tập, rõ ràng trong hoa viên đứng đầy người, nhưng giờ phút này lại lặng ngắt như tờ.
“Tranh…”
Ngay tại giờ phút này, tiếng đàn vang lên, tiếng đàn từ xa xa truyền đến. Tiếng đàn tuyệt hảo mượt mà linh hoạt kỳ ảo, như nước suối trong núi, cẩn thận nghe rõ, đúng là một thủ thiên cổ khúc tên 《 phượng cầu hoàng 》.
Vân Khê theo tiếng đàn nhìn lại, tầm mắt của nàng đi đến chỗ nào, đám người dần dần lui sang hai bên, mở ra một đường trên thảm đỏ.
Nơi cuối đường, không biết khi nào đã nổi lên thêm một tòa hoa lâu, cao bằng khoản hai người cộng lại, hoa tươi trên đó, đèn màu cao treo, đồng thời hân hoan, lại không có vẻ tục khí.
Ở chính giữa đài cao, nàng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, hô hấp ở giờ khắc này gần như ngưng trệ.
Hỉ bào đỏ thẫm, nhưng không che dấu được khí chất thánh khiết tuyệt mỹ như thần linh của hắn, ngược lại, màu đỏ làm bóng dáng lạnh lùng càng thêm ôn nhu phiêu dật. Một cái chớp mắt nhìn thấy hắn như vậy, thiên địa vạn vật đều mất đi nhan sắc, hắn tỏa sáng, làm cho toàn bộ ánh nắng phía sau hắn đều ảm đạm xuống!
Dung nhan tuyệt mỹ, thân ảnh cao lớn như núi, hắn ngồi trước đàn cổ, phong thần tuấn dật. Những ngón tay thon dài của hắn dạo trên những dây đàn, tiếng đàn thánh thót dưới ngón tay hắn vang lên, một đầu tóc đen được thả tùy ý rối tung bay bay trên vai, cùng với hỉ bào đỏ thẩm, hình thành nên đối lập hoàn toàn, làm nên vẻ đẹp yêu mị.
Hắn từ từ nâng mắt, xuyên thấu hư không, từ xa nhìn về phía nàng.
Ánh mắt hai người lần đầu tiên giao nhau giữa không trung, khoảnh khắc đó, vô số tuyệt thế phương hoa lưu chuyển. Hàng vạn, hàng nghìn pháo hoa lúc này được đốt lên!
Ánh mắt Vân Khê chớp động, ngơ ngác nhìn thân ảnh phong hoa tuyệt đại của hắn, chỉ cảm thấy hết thảy tựa như ảo mộng, không giống như chân thực.
Vì sao nàng không biết hắn còn biết đánh đàn? Trên người hắn, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật nàng không biết?
Long Thiên Tuyệt giờ phút này đang ngóng nhìn nàng, nàng đứng thẳng ở trong đám người, thân ảnh độc lập, ánh sáng từ pháo hoa cùng ánh sáng mặt trời chiếu vào trên mặt của nàng, nhưng lại bị sự tao nhã của nàng áp xuống, ảm đạm thất sắc.
Hôm nay nàng đẹp cực kỳ, quanh thân nàng toát lên một vẻ mị sắc, sáng quắc loá mắt, làm cho tầm mắt hắn thật lâu ngừng lại ở tại trên người của nàng, mà không có cách gì di dời đi.
Đây là thê tử của hắn, nữ tử mà hắn muốn cầm tay cả đời, thủ hộ cả đời, yêu cuồng nhiệt cả đời, nàng phong tư yểu điệu, trí tuệ động lòng người, dị thế mà độc lập!
Tiếng đàn vừa chuyển, ý cảnh thăng hoa, khi thì lưu luyến triền miên, khi thì quấn quýt si mê, tiếng đàn này đem những người có mặt ở đây đều đi vào một loại tình cảm quấn quýt si mê kiều diễm.
Vân Khê ngẩng đầu nhìn hắn, một đôi mắt âm u sâu thẳm, làm cho nàng ngã vào trong đó, giống như chìm đắm không có cách gì giãy dụa.
