Thế Gia Danh Môn - Chương 6

Bữa trưa được bày trong viện tử của Thái phu nhân.

Khi Tưởng Nhược Nam đến nơi, Cận Thiệu Khang và Vu Thu Nguyệt đã có mặt. Cận Thiệu Khang ngồi bên cạnh Thái phu nhân, Vu Thu Nguyệt đứng phía sau Thái phu nhân, hai người đang trò chuyện gì đó cùng bà, không khí vô cùng thoải máí. Thái phu nhân liên tục gật đầu, nét mặt tươi cười, bộ dạng vui vẻ.

Trong những tình huống bình thường, Tưởng Nhược Nam thường nhìn thấy một khuôn mặt cứng đờ như “quân bài” của Cận Thiệu Khang, khóe miệng nghiêm túc mím chặt, bộ dạng lạnh lùng, nhìn thấy nàng sự lạnh lùng ấy còn thêm vài phần chán ghét, nhưng khi quay sang Vu Thu Nguyệt, vẻ mặt “quân bài” ấy bỗng thêm vài phần ấm áp, nhưng cũng không được coi là có nhiều thay đổi lớn.

Nhưng lúc này khi nói chuyện với Thái phu nhân, miệng hắn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, đến sắc mặt cũng trở nên đẹp hơn, khuôn mặt vốn dĩ đã anh tuấn phi phàm lại thêm vẻ ấm áp dịu dàng này mà tỏa ra một thứ ánh sáng chói mắt, khiến đám a hoàn, hầu già xung quanh nhìn mà mặt đỏ tim đập, không sao rời mắt khỏi được.

Khi hắn nói chuyện với Thái phu nhân, phần người trên khẽ nghiêng về phía bà, đầu hơi cúi, bộ dạng như đang chăm chú lắng nghe. Lúc nói chuyện, chưa nói đã cười, nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ xuất phát từ trong tim, thỉnh thoảng còn gật nhẹ đầu, hoặc đập vào đùi một cái đầy kích động, thể hiện sự nhập tâm của mình.

Điều này khiến Tưởng Nhược Nam phát hiện ra một ưu điểm của hắn, ưu điểm duy nhất - hiếu thuận.

Tưởng Nhược Nam có thể khẳng định, vị Hầu gia này chắc chắn là một đứa con trai có hiếu.

Nàng từng nghe nói, nhân phẩm của những người con hiếu thuận tuyệt đối không hề kém cỏi, xem ra người nói câu này chưa từng gặp qua kiểu người như Cận Thiệu Khang, trên thế giới này có một kiểu người như thế, có thể vừa làm một đứa con hiếu thuận vừa là một người đàn ông có tính cách ác liệt.

Dựa vào cái gì mà lại nói như thế? Vết thương trên trán của nàng chính là minh chứng tốt nhất, hạng đàn ông đánh phụ nữ chẳng phải tốt đẹp gì!

Xung quanh Cận Thiệu Khang và Thái phu nhân là Cận Yên Nhiên cùng đám người ở phòng Triệu di thái thái, bọn họ kẻ đứng người ngồi. Tưởng Nhược Nam đặc biệt chú ý đến hai nữ tử lạ lẫm đứng đằng sau Cận Thiệu Khang, hai nữ tử đó tuổi tầm trên dưới hai mươi, một trong hai người có khuôn mặt thanh tú, nụ cười nhã nhặn, người còn lại mắt sáng răng trắng, nụ cười mê hồn, ăn vận giống như a hoàn, nhưng trông lại cao quý hơn a hoàn. Cũng chẳng biết là ai.

Lúc này, Cận Thiệu Khang không biết đã nói câu gì, khiến mọi người đều phá lên cười.

Từ xa nhìn giống như một bức tranh gia đình ấm áp tươi đẹp, chỉ là trong bức tranh gia đình tuyệt đẹp đó không thể chấp nhận sự tồn tại của nàng…

Cho dù kiếp này hay kiếp trước, cái thứ được gọi là “nhà” này đều rất vô duyên với Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam nhìn họ, vẻ mặt có chút chán nản.

Người phát hiện ra Tưởng Nhược Nam đầu tiên chính là Vu Thu Nguyệt, cô ta che miệng cười, sóng mắt long lanh, hai má ửng hồng, đẹp giống như một đóa hoa dâm bụt, vẻ mặt hạnh phúc tràn đầy, thứ hạnh phúc này thật khiến Tưởng Nhược Nam đố kị.

