Chương 174: Dù tính đến Âm Tào Địa Phủ cũng phải đòi nợ
! --Go -- >
Bộ Nghê Thường mặt không vui, có thể Huyền Thiên Dịch đã tái mặt, nàng biết, đây là quyết định tứ hoàng tử sau khi cân nhắc hơn thiệt.
Đã đành phải thấp đầu, đối với Tưởng Dung lên tiếng: “Xin lỗi.”
Tưởng Dung không nói gì, đứng Huyền Thiên Hoa bên người, trên người không ngừng mà run rẩy.
Huyền Thiên Hoa đối với Huyền Thiên Dịch ôm hạ quyền, không nói gì thêm nữa, một lần nữa ôm lên Tưởng Dung vai, đỡ người đến trước trong đình thuyền.
Bộ Nghê Thường trừng bóng lưng hai người, hung hăng cắn lên răng bạc.
Mà trong hồ nước, thị vệ kia đã đem Trầm Ngư hạn chế, nâng bơi đến Phấn Đại mạn thuyền, dùng sức nhấc người lên, liền do thái giám phía trên tiếp nhận một lần nữa thu xếp về thuyền.
Ỷ Lâm nhanh chóng tiến lên lấy áo choàng mỏng sau lưng mình xuống cho Trầm Ngư, đỡ người đến trong đình thuyền.
Trầm Ngư đã đông tê thần trí cũng hơi mơ hồ, trong miệng loạn xạ hô: “Thất điện hạ, cứu giúp ta.”
Phấn Đại hừ nhẹ một tiếng, “Thất điện hạ cũng không có thời gian cứu ngươi... Ngươi được thị vệ và thái giám cứu.”
Trầm Ngư mơ mơ hồ hồ cũng không nghe rõ Phấn Đại đang nói cái gì, chỉ cảm thấy trên người lạnh run cầm cập, hoàn toàn người cứ như rơi vào trong băng động.
Phấn Đại đứng dậy, ghét bỏ đá Trầm Ngư một cước, cái này đại tỷ tỷ bây giờ đối với nàng mà nói, y hệt một cái hàng hóa bị người dùng xong còn bỏ đi không cần, cùng với đứng chung một chỗ cũng cảm thấy mất mặt đây!
Ỷ Lâm trừng Phấn Đại chớp mắt, nhưng cũng không dám nói gì. Nàng dù sao chỉ là nha đầu, Trầm Ngư bây giờ tại Phượng phủ địa vị khá xấu hổ, nàng không nghĩ lại bởi vì Trầm Ngư đắc tội rồi Phấn Đại, đến thời điểm nháo lên, chỉ sợ Trầm Ngư cũng không giữ được nàng.
Một hồi phong ba cuối cùng kết thúc, các gia thuyền dồn dập lái tới bến tàu đảo giữa hồ.
Lên bờ lúc, sớm có cung nữ chờ ở bên bờ, vừa thấy Tưởng Dung tại Huyền Thiên Hoa nâng đỡ xuống thuyền, vội vàng tiến lên tiếp đón người. “Điện hạ yên tâm, nô tỳ cái này mang tam tiểu thư đi đổi xiêm y.”
Huyền Thiên Hoa gật đầu, đối với Tưởng Dung nói: “Đi thôi, không phải sợ.” Lại phân phó cung nữ: “Hầu hạ tốt.”
Tưởng Dung thực sự lạnh run cầm cập, gật đầu, mang theo ánh mắt khóc sưng Mai Hương, đi theo cung nữ rồi đi.
Mà Trầm Ngư bên này đợi đến nửa ngày đều không người nào để ý, sau này có cái quan gia phu nhân quả thực nhìn không được, chủ động đắp áo choàng của mình cho nàng, lúc này mới có cái thái giám tiến lên, liếc nhìn Trầm Ngư nói “Ngươi cùng chúng ta đến đây!”
Trầm Ngư đã không để ý tới tính toán, cũng không kịp nhớ lại tìm Huyền Thiên Hoa, mơ mơ màng màng ngay Ỷ Lâm nâng đỡ đi theo thái giám ấy.
Đảo giữa hồ này nói là đảo, nhưng trên thực tế ấy mà một khối đất phẳng, diện tích rất lớn, đầy đủ hơn ngườ tụ tập ăn tiệc hôm nay nhiều hơn gấp hai.
Bởi vì chỗ này chưa từng có đối ngoại mở ra quá, đám người lên đảo là một chuyện chỉ xem mỹ cảnh trong đảo này, dần dần cũng quên đi chuyện lúc trước.
