Edior: thu thảo
Hoàng đế không về Kim Hoa điện nữa, thời điểm Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi vào điện, đã có ngự Lâm Quân báo chuyện Lương quý phi bị ban chết cho thái hậu và hoàng hậu.
Lúc này, hoàng đế không ở đây, triều thần đều nâng chén nói chuyện vui vẻ, xem ca múa mừng cảnh thái bình, bầu không khí vô cùng sôi nổi, bởi thế, lúc thái hậu ngồi trên cao đột nhiên đứng lên, bọn hắn đều không biết chuyện gì phát sinh, theo bản năng mà ngừng nói chuyện, nhìn về phía thái hậu.
Đại điện yên lặng, tiếng nói bén nhọn của thái hậu vang lên đặc biệt rõ ràng: "Cái gì? Quý phi bị ban chết?"
Gương mặt bảo dưỡng rất tốt của nàng ta bao phủ bởi sự nghiêm túc và kinh ngạc cần chứng thực, tin tức này tới có chút bất ngờ.
"Quý phi sao?" Dưới điện, Lương Tông Phủ run giọng hét to một tiếng, Thiên Dạ có thể có mấy quý phi đây? Vẻn vẹn chỉ có một mình muội muội của hắn được phong làm quý phi mà thôi! Đại não xoay tròn, hắn lao ra khỏi chỗ ngồi.
"Phụ thân!" Trong góc Lương Diệp Thu cũng đuổi tới, nhìn bước chân phụ thân lảo đảo, sự sợ hãi trong lòng hắn càng thêm sâu.
Ngự Lâm Quân không dám ngẩng đầu nhìn thẳng thái hậu, hạ thấp giọng, nói ngắn gọn chuyện đã xảy ra ở Thiên điện, đây là chuyện xấu trong hoàng thất, không thể để nhiều người biết, cho nên hắn không dám lớn tiếng, giọng nói chỉ đủ để cho thái hậu, hoàng hậu nghe thấy thôi.
"Quý phi nương nương sao lại bị ban chết?" Lương Tông Phủ kích động hỏi, song tay lại nắm chặt hai vai ngự Lâm Quân.
Một bên hoàng hậu cũng khó có thể tin được, u mê nửa ngày, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm, Lương quý phi, thường xuyên sĩ diện trước mặt nàng ta, chết rồi ngược lại rất tốt.
Ngự Lâm Quân không biết không biết có nên nói hay không, trước mặt chính là Lương Tông Phủ đại nhân đang hét to: "Nói đi, ngươi nói mau!"
Sắc mặt Thái hậu trầm xuống, quát lên: "Lương thị lang, ngươi luống cuống vừa thôi!"
Lương Tông Phủ bị dọa kinh hãi (kinh ngạc, sợ hãi) buông lỏng tay, ngự Lâm Quân kia vội vàng chạy ra ngoài, thái hậu hạ thấp giọng, nói: "Quý phi không trong sạch, gặp gỡ riêng với người khác tại Thiên điện, làm hoàng đế nổi giận, cho nên ban cho cái chết."
Rốt cuộc là người trải qua sóng to gió lớn, trong nháy mắt thái hậu đã khôi phục sự trấn định thong dong như ngày thường.
Lương Tông Phủ lại một lần nữa xác nhận lại việc này từ trong miệng thái hậu, trong đầu một khoảng trống rỗng, chân chân mềm nhũn, đổ ra sau, Lương Diệp Thu vội vàng đỡ lấy hắn, tiếc thay, trong lòng hắn cũng đau đớn không kém, không đứng vững được, cung nữ thái giám bên cạnh vội vàng đỡ lấy hai cha con.
"Đại nhân nén bi thương!"
Lương Tông Phủ lắc đầu, chợt đứng vững gót chân nói: "Ta muốn đi gặp mặt nàng (Lương quý phi) lần cuối!"
Hắn vừa quay đầu, đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn phía trước, thái giám cung nữ bên cạnh cùng kêu lên: "Trung Sơn Vương!"
Chân Quân Lan Phong mang theo sương lạnh nhanh chóng đi tới, Lương Tông Phủ vừa nhìn thấy hắn, chân mềm nhũn, quỳ xuống, nước mắt rì rào chảy ròng ròng ra: "Vương gia!"
