Chương 160: Bộ Thông ngươi tiểu tình địch mệt nhọc
! --Go -- >
Phượng Vũ Hoành nháy mắt mấy cái: “Thất ca ngươi giúp ta van cầu hắn không muốn chém Vong Xuyên cánh tay của các nàng, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Huyền Thiên Minh đưa tay nhéo mặt nàng: “Học được nói điều kiện với ta?”
Nàng hì hì cười, bóp không đau chút nào, cũng mang theo điểm điểm ám muội, rất tri kỷ. “Thật không trách các nàng, ngươi không nên tức giận a!” Nhìn lại Huyền Thiên Hoa nói “Tổ trạch Phượng gia dưới đáy giường có ám các, ta phát hiện ngọn nến có vấn đề sau liền nhảy xuống giường ẩn đến bên trong, sau đó ngất xỉu đi. Tỉnh lại chợt nghe được Thất ca nói chuyện, lúc này mới bò ra tới.”
Huyền Thiên Hoa nhìn nàng, chỉ cười không nói.
Tổ trạch Phượng gia dưới đáy giường ở đâu ra ám các? Nơi hắn tự thân tìm kiếm còn không biết được chứ? Hắn chỉ là không đành lòng nói trắng ra, đã nha đầu này tưởng bảo lưu một chút bí mật nhỏ của mình, vậy thì tuỳ nàng a!
Hắn chỉ thán trách không được luôn luôn tùy hứng làm bậy Huyền Thiên Minh sẽ sủng ái nha đầu này như thế, thì ra chân tâm đi cưng sủng một người, cảm giác ấy mà tốt đẹp như vậy.
“Nếu như ám vệ cũng giúp được cứ như bọn hắn nơi đó, ta còn cần đến tác dụng gì?” Huyền Thiên Minh đối với chuyện này vô cùng để bụng, “Nếu không ta cho ngươi đổi người thôi, để Bạch Trạch đi theo ngươi làm sao vậy?”
Ở ngoài thùng xe, Bạch Trạch vén rèm 1 góc thò đầu vào: “Chủ tử, thuộc hạ đều không thể mang ngài bình an ra tây bắc đại sơn, nào có khả năng bảo vệ vương phi a!”
Phượng Vũ Hoành cùng gật đầu: “Đối, loại này ám vệ ngu ngốc ta mới không cần.”
Bạch Trạch hướng Phượng Vũ Hoành giơ giơ quyền, mành trong nháy mắt lại buông xuống.
“Huyền Thiên Minh!” Phượng Vũ Hoành thẳng thắn sừng sộ lên đến, “Ta nói ta thích Vong Xuyên Hoàng Tuyền cả ngày vây ở bên cạnh ta, thích Ban Tẩu đấu miệng với ta, ngươi đây chẳng phải đánh đuổi người ta thích bên cạnh ta sao? Ta còn không gả cho ngươi a? Ngươi cứ bá đạo như vậy? Vậy ta không gả! Ngươi cũng thu hồi tốt lắm.”
Huyền Thiên Minh nhíu mày, tiểu nha đầu trở mặt? Coi hắn sợ nàng?
“... Vậy nghe lời ngươi a!” Hắn thật vẫn sợ nàng.
Một bên ngồi Huyền Thiên Hoa không nhịn được nữa, khẽ cười thành tiếng, sau đó gật đầu với Phượng Vũ Hoành, trong mắt toàn là ánh mắt tán dương.
Không lâu lắm, bên ngoài có Ban Tẩu thanh âm vang lên: “Điện hạ, mua ăn về rồi.”
Phượng Vũ Hoành mắt sáng ngời, cướp mở miệng nói: “Mau! Mau cầm vào! Ta đói quá!”
Người bên ngoài hơi run run, lập tức xốc mành thì tiến vào toa hành khách. Nhìn đến Phượng Vũ Hoành một khắc kia, từ trước đến giờ lãnh huyết lãnh tâm lãnh tình Ban Tẩu, càng trong nháy mắt cái mũi từng trận chua xót. Hắn cầm trong tay mấy bọc lớn ăn đặt trên bàn vừa để xuống, lại lùi về sau mấy bước, phịch một tiếng thì quỳ xuống: “Thuộc hạ thất trách, thỉnh chủ tử trách phạt.”
