Truyện tranh >> Thay Đổi: Try to Forget... >>Chương 32: Người đợi người, người vẫn không về

Thay Đổi: Try to Forget... - Chương 32: Người đợi người, người vẫn không về


Một tòa lâu đài ở ngoại ô thành phố, cách trung tâm Tokyo một giờ đồng hồ chạy xe.

Màu trắng làm chủ đạo, điểm xuyết là màu nâu đỏ của gỗ và đá cẩm thạch. Tòa lâu đài kiểu Đức, rộng mênh mông nằm ở rìa cánh rừng nhỏ, gần như biệt lập với xung quanh.

Shukasa sống một mình ở chỗ này sao?

Cô xách túi đồ đạc từ bệnh viện trước cửa lớn rộng thênh thang, đứng ngơ ngác nhìn.

- Tiểu thư. - Một nữ giúp việc liền chạy ra, giúp cô cầm túi xách, dẫn cô vào trong. - Tôi là Mina, quản gia của lâu đài. Thiếu gia đã dặn từ sớm, tiểu thư sẽ đến đây ở hẳn. Để tôi đưa cô vào trong.

Yui ngập ngừng đi theo, vì tòa lâu đài thật sự rất rộng lớn. Năm xưa nhà cô đứng số một Nhật Bản về hệ thống sở hữu lâu đài đồ sộ, nhưng chưa có cái nào vừa rộng vừa hoành tráng như tòa lâu đài này.

- Chị Mina, anh ấy sống như thế này suốt một năm sao?

- Vâng. - Mina đáp nhẹ nhàng. - Tòa lâu đài này được xây xong cách đây ba năm, bỏ trống. Nhưng bỗng dưng năm ngoái, thiếu gia lại dọn về. Hình như có xích mích với lão gia và phu nhân nên chuyển ra ngoài. Lâu lâu phu nhân vẫn tới đây thăm.

Yui liền tái mặt. Giờ cô sống hẳn ở đây, không lẽ sau này phải đụng mặt Hanagato Yuko thường xuyên hay sao?

Mina dẫn cô đi khắp lâu đài, thật sự rất rộng, rồi cuối cùng đưa cô về một căn phòng lớn ở tầng 2.

- Chị Mina... Đây hình như là phòng của anh ta mà? - Yui liền giật vội ống tay áo cô ta lại, lắp bắp. Cô vừa nhận ra căn phòng này mùi của Shukasa rất nồng, quanh quanh bắt gặp đồ dùng của anh ta.

- Vâng. - Mina cười nhẹ. - Thiếu gia dặn tôi tiểu thư sẽ ở cùng phòng với cậu ấy. Đồ đạc của tiểu thư ở nhà cũ cũng đã được dọn lên rồi. Tiểu thư, tôi có tí việc ở dưới nhà, cần gì hãy gọi tôi, không làm phiền cô nữa.

Nói rồi, Mina liền đóng cửa.

Một mình Yui đứng ngây ra giữa căn phòng ngủ rộng rất rộng này. Cửa sổ lớn, nắng hắt vào nhẹ nhàng. Một cái giường bằng đá cẩm thạch rất to đặt ở chính diện. Ti vi, lò sưởi, một quầy mini bar nhỏ ở một góc. Trong phòng còn có nhà vệ sinh riêng và một phòng thay đồ cỡ lớn. Trong phòng thay đồ, có một kệ treo quần áo của anh, kệ đối diện treo quần áo của cô.

Thật sự là sống chung phòng rồi...

Tim Yui bỗng đập rạo rực liên hồi. Chẳng hiểu sao hai má bỗng đỏ ửng lên, cổ họng hơi nghẹn lại.

Cô thả người rơi xuống giường, cuộn mình trên chiếc chăn mềm và nhẹ. Mùi của anh đang quấn lấy người cô, vương nơi tóc cô. Trước nay, hỏi cô thích mùi gì nhất, chẳng cần suy nghĩ gì cô sẽ trả lời ngay là mùi của anh. Mùi của Oga Sewashi cũng rất thơm, nhưng chẳng hiểu sao không thể đem lại cho cô cảm giác bình yên và dễ chịu.

