Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 172

Edior: thu thảo

Khi trở về, Lạc Vân Hi nhảy lên đầu tường, thấy Quân Lan Phong còn chưa đi ra, cũng không muốn trở về phòng.

Đầu tường có thể nhìn thấy núi Vân Hải ở xa, nàng ngồi ở chóp tường, nhặt một cọng cỏ xanh ngậm vào nhai, nghiền ngẫm, cảm thụ không khí vùng núi mát mẽ.

Quân Lan Phong và Phổ Tuệ đại sư vừa đi ra, đã không hẹn mà cùng nhìn về phía thiếu nữ lười biếng ngồi ở đầu tường, tóc đen khẽ tung bay, gương mặt hơi nghiên tạo thành kh một đường vòng cung duyên dáng. Mặt trời trốn vào tầng mây, sắc trời dịu nhẹ, nhưng phía sau nàng là ngọn núi tuyết phủ trắng xóa.

Tim Quân Lan Phong run rẩy, đến gần, nhẹ giọng gọi kêu: "Hi nhi, xuống đây đi, trên đó gió lớn lắm."

Lạc Vân Hi ngồi dậy, nở nụ cười thoải mái.

Thấy nàng muốn nhảy xuống, Quân Lan Phong theo bản năng mở hai tay ra đón, lúc đó nữ tử cũng đã thoải mái nhảy vào bùi cỏ rậm, lấy ngọn cỏ trong miệng xuống, đi về phía hắn.

Dung mạo Phổ Tuệ đại sư hơi động, nữ tử trước mắt, dường như rất khác do với hắn tưởng tượng.

Quân Lan Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng cong lên ý cười.

"Các ngươi tự nhiên đi, lão nạp không quấy rầy." Phổ Tuệ đại sư cáo từ rời đi.

Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi trở về phòng nhỏ uống trà nghỉ ngơi.

Quân Lan Phong thấp giọng nói: "Nữ tử vừa rồi chúng ta gặp, ta đã hỏi, Phổ Tuệ đại sư cũng không biết tên đầy đủ của nàng ta, chỉ biết nàng ta gọi là U Nhi"

U Nhi sao? Đáp án trong lòng Lạc Vân Hi được xác minh.

"Hàng năm đều quyên tiền hương nến cho hoàng hứng tự, sáu năm vừa qua và bốn năm trước trong chùa làm một đại pháp siêu độ, chính là nàng ta bỏ vốn, nàng ta và các tăng nhân trong chùa đều có quen biết." Quân Lan Phong kể lại rất tỉ mỉ.

Lạc Vân Hi nhếch môi cười, lại hỏi chuyện khác: "Không phải Phổ Tuệ đại sư nói không tiện tiết lộ sao? Thì ra cũng là nhìn người nói, người xuất gia cũng nói láo!"

Quân Lan Phong cười ha ha.

Mặt mày Lạc Vân Hi hơi trầm xuống, bốn năm trước . . . U Nhi còn ở bên người nàng không phải sao? Pháp sự kia rốt cuộc là nàng ta bỏ tiền hay là Lạc Vân Hi trước kia bỏ tiền cũng khó nói lắm. Xem ra ba năm nay nàng ta vẫn còn tin phật, làm việc trái với lương tâm, trong lòng bất an sao?

Dùng bữa trưa tại hoàng hứng tự, cháo mồng 8 tháng chạp thanh đạm, hai người lại ăn say sưa ngon lành, sau khi ăn xong liền đánh cờ tại phòng nhỏ.

Quân Lan Phong thấy Lạc Vân Hi có tâm tư đánh cờ, nghĩ sắc trời còn sớm, liền đáp ứng đánh với nàng một ván, nhưng chỉ có thể là một ván mà thôi.

Lạc Vân Hi không để ý lắm, cùng hắn dọn xong bàn cờ, nàng quân đen, Quân Lan Phong quân trắng, rất hứng thú đánh.

Phổ Tuệ đại sư ở một bên quan sát, thấy Lạc Vân Hi đi những nước cờ rất cẩn thận, chiêu nào chiêu nấy đều chứa ám chiêu, vòng này trùm lên vòng kia, coi như là hắn tâm tư sâu xa, cũng khó có thể nhìn thấu ngay lập tức, trong lòng thất kinh.