Phượng Vũ Hoành nhìn về phía Ban Tẩu, chỉ cảm thấy tiểu tử này mấy ngày không gặp gầy đến đặc biệt rõ ràng, người cũng hắc rất nhiều, tóc cũng chưa rối loạn, dường như trong nháy mắt liền bắt đầu già nua.
Nàng mở miệng nói: “Ban Tẩu ngươi ngẩng đầu.”
Ban Tẩu run lên, không chịu nghe theo.
Phượng Vũ Hoành có chút tức giận, “Ngươi đã gọi ta chủ tử, vì sao ta cho ngươi ngẩng đầu lên ngươi cũng không chịu?”
Ban Tẩu có chút do dự, quá trưa (nửa ngày), cuối cùng là ngẩng đầu lên.
Phượng Vũ Hoành tinh tường nhìn đến, trên mặt của hắn khi không nhiều ra một vết sẹo.
Kia sẹo rõ ràng cho thấy thương tổn mới, ước chừng dài hai tấc, vết thương còn chưa đọng lại, bong thịt ra ngoài, rỉ ra huyết nùng, thoạt nhìn nhìn thấy mà giật mình.
Phượng Vũ Hoành cũng sửng sốt, nhìn đến nửa ngày mới lại hỏi hắn: “Chính người nào lại có thể thương tổn đến ngươi?”
Ban Tẩu cúi đầu không nói.
Huyền Thiên Minh kéo tiểu nha đầu về trong lồng ngực của mình, vừa cho nàng gỡ bao bọc ăn gì đó, vừa nói: “Là chính bản thân hắn hoa, hắn nói chuyện lần này nếu như ngươi không chịu tha thứ, hắn cùng Vong Xuyên Hoàng Tuyền ba người thì dùng chết tạ tội. Nếu như ngươi chịu tha thứ, vết sẹo này chính là chính giáo huấn cho chính mình.”
“Ngươi ngốc sao?” Phượng Vũ Hoành đều không còn gì để nói, “Phải chăng các ngươi nam nhân đều thích chơi cái trò này? Gặp chút gì chuyện này cứ lấy cái dao vạch lên thân mình, rất thú vị?”
Huyền Thiên Minh bĩu môi: “Vậy khẳng định vô vị.”
“Vô vị còn hoa?”
“Hắn ngốc chứ.”
Nhất vương nhất phi một hỏi một đáp, chợt nghe kia Ban Tẩu hít mũi một cái. Sau đó quay đầu đi chỗ khác, giơ tay nhanh chóng ở trên mặt lau một cái.
Phượng Vũ Hoành trong bụng nổi lên cảm khái, từng có lúc, đây là một ám vệ kiêu ngạo cỡ nào, nàng còn xưa nay chưa từng nhìn thấy người nào có thể trở thành Ban Tẩu đối thủ. Có hắn ở bên người, nàng mặc kệ đi bất kỳ địa phương nào đều sẽ cảm giác có an toàn. Hắn thường xuyên sẽ cãi lộn với nàng, thỉnh thoảng còn giễu cợt nàng hai câu, thế nhưng Phượng Vũ Hoành biết, Ban Tẩu chân thực đối với nàng tốt lắm, thật dùng toàn tâm đi bảo hộ nàng. Nếu không có Ban Tẩu tại, riêng là Phổ độ tự lần đó, thì nàng đã gặp nguy hiểm.
“Ban Tẩu.” Nàng mở miệng gọi hắn: “Chuyện lần này không trách ngươi, là ta bản thân bắt đầu trốn không muốn bị người phát hiện, ngươi không cần thương tổn tới mình, càng không cần từ bỏ tính mạng, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền cũng giống như vậy. Thân thể tóc da con người là bẩm thụ bởi cha mẹ, dù cho cha mẹ của các ngươi cũng đã không còn, các ngươi cũng không nên coi rẻ tính mạng của mình như thế. Ai nấy cũng bình đẳng, bất kể là quân vương hay dân chúng, chỉ cần không vi phạm pháp luật, trên đời này cũng không nên có người thống trị tính mạng những người khác. Ta bất kể lý luận như vậy tại chỗ khác làm được hay không, nhưng ít ra các ngươi theo ta, ở ta nơi này cứ tính thế. Huống chi, ta đem ngươi cùng Hoàng Tuyền Vong Xuyên làm thân nhân, mà không phải hạ nhân.”