Lạc Vân Hi ở sau lưng Quân Lan Phong, thấy rất rõ ràng hai phụ tử Lương gia thương tâm gần chết, nàng buông xuống đôi mắt đẹp, nghĩ thầm, Lương quý phi ở hậu cung nhiều năm, tay nhiễm máu tươi, như bản thân nàng ta từng nói, những phương pháp ác độc kia, không biết thí nghiệm trên bao nhiêu người rồi, có chết cũng chưa hết tội!
Sắc mặt Quân Lan Phong lạnh lùng, nói: "Lương đại nhân, quý phi đã chết, nếu như không muốn liên luỵ đến Lương gia, thì không cần làm ra vẻ khiến thánh thượng chán ghét thế này!"
Trong lòng Lương Diệp Thu kinh ngạc, lời nói này có lý, hắn nhanh tay nâng phụ thân dậy, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Phụ thân, mạng cô cô đã không thể cứu lại, chúng ta hãy nghe Trung Sơn Vương đi."
Lương Tông Phủ đè sự đau lòng xuống, suy nghĩ lời của con trai một lần, gật đầu, đứng lên, hành lễ với Trung Sơn Vương: "Vương gia, coi như là vì Vô Nhan, việc này, còn phải xin Vương gia ở trước mặt hoàng thượng nói tốt vài câu, để xoa dịu lửa giận của thánh thượng."
Ý hắn muốn nói, tất nhiên là không nên để hoàng thượng mang lửa giận đốt tới Lương gia.
Mặt Quân Lan Phong không biến sắc, tự nhiên nói: "Hoàng thượng làm thế nào, không phải do bản Vương Năng quyết định, hi vọng Lương đại nhân có thể rõ ràng đạo lý này."
Lương Tông Phủ không chắc hắn có nguyện ý để chuyện của Lương gia trong lòng hay không, nhưng nghe ý của hắn, dường như là không thể quyết định trái ý hoàng đế, nhưng vẫn có thể làm ảnh hưởng tới quyết định đó, lúc này mới thấp giọng nói cảm ơn.
Quân Lan Phong lướt qua hắn, đi tới bên cạnh thái hậu, nói nên tìm cách sử lý chuyện này để nói với người ngoài, mặt thái hậu trầm lãnh, nhìn người cả điện kinh ngạc không thôi, khẽ nhíu mày.
Hoàng hậu thừa cơ nêu ý kiến:"Thái hậu, hoàng thượng không tới, lòng người cũng có chút loạn, ta thấy, nên kết thúc yến hội thôi!"
Ánh mắt Thái hậu đảo qua trên mặt Đoan Mộc Triết, cuối cùng gật đầu.
Quân Lan Phong cũng hướng về phía thái hậu chào một tiếng, thái hậu dặn dò: "Lan Phong, Lạc Vân Hi không tuân thủ lễ pháp, ngươi phải giáo dục nàng nhiều hơn, nếu như nàng u mê không tỉnh, thì để cho Lạc Thái Úy đưa nàng về Dương Thành, đừng để người khác nghĩ đến đều khó chịu."
Không tôn trọng Hoàng thất, thái hậu cực kỳ ghét những người như vậy, thường thì sẽ ban chết, chỉ là nhìn đến dáng vẻ trước mắt của hoàng đế, dường như muốn bảo vệ nàng, mà thái hậu nghĩ sau khi bất ngờ trông thấy vẻ lanh lợi của Lạc Vân Hi, thật sự cũng không muốn giết nàng, ngược lại chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi.
Khóe miệng Quân Lan Phong nhẹ cong, ánh mắt không một tiếng động thoáng nhìn sau lưng, nói: "Ta nhất định sẽ dạy dỗ cho nàng nhu thuận nghe lời."
"Ừm." Thái hậu đáp một tiếng, trong lòng xẹt qua một chút cảm giác không thích hợp, chỉ là nó trôi qua rất nhanh, khó mà nắm bắt được.
Nếu như nàng ta ngẫm nghĩ, sẽ phát hiện ngay, từ nhỏ Trung Sơn Vương đã lạnh lùng ít nói, coi như là giúp nàng ta và hoàng đế giải vây, đỡ lấy cái cục diện hỗn loạn này, nhưng sao lại tự mình dạy dỗ một cô gái chứ?