Mặc dù biết thanh danh phế vật của nàng không phải thật, vẫn ẩn núp thực lực, nhưng bên tai thường được nghe nói về những việc xấu loang lổ của nàng, nên cái nhìn về nàng có chút phiến diện. Hôm nay nhìn thấy kỳ đạo của nàng, xem ra chuyện chẳng phải hoàn toàn như vậy.

Lạc Vân Hi đi nước cờ tuy không sắc bé , nhưng cực kỳ vững vàng, mỗi một bước, đều có ẩn giấu chiêu khác phía sau, vừa thấy liền biết là cao thủ trong cao thủ. Từ cách đánh cờ mà suy ra cách sống, nàng đánh cờ như vậy, tính cách chắc cũng chẳng khác như vậy mấy phải không?

Quân Lan Phong vốn am hiểu đánh thẳng trực diện, nhưng đối mặt với cách đánh của Lạc Vân Hi, hắn đổi thành ra chiêu hư không, thường thường khi đánh sẽ có một nước cờ bất ngờ chứa một chiêu khác phía sau, Phổ Tuệ đại sư nhìn mà cứng lưỡi, không thấy được, tiểu tử Quân gia này giấu cũng rất sâu, bản lĩnh chơi cờ lại cao như vậy!

Hai người đánh một canh giờ, vẫn còn không phân được thắng bại, trán Lạc Vân Hi đã chảy ra từng giọt mồ hôi nhỏ.

Kiếp trước nàng là cao thủ cờ vây, kiếp này trong ký ức cũng đọc không ít sách về đánh cờ, nhưng không chiếm được một chút lợi lộc nào từ Quân Lan Phong.

Quân Lan Phong tranh thủ ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua sự đau lòng, giơ lên tay áo lau đi mồ hôi cho nàng, tự trách nói: "Đều tại ta muốn cùng Hi nhi chơi cờ cùng ta, chúng ta chẳng phân được thắng bại, không bằng ra ngoài chơi còn hơn."

Lạc Vân Hi cắn môi, rõ ràng là nàng muốn hắn đánh cùng, nhưng nước cờ đã thành thế này, nàng sao còn có tâm tư ra ngoài chơi đây?

"Xong rồi đi!" Hai mắt nàng chăm chú nhìn bàn cờ.

"Không được!" Quân Lan Phong phá bàn cờ, nói: "Nhìn ngươi mệt mỏi thành cai gì rồi! Ván cờ đang dở ta nhớ kỹ, lần sau lại đánh cùng ngươi!"

Lạc Vân Hi vừa ngẩng đầu, cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng, liền gật đầu, đứng lên, vươn người một cái, cố ý sẵng giọng: "Nói ta mệt, ngươi cũng không biết để ta thắng sao?"

Quân Lan Phong cười nhẹ: "Cái này không thể được!"



Lạc Vân Hi trợn mắt nhìn hắn, trong con ngươi mang theo ý cười.

Giọng Quân Lan Phong cực kỳ nhẹ nhàng nói: "Hi nhi, đi ngủ một chút đi."

"Vốn đầu choáng váng, lại ngủ nữa, càng chóng mặt hơn." Lạc Vân Hi lắc đầu: "Ra ngoài đi dạo một chút."

"Được, ta và ngươi đi xem thác nước phía sau núi." Quân Lan Phong đề nghị.

Hai người cũng mặc kệ Phổ Tuệ đại sư vẫn đau đầu suy nghĩ về ván cờ dang dở, cùng ra khỏi phòng, bước về hướng dốc núi ngàn trượng.

Thác nước hoàng tuyền cuồn cuộn trút xuống, nước như những đóa hoa đánh vào vách núi, cuốn trôi hết tuyết đọng ở đỉnh núi, chỉ chừa một vài giọt nước.

Hai người đứng trên đỉnh núi ngàn trượng, thác nước thác bắn toé ở trên mặt, cũng bất giác lạnh.

"Hi nhi . . . " Quân Lan Phong đánh bạo từ sau ôm chặt eo nàng, dán mặt sát đến bên gò má nàng, khẽ gọi một tiếng.

Thân mình Lạc Vân Hi lập tức cứng đờ.

"Ta thích ngươi." Nam nhân khẽ nói một câu, nhìn vành tai mượt mà phấn nộn của nàng, không kìm lòng được ngậm, mút khẽ một cái.