Nàng mấy câu nói, không chỉ nói tới Ban Tẩu một trận mờ mịt, cũng làm cho Huyền Thiên Minh Huyền Thiên Hoa hai người lên một trận suy nghĩ sâu xa.
Ai nấy cũng bình đẳng?
Sao có thể! Này cùng bọn hắn từ nhỏ đến lớn tiếp nhận tư tưởng hoàn toàn khác với.
Thiên hạ này muốn điểm giai cấp, bằng không như thế nào lại có vương quyền? Sao lại có bần phú quý tiện?
Ban Tẩu càng không dám tán đồng lời của nàng, nhưng trong bụng nhưng dâng lên vạn phần cảm động, nặng nề một cái đầu đụng đến trên đất, nói “Đa tạ chủ tử ơn tha chết.”
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ khẽ thở dài, muốn đàm luận bình đẳng với các quý tộc hạ thể chế phong kiến, thật sự rất khó khăn.
“Mau dậy đi.” Nàng đối Ban Tẩu nói, “Ta hiện tại trong tầm tay không thuốc gì, chờ hồi kinh thành ta tự mình cho ngươi trị một chút sẹo trên mặt, tận lực thiếu lưu chút dấu vết.”
Ban Tẩu gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói “Không cần, ta ngược lại ít xuất hiện trước mặt người khác, không ai nhìn ta.”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu, “Sớm muộn gì muốn cưới con dâu cho ngươi.”
Ban Tẩu cả kinh há to miệng, ngay cả Huyền Thiên Minh cũng không có cách nào hỏi nàng: “Đi theo ngươi còn có đãi ngộ tốt như vậy?”
Nàng dùng sức mà gật đầu, “Có có, chẳng những muốn cưới tiểu thê tử, còn phải cho phát lì xì. Cái kia cái gì...” Nàng ngẩng đầu mình lên, “Vẫn để ta trước tiên ăn một chút gì a, lại đói xuống ta lại phải té xỉu.”
Huyền Thiên Minh sủng nịch mà nhìn xem nàng đối với mấy bao thực vật ăn như hùm như sói, thỉnh thoảng chuyển một ngụm nước, sẽ giúp nàng chà khóe môi thoáng cái.
Phượng Vũ Hoành vẫn cũng không hỏi xe ngựa này là muốn đi về phía nào, chỉ nhớ rõ phía trước thật giống như có nói trở lại kinh thành, Về phần phải chăng hồi kinh, nàng không thèm quan tâm một chút nào. Có Huyền Thiên Minh tại, không cần nói nơi nào, nàng chỉ để ý đi theo, không cần tốn nhiều một chút tâm tư, hắn đều có thể an bài thỏa đáng.
Nàng biết, đây cũng là tín nhiệm, đây cũng là an tâm.
Phượng Vũ Hoành thể lực trôi đi quá lớn, ăn cơm lại ngủ. Trong cơn mông lung chợt nghe được Huyền Thiên Minh dường như đang cùng Ban Tẩu nói gì đó, nghe không rõ lắm, đến khi tỉnh lại, nhưng bị bên ngoài tiếng ồn ào đánh thức.
Mở mắt ra, người vẫn tại Huyền Thiên Minh trong lòng, màn xe không có xốc lên, bên ngoài đang có một người hắng giọng đối với xe ngựa kêu to —— “Cửu điện hạ, Bộ Thông chỉ hỏi ngài một câu nói, A Hoành thật bị thiêu chết tại Phượng Đồng huyện sao?”
Phượng Vũ Hoành cau mi tâm thoáng cái, Bộ Thông?
Huyền Thiên Minh cảm nhận được tâm tình của nàng, đầu không thấp, ngón tay nhưng chuẩn xác xoa mi tâm của nàng, nhẹ nhàng giãn cái kết kia ra, sau đó thì nghe hắn đối với ở ngoài thùng xe cất giọng nói: “Ngươi nghe được cái gì thì là cái ấy, nếu không tin, thì tự mình đi thăm dò, bổn vương không nghĩa vụ làm người đưa tin của ngươi.”
