Chú Tiến và thầy hiệu trưởng là hai người rời đi sau cùng, có lẽ thầy nghĩ đám học trò của mình cũng đã ra về nên không ngoái đầu lại lần nào để xem thử chúng còn trong đó không. Ban ngày nhưng mọi người phải sử dụng cả đèn pin của điện thoại di động để soi hướng đi. Chẳng mấy chốc bảo tàng đông đúc lúc sáng đã trở nên vắng lạnh và đìu hiu.
Vô Ảnh chợt khựng tại một sảnh đường lớn, gã ngửi được mùi quỷ khí rất nồng, hương nồng còn xen lẫn mùi hương của đàn bà. Gã khịt mũi đầy chán ghét, gã không thích mùi hương nồng như thế. Gã quay sang ngửi mùi hương của Trúc Chi, mùi sữa tắm thơm tho khác hẳn vớ mùi nồng nặc từ phía trung tâm căn phòng khiến gã yêu thích hơn một chút, bất giác tiến lại gần Trúc Chi để không phải ngửi thêm mùi mà gã chán ghét đằng kia. Mọi thứ tối đen như mực khó mà nhìn bằng mắt thường, Vô Ảnh sử dụng mắt quỷ của mình qua đôi mắt của Hiếu Minh để quan sát xung quanh một lượt. Gã nhìn thấy một ả phụ nữ với mái tóc đen dài được thả suông theo tấm lưng hao gầy, hai lọn tóc dài dính vào đôi môi đỏ rất lả lơi của ả, ả ngồi đung đưa trên ghế, chân của ả đang đặt trên thi thể một người đàn ông – người đàn ông này mở trừng mắt vô hồn, dường như đã chết. Ả đàn bà ngửi được mùi của con người, ả từ tốn đứng dậy, đôi tay mềm mại đưa lên vuốt ve đôi môi của mình. Ả lướt thật nhẹ đến bên họ. Thanh Lâm cảm nhận được đôi tay mềm mại của ai đó lướt nhẹ trên gương mặt mình, cậu giật nảy mình né tránh, cậu biết đây không phải đôi tay của ai trong số bạn của mình, đôi tay kiều mị đầy mê hoặc, mỗi cái chạm vào người của Thanh Lâm lại làm cậu run lên, từng đợt sóng cảm xúc khác lạ truyền tới. Thanh Lâm cố giữ cho giọng của mình không lạc lối: “Có ai đó nữa trong phòng này, mặc dù tui không nhìn thấy nhưng nó vừa chạm vào người tui.” Giọng cười the thé đầy e thẹn của người phụ nữ khiến óc ác của bọn con trai nổi lên. Ả vung tay khiến cho ánh đèn điện trong căn phòng sáng trưng. Lúc này, Trúc Chi mới nhìn thấy rõ gương mặt người phụ nữ này: ả ta có làn da trắng ngần, đôi mắt to tròn long lanh cộng với chiếc mũi cao tạo nên những đường nét thanh tú – hoa nhường nguyệt thẹn, hơn nữa ả còn sở hữu ba vòng bốc lửa khiến mỗi bước di chuyển của ả trở nên quyến rũ ngất ngây. Ả mặc một bộ áo tứ thân bằng nhung đen càng làm tôn lên vẻ đẹp kiều mị của ả. Ả nháy mắt với năm người trong căn phòng, ả đẩy năm cái ghế về phía họ và ra dấu cho họ ngồi xuống. Ả nói rất thân thiện, nhưng đôi mắt của ả lại chứa đầy sát khí: “Người ta đã chạy gần hết sao các ngươi lại ở lại đây? Ở đây nguy hiểm lắm, những ai nhìn thấy ta đều có kết cục giống như tên kia.” Ả hất cầm sang thi thể đang nằm bên đó, Trúc Chi chạy tới xem thử người đàn ông còn thở không, cô phát hiện người đó đã chết, người chết đích thị là anh trợ lý của chú Tiến – người có mang một bảng tên ghi chữ “Trợ lý”. Cô tức giận nhìn ả. Ả hơi sửng sờ vài giây khi chạm vào ánh mắt như muốn nuốt chửng ả của Trúc Chi, ả không biết họ là ai, ả chỉ nghĩ họ đơn giản chỉ là những người bình thường tham gia buổi triễn lãm mà thôi. Vậy mà cô dám nhìn ả như vậy, đáng lý cô phải cong đuôi sợ hãi ả mới phải, ả mới vừa giết đi một mạng người cơ mà. Hay cô ta nghĩ ả là một kẻ phàm ưa thích giết người thôi. Ả cong môi thoáng bay đến chụp lấy gương mặt xinh đẹp của Trúc Chi, ả nhìn vào đôi mắt cô. Ả muốn xem xem những khao khát tận đáy lòng của cô là gì. Nhưng rồi ả bối rối buông cô ra, không phải vì ả thấy được khát khao của cô mà ả hoàn toàn không nhìn thấy được gì cả, chỉ thấy lờ mờ một