Chương 352: Bổn huyện chủ có nói chắc chắn bao giờ
Phượng Vũ Hoành một tiếng “Chính là hắn”, cũng làm Mai Hương dọa gần chết. Nàng rõ ràng nhớ tới người nọ từng nói, kia đóa ngọc hoa là lấy trong một phần huyết kê ngọc đỏ nhất điêu khắc thành, tự tay hắn khắc, trên đời chỉ một viên, không còn cái khác.
Chẳng lẽ... Bị nhận ra?
“Chỉ vì Huyền Thiên Dạ? Đáng giá không?” Một cái tên được nói ra rõ ràng, Phượng Vũ Hoành thẳng nhìn chằm chằm hai mắt Mai Hương, y hệt ánh mắt kia có thể nhìn xuyên, thoáng cái đã xem thấu tâm Mai Hương.
Nàng biết, chính mình đánh cuộc đúng!
Mai Hương theo bản năng lắc đầu, không thể tin được tất cả chuyện này, nhưng lại cũng hiểu rõ, không có gì có thể giấu giếm được nhị tiểu thư, nàng không được, Tam điện hạ, cũng không được.
Thế nhưng...
“Người nhà của ta toàn bộ đều trong tay hắn, ta nếu nói, bọn hắn đều phải chết.” Mai Hương lại quỳ không được, thẳng thắn ngồi bệt trên mặt đất, “Nhị tiểu thư, li hồn tán là nô tỳ hạ, ngài liền giết nô tỳ a!”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu, “Ngươi có biết việc ngưng dùng li hồn tán kia đối với người tạo thành dạng hậu quả gì?”
Mai Hương nghĩ một lát, nói “Nghe nói sẽ cho người nghiện, nhưng sẽ không giết người, chỉ là ngày ngày nhớ ăn vật kia, ăn thì hết chuyện?”
Phượng Vũ Hoành tức giận đến tâm cũng run cầm cập, bất chợt rời chỗ ngồi, người đột nhiên tiến tới, ở trước người Mai Hương ngừng lại, nhuyễn tiên từ trong tay áo lấy ra, “Bành bạch” Hai roi liền quật lên!
Mai Hương kêu to, ngã lăn ra đất, trên người lập tức hiện hai đạo vì vết tích, quần áo mùa đông vừa dầy vừa nặng đều quất nát, da thịt đều lật ra ngoài, đủ thấy Phượng Vũ Hoành là dùng bao nhiêu sức lực, nàng cơ hồ đều muốn ngất xỉu.
“Ăn thì hết chuyện?” Phượng Vũ Hoành một cước đá người ra ngoài thật xa, cất giọng nói: “Nếu ta cho ngươi biết, vật kia nếu đủ ghiện, ngừng dược thì về sau người đó cùng kẻ điên không khác nhau chút nào chứ? Nếu ta cho ngươi biết, vật kia nếu đủ nghiện, ngừng dược thì về sau người đó liền biết đánh người hủy vật chứ? Nếu ta cho ngươi biết, vật kia nếu đủ nghiện, ngừng dược thì về sau người đó sẽ vì không có được dược vật mà toàn thân mạch máu nổ tung mà chết chứ?”
Mai Hương sửng sờ, theo bản năng đã nói “Không, không có.”
Phượng Vũ Hoành trường tiên lại ra, lần này là trực tiếp quấn lấy cổ Mai Hương, xoay người kéo nàng đi vào trong nhà. Mai Hương bị nàng kéo trên mặt đất, giống như con chó chết liên tục vùng vẫy.
Nhưng Phượng Vũ Hoành chưa chịu buông nàng ra, vẫn kéo người đến trước giường trong phòng Diêu thị, Mai Hương liếc mắt đã thấy Diêu thị nằm ở đằng kia, mới thời gian mấy ngày, người càng giống như tiều tụy, nằm ở nơi đó y hệt một tờ giấy vậy, người đều hoàn toàn teo tóp. Trên người đắp chăn gấm, thế nhưng trên cổ, trên mặt, trên thái dương lộ ra ngoài vết thương nhìn thấy mà giật mình.. Còn có phòng này, gần như chỗ nào cũng đều dùng bố mềm bọc lại, trong phòng cái ghế bàn nhỏ tất cả cũng không có, thậm chí ngay cả cái bình hoa đều không nhìn thấy.