Đây là phu quân của nàng, là nam tử đi cùng với nàng đến lúc tuổi già, hắn lỗi lạc xuất chúng, cao quý tao nhã, không thể nói thêm gì!
Cùng một thời gian, hai người nhìn nhau cười, vạn vật đều như biến mất.
Trong trời đất, chỉ còn lại có chàng và nàng, ngóng nhìn lẫn nhau!
Tiếng đàn không biết khi nào dĩ nhiên đã ngừng lại, mọi người vẫn đắm chìm ở trong tiếng đàn quấn quýt si mê kiều diễm kia thật lâu, mà không có cách gì hoàn hồn.
Rất lâu, không biết là ai ở trong đám người đột nhiên nói ra một câu: “Mẹ ơi, tôn chủ rất anh tuấn!”
Ngay sau đó một trận tiếng vang hung hăng đánh xuống, đem thanh âm kia đột ngột biến mất.
Vân Khê “Phốc xích” cười ra một tiếng, tươi cười rạng rỡ, sóng mắt lưu chuyển, mị hoặc vô cùng.
Trên đài cao, thân ảnh mặc hỉ bảo khẽ di động, trong nháy mắt liền đến gần Vân Khê không đến mười bước.
Vạt áo nhẹ nhàng lay động, nhẹ hất tóc đen, hắn cất bước đi tới về phía nàng.
Còn cách một bước, thì hắn bỗng dưng dừng lại, tay phải hướng về phía trước đưa ra, từ từ lên tiếng, từ từ phun ra: “Khê Nhi, nàng có nguyện ý trở thành thê tử của ta, để cho ta cả cuộc đời này bảo vệ nàng không?”
Trong mắt hắn hàm chứa một chút tươi cười, giống như ánh sáng mặt trời sớm mai, chiếu sáng nội tâm của nàng.
“Ta nguyện ý!” Vân Khê đưa tay mình ra, đặt vào lòng bàn tay của hắn, cảm giác được lòng bàn tay hắn ấm áp cùng mềm mại, nội tâm nàng ngọt ngào vô cùng, cũng quên luôn bản thân ở nơi nào.
Long Thiên Tuyệt nắm được tay nàng, cùng mười ngón tay nàng đan xen nhau, trên mặt hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như con ngựa hoang thoát cương muốn gào thét, cơ hồ là muốn lao ra khỏi ngực.
Nàng nói, cuộc đời chỉ nguyện nắm tay hắn đến bách niên giai lão!
Hắn nói, sinh tử tương tùy, không rời không bỏ!
Đó cũng không phải là một lời thề tùy tiện, mà nó là sự tín niệm mà bọn hắn dùng cả đời chứng minh.
Hiện tại hắn rốt cục đã nắm chặt tay nàng, cùng nàng mười ngón giao triền, từ khoảnh khắc này về sau, hắn liền không bao giờ nữa buông ra tay nàng, hắn sẽ vĩnh viễn bảo hộ nàng, đem nàng đưa vào dưới cánh chim của mình, để cho nàng hạnh phúc lớn nhất.
Nàng nhìn thấy đôi mắt mong chờ của hắn, cảm giác được tình cảm chân thành tha thiết từ hắn truyền lại, lòng của nàng hơi hơi rung động. Nắm chặt tay hắn, từ nay về sau sẽ không bao giờ buông ra, vô luận tương lai gặp bao nhiêu mưa gió cùng khốn khổ, nàng đều sẽ cùng hắn sóng vai mà đi, đồng hội đồng thuyền, hắn ở nơi nào, nơi đó chính là nhà của nàng, là nguồn suối hạnh phúc của nàng!
Thân ảnh hai người từng bước chậm rãi tới gần, giờ này khắc này, hắn rất muốn hôn nàng, ở trên môi nàng in lên ấn ký đặc biệt của hắn, rồi hướng về mọi người tuyên bố, từ nay về sau nàng là thê tử của hắn!
Vân Khê từ từ nhắm hai mắt lại, nàng không cảm giác được người khác tồn tại, giờ này khắc này, trong mắt của nàng chỉ nhìn thấy một người là hắn.