Ánh mắt Vu Thu Nguyệt vừa đảo nhìn thấy Tưởng Nhược Nam, lập tức reo lên một tiếng, “Tỷ tỷ đến rồi.”

Mọi người đều quay sang nhìn nàng, không hẹn mà cùng thu lại nụ cười, Cận Thiệu Khang khôi phục bộ mặt “quân bài”, còn Thái phu nhân cũng đổi sang vẻ mặt điềm đạm khác.

Thái phu nhân đứng dậy, a hoàn Liễu Nguyệt vội vàng đi tới đỡ bà, Cận Thiệu Khang đương nhiên cũng đỡ bên kia, khi Thái phu nhân đứng, phần lưng có chút cứng, mày chau lại, vẻ mặt để lộ những nét đau đớn. Nhưng ngay lập tức lại bình thường, bà nhàn nhạt nói: “Nếu người đã đến đủ thì hãy bái tổ tông trước, sau đó bắt đầu ăn cơm.”

Mọi người đều vâng dạ, đi theo bà vào phía trong. Chẳng ai buồn quan tâm tới Tưởng Nhược Nam. Cuối cùng vẫn là Vu Thu Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng cười khẽ, nói: “Tỷ tỷ, sao còn không vào?” Giọng ẩn chứa vài âm sắc đắc ý.

Tưởng Nhược Nam mỉm cười, đi đến, khi đi ngang qua người cô ta, nàng đã nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: “Coi như cô còn có phép tắc, biết phải đi sau bổn phu nhân ta!” Nói rồi chẳng buồn liếc mắt nhìn, đi thẳng về phía trước.

Nụ cười trên mặt Vu Thu Nguyệt cứng lại, tức tối trừng mắt lườm nàng một cái từ phía sau, rồi mới nuốt giận bước theo.



Mọi người bái tổ tiên xong, lúc đi ra, bọn a hoàn và hầu già đã bày xong bàn ăn.

Sau khi Thái phu nhân và Hầu gia ngồi xuống, mọi người mới dám lục tục ngồi theo. Hầu gia an vị bên cạnh Thái phu nhân, hai nữ tử lạ kia đứng phía sau Hầu gia. Tưởng Nhược Nam ngồi bên cạnh hắn, Vu Thu Nguyệt ngồi bên phải cạnh Tưởng Nhược Nam. Cận gia quả nhiên không có ý định để Vu Thu Nguyệt đứng hầu, đến chỗ ngồi của cô ta cũng đã chuẩn bị đâu ra đấy.

Tưởng Nhược Nam làm theo đúng như những gì mình đã nghĩ trước đó, không nói gì cả, khiến Cận Thiệu Khang và Vu Thu Nguyệt ngồi cạnh nàng đều thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Nhược Nam không để tâm tới Cận Thiệu Khang bên cạnh, sự chú ý của nàng đều tập trung vào những món ăn trên bàn.

Chiếc bàn lớn hình tròn bằng gỗ tử đàn khảm bạch ngọc, trên mặt bàn được khảm bạch ngọc đó lại khắc một bức tranh hoa mai đỏ nở rộ. Trên bày mười mấy chiếc đĩa to to nhỏ nhỏ bằng sứ trắng. Có bào ngư hấp, thịt hươu nướng, tay gấu mật ong, vịt hầm rượu, tổ yến nhồi thịt gà, vân vân, nước từ bào ngư tiết ra sáng lóng lánh, thịt hươu nướng vàng ruộm như màu mật, mùi thơm ngào ngạt. Tay gấu… Tưởng Nhược Nam mới chỉ nghe, chứ chưa từng nhìn thấy, đừng nói gì tới ăn, bây giờ nhìn món tay gấu béo múp bày trước mặt, nước miếng bắt đầu chảy ra không tiết chế nổi.

Nàng chỉ hận không thể ngay lập tức thưởng thức tất cả các món, nhưng đám người xung quanh vẫn chưa hành động, lễ nghĩa trên bàn ăn về cơ bản Tưởng Nhược Nam hiểu, nên đành cố gắng khống chế bản thân, nhìn những món ăn ngon trước mặt mà thầm nuốt nước miếng.