Vong Xuyên cùng tiến vào nói cho nàng biết: “Nhị tiểu thư cho phu nhân dùng châm gây mê mới khiến cho phu nhân nằm ngủ, nhưng nàng chỉ cần vừa tỉnh, ngay lập tức như phát điên thương tổn tới mình.” Vừa nói vừa tiến lên vài bước, hất chăn gấm lên một góc lộ ra tay Diêu thị, Mai Hương nhìn sang, phát hiện tay kia càng cũng bọc vải bố. “Ngươi nhìn đi, nếu như không bọc tay lại, phu nhân mình có thể tự cào mình chết.”
Hoàng Tuyền xông lên phía trước bóp cổ Mai Hương: “Đây là ngươi bỏ vào li hồn tán, đây là trong miệng ngươi nói ăn li hồn tán thì không có sao. Mai Hương, ngươi đáng chết!”
Mai Hương bị siết đến gần như chẳng thở nổi, hai mắt đều lồi ra, người lập tức liền tắt thở, Vong Xuyên lúc này mới đem Hoàng Tuyền cản lại, “Nàng không thể chết được, tiểu thư còn dùng.”
Phượng Vũ Hoành hừ lạnh một tiếng, “Cứ như vậy bóp chết, lợi cho nàng.” Nói xong, nhuyễn tiên hơi động, lại là kéo cổ Mai Hương xoay người trở lại sân.
Mai Hương liền cảm thấy chính mình cổ đã gảy, người cũng đã chết, nàng dùng bao nhiêu lực đều không thở nổi, dường như đầu cũng sắp bị buột chặt đến rơi mất vậy, lại khó chịu, lại đau.
Rốt cục, trên cổ lực lượng vừa buông, Phượng Vũ Hoành roi thu về, nàng lúc này mới tham lam bắt đầu từng ngụm từng ngụm thở mạnh. Nhưng nghi hoặc trong lòng cùng sợ hãi cũng càng ngày càng lớn!
Không đúng a! Tam hoàng tử nói qua, li hồn tán không giết người, huống chi nàng một ngày để lại một chút, vì sao Diêu thị sẽ như vậy? Chẳng lẽ... Nàng bị gạt?
“Nhị tiểu thư!” Rốt cục có thể nói được ra lời, Mai Hương nhanh chóng quỳ bò tới trước hai bước, “Nhị tiểu thư, nô tỳ cũng không biết sẽ như vậy, hắn... Hắn nói cho ta biết nói sẽ không giết người! Nô tỳ thật sự không biết sẽ như vậy a!” Mai Hương bắt đầu khóc rống.
Phượng Vũ Hoành chợt lại đã mở miệng, nói cho nàng biết: “Đừng vội khóc, nhìn mấy thứ đồ, xem xong rồi mới đúng thời điểm ngươi thật nên khóc.” Nàng nói xong, song chưởng “Bộp bộp” Vỗ hai cái, ngoài sân lập tức có mấy tên thị vệ nâng bốn cái cáng vào, tất cả nhấc đến trước mặt Mai Hương.
Mai Hương đầu tiên là sững sờ, lập tức đưa mắt bốn cái cáng.
Trên cáng có bốn người, người chết, một nam một nữ, còn có hai cái nhìn qua nhiều nhất nam hài sáu bảy tuổi. Người là từ trong đất đào lên, thân thể đã nhiều chỗ mục nát, nhưng quần áo chưa hư hỏng, dung mạo còn có thể rõ ràng phân biệt.
Mai Hương vừa nhìn thấy bốn người này liền mơ hồ, người sững sờ tại chỗ, hai mắt trợn to như thấy được khắp thiên hạ thứ kinh khủng nhất. Đi thẳng qua mau nửa nén hương thời gian, nàng rốt cục có phản ứng, người lao thẳng về phía những thi thể này, lớn tiếng khóc.
Khóc lóc liền lại khóc nữa gần hai nén hương, Hoàng Tuyền đều nghe hơi không kiên nhẫn, bất chợt Mai Hương kia từ trên người thi thể ngẩng đầu lên, trừng thẳng về Phượng Vũ Hoành, cắn răng nói: “Nhị tiểu thư, tâm ngươi như thế nào như vậy tàn nhẫn? Cha mẹ ta cùng bọn đệ đệ cũng không có hại người, ngươi vì sao muốn giết bọn hắn?”