Lòng bàn chân Lạc Vân Hi tê rần, kêu nhẹ một tiếng, cả người đã bị Quân Lan Phong xoay lại, hôn nhè vào cằm và gò má của nàng, chậm rãi chuyển qua đôi môi khiến hắn khó mà chống nổi cám dỗ kia.


Đôi môi vừa chạm nhau, Quân Lan Phong bất chợt kéo nàng vào lòng, cả người xoay 180°, không biết khi nào nắm vũ khí, Tuyết Cẩm sớm đã bay ra khỏi tay, "soạt soạt soạt xoạt" Đỡ được 7, 8 mũi nhọn bằng sắt.

"Lăn ra đây!" Hắn quát lên.

Lạc Vân Hi tựa ở trước ngực Quân Lan Phong, hơi ngạc nhiên.

Nam nhân vừa rồi còn dịu dàng tình cảm trong nháy mắt đã biến mất, quanh thân như bất chợt hiện ra khí thế như ngâm trong hò băng, lạnh hẳn đi, bắp thịt trên cánh tay vì quanh năm múa đao kiếm trong quân mà trưởng thành cũng nổi lên.

Nàng âm thầm rút Tuyết Cẩm từ eo ra, híp mắt nhìn ra ngoài.

Vài người mặc áo đen từ góc tối lao ra, mang theo khăn bịt mặt màu đen, trang phục thống nhất, tay cầm kiếm, trực tiếp nhắm ngay hai người vào giữa trận.

"Chúng ta chỉ muốn mạng của nàng!" Một tên áo đen trong đó chỉ vào Lạc Vân Hi.

Quân Lan Phong cười lạnh một tiếng, huýt lên một tiếng sáo, Tuyết Cẩm bỗng nhiên bay ra, thân hình trong nháy mắt lách vào vòng người.

Lạc Vân Hi vẫn bị hắn ôm chặt, tuyệt đối không buông tay, xoay tròn cực nhanh theo khinh công của hắn, Tuyết Cẩm trên tay hắn bay cực kỳ mạnh mẽ, gió mạnh đảo qua, vang lên âm thanh kêu gào thảm thiết không ngừng.

Mỗi lần đến hoàng hứng tự, Quân Lan Phong đều sẽ để người của tổ chức Huyết Lang ở ngoài chùa đợi lệnh, nhiều ám vệ cũng không thể ẩn nấp ở trong chùa được, cho nên, tiếng huýt sáo kia, chính là mệnh lệnh.

Trong thời gian ngắn ngủi đã có bốn người áo đen bị quật ngã, còn dư lại vài người đều là kẻ võ công tuyệt đỉnh cao cường.

Lạc Vân Hi kêu lên: "Buông ta ra!"

Nàng chẳng phải cô gái yếu đuối cần người khác bảo vệ, cần gì hắn che chở như vậy chứ? Không chỉ vô dụng, còn ảnh hưởng tới việc hắn ra chiêu.

"Ngươi biết khinh công sao? Nơi này là vách núi ngàn trượng đó!" Quân Lan Phong lạnh lùng nói. Lạc Vân Hi lập tức không nói nổi nữa, được rồi, trước tiên nhìn tình huống rõ ràng cũng tốt đi.

"Những người này không phải người của Thiên Dạ chúng ta! Võ công độc cực kỳ cay độc!" Quân Lan Phong vung tay phải lên, cuốn trúng một tên áo đen, trực tiếp tung lên thác nước hoàng tuyền, người đó hét thảm một tiếng, va vào trên dốc núi, sinh ra một tiếng "bụp", trợn tròn mắt không sống nổi.

Tuyết Cẩm thuận thế quấn lấy thượng xích sắt nằm ngang ở núi ngàn trượng, Quân Lan Phong xoay chuyển eo thon, ôm Lạc Vân Hi bay thẳng tới hướng đầu kia của thác nước, trầm giọng nói: "Bọn hắn có chuẩn bị mà đến, chắc chắn sẽ có chiêu phòng bị!"

Hai người rơi vào phiến đá giữa thác nước hoàng tuyền, nhìn ra xa, chỉ thấy trong chùa có áng lửa, trong ánh lửa truyền đến âm thanh đánh giết.

"Huyết Lang bị bọn hắn ngăn cản." Quân Lan Phong nguy hiểm nheo mắt lại.

Lạc Vân Hi lạnh lùng nói: "Đây không phải tổ chức sát thủ bình thường!"