Quá không tới nửa canh giờ, Tưởng Dung cuối cùng là thay xong xiêm y một lần nữa trở lại. Trang dung cũng một lần nữa đền bù, cả tóc cũng lau khô. Tuy sắc mặt vẫn còn có chút bạch, nhưng cũng càng lộ ra nàng điềm đạm đáng yêu.
Nàng được cung nữ dẫn dắt đi tới nơi tổ chức cung yến hôm nay, tiểu cung nữ giới thiệu nói: “Một mảnh này nguyên bản gieo rừng mai, nhưng sau này hoàng thượng nói san bằng thành đảo rất thích hợp mọi người cùng nhau họp gặp, đã người chém tất cả rừng mai, để đất trống càng trống trải.”
Tưởng Dung vừa nghe nàng nói một bên cực lực tìm kiếm Huyền Thiên Hoa thân ảnh, rốt cục ở một cái góc an tĩnh tìm được hắn, thì ra người nọ càng né thanh tĩnh, một người ở chỗ ấy uống trà.
Tưởng Dung bước chân nhanh hơn đi về bên kia, Mai Hương theo sát sau, tiểu cung nữ nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, hướng Tưởng Dung bối cảnh (bóng lưng) khom người một cái, rời khỏi.
Nàng đến lúc đó, Huyền Thiên Hoa vừa vặn thả xuống chén trà trong tay, thấy nàng đến đây, chủ động mở miệng hỏi: “Có hay không hảo tý? Đưa cho ngươi thuốc uống sao?”
Tưởng Dung gật đầu, hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Vì sao Nhị tỷ tỷ ta trong Bách Thảo Đường bán dược hoàn điện hạ lại có ở đây?”
Huyền Thiên Hoa nhủ thầm còn chẳng phải ngươi Nhị tỷ tỷ vừa mới cho sao, nhưng ngoài miệng lại không thể thừa nhận, đành phải kéo cái nói dối đến: “Bách Thảo Đường dược hoàn nổi tiếng gần xa, chúng ta thường xuyên sẽ đi mua một số dự sẵn.”
Tưởng Dung không nghi điều gì, cảm thấy Huyền Thiên Hoa lời nói rất có đạo lý, vì thế lại cúi người đi, nghiêm túc nói: “Đa tạ Thất điện hạ cứu Tưởng Dung, nếu không có điện hạ tại, Tưởng Dung chỉ sợ đã chết trong nước hồ.” Nàng nói lời này lúc vẫn còn có chút nghĩ mà sợ, đặc biệt cứ nghĩ tới lúc đó là Trầm Ngư lôi nàng một phen, sau đó Phấn Đại lại đẩy nàng thoáng cái, thì càng cảm thấy khắp người phát run. Đó là nàng chị em ruột a, sao các nàng phải làm thế?
Huyền Thiên Hoa thấy nàng hơi hơi có chút thất thần, nâng một tách trà khác trước bàn lên tự tay đưa cho nàng: “Uống tý, noãn noãn thôi.”
Tưởng Dung có chút xấu hổ, đỏ mặt tiếp nhận trà nóng, nhưng lại cảm thấy có cái chuyện nhất định phải giải thích, vì thế lại nói: “Trong cung không có xiêm y thuần trắng lắm, này phấn sắc dễ nhìn thì dễ nhìn, nhưng Nhị tỷ tỷ ta...” Vừa nhắc tới Phượng Vũ Hoành, tiểu cô nương lòng lại nặng trĩu.
“Trách không được A Hoành thích ngươi.” Huyền Thiên Hoa nhìn Tưởng Dung, nở nụ cười nhạt, bất chợt tiến lên nửa bước, cúi người đến cạnh tai nàng, nhỏ giọng nói câu: “Yên tâm, ngươi xuyên thành như vậy, chính là nghênh tiếp A Hoành dáng vẻ, nàng sẽ thật cao hứng.”
Tưởng Dung hoàn toàn không nghe rõ Huyền Thiên Hoa nói vậy rốt cuộc là ý gì, nhưng lúc này, người tới tham gia cung yến đã lục tục đến đông đủ, chính là này một vùng trời nhỏ cũng tụ tập không ít người, còn có mấy vị hoàng tử cũng đi tới bên này.
Nàng đã khom người một cái, chủ động nói: “Không quấy rầy điện hạ, Tưởng Dung đến nơi khác đi ngồi.” Sau đó nâng váy chạy ngay.
Huyền Thiên Hoa nhìn theo đi qua, chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này chạy đi dáng vẻ, từ bối cảnh (bóng lưng) đến xem, thật là có một chút Phượng Vũ Hoành trông vẻ, không khỏi lại cười nhạt ra.