Phượng Vũ Hoành có chút tức giận, lắc lắc đầu nói: “Ngươi cả kiến thức cơ bản nhất cũng không có, không biết li hồn tán chân chính công hiệu là cái gì, mà ngay cả người nọ là chết bao lâu cũng không nhìn ra, thông minh như vậy còn muốn đi hại người, đáng đời toàn gia bị giết.”
Vong Xuyên lạnh giọng nói cho nàng biết: “Nhìn cho kỹ, bọn họ là được người của chúng ta từ trong đất đào lên, lúc đào móc ra là dùng chiếu rách cuốn lấy, liền bộ quan tài cũng không có. Giữa mùa đông này cũng đã mục nát, đủ thấy chết ít nhất cũng có tầm một tháng trở lên, ngươi cẩn thận ngẫm lại, một tháng trước tiểu thư của chúng ta căn bản cũng không biết phu nhân trúng độc, nói gì hại cả nhà ngươi?”
Mai Hương nghe đến ngốc ra, dường như cảm thấy Vong Xuyên nói cũng đúng. Lại nhìn dáng vẻ thi thể người nhà, xác thực không giống như mấy ngày gần đây vừa mới chết.
Thế nhưng nàng không nghĩ ra, nếu không phải Phượng Vũ Hoành, vậy sẽ là... Bất chợt giật mình một cái, cái tên đó, người kia dáng vẻ thoáng cái đã tại trong đầu lóe qua, giữa các nàng từ lúc quen biết đến càng về sau từng chút từng chút, một màn một màn toàn đều nhất nhất thoáng hiện.
Mai Hương hơi thở càng ngày càng gấp rút, nàng hoàn toàn không có cách nào tin tưởng sự thực này, thế nhưng Phượng Vũ Hoành bên người đột nhiên xuất hiện một tên ám vệ, ám vệ ấy nói cho nàng biết: “Thi thể là lúc chúng ta theo dõi người Tương vương phủ tìm được.”
Mai Hương triệt để hỏng mất!
Phượng Vũ Hoành phất phất tay, gọi người đem thi thể lại khiêng xuống dưới, sau đó mở miệng đối Mai Hương nói “Tứ bộ quan tài ta xuất ra được, chỉ cần ngươi nói ra chân tướng, người ta thay ngươi chôn, mà chính ngươi, cũng có thể lấy công chuộc tội, ta tha cho ngươi khỏi chết.”
Mai Hương lúc tuyệt vọng bất chợt nghe được như vậy một câu, trong lúc nhất thời thì không tài nào tin tưởng, người kinh ngạc mà nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, một câu nói đều không nói được.
Hoàng Tuyền cuống lên, trách nàng nói “Ngươi chẳng phải ngốc? Nhị tiểu thư nói có thể giúp đỡ an táng người nhà ngươi, còn muốn tha mạng của ngươi, chỉ cần ngươi đem chuyện đầu đuôi nói rõ ràng! Thế nào, chính ngươi không muốn sống là chuyện nhỏ, còn muốn để cha mẹ bị ném đến bãi tha ma sao?”
Mai Hương run rẩy toàn thân, tức khắc phản ứng kịp, vội lắc đầu, sau đó hướng Phượng Vũ Hoành ra sức dập đầu.
“Được rồi được rồi dập đầu nữa!” Hoàng Tuyền thật cảm giác quá tiện nghi cho nha đầu này, phu nhân bị hại, sự tình bao lớn a, nhị tiểu thư cư nhiên còn có thể tha nàng, thật là chưa từng thấy tiểu thư thiện lương như vậy.
Mai Hương trong lòng đã sớm đối với việc làm của người đó nổi lên hận ý, nghiến răng, đem sự tình bày ra.