Từ võ công cao cường cùng với việc đánh có phân công thứ tự của bọn hắn, phóng hỏa, ám sát, chặn lại ám vệ đến, có một bộ trình tự thống nhất.

Quân Lan Phong ôm chặt eo nàng, thấp giọng nói: "Ôm chặt ta!"


Lạc Vân Hi vòng chặt eo hắn, liếc mắt nhìn hắn: "Cẩn thận."

"Có những lời này của ngươi là đủ rồi." Môi Quân Lan Phong hơi cong, ánh mắt lập tức trở nên thâm tình quyến luyến, trầm thấp nói: "Chờ bọn hắn đi rồi, thì nên làm xong chuyện vừa rồi. . . Ngươi nợ trước."

Lạc Vân Hi phản ứng kịp hắn đang nói chuyện gì, gò má lập tức đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quân Lan Phong, gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng như thế này ngươi còn nghĩ tới những chuyện bậy bạ đó nữa!"

Mặt Quân Lan Phong hướng xuống đất nói: "Tuyệt đối không bậy bạ, chuyện này rất tốt mà."

Nói câu cuối cùng, hắn đã dẫm ở trên xích sắt, sai Lạc Vân Hi: "Dùng Tuyết Cẩm của ngươi cuốn lấy xích sắt."

Dựa vào thác nước suối che chắn, Quân Lan Phong xuất chiêu rất chuẩn, không mấy lần, liền đánh gục tất cả mấy tên áo đen còn lại.

Sớm biết những người này đều không phải đối thủ của hắn, hắn mới có thể dễ dàng nói ra như vậy, Lạc Vân Hi lườm hắn, đồng thời vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Thế mà tiếng nước của thác nước quá lớn, rất nhiều âm thanh bị che lấp.

Nhĩ lực của Quân Lan Phong tốt hơn nàng nhiều, vừa rồi tiếng vũ khí sắc bén vang lên nàng cũng không nghe thấy, nhưng hắn vẫn nghe được rõ ràng.

Nghĩ vạy, nàng không khỏi hỏi Quân Lan Phong cũng đang nghiêng tai lắng nghe: "Ngươi nghe thấy sao?"

"Đương nhiên rồi." Quân Lan Phong nhướn lông mày lên: "Nhĩ lực huấn luyện ra từ trong thiên quân vạn mã, ngươi có thể so sánh sao?"

"Khó trách." Lạc Vân Hi bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Hi nhi, dám nhảy xuống không?" Quân Lan Phong chỉ tay xuống dưới xích sắt trên vách núi ngàn trượng, chớp mắt cũng không nhìn thấy đáy.

"Lần trước xuống rồi, hai bên có đá, dựa vào hai cái Tuyết Cẩm, không thành vấn đề." Lạc Vân Hi nhớ lại cảnh tượng lần trước đi xuống, đưa ra kết luận.

"Ta cũng nghĩ vậy." Ánh mắt Quân Lan Phong chuyển thành sắc bén: " Mục tiêu của bọn hắn là ngươi —— nếu như ta đoán không lầm, nhóm người này, chính là hung thủ làm chìm thuyền tết Nguyên Tiêu!"

"Ngay cả thuyền của hoàng thượng cũng dám làm chìm, bọn hắn có địa vị gì sao? Ai là người bỏ tiền để đám sát thủ này lấy đầu ta đây?" Trong lòng Lạc Vân Hi tràn đầy nghi ngờ, người đầu tiên nghi ngờ chính là Lạc Phi Dĩnh, đương nhiên, cũng bao gồm U Nhi mới thoát khỏi mình không lâu—— nàng ta là người biết rõ tung tích mình nhất.

Quân Lan Phong liếc nhìn dưới chân, nói: "Ta đưa ngươi xuống, trên này rất nguy hiểm, chờ ta thanh lý kẻ địch ở sau, sẽ trở lại đón ngươi."

"Vậy làm sao được? Để một mình ngươi ở trên này, ta không yên lòng." Lạc Vân Hi cự tuyệt: "Ta có thể bảo vệ mình."

Dung mạo Quân Lan Phong nhẹ thay đổi, nhìn hai mắt của nàng hỏi: "Ngươi lo lắng cho ta sao?"

Lạc Vân Hi quay đầu không nói gì.