Trở lại trong đám nữ quyến Tưởng Dung lập tức hấp dẫn một đám phu nhân tiểu thư xúm lại, dù nói thế nào, nữ hài có thể được Thất hoàng tử xem trọng, luôn đáng giá nịnh bợ.
Huyền Thiên Ca không dễ dàng mới đem Tưởng Dung từ trong đám người cấp cứu đi ra, lôi kéo nàng đến chính mình ngồi bên kia, Nhậm Tích Phong ba người cũng đã sớm ngồi ở nơi đó nhìn nàng nở nụ cười.
Bạch Phù Dung thân thiện kéo lên Tưởng Dung cánh tay, giễu cợt nàng: “Tiểu nha đầu, trong lòng có hay không bay nhảy bay nhảy đang nhảy a?”
Tưởng Dung bị các nàng cười đến gò má đỏ đến mức cũng sắp chảy ra máu, nhưng trong lòng nhưng một mực đang nghĩ Huyền Thiên Hoa câu nói cuối cùng đó.
Nàng Nhị tỷ tỷ, nàng xưa nay cũng không cảm thấy được Nhị tỷ tỷ là thật đã chết rồi, sở dĩ tưởng xuyên xiêm y màu trắng, chẳng qua là không nghĩ ở vào lúc này phô trương quá mức. Trong lòng nàng, Nhị tỷ tỷ là người lợi hại nhất cõi đời này, người nào chết nàng cũng không chết được.
Cho nên, vừa rồi nói chẳng lẽ là...
Tưởng Dung trong đầu giật mình, trảo Huyền Thiên Ca thì nhỏ giọng hỏi một câu: “Các ngươi là chẳng phải tìm đến Nhị tỷ tỷ ta?”
Huyền Thiên Ca sửng sờ, “Ngươi nghe ai nói?”
“Ta...” Tưởng Dung ngẩn ra, lắc đầu, “Ta đoán. Các ngươi cũng là bằng hữu tốt nhất Nhị tỷ tỷ ta, nếu như nàng thật đã chết rồi, các ngươi sao còn sẽ có tâm tư đến giễu cợt ta.”
Phong Thiên Ngọc khen nàng: “Thông minh.”
Tưởng Dung mắt sáng ngời, “Nói như vậy, chân thực?”
Huyền Thiên Ca phủ ghé vào lỗ tai nàng nói một lát, chỉ thấy Tưởng Dung miệng càng lúc càng há to, lớn đến Bạch Phù Dung cho nàng nhét một món điểm tâm cũng chưa lấp kín.
Làm Huyền Thiên Ca lời nói rốt cục nói xong, Tưởng Dung suýt nữa vướng chết bởi điểm tâm, vừa uống nước vừa lại vội hỏi: “Quận chúa không có gạt ta chứ?”
“Ta lừa ngươi làm gì?” Huyền Thiên Ca liếc sang trong đám người, thoáng cái đã nhìn đến Phượng Cẩn Nguyên đang trong đám đại triều thần mọi việc đều thuận lợi a?. Nàng thoáng cau mày, đưa ngón tay đi qua nói “Ngó ngó phụ thân của ngươi, một đứa con gái chết rồi, hắn không đến nơi đến chốn; Hai nữ nhi rơi xuống nước, hắn vẫn hỏi cũng không hỏi. Chà?” Đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Không đúng rồi, cha ngươi chẳng phải đều hận không thể cầm đại tỷ tỷ ngươi làm quốc bảo sao? Sao hắn bảo cũng rơi xuống nước, hắn cả cái thăm hỏi cũng không có?”
Tưởng Dung không biết nên thế nào cùng Huyền Thiên Ca giải thích, cũng không thể thật đem Trầm Ngư chuyện tình nói ra, đại sự có thể ảnh hưởng đến tính mạng.
Nàng lắc đầu, đành thở dài một hơi, chỉ nói: “Tâm tư của phụ thân từ trước đến giờ khó mà cân nhắc, ta cũng không biết.”
Huyền Thiên Ca biết từ cái trong miệng em bé cũng hỏi không ra nguyên cớ đến, thẳng thắn đứng lên, hướng Phượng Cẩn Nguyên vị trí rồi đi đi.
Tưởng Dung tay tưởng kéo nàng, bị Phong Thiên Ngọc cản lại, “Ngươi chớ xía vào nàng, phụ thân của ngươi còn phải Thiên ca đi thu thập.”