Nàng nói —— “Tất cả này, cũng là tam hoàng tử để cho ta làm. Ta mỗi tháng lĩnh tiền lương tháng này đều đem ra một chuyến thành, đưa bạc về nhà trợ cấp gia đình. Đại khái hơn bốn tháng trước, ta từ trong nhà lúc đi ra suýt nữa bị một chiếc xe ngựa đụng vào, lại được tam hoàng tử cứu. Thế nhưng khi đó ta cũng không biết hắn chính là tam hoàng tử! Sau này, hắn thường lặng lẽ phái người đưa vài thứ cho ta, mỗi lần ta ra ngoài phủ đều có thể gặp được hắn, hắn đối với ta mọi cách quan tâm, đến khi trong lòng ta động tình, mới biết thân phận chân thật của hắn. Sau này cũng không hiểu thế nào, hắn muốn hỏi thăm đến An di nương biết mỗi ngày đều làm điểm tâm đưa đến Đồng Sinh Hiên cho Diêu phu nhân ăn, đã để ta đem li hồn tán kia lặng lẽ bỏ vào bên trong. Ta mới đầu là không đồng ý, nhưng hắn nói sau khi chuyện thành công liền sẽ giúp ta ly khai Phượng gia, còn có thể nạp ta vào cửa. Mặc dù như vậy ta vẫn không có đồng ý, nhưng hắn đem phụ thân ta cả nhà đến một chỗ biệt viện, phái hạ nhân hảo hảo chiếu cố, còn cho đệ đệ thỉnh lão sư dạy học. Cha mẹ cũng cảm thấy hắn là người rất tốt, bảo ta nhất định hảo hảo đối với người ta, ta trong lòng nghĩ đến là bị hắn khống chế nắm được tính mạng người thân, nhưng trong lòng vẫn là ôm một tia hi vọng, hi vọng hắn chỉ vì yêu thích ta mới sẽ chiếu cố người nhà ta... Nhị tiểu thư, nô tỳ biết lỗi rồi, hết thảy là lừa bịp, ta chính là một ngốc tử, hại Diêu phu nhân không nói, còn hại chết toàn gia mình. Ngày ấy trong phủ chặt đứt hoa quả, điểm tâm không làm được, ta nghe nói Diêu phu nhân từ đêm đầu tiên liền la hét muốn ăn chút điểm tâm, trong lòng biết nhất định là li hồn tán phát tác, trong lòng sợ hãi, lúc này mới chạy trốn. Hắn nói sẽ phái người tiếp ứng, cũng không tưởng đến, ấy mà phái người đuổi giết...”
Mai Hương cố sự rốt cục nói xong, Diêu thị trúng độc chân tướng cũng phơi bày, không ai nghĩ tới này li hồn tán ấy mà bắt đầu hạ từ lâu như vậy, trong lúc nhất thời ai nấy ão não không thôi.
Đặc biệt Phượng Vũ Hoành, nàng là đại phu, lại vô cùng cẩn thận nhìn chằm chằm hướng đi trong phủ, nhưng lại để cho người mình không đề phòng thừa cơ.
[ truyen cua tui Ⅱ Net ]
Nàng nhẹ nhắm mắt, lửa giận trong lòng dâng lên ngập trời, Huyền Thiên Dạ, nàng lại nghĩ, nếu như giết hắn, sẽ là hậu quả gì? Nhi tử hoàng đế, hoàng đế có thể không ưa, nhưng nếu người khác động, dù cho người kia là nàng, cũng là tội chết chứ?
Thế nhưng không giết... Tâm Nàng nào có thể an?
Mai Hương còn quỳ ở giữa sân, hai mắt đầy mong đợi mà nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, ban đầu vẫn là mang theo mặt tử khí, nhưng bây giờ nổi lên hi vọng.
“Nhị tiểu thư...” Thấy Phượng Vũ Hoành thật lâu không nói, nàng tính thăm dò kêu một tiếng, đã thấy Phượng Vũ Hoành nguyên bản khép hờ mắt bỗng nhiên mở ra.
Phượng Vũ Hoành đứng dậy, từng bước từng bước đi đến Mai Hương, đến khi trước mặt nàng mới dừng lại, sau đó dừng lại đầu, mắt lạnh lẽo mà nhìn. Nửa ngày, nói “Đem người trói lại cho ta, chúng ta đi Phượng phủ. Nha đầu Phượng phủ, cho dù chết, cũng không thể ô uế sân chúng ta.”
Mai Hương kinh hãi, mặt khó có thể tin nhìn Phượng Vũ Hoành, hoảng sợ hỏi: “Nhị tiểu thư không phải nói... Tha nô tì một mạng sao?”
“Tha?” Nàng cười gằn, hơi khom người nhìn chòng chọc mắt Mai Hương, từng chữ từng câu nói: “Bổn huyện chủ có nói ——chắc chắn bao giờ?”
352-bon-huyen-chu-co-noi-chac-chan-bao-gio/1091540.html
352-bon-huyen-chu-co-noi-chac-chan-bao-gio/1091540.html