Quân Lan Phong ra khỏi đại điện, Lạc Vân Hi vẫn đi theo, nghĩ đến chuyện phải tới Trung Sơn vương phủ, đôi mày thanh tú đã hơi nhăn lại, thật là chuyện phiền toái!
Nàng đang đi đường, bất chợt chóp mũi đau xót, cả khuôn mặt đụng vào một vật cứng rắn như bức tường.
"Ngươi đi đường kiểu gì vậy!" Trong lòng Lạc Vân Hi đang buồn phiền, đâu nghĩ tới Quân Lan Phong lại đột nhiên dừng lại nàng đột ngột như vậy, lúc này tức giận quát.
Sau khi Quân Lan Phong ngẩn người, khóe mắt hơi nhíu lại, chỉ thấy bốn phía không thiếu triều thần đang chuẩn bị ra về, nghe tiếng gào này, đều giật mình nhìn sang.
Lạc Vân Hi cảm thấy ai cũng nghi ngờ nhìn mình, lập tức cúi đầu, khom lưng hành lễ nói: "Vương gia, ta sai rồi, ta không biết là ngài."
Quân Lan Phong không nói gì.
Những triều thần kia thấy thế, lặp tức đánh mắt sang chỗ khác, quay đầu, giả vờ không nhìn thấy, chỉ là trên mặt đầy vẻ kinh ngạc không thể che giấu nổi.
Mặt Quân Lan Phong đen lại, tức giận trách mắng: "Nơi này là hoàng cung, người ngươi đụng phải nếu không phải bổn vương cũng sẽ là một vị chủ tử nào đó, lúc đó ngươi cũng dám lớn tiếng như thế sao? Sau khi trở về nhìn xem bổn vương sẽ xử phạt ngươi thế nào!"
Sau khi mắng xong, hắn không nhìn Lạc Vân Hi nữa, xoay người mà đi, Lạc Vân Hi cúi đầu, run lẩy bẩy đuổi tới.
Đến khi hai người đi xa, những đại thần này mới nhẹ nhàng thở ra.
Một vị trong đó là Cốc đại nhân, thừa tướng đương triều, hắn hạ thấp mặt, giọng nói đầy ngạc nhiên: "Không ngờ nô tài của Trung Sơn Vương lại có người như vậy."
Đoạn đề đốc vốn có quan hệ tốt với hắn, tức là phụ thân Đoạn Tâm Vũ, lắc đầu nói: "Người của Trung Sơn Vương, chắc chắn cũng chẳng phải người bình thường."
Một thư sinh mặt trắng khác cười nói: "Chẳng phải người bình thường, chẳng lẽ là thần tiên sao?"
Mấy người cười ha ha, một người khác nói: "Hiện tại Trung Sơn Vương là nhân tài hiếm thấy của Quân gia trong mấy trăm năm qua, tuy tuổi tác hắn nhỏ hơn chúng ta, nhưng ai trong các ngươi dám nói, nhìn thấy hắn, trong lòng không có cảm giác ngột ngạt vậy?"
Im lặng một lát, Cốc thừa tướng cười cười giảng hoà nói: "Cũng là làm quan cùng triều, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, chúng ta đi uống một chén thôi, đàng hoàng làm tốt chuyện của mình là được." Mấy người đi xa, một bóng đen lén lút từ sau tảng đá lớn đi ra, chợt cổ tay mảnh khảnh bị một bàn tay to bóp lấy, kéo lại chỗ cũ.
Quân Lan Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Mùi vị nghe lén không tệ đúng không?"
Lạc Vân Hi nhe răng cười, ánh mắt sáng lóng lánh nhìn hắn: "Tất nhiên không tồi rồi, ta đã nói rồi, chúng ta vừa đi, bọn hắn nhất định sẽ thảo luận về ngươi, không ngờ, mấy lão già này còn sợ ngươi đó!"
Quân Lan Phong bất đắc dĩ mà liếc nhìn Kim Hoa điện sắp hết người, thấp giọng nói: "Không đi nữa, đi nữa liền lộ hết!"