Lúc này, Thái phu nhân đột nhiên mở miệng nói: “Nhược Lan và Thu Nguyệt đã được gả vào nhà họ Cận chúng ta, sau này chúng ta là người một nhà, hy vọng mọi người có thể chung sống hòa bình vui vẻ.” Bà ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Có ý kiến gì thì có thể nói với ta, không được gây sự khiến gia đình bất hòa. Nếu kẻ nào gây chuyện thị phi, đừng trách bà mẹ chồng này nghiêm khắc, mang gia pháp ra để trị các con.”


Tưởng Nhược Nam chớp chớp mắt, đây là thị uy mà! Không phải Hồng Môn yến đấy chứ?

Vu Thu Nguyệt cúi đầu cụp mắt ngoan ngoãn lắng nghe, Tưởng Nhược Nam cũng vâng dạ. Ánh mắt Thái phu nhân điềm đạm nhìn quét qua hai người bọn họ rồi “ừm” khẽ một tiếng.

Ngay sau đó nói tiếp: “Hoa Thanh, Nhược Lâm.”

Hai a hoàn lạ từ phía sau Cận Thiệu Khang “vâng” rồi bước ra.

Thái phu nhân nhìn Tưởng Nhược Nam nói: “Đây là hai a hoàn vẫn luôn theo hầu trong phòng của Hầu gia, đã đi theo Hầu gia nhiều năm rồi, chưa có lập phòng.”

Tưởng Nhược Nam nhất thời không hiểu, Hồng Hạnh thấy vậy, bèn ghé tai nàng nói khẽ: “Là nha đầu thông phòng của Hầu gia!”

Nha đầu thông phòng? Tưởng Nhược Nam xém chút nữa thì nhảy dựng lên. Lại xuất hiện hai cô vợ bé nữa. Đã hết chưa hả, đã hết chưa hả? Cùng ra cả đi, ra hết một lần cho nàng nhận mặt luôn đi!

Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Thiệu Khang ngồi bên cạnh mình, mắt như sắp tóe lửa.

Tên đàn ông khốn kiếp, khốn kiếp! Vợ còn chưa cưới, thế mà đã có một đống vợ bé rồi! Tưởng Nhược Nam muốn khóc mà không có nước mắt, sao nàng xui xẻo thế, lại xuyên không nhập vào đúng “thể xác” của người phụ nữ này chứ!

Cận Thiệu Khang vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng như “quân bài” kia, lạnh lẽo liếc nàng một cái, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt phóng hỏa của nàng.

Ngược lại, Tưởng Nhược Nam bắt đầu bình tĩnh, nàng giận gì chứ, lẽ nào nàng thật sự coi hắn là chồng mình? Đợi thêm mấy hôm nữa, nàng thông suốt hết kí ức của “thể xác”, hoặc hiểu rõ tình hình của mình, nàng sẽ nghĩ cách ứng phó.

Nghĩ đến đây, trái tim Tưởng Nhược Nam bình tĩnh hơn.

Nhược Lâm và Hoa Thanh đi tới trước mặt nàng hành lễ, cô gái xinh đẹp thanh tú là Hoa Thanh, còn cô gái mắt sáng răng trắng là Nhược Lâm. Vì còn chưa được lập phòng, nên họ cũng chưa đủ tư cách để dâng trà, chỉ hành lễ chủ tớ.

Tưởng Nhược Nam len lén liếc nhìn sắc mặt Vu Thu Nguyệt bên cạnh, thấy mặc dù cô ta đang cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay dưới gầm bàn lại nắm chặt khăn mùi xoa.


Tưởng Nhược Nam quay đầu lại giật giật khóe miệng, nàng không quan tâm, nhưng có người lại rất quan tâm cơ đấy.

Lúc này bọn a hoàn dùng khay nhỏ mang trà lên.

Tưởng Nhược Nam không hiểu lễ nghĩa thời cổ đại, nên cố ý đợi mọi người hành động trước, thấy mọi người bưng trà nhấp một ngụm, nàng cũng bưng trà từ trên đĩa của a hoàn đứng cạnh, nhấp một ngụm.

Nhưng vừa mới nuốt được một nửa, lại thấy a hoàn bưng ống nhổ đến, Tưởng Nhược Nam trợn mắt nhìn mọi người nhổ hớp trà súc miệng ra, lúc ấy nàng mới hiểu dụng ý của ly trà này, trong lúc cuống quýt, bị nghẹn ngay ở khí quản, đột ngột ho sặc sụa đỏ gay mặt.