Phượng Cẩn Nguyên cũng nhìn đến Huyền Thiên Ca đi tới bên này, mà lúc này, đang có cái quan viên tam phẩm mời rượu với hắn, hắn chén rượu này vừa bưng lên, Huyền Thiên Ca đã đến bên cạnh —— “Phượng tướng thoạt nhìn rất vui vẻ a! Còn theo người nâng ly cạn chén đây, ngài đây là đang chúc mừng cái gì?”
Phượng Cẩn Nguyên đau cả đầu, hắn chịu không nổi nhất chính là này Vũ Dương quận chúa Huyền Thiên Ca, hoàng thân chính kinh, nói cũng nói không được, chửi càng chửi không được, vẫn cứ nhân gia cùng Phượng Vũ Hoành lại vô cùng giao hảo. Vì Phượng Vũ Hoành chuyện, này Huyền Thiên Ca không ít cùng Phượng gia làm ầm ĩ, không ngờ trên tại cung yến này càng cũng không buông tha hắn a!
Trong lòng hắn thầm thở dài một tiếng, vẫn là có hồi: “Quận chúa nói đùa, hôm nay hoàng thượng thiết yến, hạ quan cứ không được làm mọi người mất hứng.”
“Phải không?” Huyền Thiên Ca gật đầu, “Phượng tướng nói cũng có lý, chẳng qua hôm nay có thể đến trong cung, tin tưởng cũng là người thông tình đạt lý, Phượng đại nhân gia có tang sự, ai cũng sẽ không bới móc ngươi. Đồng thời chết rồi một đứa con trai một đứa con gái, chuyện này quá lớn, thật khó vì Phượng đại nhân còn cố cười vui.”
Nàng tiếng nói càng lúc càng lớn, dường như chẳng ai nhìn tới phía này.
Chỉ thấy Huyền Thiên Ca vừa dứt lời, lập tức liền vẫy tay với mọi người: “Đều đừng chỉ nhìn, bổn quận chúa rõ ràng trong lòng các ngươi nhất định là đều muốn khuyên giải Phượng đại nhân, để hắn nén bi thương. Tới tới tới đều tới, trong nhà Phượng đại nhân không lập linh đường, vậy chúng ta liền thừa dịp cơ hội cung yến cùng Phượng đại nhân trò chuyện a!”
Bị nàng kêu gọi, một đám phu nhân tiểu thư cũng bị nàng bị (cho) gọi tới, vây quanh Phượng Cẩn Nguyên không ngừng mà đạo: “Phượng tướng, nhất định phải nén bi thương a! Phượng tướng, người đã chết không thể sống lại, ngài nên bảo trọng thân thể! Ai! Một đứa con trai một đứa con gái, Phượng tướng trong nhà thật là năm hạn bất lợi nha!”
Phượng Cẩn Nguyên trong lòng gọi thẳng xui, lại không có biện pháp phát hỏa, đành phải nhắm mắt nhận một tiếng nén bi thương này. Thật vất vả tìm trống rỗng chen lời, lúc này mới vội vàng nói: “Ta việc nhỏ trong nhà, hôm nay là hoàng thượng vì Tể An huyền chủ làm cung yến, chúng ta cũng không cần huyên tân đoạt chủ.”
Huyền Thiên Ca che miệng cười khanh khách, “Phượng tướng, ngài nhớ tới hôm nay cung yến này rốt cuộc vì cái gì tốt rồi. Vị kia huyện chủ thế nhưng chịu đại hoảng sợ, đến thời điểm mong rằng Phượng tướng có thể giúp đỡ an ủi một hai.”
“Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên.”
“Được.” Huyền Thiên Ca thoáng nhìn ở giữa, chỉ thấy chủ tọa trên đường nhỏ bên cạnh, Đế hậu đã song song mà đến, lúc này mới thu miệng lại, xoay người hồi chỗ ngồi của mình. Có thể trước khi đi rồi lại âm sưu sưu theo sát Phượng Cẩn Nguyên nói: “Đúng rồi Phượng tướng, ta trước đó vài ngày may mắn gặp qua một lần huyện chủ ấy, nhưng cái người cũng thật hiểu biết, nàng nói với ta, trên đời này từ trước đến giờ cũng có vay có trả, những kia người từng có nợ nần nàng nàng cũng nhớ tinh tường, mặc dù là đến âm phủ địa phủ, cũng hội nhất nhất đòi lại.”
! --Ov E -- >
174-du-tinh-den-am-tao-dia-phu-cung-phai-do/1054043.html
174-du-tinh-den-am-tao-dia-phu-cung-phai-do/1054043.html