Hai bóng người, một cao một thấp, một cường tráng một nhỏ bé, đi vào trong bóng tối, ánh trăng kéo bóng hai người xuống, một dài một ngắn, dần dần, hai bóng đen cùng bóng cành lá rậm rạp cùng lẫn vào một chỗ, cũng không thấy rõ nữa.
Bánh xe ngựa quay vang lên dưới ánh trăng, xe ngựa màu đen đi thẳng đến trang viên ở ngoại ô, nơi đây là chỗ ở của Quân Lan Phong.
Cửu Sát nhận được mệnh lệnh, đầu tiên là thu thập một gian phòng tốt, cho Lạc Vân Hi dùng, Lạc Vân Hi vừa đến trang viên, Xuân Liễu đã ra đón, kêu lên: "Tiểu thư, nước tắm đã pha xong."
Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, ánh mắt liếc về hướng Quân Lan Phong bên cạnh: "Sao Xuân Liễu lại ở chỗ này?"
Quân Lan Phong đáp: "Nàng ta không tới đây, ta đi đâu tìm người hầu hạ ngươi đây?"
Lạc Vân Hi thấy buồn cười, cái tên này cũng suy nghĩ thật là chu đáo, nếu để cho thái hậu biết, mình tới đây không chỉ không bị phạt, mà ngay cả nha hoàn thân cận cũng tới đây hầu hạ mình, chắc là nàng ta tức hộc máu luôn!
Trong trang viên đủ loại cay xanh, đầy đủ hoa quả rau dưa, Lạc Vân Hi trong nhà tắm rửa, Xuân Liễu đã nói chuyện líu ra líu ríu không ngừng ở bên ngoài, cảm thấy tất cả những thứ ở nơi này đều rất mới mẻ.
Nàng ấy đang nói rất hăng say, Lạc Vân Hi mặc quần áo trong màu trắng từ sau bình phong đi ra, thanh tú ngáp một cái, nói: "Nhanh đi đổ nước tăm, rồi tắm giặt sạch sẽ mà ngủ đi!"
Xuân Liễu dạ một tiếng, rồi nói: "Tiểu thư ngủ trước đi, sáng sớm ngày mai kêu người đến đổ nước tắm được." Nàng ấy đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Lạc Vân Hi đi cắm then cửa, quay đầu nhìn lại, nhà kề trang trí đơn giản, một bàn, một ghế dựa, một tủ, một giường, một bình phong, chỉ thế thôi.
Giường là giường gỗ cứng như nhà bình thường, nhưng Quân Lan Phong sai người lót thêm một tầng chăn bông, cảm giác mềm mại, ở trên cùng trải một cá chiếu, làm từ cỏ lau, mặt ngoài bóng loáng, tuyệt đối không làm tay khó chịu, còn lộ ra cảm giác mát mẻ.
Lạc Vân Hi nằm ở trên chiếu, nhưng mãi chẳng chợp mắt được, trong đầu trôi tới trôi lui cũng là cái hôn cực nóng đêm nay.
Bất chợt, trên cửa vang lên tiếng gõ, kèm theo giọng nói đầy nghi ngờ của Quân Lan Phong: "Hi nhi, còn chưa ngủ sao?"
Lúc này Lạc Vân Hi mới nhìn về phía đèn lồng treo ở đầu giường, nàng dùng cánh tay chống người lên, để mái tóc xõa sau đầu, thở ra một hơi rồi thổi nến, đèn lồng cũng mất ánh sáng, gian phòng rơi vào một vùng tăm tối.
Nàng mới lên tiếng: "Chuẩn bị ngủ."
Bên ngoài yên lặng một lát, Quân Lan Phong thấp giọng nói: "Ta đi vào một chút."
Nhịp tim Lạc Vân Hi lập tức nhanh thêm mấy phần, có chút bối rối nói: "Đừng vào, ta đi ngủ đây."
Chỉ tiếc, nàng còn chưa nói xong, Quân Lan Phong đã đẩy cửa sổ ra nhảy vào, tuy trong bóng tối, nhưng hắn đi như là có đèn đuốc sáng choang, hắn trực tiếp đi tới giường, ngừng ở trước giường, cách đúng ba thước.
"Ta nói, đừng vào mà!" Giọng nói của Lạc Vân Hi có chút phát cáu.