Đám a hoàn, hầu già xung quanh đều nhìn thấy, bịt miệng cười thầm. Cận Yên Nhiên ngồi đối diện nàng chế nhạo, “Tẩu tẩu, tẩu không uống hết chỗ trà ấy rồi chứ?”

Lời vừa nói ra, Triệu di thái thái cùng Vương thị đều quay mặt đi cười thầm, sắc mặt Cận Thiệu Khang và Thái phu nhân rất tệ. Vu Thu Nguyệt cúi gằm đầu, khóe miệng nhếch khẽ rất khó nhận ra. Một vài a hoàn còn không để ý khiến tiếng cười bật khỏi miệng.

Hồng Hạnh và Phương ma ma vỗ vỗ lưng cho Tưởng Nhược Nam, vẻ mặt lo lắng. Phương ma ma nhìn mọi người ngượng ngùng nói: “Phu nhân không cẩn thận nên…”

Tưởng Nhược Nam phải một lúc lâu sau mới thở lại được, vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt âm trầm của Cận Thiệu Khang, đôi mày rậm của hắn chau lại, đôi môi mím chặt mấp máy như định nói gì đó nhưng phải cố gắng nhẫn nhịn.

Tưởng Nhược Nam lo lắng cúi đầu. Ai ngờ người cổ đại ăn cơm thôi mà cũng bày vẽ thế… Nàng đón lấy chiếc khăn tay mà Phương ma ma đưa cho, ngồi thẳng người dậy.

Ngay sau đó bọn a hoàn lại đưa đến một chiếc khăn mặt ướt trắng như tuyết và một chậu nước nhỏ bằng sứ màu trắng, trong chậu nước dập dềnh mấy cánh hoa hồng.

Lần này thì Tưởng Nhược Nam đã được bài học rồi, cố ý làm chậm lại, đợi cho mọi người “biểu diễn” xong nàng mới hành động.

Thì ra là rửa tay và lau tay…

Thật phiền phức, cứ thế này mãi, thức ăn chẳng phải đều nguội hết cả sao? Tưởng Nhược Nam thầm lẩm bẩm.

Rửa tay xong, đợi Thái phu nhân và Hầu gia động đũa, mọi người mới bắt đầu cầm đũa lên. Đám giun trong bụng Tưởng Nhược Nam sớm đã quậy tung lên rồi, thấy mọi người đều cầm đũa nàng cũng vội vội vàng vàng cầm. Cận Thiệu Khang ngồi cạnh nàng thấy vậy bèn chau mày, sắc mặt càng sa sầm.


Vu Thu Nguyệt nhìn thấy, cúi đầu, mím môi cười.

Trương ma ma bên cạnh Thái phu nhân khom người xuống ghé tai bà nói nhỏ: “Đầu bếp nói bào ngư hôm nay rất ngon, chi bằng dùng bào ngư trước.”

Thái phu nhân gật gật đầu. Trương ma ma bèn dặn bọn a hoàn chuẩn bị bào ngư.

Bên cạnh mỗi người đều có một a hoàn chuyên phục vụ việc gắp thức ăn, bọn a hoàn gắp bào ngư đặt vào chiếc đĩa trước mặt từng chủ tử, dùng dao cẩn thận tách ra, để các chủ tử tiện dùng.

Tưởng Nhược Nam đâu được hầu hạ như thế bao giờ, nên ngay khi ấy có chút ngẩn ngơ, trong lòng cảm thán, cuộc sống của đám quý tộc ở xã hội phong kiến này thật cũng quá dễ chịu đi!

Bào ngư được cắt, tỏa ra một mùi hương nồng đậm, ngón tay trỏ của Tưởng Nhược Nam kích động, gắp ngay một miếng bỏ vào miệng.


Tưởng Nhược Nam cảm thấy cả khớp xương cũng tê dại, mẹ ơi, sao lại ngon thế này chứ!

Kiếp trước nàng cũng được người ta mời ăn loại bào ngư mấy chục đồng một con, đã cảm thấy rất ngon rồi, nhưng nếu so với loại nàng ăn ngày hôm nay, không thể bì được.