"Ta không phải chỉ có một mình, còn có Huyết Lang nữa, cả chiến sĩ Huyết Lang đều cùng ta tiến lên chiến đấu." Quân Lan Phong nhìn về phía ánh lửa nơi xa.


"Ta không thể cùng ngươi cùng tiến cùng lui sao?" Mặt Lạc Vân Hi giận tái đi, giật Tuyết Cẩm, mặt đầy kiên định: "Đi!"

"Vậy được." Quân Lan Phong bất đắc dĩ, lại sợ nàng ngã xuống, liền ôm chặt eo nàng, bay về phía dốc núi ngàn trượng, bay ra phía sau núi.

Không nói võ công của Lạc Vân Hi có cap cường bao nhiêu, kinh nghiệm chiến đấu của nàng hết sức phong phú, từ phía sau núi đi ra, một đường gặp phải vài đội người tìm bọn hắn, đều bị nàng và Quân Lan Phong giết.

Trong lòng Lạc Vân Hi hiểu rõ, những người này đều muốn mạng nàng, võ công của bọn hắn cao cường, lại có mưu trí, nếu như hôm nay không giết, hẳn là hậu hoạn khôn lường về sau!

Lần đầu thấy thần thái Lạc Vân Hi đối mặt với kẻ địch hung hãn mà vẫn ung dung không vội vàng, lâm nguy không loạn, Quân Lan Phong kinh ngạc lại nghi ngờ, thở dài: "Hi nhi, tố chất tâm lý của ngươi thật sự quá tốt! Ngươi mạnh như vậy, sao ta có thể bảo vệ ngươi đây?"

Lạc Vân Hi trợn mắt liếc hắn: "Ai muốn ngươi bảo vệ!"

Quân Lan Phong sung sướng cười, tuy hắn muốn bảo hộ nàng hơn, nhưng kề vai chiến đấu, cũng không là một loại tâm linh tương thông.

Hai người mở một đường máu, thẳng đến phía trước núi, ám vệ Huyết Lang thấy chủ tử không sao, từng người lại càng điên cuồng hơn, càng chiến càng mạnh, không cần tới một canh giờ, đã dọn sạch sành sanh những kẻ áo đen ở hoàng hứng tự.

Cửu Sát nhận được cấp báo, từ kinh thành chạy tới, lúc này phong trần mệt mỏi mà xuất hiện tại hoàng hứng tự, hỗ trợ người của Huyết Lang thống kê thi thể sát thủ, lại phái người an ủi tăng nhân trong chùa, tính toán khoản bồi thường tương ứng.

Ăn xong cơm tối đơn giản, Quân Lan Phong dắt tay Lạc Vân Hi lặng lẽ đi đến phía sau dốc núi ngàn trượng.


"Còn có mai phục sao?" Lạc Vân Hi nhíu mày hỏi, ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh.

"Không phải." Quân Lan Phong thấp giọng nói: "Chúng ta xuống đi."

"Hiện tại xuống dưới làm gì?" Lạc Vân Hi khó hiểu.

Quân Lan Phong ghé vào lỗ tai nàng nói nhỏ vài câu, Lạc Vân Hi kinh ngạc nói: "Thật sao?"

"Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?"

"Được!" Lạc Vân Hi đưa Tuyết Cẩm cho hắn: "Ngươi phụ trách mang ta xuống."

Quân Lan Phong "ừ" một tiếng, dùng một cái Tuyết Cẩm buộc Lạc Vân Hi ở trên eo mình, đưa cho nàng một khối dạ minh châu chói mắt: "Ngươi chiếu sáng thay ta."

Hắn lấy một cái Tuyết Cẩm khác, quấn lấy xích sắt, mang theo Lạc Vân Hi phi thân xuống dưới dốc núi, đợi tìm được điểm thích hợp để dừng lại trên vách đá, lại rút Tuyết Cẩm về, quấn tại phiến đá đối diện, kéo nạnh mấy lần, xác nhận đã chắc, lại bay xuống.

Hành vi nguy hiểm như vậy, mà mặt Quân Lan Phong không biến sắc, Lạc Vân Hi lại càng không khẩn trương chút nào.

Nàng ngửa đầu nhìn thác, đỉnh thác nước, là một vầng trăng sáng, ánh sáng trên đỉnh đầu chợt ẩn chợt hiện. Từ góc độ nhìn này, nàng càng cảm thấy khung cảnh rất đẹp.

