Trời vừa hửng sáng, mây bay đã không thể nào che được ánh dương chói lòa nữa, vì vậy tuyết đã có dấu hiệu sắp tan.
Im lặng không một tiếng động, một Hắc y nhân xuất hiện phía sau lưng Hiên Viên Kỳ.
"Chủ tử." Giọng nói lạnh băng không chút e dè vang lên,, Hiên Viên Kỳ không quay lại, hỏi: "Tra được rồi?"
"Hồi chủ tử, đúng vậy!" Hắc y nhân cung kính trả lời, không chờ Hiên Viên Kỳ tiếp tục đặt câu hỏi đã bẩm báo hết: "Liễu phi và Lãnh Hàn Vũ đúng thật là sư huynh muội, Phong Nãng danh xưng thần y chính là sư phụ của hai người, Lãnh Hàn Vũ đã đi theo Phong Nãng từ nhỏ, còn Liễu phi, năm mười tuổi mới được Phong Nãng thu làm đồ đệ."
"......"
Đợi lâu rồi mà không thấy Hiên Viên Kỳ có phản ứng gì, Hắc y nhân không khỏi ngẩng mặt lên nhìn, ngó thấy vẻ mặt u ám của Hiên Viên Kỳ thì lấy làm cả kinh.
"Chủ tử?"
"Ngươi lui xuống trước đi!" Cúi đầu, ánh mắt Hiên Viên Kỳ đã khôi phục sự bình tĩnh.
"Vâng!" Hắc y nhân nhìn y lần nữa, sau đó, cũng như khi đến, biến mất không để lại dấu vết.
Trong đình viện vắng vẻ, chỉ còn lại một mình Hiên Viên Kỳ đứng đó.
Gió lạnh thổi đến, thổi bay một, hai chiếc lá vàng khô—-
Nhân tâm, thực sự biến thiện hay chăng?
Lúc Liễu Vận Ngưng quỳ dưới nền gạch lạnh buốt, đối diện với vị Đế Vương cao cao tại thượng đang ngồi trên ghế chủ vị nhìn nàng, trong lòng nàng chỉ còn lại một nghi vấn mà thôi.
Vẻ mặt y khi sáng tuy không hẳn là dịu dàng nhưng cũng xem như là khá ôn hòa, tại sao bây giờ y lại dùng bộ mặt lạnh lùng chất vấn nàng có phản bội hay không?
Phản bội ư?
Cõi lòng tê tái, nàng im lặng đón nhận ánh mắt lạnh lùng của vị Đế Vương, từ tốn hỏi: "Bệ hạ nói đến phản bội, là ý gì?"
Đôi môi y khép khép mở mở, Liễu Vận Ngưng nhìn mà lòng hoài nghi, nhìn mà tai như ù cả lên, bất luận có cố gắng đến đâu cũng không nghe thấy Đế Vương nói gì, quỳ gối trên nền đất lạnh, khí lạnh truyền từ đầu gối lên đến toàn thân, ngoại trừ sự tê buốt, lòng còn cảm thấy buốt giá, nhưng, tại sao vậy chứ?
Không đúng, không phải hoàn toàn không nghe thấy, ít nhất nàng còn nghe được tội danh Đế Vương ban cho nàng: Dâm loạn hậu cung.
Dâm loạn hậu cung? Đang nói ai vậy? Nàng ư?
Ánh mắt trở nên mờ mịt, Liễu Vận Ngưng bỗng nhớ đến một chuyện không lâu trước đó, Vân phi đã đề cập với nàng, trong cung có người đang đồn, quan hệ giữa nàng và sư huynh không bình thường.
Chính là vì nguyên nhân này ư?
Nhưng sao phải chờ lâu vậy mới đến hỏi tội? Đã muốn hoài nghi, không phải nên hỏi tội nàng sớm hơn sao?
"Ngươi còn gì muốn nói?"
Lời nói vô tình kéo suy nghĩ xa vời của nàng quay về, nàng hoàn hồn, ngẩng mặt nhìn vị Đế Vương cao cao tại thượng, nói một cách cứng nhắc: "Có!"
"Nói!"
Mặt nàng tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, giọng nói kiên định: "Chứng cứ đâu? Chứng cứ cho thấy thần thiếp dâm loạn hậu cung?"
"Ngươi muốn chứng cứ?" Hiên Viên Kỳ nhìn nàng mà mặt không chút thay đổi, đáy mắt như có cái gì đó di động.
"Đâu chỉ có chứng cứ." Nhìn nàng đầy hàm ý, Hiên Viên Kỳ nói: "Còn có nhân chứng nữa kia!"
Lúc nghe thấy Hiên Viên Kỳ nói vậy, Lưu Dục vẫn đang quỳ gối bên cạnh Liễu Vận Ngưng nhìn nàng đầy lo lắng, thấy Liễu Vận Ngưng từ đầu chí cuối vẫn bình tĩnh như vậy, lòng càng thêm lo lắng.
Lai Phúc cũng hoài nghi nhìn vị Đế Vương đang ngồi trên ghế chủ vị thì thấy vẻ mặt lạnh lùng của y có chút gì đó kỳ lạ.
—- Ánh mắt đó của bệ hạ có ý gì? Sao hắn nhìn mà không hiểu.
Nhưng hắn còn chưa kịp hiểu rõ, đã phải nhận chỉ thị của vị Đế Vương, đưa nhân chứng đến.
"Vâng!"
Vừa lên tiếng đáp lời, Lai Phúc vừa lui xuống, không lâu sau, hắn liền dẫn một người có thân hình nhỏ nhắn bước vào.
Lúc Lý Nhĩ xuất hiện trên đại điện, Lưu Dục mới thấy, không bóp cổ Lý Nhĩ ngay từ khi mới tiến cung đúng là một chuyện ngu xuẩn nhất trên đời.
"Nô tỳ tham kiến bệ hạ!" Lý Nhĩ quỳ cách Liễu Vận Ngưng khá xa, thấp giọng nói, từ đầu đến cuối không thèm nhìn mặt Liễu Vận Ngưng, một cái liếc cũng không.
"Bệ hạ, nô tỳ tận mắt chứng kiến nương nương bỏ 'Thệ Thủy' vào bát dược, hơn nữa trước khi xác định nương nương có thai không lâu, nô tỳ từng thấy nương nương và Lãnh Thái y trốn sau hòn non bộ bàn chuyện gì đó, lúc đó nô tỳ đã cảm thấy không ổn, bởi vì nương nương đã đuổi chúng nô tỳ ra ngoài, chỉ để Lãnh Thái y ở lại một mình với nương nương, còn nữa, lúc đó vẻ mặt hai người có chút lấm lét, khi ấy nô tỳ cũng không để ý lắm, nhưng......"
"Lý Nhĩ, ả nội gián nhà ngươi, nương nương đối tốt với ngươi như vậy, cớ sao ngươi lại hãm hại nương nương! Hả ả nội gián kia!" Lưu Dục tức giận đứng phắt dậy, muốn xông lên nhưng liền bị thị vệ ngăn lại nên không thể động đậy, miệng vẫn không ngừng mắng: "Ả nội gián, ta đã sớm biết ngươi không phải người tốt gì rồi, nhưng ta thật không ngờ ngươi lại tráo trở tới mức đó!"