"Tình hình của con bé thế nào rồi, thưa bác sĩ?", một giọng nói trầm ấm của người con trai văng vẳng bên tai của Trúc Chi.
"Chuyện gì vậy?", Trúc Chi thầm nghĩ, "Mình vẫn còn sống sao? Từ độ cao đó nhảy xuống mà mình vẫn còn sống sao?" Trúc Chi chỉ có thể nghĩ trong đầu. Dường như cô không thể động đậy cũng không thể mở mắt. Người đàn ông đó đang trò chuyện với bác sĩ. Lẽ nào mình được ai cứu đưa vào bệnh viện rồi? "May mà vết thương không sâu. Bệnh nhân tạm thời đã ổn. Chỉ có điều phải điều dưỡng về tinh thần. Có vẻ cô bé bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng. Người nhà nên quan tâm nhiều hơn." "Cảm ơn bác sĩ." Trúc Chi mơ hồ cảm thấy có người đang vuốt ve đôi gò má của mình. Quái? Chuyện gì thế nhỉ? "Khờ quá.", giọng nói ấy lại vang lên một lần nữa, "Có chuyện gì phải nói với anh chứ. Sao lại làm liều như vậy. Nhóc có mệnh hệ gì, anh hai làm sao ăn nói với ba mẹ ở trên suối vàng đây?" Anh hai? Mình có anh hai từ hồi nào nhỉ? Cái quái gì đang diễn ra vậy? Mình muốn mở mắt ra xem thế nào. Hay mình đang ở trên thiên đường? Nhưng thiên đường cũng phải là "bà nội" chứ "anh hai" nào? Trúc Chi vẫn còn nhớ như in cái cảm giác nội tạng của mình vỡ vụn thành từng mảnh, đầu đập mạnh xuống nền đất đau điêng. Độ cao đó không thể nào còn sống được. Là ai đã cứu cô? Cố gắng hết sức bình sinh Trúc Chi mở mắt thêm một lần nữa, và cô đã thành công. Trước mặt cô là gương mặt tuấn mĩ của một chàng trai: Đôi mắt to tròn với hàng mi dài và cong, mũi thẳng tấp, đôi môi màu hoa đào cũng với chiếc cằm chẻ làm nhan sắc của anh toát lên vẻ kiêu sa (gương mặt này cô đã gặp ở đâu rồi thì phải). Ánh mắt lo âu của anh khiến cô cảm thấy được an ủi rất giống cảm giác của bà nội mang lại. Thật lâu rồi cô mới lại có cảm giác ấm áp này. "Em tỉnh rồi.", người con trai vui mừng nắm chặt tay cô. "Anh là ai?", Chi ngập ngừng hỏi, rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp vừa rồi. "Anh là anh hai của em. Hai anh em không gặp nhau mới có 2 năm mà em quên luôn mặt của anh luôn rồi à?" "Tôi làm gì có anh hai nào?", cô thốt một cách rất tự nhiên. "Giận anh sao? Giận anh để em lại cho dì dượng nuôi sao? Anh không thể đem em theo khắp nơi được. Với lại, anh hai lúc đó cũng là trai mới lớn không biết cách chăm sóc một cô bé ở tuổi dậy thì như em." Thấy cô có vẻ im lặng. Anh lại nói tiếp: "Như vậy đi: Sau khi em khỏe thì dọn về ở với anh. Nhưng anh nói trước, em phải tự giác đó." "Anh nói gì nảy giờ tôi không hiểu. Sao anh lại cứu tôi? Sao không để tôi chết đi." "Nói cái gì không biết. Em mới 17 tuổi mà đã nghĩ toàn chết với chết. Anh làm sao ăn nói với ba mẹ?" "17 tuổi?", Trúc Chi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt người con trai đang ngồi đối diện mình. Cái quái gì? Từ hồi nào mà cô 23 tuổi thành 17 tuổi đây? Gương mặt của cô lam lũ từ nhỏ đâu có trẻ trung gì. Ai cũng nói cô già trước tuổi cơ mà? "À.. Thì chưa 17 tuổi. Mày làm anh hết hồn.", chàng trai gãi đầu nói tiếp, câu cú không rõ ràng rành mạch lắm "Ấy là.. ừ.. sang năm học lớp 11 mới 17 tuổi, được chưa cô nương?" "Xì.. Tôi như thế này mà 17 tuổi nỗi gì? Anh có bị ấm đầu không thế?" "Chắc là mơ. Mọi thứ chỉ là mơ thôi. Bây giờ mình nhắm mắt lại mở mắt ra thì mình chỉ là một hồn ma vất vưởng thôi.", Trúc Chi nghĩ thầm. Nói đoạn, Trúc Chi nhắm mắt rồi mở mắt. Cô vẫn thấy khuôn mặt đờ đẫn, ngờ nghệch ra của chàng trai tự nhận là anh của cô. "Anh đi gặp bác sĩ một chút. Em nghĩ ngơi đi." Nói xong, anh ta chạy nhào ra cửa như bị ma đuổi. "Nè nè.. Tôi mới là người cần chạy ra khỏi đây đấy." Trúc Chi hậm hực. Nửa bực bội vì không biết chuyện gì đang xảy ra, nửa buồn cười vì bộ dạng của hắn.Truyện convert hay : Côn Bằng Cắn Nuốt Hệ Thống