Hai người đôi môi dần dần gần sát, khoảng cách chỉ kém không đến một ngón tay, thì có một chiết phiến (quạt) đột nhiên che giữa hai người.
“Đợi đã! Ngươi cứ tùy tiện như vậy đã cưới được biểu muội của ta, không phải là quá dễ dàng ư?!” (TT: ca phá đám thật, tự cầu nguyệt đi hơ hơ)
Bên hông Vân Khê bỗng nhiên thò đâu ra một cánh tay, nhẹ nhàng kéo, làm cho khoảng cách giữa nàng cùng Long Thiên Tuyệt thêm xa, chỉ có tay hai người, mười ngón vẫn đan xen cùng một chỗ như cũ.
Chiết phiến “lạch cạch” mở ra, Dung Thiếu Hoa một thân áo bào trắng không biết từ nơi nào chui ra, một tay nắm cả thắt lưng Vân Khê, một tay vô cùng phong tao cầm chiết phiến phe phẩy. Con ngươi hắn trợn trợn, ánh mắt mang theo sự khiêu khích dừng ở trên người Long Thiên Tuyệt, môi mỏng nhếch lên.
“Biểu muội, nữ hài tử thì nên rụt rè! Hôn nhân đại sự, cả đời chỉ có một lần, sao muội có thể để cho hắn tùy tiện đàn một khúc liền cưới được ngươi luôn thế? Vệc này cũng quá có lợi cho hắn rồi! Cho dù ngươi đồng ý, biểu ca ta cũng không đồng ý!”
Vân Khê quay đầu nhìn xem kẻ không biết từ nơi nào chui ra – Dung Thiếu Hoa, lại nhìn xem sắc mặt dần dần lãnh liệt đen sì của Long Thiên Tuyệt, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn ngậm miệng không nói gì.
Long Thiên Tuyệt mang vẻ mặt âm trầm, gắt gao trừng mắt nhìn Dung Thiếu Hoa, ngữ khí âm u nói: “Dung đại thiếu gia, bản tôn hình như không có đưa thiệp mời cho ngươi đi?” Ý tứ là ngươi từ đâu chui ra, đến tột cùng muốn làm gì?
Biết là Dung Thiếu Hoa đến nhất định sẽ quấy rối, cho nên hắn mới cố ý không đưa thiếp mời cho hắn ta, ai ngờ hắn ta vẫn mặt dầy mò đến.
Dung Thiếu Hoa cười đến đặc biệt phong tao: “Cũng không thể nói như vậy! Ta tốt xấu gì cũng là biểu ca của Khê Nhi, là người nhà của mẹ nàng, nàng phải lập gia đình, chuyện lớn như vậy, ta làm sao có thể không tham gia chứ?”
Long Thiên Tuyệt buồn bực nhìn hắn ta, nói: “Vậy tiền biếu của ngươi đâu? Không có tiền biếu, đều bị đuổi ra ngoài giống nhau”
Băng hộ pháp từ trong đám người đi ra, đến trước mặt Dung Thiếu Hoa, gương mặt lạnh lùng làm thủ thế mời: “Dung thiếu, mời đi!”
“Ta có nói ta không mang tiền biếu sao?” Dung Thiếu Hoa thu chiết phiến, gõ gõ lòng bàn tay của Băng hộ pháp, đánh mất tư thế ‘mời’ của nàng, sau đó hướng về người phía sau quơ quơ cây quạt, “Người tới, đem mười vạn lượng bạc nâng đi lên!”
Mấy cái thùng lớn lục tục bị nâng đến trước mắt mọi người, sau đó từng thùng được mở ra, lộ ra bạc sáng loáng bên trong.
Các tân khách không rõ chân tướng ồ lên một mảnh.
“Không hổ là Dung gia đại thiếu, ra tay rất hào phóng ah!”
“Mười vạn lượng bạc a, thật sự là cho Lăng Thiên cung sĩ diện.”
…...