Quân Lan Phong hơi cau mày nói: "Ta sợ ngươi vì chuyện trong cung mà không ngủ được."
Lạc Vân Hi nghe được hắn nói như vậy, vốn đang muốn quát mắng đuổi hắn ra cửa hơi ngưng lại, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, ta không phải nói rồi sao, ta không sợ hãi gì cả."
Quân Lan Phong lại đi về phía trước một bước dài, tự nhiên ngồi xuống cạnh giường, nói: "Ta vẫn không yên lòng, nếu như ngươi không sợ, sao đến giờ cũng không ngủ?"
"Ta... " Lạc Vân Hi không có gì để nói, nàng cũng không thể nói nàng lại nghĩ đến chuyện xảy ra trong cung kia!
Giờ khắc này, nàng coi như đã thích ứng với bóng tối trong phòng, ánh trăng vừa vặn xuyên qua giấy dán cửa sổ, chiếu vào trong nhà, ánh trăng mịt mờ đắc chiếu thành một mảnh trắng xóa trên đất.
"Ngủ đi, ta nhìn ngươi ngủ." Quân Lan Phong dịu dàng nói.
"Ừm." Lạc Vân Hi cũng không muốn nói gì khác, nằm xuống, quay mặt vào tường, đưa lưng về phía hắn, không ngờ được, nàng lại nhanh chóng ngủ say.
Ở hiện đại, đây là chuyện không thể nào xảy ra.
Coi như là ở cùng một chỗ với Lang, nàng cũng tuyệt đối không dễ ngủ như vậy.
Một giấc ngủ kéo dài đến hừng đông, sau khi tỉnh lại, Xuân Liễu đưa nước rửa mặt tới, cũng mở túi quần áo ra, lấy mấy chiếc áo mang từ Vân Các tới đưa cho Lạc Vân Hi chọn lựa, Lạc Vân Hi mặc áo dài màu vàng, phối hợp vừa vặn với váy dài màu trắng.
Xuân Liễu chải đầu cho nàng, lúc đi ra, Lạc Vân Hi chớp mắt đã nhìn thấy Quân Lan Phong đứng chờ trong sân.
"Dậy rồi sao?" Quân Lan Phong cười nhẹ nhìn nàng: "Đi dùng bữa thôi."
Lạc Vân Hi ừ một tiếng, đi cùng hắn đến phòng ngoài dùng đồ ăn sáng, trên bàn để cháo ngô tổ yến, đủ loại đồ ăn sáng, so ra còn nhiều món hơn Vân Các.
Lạc Vân Hi hỏi hắn sắp xếp việc hôm nay thế nào, Quân Lan Phong nói: "Bây giờ ngươi không thể đi đâu, ta ở đây cùng ngươi thôi, gọi người đưa công văn đến nơi này."
Lạc Vân Hi không đồng ý: "Ngươi còn đang bận việc của mình, vậy ngươi còn ở nơi này, như vậy ta chơi còn vui gì nữa?"
Để nàng cùng Quân Lan Phong cùng chơi đùa ư, hay là thôi đi! Có thể chơi hay không thì đến chỗ chơi lại là một vấn đề, nếu lại chơi làm ra chuyện gì thì nàng thật sự đi luôn.
Quân Lan Phong có chút không vui, mày trầm xuống, nói: "Nhà của ta, ta vẫn không thể ở lại sao?"
Trán Lạc Vân Hi hiện lên mấy vạch đen, không thèm nhắc lại, nhanh chóng húp cháo.
"Chậm một chút!" Quân Lan Phong sợ tới mức thả bát cháo cầm trong tay xuống, giữ chặt hai tay nàng, cướp lại chén cháo của nàng, nhìn về phía nàng bằng ánh mắt đầy vẻ không vui: "Không ai giành với ngươi, uống nhanh như vậy làm gì? Không nhớ ngươi bị bệnh dạ dày sao!"
Lạc Vân Hi thấy hắn quan tâm bản thân, cong miệng lên, giọng nói mang thêm mấy phân châm chọc: "Dạ dày là của ta, nếu thật sự muốn nó tốt, lúc trước còn liều mạng cướp nhân sâm ngàn năm của ta cho vị hôn thê của ngươi dùng làm gì! Còn nói không thích nàng ta nữa, vậy mà bề ngoài lại biểu hiện quan tâm lung tung, mặc dù nói ngươi là Vương gia, nhưng cũng không thể như vậy!"