Nếu như cứ như vậy ngã xuống chết, dường như . . . cũng không phải chuyện gì xấu.

Hai người cứ như vậy đi đến đáy vực, ánh trăng trên đỉnh đầu bị hai bên vách đá ngăn trở, đáy vực là một vùng tối tăm, nhưng hiệu quả dạ minh châu của Quân Lan Phong vô cùng tốt, rọi sáng một một khu vực lớn.

"Hi nhi, ngươi ở đây đợi ta, có sợ không?" Quân Lan Phong thấp giọng hỏi nàng.

Chỗ bọn hắn đứng là một khối đá lớn nổi lên, dù cho đứng không vững, cũng chỉ ngã vào trong nước, chẳng có chuyện gì.

Quân Lan Phong lo lắng là nàng hại sợ bóng tối.

"Ta lớn lên trong bóng đêm. Đi thôi." Lạc Vân Hi cười nhạt.

Đương nhiên, cũng là bởi vì ở cùng với hắn, nếu như hắn cứ như vậy mà đi, vứt bỏ mình ở đây, nàng nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi, loại sợ hãi này, cũng không liên quan tới bóng tối.

"Ngươi lớn lên trong bóng đêm sao?" Quân Lan Phong rất giật mình.

Tất nhiên Lạc Vân Hi không thể giải thích với hắn, chỉ là nói ra theo thói quen, lúc này giục hắn: "Ngươi còn không đi hả? Ta chờ ngươi, chậm một chút!"

"Được." Quân Lan Phong đưa tay, xoa bóp mặt nàng, sau đó xoay người nhảy vào trong nước.

Lạc Vân Hi đợi không bao lâu, rất nhanh, Quân Lan Phong đã từ trong nước bò ra, vung vẩy một tấm biển trong tay, bị dạ minh châu chiếu vào phản ra ánh sáng màu trắng bạc, hắn đong đưa hai chân, bơi tới bên khối đá, lau nước lạnh trên mặt, nói: "Quả nhiên có!"

Lạc Vân Hi bước tới chiếu dạ minh châu lên, lệnh bài tam giác hình đầu rắn, làm bằng đồng, sau lưng khắc hoa văn phức tạp, chính diện chỉ vẽ một đầu lâu người.

"Là Khô LâuNguyệt Đoàn!" Giọng Quân Lan Phong trầm thấp nói.

Lúc ấy, lúc quăng tên áo đen này xuống vách đá, bên hông hắn lóe lên ánh bạc, Quân Lan Phong quét quét mắt qua thấy một lệnh bài, trong lòng nhớ kỹ, mà sau đó khi lục soát nhiều thi thể, đều không thấy cái gì có thể chứng minh thân phận bọn họ, hắn liền nghĩ tới nơi này.

"Người này, hẳn là kẻ dẫn đầu đám sát thủ này." Lạc Vân Hi khẳng định.

Sắc mặt Quân Lan Phong trở nên khó coi: "Mục tiêu cuối cùng là ám sát, đương nhiên phải phái lợi hại nhất, những người kia, đều chẳng phải kẻ tầm thường, may mà mượn ưu thế dốc núi ngàn trượng. Có lẽ bọn hắn cho rằng dốc núi ngàn trượng sẽ là phần mộ của chúng ta, lại không nghĩ rằng, nó lại chính là nghĩa địa của bọn hắn."

Lạc Vân Hi nhìn khuôn mặt kiên nghị của hắn đầy nước, quần áo cũng ướt sũng, lại nhìn mình, quần áo bị nước ở thác bắn vào cũng đã có chút ẩm ướt, lập tức cau mày nói: "Nhanh lên đi thôi, sẽ bị lạnh."

Quân Lan Phong cười nói: "Thành bộ dạng này, đi lên bị gió thổi, sẽ càng dễ bị cảm lạnh, trước tiên phải hong khô quần áo đã."

"Đi đâu hong?" Lạc Vân Hi hỏi.

"Đi theo ta." Hai tay Quân Lan Phong vốc nước lạnh, tạt vào người Lạc Vân Hi, Lạc Vân Hi lạnh run co rụt lại.

Đợi nàng thích ứng với nước lạnh, nam nhân mới kéonàng xuống, hai người lặn xuống đáy nước, tìm đến sơn động lần trước.

Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 172