Các loại thanh âm nghị luận truyền vào trong tai Dung Thiếu Hoa, nghe thấy thế Dung Thiếu Hoa cực kỳ đắc ý, mặt mày nở hoa.
Đang lúc đắc ý, thì một giọng nói mềm mại, trẻ con tiến vào trong tai “Cậu, đây là tiền ngài thiếu nợ mà, hay quá ngài cuối cùng cũng đem hoàn trả hết rồi.”
Tươi cười trên mặt Dung Thiếu Hoa nhất thời cứng ngắc lại, cúi đầu nhìn về đứa cháu họ bé nhò đang cầm một tờ giấy phiếu nợ, hắn khóc không được, mà cười không xong. Đứa nhỏ này, sao đến bây giờ vẫn còn nhớ điều đó thế?
“Mau cầm phiếu nợ về đi! Vì là thân thích, ta sẽ không tính lợi tức với ngài.” vẻ mặt của Vân Tiểu Mặc có biểu tình rất nghiêm túc.
Dung Thiếu Hoa run rẩy đưa tay cầm phiếu nợ, tâm can cũng khẽ run run rẩy theo, nguyên bản dung nhan da thịt hồng hào nhất thời ảm đạm đi, cái trán đầy hắc tuyến.
Long Thiên Tuyệt ha ha cười, đắc ý sờ sờ đầu nhi tử, vẫn là nhi tử nhà mình tri kỷ, đứng ở cùng một chiến tuyến với mình, nhất trí đối ngoại.
“Mười vạn lượng bạc là ngươi dùng để trả sạch nợ, nếu ngươi lấy không ra tiền biếu, vậy đừng trách bản tôn đuổi người!”
May mắn hắn đã sớm có chuẩn bị, vốn đã biết cả nhà bọn hắn không dễ lừa gạt, Dung Thiếu Hoa hít sâu mấy hơi thở, rốt cục từ trong ngực lấy ra một chồng ngân phiếu, ở trên tay quơ quơ: “Xem kỹ, đây là một vạn lượng bạc, tiền biếu của ta.”
Long Thiên Tuyệt nhướng nhướng lông mày hướng tới nhi tử nói: “Tiểu Mặc, thu lấy ah.”
Vân Tiểu Mặc giơ tay, túm một góc khác của ngân phiếu, dùng sức kéo a kéo a, trước với vẻ mặt đau lòng của Dung Thiếu Hoa, hắn thật vất vả mới nhận đước ngân phiếu. Ánh mắt nhỏ bé khẽ đảo, Vân Tiểu Mặc cực kì khinh bỉ liếc Dung Thiếu Hoa một cái: “Cậu, ngài không phải là đại thiếu gia của Dung gia sao? Sao lại keo kiệt như vậy?”
“Tiểu Mặc, một lời khó nói hết ah!” Dung Thiếu Hoa đau lòng nhìn nhìn ngân phiếu trên tay Vân Tiểu Mặc, vẻ mặt khổ sở khó nói.
Long Thiên Tuyệt tức giận liếc mắt nhìn hắn ta, có ma mới tin tưởng đường đường đại thiếu gia của Dung gia lại thiếu bạc, hắn ta chính là cần ăn đòn! Tay hắn kéo một cái, ngầm đem Vân Khê rời xa người Dung Thiếu Hoa.
“Ai, đợi đã” Dung Thiếu Hoa tay mắt lanh lẹ, lại ở nửa đường đem Vân Khê kéo trở về, “Chuyện nào ra chuyện đó! Tiền biếu ta đã giao ra, hiện tại ta đại biểu cho người nhà mẹ tân nương nói chuyện với ngươi, ngươi đừng mơ tưởng cứ tùy tiện như vậy liền đem biểu muội mang đi, người khác đều đáp ứng, ta kiên quyết không đáp ứng!”
“Khê Nhi, chính nàng nói đi, muốn gả cho ta không?” Long Thiên Tuyệt không nhìn Dung Thiếu Hoa, trực tiếp nhìn về phía Vân Khê, một đôi con ngươi tà mị trong suốt lưu chuyển, không ngừng phóng điện về phía Vân Khê, ý đồ dùng mỹ nam kế dụ hoặc nàng.