- Chị Mina, anh ấy sẽ về ăn tối chứ? - Yui nghịch quanh quanh trong phòng thì cũng đã năm giờ tối. Trời xa xẩm, mặt trời hửng đỏ ở chân trời phía tây. Cả ngày hôm nay Shukasa không ở nhà, giúp việc loanh quanh làm việc không ngơi tay, hẳn vì tòa lâu đài này quá rộng lớn.

- Vâng. - Mina đang đứng tỉa lá ở bồn hoa gần cửa chính, đáp nhẹ nhàng. - Thiếu gia không ăn trưa, nhưng hầu như tối nào cũng về nhà ăn, thường thì tầm bảy giờ gì đó. Bây giờ chắc đầu bếp đang bắt đầu nấu bữa tối rồi.

Yui im lặng. Giúp việc ở tòa lâu đài này cũng đến năm người, thêm đầu bếp và quản gia là bảy người. Nhưng cứ chín giờ tối, tất cả người làm mới tan làm về nhà sau khi bữa tối kết thúc và dọn dẹp xong.

- Chị Mina. - Yui nhỏ nhẹ gọi.

Mina thấy cô gái gọi mình mà không nói gì tiếp theo, liền ngẩng đầu dậy, mỉm cười nhìn.

- Hôm nay có thể cho giúp việc tan làm sớm không?

Mina ngây ra một lúc, liền buông cây kéo xuống, tiến lại gần cô, bật cười.

- Tiểu thư là sợ chúng tôi phá bĩnh bầu không gian riêng tư của hai người sao?

- Không, đâu có... - Yui khép nép sau cây cột lớn, mặt đỏ ửng lên. - Chị Mina giúp tôi nhé, sáu giờ tan làm, mọi việc còn lại tôi sẽ quán xuyến giúp mọi người.

- Haha... - Mina bật cười khe khẽ. - Hơi khó rồi, thiếu gia sẽ quở nạt chúng tôi mất. Mấy việc tay chân này sao có thể phiền tiểu thư được.



- Xin mọi người đó. - Yui liền chắp tay, ra chiều nài nỉ. - Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà, đảm bảo Shukasa sẽ không trách mọi người đâu.

Mina đắn đo một lúc.

- Giúp việc thì được, nhưng đầu bếp cũng phải ở lại cho tới khi nấu xong bữa...

- Không, tôi sẽ nấu. - Yui liền nhanh nhảu cắt lời, rồi lát sau lại trưng bộ mặt phiền nhiễu ra, ra chiều nài nỉ. - Đi mà...

Mina cũng đến thua cô chủ mới này, giây sau mới bất đắc dĩ đồng ý.

- Tiểu thư, cô nhớ lời tôi dặn đó. - Vị đầu bếp cởi tạp dề, luôn miệng. Ông ta nói nhiều tới mức khiến Yui cảm thấy hơi phiền phức, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ.

Cánh cổng lớn từ từ khóa lại, thế là cả tòa lâu đài rộng lớn này chỉ còn một mình cô nữa rồi.

Yui đeo tạp dề lên, bật một ít nhạc, bắt đầu vào công cuộc nấu nướng.


Nội trợ không phải là sở trường của cô, nhưng chắc chắn cô nấu ngon hơn Shukasa rồi. Mấy món đơn giản cô đều có thể nấu ổn, ít nhất là ăn được, chứ không dở.

Dựa vào số nguyên liệu đầu bếp mới mua về, Yui đã lên thực đơn rất tỉ mỉ. Salad cá hồi, thịt bò hầm khoai tây, gà hầm sâm và canh cá nấu dứa. Mấy món này cô đều từng làm rồi, Mai đều khen ngon. Vừa làm, cô vừa cười tủm tỉm mình sẽ vỗ béo anh thật tốt.

Bảy giờ tối, canh vừa sôi xong, cô bắc ra bếp, thế là Shukasa sắp về rồi.

Yui bày biện đẹp đẽ ra bàn, ngồi xuống nghịch điện thoại, cười tủm tỉm.

Mùi tỏa lên nức mũi, Yui phút chốc tự phục mình. Bụng liền sôi sùng sục, ngon thế này anh còn dám chê sao.

...

Tám giờ tối...

Khói không còn bốc nghi ngút nữa, đã nguội rồi, mà chủ vẫn chưa về...

Lòng hân hoan trong cô vụt tắt, sự trống trải cô đơn liền bao trùm. Màn hình điện thoại dừng lại ở số của anh, cứ phân vân không biết có nên bấm nút gọi hay không.