"Hi nhi!" Giọng Quân Lan Phong rõ ràng yếu đuối hẳng, trong mắt xẹt qua thống khổ: "Đừng làm tổn thương ta có được hay không?"
"Ta thực sự nói thật mà." Mặt Lạc Vân Hi không có biểu tình dư thừa.
"Được được được, ta sai rồi, ta xin ngươi, xin ngươi chậm rãi uống chén cháo này, xin ngươi tự chiếu cố mình tốt dạ dày mình, có được hay không?" Quân Lan Phong nâng cháo lên, đưa vào tay nàng, trong mắt khó nén vẻ cầu khẩn, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, nếu có, chỉ là ăn nói khép nép thôi.
Lạc Vân Hi khẽ thở dài, đón nhận cháo, không nhìn hắn nữa, nhẹ nhàng uống cháo.
Dùng hết đồ ăn sáng, Lạc Vân Hi không muốn mắt to mắt nhỏ nhìn Quân Lan Phong thế này, liền nói: "Mượn xe ngựa dùng một lát, ta đi dạo phố, ta dịch dung, thái hậu sẽ không phát hiện."
Chỉ cần mấy hôm nay nàng không về Lạc phủ, thái hậu sẽ không phát hiện, Quân Lan Phong buồn buồn trả lời một tiếng, rồi sai Cửu Sát đi sắp xếp, nói: "Ta cũng phải về kinh thành xử lý mấy chuyện, buổi trưa cùng dùng bữa."
Lạc Vân Hi không tỏ rõ ý kiến, đang muốn đi ra ngoài, một người hầu trong trang chạy như bay đến, chính là Thổ Mập, hắn lớn tiếng kêu lên: "Chủ tử, Lục hoàng tử và thập nhị hoàng tử đến!"
"Bọn hắn tới sao?" Lúc Lạc Vân Hi nghe tới Lục hoàng tử, trong lòng cũng không phản ứng, biết được Đoan Mộc Kỳ cũng đến, lập tức vui vẻ, mau chóng bước ra.
Phía sau, ánh mắt Quân Lan Phong tối sầm lại.
Nàng cứ quan tâm Đoan Mộc Triết như vậy sao? Chẳng trách tối hôm qua không ngủ được, nhất định là nghĩ về hôn sự của Đoan Mộc Triết và Lạc Phi Dĩnh!
Thổ Mập thấy sắc mặc chủ tử nhà mình nhìn không tốt, không dám nhiều lời, Quân Lan Phong lại nhanh chân đi theo ra ngoài.
Bên ngoài, Đoan Mộc Triết và Đoan Mộc Kỳ đứng song song nhau, bên cạnh hai người là mỗi bên một con ngựa cao lớn, Lạc Vân Hi chạy ra, kêu lên: "Đoan Mộc Kỳ!"
"Lạc Vân Hi, ngươi không có chuyện gì chứ?" Mặt Đoan Mộc Kỳ đầy vẻ vui sướng đi tới.
Gương mặt Đoan Mộc Triết, giống như bao phủ một tầng hơi sương trông rất khó coi, tiếng thứ nhất Hi nhi gọi lại không phải hắn, thật sự thay đổi... Thế nhưng, mặc kệ nàng thay đổi thành bộ dạng gì, đó đều là Hi nhi cùng hắn lớn lên!
"Nàng có thể có chuyện gì đây?" Giọng nói rét lạnh của Quân Lan Phong từ phía sau truyền đến.
Tay Đoan Mộc Kỳ lôi kéo ống áo tay Lạc Vân Hi run lên, cười khan một tiếng: "Trung Sơn Vương."
Quân Lan Phong trầm giọng nói: "Nếu thái hậu đã muốn ta đến quản giáo nàng, các ngươi cũng không nên tới, miễn cho thái hậu giận lây sang Lạc Vân Hi."
Đoan Mộc Kỳ gật đầu: "Chỉ cần người không làm tổn thương nàng, chúng ta cũng yên lòng. "