Nếu như ngày nào cũng được ăn đồ ngon thế này, thì lần xuyên không này của nàng cũng không đến nỗi quá bi thảm…

Khi Tưởng Nhược Nam cho miếng bào ngư cuối cùng vào miệng, phát hiện ra rằng những người xung quanh mới ăn được hai miếng mà thôi. Cách thức ăn uống của họ trông vô cùng duyên dáng nho nhã, lấy Cận Thiệu Khang bên cạnh nàng ra làm ví dụ, khi hắn ăn, vẫn bộ mặt cứng đờ như “quân bài” đó, đến miệng cũng không mở ra, chỉ thấy các cơ trên mặt khe khẽ nhu động[1], và Tưởng Nhược Nam phát hiện ra rằng, cái “nhu động” đó cũng có quy luật, đại khái hai giây một lần, không ít không nhiều.

[1] Nhu động: Cử động như giun đất bò.

Tưởng Nhược Nam lập tức đờ người bất lực.

Cận Thiệu Khang như cảm nhận được ánh mắt nàng, lặng lẽ quay đầu qua, thấy chiếc đĩa của nàng đã trống rỗng, còn khóe miệng lại vẫn dính ít nước bào ngư, bộ mặt “quân bài” của hắn do bất cẩn đã rách toang, đôi lông mày rậm đẹp đẽ nhíu chặt lại thành hình một chữ “Xuyên[2]”.

[2] Chữ Xuyên tiếng Trung viết là: 川.

Hồng Hạnh đứng cạnh nhìn thấy, vội vàng lấy khăn tay ra cho Tưởng Nhược Nam lau miệng, trên trán rịn ra một giọt mồ hôi lạnh, xem ra, mẹ nói không sai, tiểu thư vẫn nên nghiêm túc học lại phép tắc…

Cận Yên Nhiên và Vương thị ngồi đối diện đang nhịn cười tới mức đỏ bừng cả mặt.

Sắc mặt của Thái phu nhân càng trầm xuống.

Tưởng Nhược Nam có chút ngượng ngùng, kiếp trước vì lúc nào cũng vội vàng nên ăn uống quàng xiên nhai tháu nuốt vội, giờ nàng đã rất chú ý rồi đấy được chưa hả, là những người này quá biến thái, hai giây mới nhai một lần đó thôi.

Mọi người chỉ ăn vài miếng rồi không ăn nữa, và không đĩa của ai sạch trơn như đĩa của Tưởng Nhược Nam. Bọn a hoàn thay đĩa, tiếp tục gắp thức ăn cho các chủ tử.

Con người Tưởng Nhược Nam chẳng có ưu điểm gì khác ngoài ưu điểm da mặt rất dày, khả năng thích ứng cực mạnh, nếu không một đứa trẻ mồ côi như nàng không thể nào thuận lợi học xong đại học rồi tìm được công việc, sau đó lại còn ký được một hợp đồng có giá trị lớn như thế.

Rất nhanh nàng vứt béng cảm giác gượng gạo vừa rồi ra xa, đây là phúc lợi duy nhất trong lần xuyên không bi thảm này, không ăn thật quá có lỗi với bản thân. Nàng vốn không được sủng, bình thường chẳng biết liệu có được ăn nhiều đồ ngon thế này không. Nghĩ đến đây, nàng bèn bắt đầu tập trung toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp ăn uống của mình. Chỉ là rất cố gắng để khống chế cách ăn, cố gắng nho nhã duyên dáng, thanh tú hết sức có thể, hiệu quả thế nào, cũng không nói nhiều nữa.

A hoàn gắp đồ ăn rất lanh lợi, chỉ cần ánh mắt nàng đưa đến đâu, ngay giây sau, a hoàn sẽ giúp nàng gắp món ấy.

Món thịt hươu nướng rất thơm và mềm, xương vịt hầm tơi ra nước, tổ yến gà xé hương thơm thoang thoảng trong miệng, chỉ là, sao còn chưa bắt đầu ăn tay gấu nhỉ? Tưởng Nhược Nam thầm oán trách trong lòng.

Những người bên cạnh ai cũng mở to mắt nhìn nàng ăn đầy thích thú và ngon miệng, tới mức bất giác dừng đũa cả.

Lông mày của Cận Thiệu Khang không ngừng co giật.

Lúc này, a hoàn lại gắp một miếng sủi cảo bát bảo trong suốt cho nàng.

Tưởng Nhược Nam gắp lên cắn một miếng, ai ngờ trong miếng sủi cảo đó có nước, vừa cắn, nước trong miếng sủi cảo bắn ra, toàn bộ rơi lên chiếc áo gấm màu xanh ánh vàng sạch sẽ thơm tho của Cận Thiệu Khang ngồi bên cạnh…

Thế Gia Danh Môn - Chương 6