...

Chín giờ tối...

Người chờ người, người vẫn chưa về...

Ngón tay thanh mảnh vô thức bấm nút gọi, chuông kêu liên hồi, dài miên man. Lòng cô chợt lạnh lẽo.

"Alo." Người kia đáp nhẹ nhàng thế vào những tiếng chuông nhàm chán đó. "Sao thế?"

- A... - Yui chợt luống cuống, nhất thời không biết đáp sao. - Anh không về ăn tối sao?

"Ừ." Chất giọng trầm thấp, điềm đạm, tuy nhẹ nhàng, nhưng lấp ló những tia lạnh nhạt thờ ơ. "Tôi đi ăn với đối tác, quên báo cho Mina rồi."

Yui chợt yên lặng, trong lòng hẫng một nhịp, trống rỗng.

"Sao thế?" Thấy đầu bên kia im lặng, anh liền hỏi lại. "Đừng nói em chưa ăn?"


- A không... - Yui vội đáp. - Tôi ăn rồi, chỉ là thấy anh chưa về, nên mới gọi thôi.

Cô có gan để cho anh biết cô một mình nấu ăn, một mình ngồi đợi anh cả ngày trời như một con ngốc sao?

"Có chuyện gì không?"

- Hanagato Shukasa, tôi làm phiền anh sao? - Yui nhỏ nhẹ nói, thoáng một tia hụt hẫng. Lồng ngực cô chợt lạnh, vì cô không phải con ngốc không thể nhận ra sự lạnh nhạt trong lời nói của anh.

Đầu bên kia, im lặng một lúc lâu.

"Không có."

Anh bảo không, nhưng sao lại lạnh nhạt với cô như thế.

- Ngày mai, tôi đi làm lại được chưa?

"Không." Cô còn chưa dứt câu, Shukasa thẳng thừng gạt phăng đi. "Chấn thương của em còn chưa hồi phục hẳn, phải ở nhà điều dưỡng, ít nhất sang tuần mới được đi làm lại."

- Không được ra ngoài chơi sao?

"Cũng không. Nếu em thấy bức bí có thể ra ngoài đi dạo, nhưng phải có Mina đi cùng em. Sân của lâu đài rất rộng, có cả hồ nước và các loại hoa, có thể sẽ khiến em đỡ căng thẳng. Nếu em buồn, tôi sẽ gọi Mika và Haru tới chơi cùng em."

Yui buông thõng vai, không dám cãi. Nếu là cô hồi trước thì có thể trả treo anh không hề gì. Chỉ là giờ, giữa anh và cô có một bức tường ngăn cách rất lớn, cô không dám vượt phận sự của mình tới bên anh.

- Tôi... đợi anh về ngủ, được không?

Chẳng hiểu cô đào đâu ra bao nhiêu lá gan, lại dám hỏi anh câu này.

"Ngủ sớm đi, đừng đợi." Anh đáp gọn gàng, rồi cúp máy.

Hôm nay, cô đã hụt hẫng bao nhiêu lần? Dọn về ở chung một mái nhà với anh, nấu một bữa cơm thật ngon, nhưng cuối cùng lại chẳng thể thấy bóng dáng anh đâu.

Yui buông điện thoại xuống, cầm đũa lên, khều khều mấy miếng thịt bò một cách chán chường, tùy tiện gắp bỏ vào miệng cùng vài hạt cơm, nhai chầm chậm, rồi lại ngậm đũa chẳng biết ăn gì.


Thức ăn nguội lạnh cả rồi.

"Ngon thế mà nhỉ? Giá mà có thể cùng anh ăn những món này..."

Ánh đèn màu vàng nhạt nhạt phủ cả căn phòng.

Cô kéo rèm cửa sổ lớn, nhìn ra bên ngoài. Đêm nay trăng gần tròn, ánh đèn ở sân sau thắp cho khung cảnh rộng lớn trước mắt một màu xanh thăm thẳm. Xanh dương của bầu trời và ánh trăng, xanh lá của vườn cây sau nhà, điểm xuyết một vài sắc màu của mấy bông hoa phía dưới. Trăng phản chiếu xuống mặt hồ và bể bơi, gợn nước chuyển động nhẹ nhàng dưới sự đùa nghịch của gió đêm.