thanh kiếm màu đỏ như máu cứ thoát ẩn thoát hiện trong đầu cô. Làm sao một con người lại không có ước muốn nào cơ chứ? Ả buông Trúc Chi ra, hơi bực mình khi không soi được ước muốn của cô, ả tức giận: “Là người ai cũng có khát vọng, ngươi nhìn ngươi đi vừa xấu xí lại không có ước muốn gì hết. Thật đáng ghét.” Trúc Chi bị một người con gái xinh đẹp chê bai trước mặt bao nhiêu người như thế thì xấu hổ, cô không bật lại được ả vì ả chẳng có điểm gì trên khuôn mặt để mà chê bai, hơn nữa cô ghét nhất những ai thích chê bai ngoại hình của người khác, dù họ không được xinh đẹp nhưng họ vẫn là con người vẫn biết tổn thương khi người ta đả kích ngoại hình của mình. Ả giơ tay tính giáng vào mặt Trúc Chi một cái tát đã bị Vô Ảnh cản lại bằng quỷ khí. Ả kinh ngạc nhìn cánh tay đang bị đông cứng trên không trung không cách nào cử động của mình. Ả chợt nhận ra những người trong căn phòng này không ngạc nhiên khi trông thấy ả, càng không kinh hãi khi thấy xác chết, họ đứng đó nhìn ả hoàn toàn không chút phản ứng nào. Kể cũng lạ, nếu như những người khác nhìn thấy hung thủ giết người đã chẳng chạy trối chết rồi ư. Như họ đã biết ả từ trước, thế nhưng làm sao họ biết đến gã nếu họ không thuộc thế giới của ả? Vô Ảnh lạnh lùng: “Xinh đẹp mà trái tim rắn rết như cô thì hay ho gì, còn dám đụng vào cô ấy ta không ngại ra tay với đàn bà con gái như cô đâu.” Ả quắc mắt nhìn Vô Ảnh, môi hé lên một nụ cười đầy quyến rũ, chưa một gã đàn ông nào qua được ải mỹ nhân của ả. Phép thuật của Vô Ảnh không giữ tay của ả được lâu. Ả lướt tới chụp lấy cái đầu của Vô Ảnh và nhìn vào đôi mắt kia. Đổng Cô như bị đôi mắt của Vô Ảnh thôi miên, ả càng nhìn đôi mắt của gã ả càng bàng hoàng. Ả thả gã ra rồi lảo đảo ngã xuống đất. Ả thở hỗn hễn như không tin vào mắt mình, ả ôm lấy trái tim đang đau nhói lên từng cơn của mình, môi ả run run, đầu lắc như điên. Trúc Chi thấy rõ ràng ả đang khóc, không biết đó là nước mắt hay máu vì nó màu đỏ rực, ả cứ luôn miệng nói: “Không thể nào…. Không thể nào…” Trúc Chi muốn hỏi cái gì không thể nào, nhưng đột nhiên mọi cánh cửa sổ đều vỡ tung, Vô Ảnh phản ứng rất nhanh, gã vội phi tới ôm lấy Trúc Chi che đi những mảnh vỡ đang bay vào người cô. Một mảnh kiếng vỡ cắt một đường trên cánh tay của Vô Ảnh, nhưng gã không cảm thấy đau đớn lắm. Ngược lại gã xoay người Trúc Chi một vòng, gã muốn xem xem cô có bị thương ở đâu không. Trúc Chi hơi đau lòng khi thấy mảnh kính vỡ đang làm Vô Ảnh chảy máu, cô cởi bỏ áo khoát và dùng nó lau vết máu trên tay của Vô Ảnh. Đổng Cô giơ năm ngón tay lên rồi nắm lại thành một nắm đấm, những mảnh vụn của kính lập tức rã ra thành tro bụi. Ả lôi Vô Ảnh ra khỏi người Trúc Chi bằng năng lực của mình, mắt nhìn Trúc Chi vô cùng ghen tức. Ả muốn nhìn kỹ một lần nữa, ả muốn chắc chắn những gì mình nhìn thấy hoàn toàn là sự thật. Ả cầm lấy tay của Vô Ảnh kéo về phía mình, đôi mắt của ả sắp nhìn vào đôi mắt của gã một lần nữa. Vô Ảnh bị ả lôi một cách dễ dàng như vậy thì tức giận muốn thoát khỏi ả, gã rút thanh đoản kiếm mà mình đã giấu trong túi quần ra chuẩn bị đâm vào bàn tay của Đổng Cô. Đột nhiên từ đâu những làn khói đen bay vào phòng. Khi chúng đáp trên sàn, Trúc Chi thấy được chúng chính là những tên thợ săn linh hồn. Đổng Cô nhìn thấy chúng liền buông Vô Ảnh ra, ả từ từ đứng dậy, mặt không biến sắc nhìn vào tên thủ lĩnh, sau đó môi kéo lên một nụ cười duyên dáng. Trúc Chi trao đổi ánh mắt với Nhất Uy, rồi cùng cậu chạy tới đỡ Vô Ảnh dậy, duy chỉ có Thanh Lâm không thấy gì hết, cậu vẫn