Vân Khê ho nhẹ một tiếng, hé miệng cười khẽ, nhìn bộ dạng như thế của hắn, đáy lòng nàng đột nhiên dâng lên ý niệm làm trò đùa dai: “Này…”
Dung Thiếu Hoa đánh gãy lời nói của nàng: “Biểu muội, nữ hài tử phải rụt rè! Hắn muốn cưới muội, nhất định trước hết phải thông qua toàn thể xét duyệt của phía người nhà mẹ đẻ của muội, phàm là có người không hài lòng hôn lễ này sẽ không thể thành!”
“Lời này…, giống như cũng rất có đạo lý nga.” Vân Khê ngắm mắt nhìn Long Thiên Tuyệt, không được cười trộm…
Long Thiên Tuyệt môi mím lại thành đường thẳng, tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, thay đổi phương án mỹ nam kế vừa rồi, giờ lộ ra thần sắc ai oán sầu khổ, nhằm tranh thủ đồng tình.
Vân Khê cố ý ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ không thấy được.
“Lão phu tán thành!” Lúc này, Vân lão gia từ trong đám người đi ra, mặt hắn đầy hồng quang, vuốt chòm râu nói, “Tuy rằng lão phu đối với tương lai cháu con rể rất vừa lòng, nhưng hôn nhân đại sự thật sự cần thận trọng. Lời nói vừa rồi của Dung thiếu không phải không có lý, cháu muốn cưới Khê Nhi của nhà chúng ta, thì phải thông qua sự xét duyệt cuối cùng của người nhà mẹ đẻ bên chúng ta, nếu mà có người không hài lòng, thì hôn sự này, phải tạm thời gác lại …, ”
“Lão bà ta cũng tán thành! Cháu rể còn phải khảo nghiệm nhiều hơn nữa.” Vân lão phu nhân được Vân phu nhân nâng cũng đi thong thả ra, thần sắc cười tủm tỉm, rất là vui sướng.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Thiên Tuyệt nhất thời đen xuống một vòng, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Vân phu nhân, nàng người thiện lương ôn hòa nhất trong toàn bộ Vân phủ, cũng là nơi duy nhất hắn ký thác hy vọng.
Đáng tiếc Vân phu nhân chỉ là hé miệng cười yếu ớt, không có nói bao nhiêu. Đều nói mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thuận mắt, nàng thật sự là không đành lòng khó xử con rể ah, chẳng qua biết nghe lời phải, nàng không thể không thuận theo đại đa số dân ý.
Từ trên xuống dưới xem đến phản ứng của nàng, Long Thiên Tuyệt chỉ biết vô vọng. Ngay cả nhạc mẫu đại nhân cũng không ủng hộ hắn, còn có ai có thể ủng hộ hắn a?
“Dung thiếu nói không sai, xét duyệt cuối cùng vẫn nên làm! Chúng ta đều tán thành!” Vân Dật phụ giúp Vân Thanh ngồi ở trên xe lăn, cũng cười trong suốt từ trong đám người đi ra.
“Còn có lão phu! Lão phu là nghĩa phụ của Khê Nhi, coi như là người nhà mẹ đẻ của nàng!” Đoan Mộc Hùng cũng vô giúp vui, cười cười theo Vân gia già trẻ đi thành một đoàn.
“Còn có ta, ta là đồ đệ của sư phụ, ta…” Lam Mộ Hiên vừa định đi lên góp cái náo nhiệt, lại bị Long Thiên Tuyệt hung hăng trừng một cái dọa trở về, không dám lên tiếng thêm nữa.
Người khác đều là thân thích trưởng bối, Long Thiên Tuyệt không dám phát tác đối với bọn hắn, Lam Mộ Hiên thì không như thế, tiểu tử này cũng dám đến để khảo nghiệm, quả thực chính là tự tìm đường chết!
Lam Mộ Hiên biểu tình mếu máo, ủy khuất nhìn về phía Vân Khê, âm thầm mà cáo trạng hết với nàng.