Cô mới tắm xong, tóc còn ướt, chiếc áo choàng tắm phủ trùm lấy cơ thể. Đang mùa đông, nhưng hệ thống điều hòa nhiệt độ rất tốt, đáng lẽ không lạnh, nhưng sâu trong lòng cô lại truyền đến những cơn lạnh liên hồi không chịu dứt.

Yui tùy tiện chọn một chai rượu vang, rót một ly. "Trăng đẹp thế này, không có rượu, hơi phí rồi."

Vang nho không mạnh, cô không say được, nhưng cứ buồn, cứ cô đơn lắm.

Lạ nhỉ? Cô trước nay vẫn luôn một mình, bây giờ cũng thế, tại sao lại cô đơn cho nổi.

Những suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu cô, Yui nhíu chặt mày, rồi ngửa cổ uống một hơi hết sạch ly rượu vang.


Cô ngồi xuống chiếc giường nhỏ kê bên cửa sổ, cầm quyển sách tâm lí học mới chọn được ở trong thư phòng của anh. Nhạc cổ điển vang lên du dương, cô chìm trong những dòng chữ nối đuôi nhau bên trang sách.

Đời sống tinh thần đủ đầy như thế, sao lại cô đơn cho được?

Nắng chiếu vào mặt qua cánh cửa sổ lớn kia, Yui lơ mơ tỉnh giấc.

Đêm qua cô đọc sách rồi ngủ quên trên ghế, bảo sao đêm qua ngủ không thật sự thoải mái. Cả cơ thể vẫn thấy lành lạnh, cổ hơi ê.

Đặt bàn chân nhỏ nhắn xuống tấm thảm, cô ngồi thẫn thờ ra một lúc. Căn phòng này rộng quá, hình như vì thế nên cô cảm thấy rất cô đơn, rất thiếu vắng.

Đêm qua người kia thật sự không về...

- Chị Mina. - Yui nhẹ nhàng mở cửa ra, liền thấy Mina đang đứng soạn lại đồ đạc trên kệ ngoài hành lang, nhẹ giọng.

- Tiểu thư dậy sớm thế sao? - Mina nở một nụ cười dịu dàng và ấm áp. - Đầu bếp đang chuẩn bị bữa sáng cho cô đấy. Cô mau xuống dùng.

- À ừm... Cảm ơn... - Yui lí nhí. - Chị Mina này, đêm qua Shukasa không về sao?

- Hả? Tôi không biết. - Đôi mắt Mina mở to ra chiều ngạc nhiên. - Người làm nhà này bảy giờ mới đến, thường giờ đó thiếu gia đã rời nhà rồi nên tôi không mấy để ý.

Yui chu đôi môi nhỏ nhắn ra, gật gù nhè nhẹ, rồi cô bước trở lại vào phòng, thay bộ đồ ngủ ra.

"Chắc là không về thật rồi."

- Tiểu thư, bữa sáng hôm nay là bò bít tết. - Bác đầu bếp già đặt đĩa thức ăn được bày biện trang trí đẹp mắt xuống bàn. Khói bốc nghi ngút. Phúc chốc khiến Yui ồ lên một tiếng.

Cô cầm dao nĩa lên, cắt một miếng, cho vào miệng, nhai ngon lành. Thật sự tay nghề của vị đầu bếp này không chê vào đâu cho được.

- Ngon chứ? - Bác ấy cười đôn hậu.

- Vâng, đúng khẩu vị của tôi rồi.

- Tối qua cô đã nấu gì mà thiếu gia ăn hết thế?

Nghe câu hỏi này của bác đầu bếp, Yui liền trợn to mắt, cái dao đang cắt thịt kia dừng lại.

- Hả? Thức ăn thừa tôi đang cất trong tủ lạnh chứ đâu.

Vị đầu bếp nhíu chặt mày.

Sáng nay tôi đến thấy bát đĩa bẩn đang chất đầy trong bồn rửa. Mà trong tủ lạnh cũng có còn cái gì đâu?

Yui không nói gì nữa, ngồi đơ ra, gặm gặm cái nĩa, đầu cứ gật liên tục.

Rõ lạ... Đêm qua Shukasa đâu có về?

___o0o0o___

Hết Chương 32.


Thay Đổi: Try to Forget... - Chương 32: Người đợi người, người vẫn không về