chưa được Huyết Yêu khai nhãn nên không thấy được những tên thợ săn, còn lý do cậu thấy được Đổng Cô chính vì ả muốn người ta nhìn thấy ả, ả cho rằng như vậy mới kích thích. Trúc Chi nói nhỏ với Vô Ảnh: “Tại sao chúng lại xuất hiện ở đây vào ban ngày như vậy được?” “Đó là lý do có nhật thực, đáng lý anh phải nghi ngờ rồi mới phải.” “Thế thì anh cẩn thận một chút.”, Trúc Chi dùng thanh kiếm rạch chiếc áo khoát của mình một mảnh dài và băng bó lại vết thương trên tay của Vô Ảnh. Những tên thợ săn có chiếc mặt nạ rất giống nhau, duy chỉ có một tên trông số đó đeo mặt nạ hình đầu lâu giống như mặt của cây quyền trượng mà gã đang cầm. Trúc Chi liền ngờ ngợ đoán ra gã chính là người cầm đầu, là thủ lĩnh của bọn thợ săn. Gã chỉa cây quyền trượng vào người Đổng Cô hòng muốn rút lấy linh hồn của ả. Đổng Cô đứng đó mặt lạnh nhạt nhìn chúng, ả gập bụng vì cố nhìn cười đến nổi nước mắt chảy hai bên khóe mắt. Ả nói: “Ngươi tự tin có thể thu phục được ta, nằm mơ.” Trúc Chi không thấy họ cười chỉ nghe tiếng cười đầy man rợ của gã thủ lĩnh: “Lần này tới đây, ta đã chuẩn bị vài thứ cho cô.” Gã thủ lĩnh hầu như không quan tâm gì mấy đến năm con người đang đứng trong phòng, gã đơn giản nghĩ họ chỉ là người trần mắt thịt không thấy được gã và đồng bọn. Trúc Chi ra dấu cho Thanh Lâm chạy tới chổ mình. Hình như chúng và ả có quen biết từ trước, họ có vẻ đang giải quyết ân oán với nhau, nhóm Trúc Chi không cần xen ngang vào chuyện của họ. Thanh Lâm vừa tới chổ Trúc Chi đã nói ngay: “Có chuyện gì vậy? Tui nghe được giọng nói nhưng không thấy ai cả.” Vô Ảnh bực mình nhìn Thanh Lâm, cậu chỉ là người phàm không giống Nhất Uy và Trúc Chi có đôi mắt âm dương đương nhiên không nhìn thấy chúng. Gã kêu Thanh Lâm nhắm mắt lại, sau đó đưa tay phải của gã vuốt đôi mắt của Thanh Lâm một đường nằm ngang. Khi mở mắt lại, Thanh Lâm liền thấy được những gã thợ săn đang đứng bên kia trò chuyện cùng Đổng Cô. Thanh Lâm tự bịt lấy miệng mình để ngăn tiếng hét của chính cậu. Cậu đã chuẩn bị tinh thần rất nhiều khi biết đến sự tồn tại của một thế giới khác song song với thế giới con người, nhưng vẫn không ngăn được cảm giác rùng mình khi thấy những thứ đáng sợ như vậy. Vô Ảnh đánh vào đầu Thanh Lâm một cái rõ đau còn kèm theo một câu chì chiết: “Đúng là vô dụng, sao chú lại ở trong nhóm này hay vậy nhỉ?” Thanh Lâm hất cầm, không vui nói với Vô Ảnh: “Là thầy cho em vô nhóm hẳn hoi, mà thầy chưa kịp khai nhãn cho em chứ em có muốn vậy đâu.” Trúc Chi lại một lần nữa phải xen vào vụ cải vả vì chuyện không đâu: “Hai người có thôi đi không, cứ gặp nhau lại cải nhau, bộ hai người là hai diễn chính trong bộ tiểu thuyết đam mỹ nào hay sao?” Vô Ảnh hỏi nhỏ: “Đam mỹ là gì nữa?” Trúc Chi nói: “Đoạn tụ đó.” Vô Ảnh kí vào đầu Trúc Chi một cái, gã trừng mắt với cô: “Anh đây thích con gái nhé.” Thanh Lâm cũng nói vào: “Tui cũng thích con gái.” Trúc Chi bực mình: “Vậy thì thôi ngay cái trò con nít của hai người mà tập trung vào chuyện chính giùm tui coi.” Hai thằng con trai im lặng, họ thống nhất với nhau sẽ không đôi co hay cải vả trước mặt Trúc Chi nữa, họ bây giờ đang chuyển sang đấu bằng mắt. Trúc Chi mệt mỏi qua ngồi chung với Nhất Uy, họ cùng nhìn ra bên ngoài đại sảnh. Những tên thợ săn bao vây Đổng Cô, chúng đi theo hướng vòng tròn như đang vờn mồi, ả không sợ hãi lắm, trước giờ chưa có ai làm ả sợ sệt (trừ cái cảm giác hoang đường lúc nảy khi ả nhìn vào đôi mắt của Vô Ảnh, khi ả thấy được khuôn mặt thật của gã).Truyện convert hay : Lục Thiếu Ấm Hôn Tân Thê