Người ngoài xe giận dữ, chợt một tiếng gào, y hệt dã thú, cả kinh chim bay bốn phía thú đi.
Phượng Vũ Hoành kinh ngạc nhìn về phía Huyền Thiên Minh, nàng đã chết?
Huyền Thiên Minh cho một mình nàng cười trấn an, đỡ người dậy ngồi ở bên mình, nói với người bên ngoài: “Ngươi có thời gian hét lên, thì cũng tự mình đi đến Phượng Đồng huyện bên kia nhìn thử. Bổn vương mới từ bên kia trở lại, chà chà, Phượng gia đối cái kia nhị nữ nhi nhưng không quan tâm lắm.”
“Cửu điện hạ cứ buông tha Phượng gia như vậy?” Bộ Thông tuyệt không tin tưởng đường đường Cửu hoàng tử vị hôn thê bị người thiêu chết rồi còn có thể bình tĩnh như vậy.
“Bổn vương buông tha hay không Phượng gia, đấy là chuyện của bổn vương, còn chưa tới phiên ngươi đến chất vấn. Bộ Thông, tránh ra, nói nhảm nữa bổn vương đã để kỵ binh và xe ngựa này dẫm xuống ngươi tiến lên.”
“Ngươi dám?”
“Hừ!” Huyền Thiên Minh cũng vui rồi, “Bổn vương có cái gì không dám? Còn có, bổn vương cũng muốn hỏi thử, Ngự vương phi ngộ hại bỏ mình, ngươi gấp cái gì nhiệt tình? Bộ gia người chẳng phải còn luôn miệng muốn trách thượng thư chết tại trên đầu Ngự vương phi sao? Sao vậy? Chỉ có mấy ngày, thì đổi chiều gió?”
Bộ Thông bị hắn chận á khẩu không trả lời được.
“Được rồi.” Huyền Thiên Minh câu nói sau cùng ném, “Đường, bổn vương đã cho ngươi chỉ, đi như thế nào sẽ là chuyện của ngươi. Bạch Trạch, chúng ta đi.”
Bên ngoài Bạch Trạch đáp ứng một tiếng, vung một cái roi, lái xe ngựa rồi xoay người về phía trước đi.
Chợt nghe bên ngoài một trận quỷ kêu, tuy là xe ngựa đụng phải Bộ Thông người mang tới, nhưng cũng không nghe Bộ Thông lại nói thêm một câu.
Phượng Vũ Hoành rất nghĩ xốc lên mành cửa sổ xe nhìn thử kia Bộ Thông lớn lên thành hình dáng ra sao, nhưng lại cảm thấy có Huyền Thiên Minh tại không tốt lắm, tuy trong lòng nóng nảy, cũng chỉ có thể làm a.
Đến là Huyền Thiên Hoa chủ động đã mở miệng, giải nàng một cái nghi hoặc khác: “Đoạn đường này chúng ta thả tin tức ra ngoài, nói là nhị nữ nhi Phượng gia lại trở về hương tế tổ lúc, bị thiêu chết tại tổ trạch.”
“Tại sao?” Nàng khó giải, “Ta rõ ràng còn sống.”
“Thế nhưng trừ bỏ chúng ta, còn có ai biết ngươi còn sống chứ?” Huyền Thiên Minh nháy mắt với nàng mấy cái, “Đôi khi muốn cố tìm đường sống trong chỗ chết, mới biết người có tâm ở vào lúc này sẽ làm ra dạng phản ứng gì.”
Huyền Thiên Hoa nói tiếp: “Nói thí dụ như Phượng gia chuẩn bị kết cuộc như thế nào, nói thí dụ như Bộ Thông thì bị chọc giận đến cái gì phân thượng, lại ví như nói...”
“Thế nào cũng phải cho ngươi cái kia phụ thân được đến chút giáo huấn, cũng cho hắn tìm chút phiền phức.” Huyền Thiên Minh tiếp lời, “Mặt khác, ngươi đại nạn không chết, phụ hoàng cứ không được tuyệt không biểu thị.”
Phượng Vũ Hoành bĩu môi: “Ngươi đây là cả phụ thân mình đều cùng nhau tính kế đến.”
Huyền Thiên Minh không tỏ rõ ý kiến, “Có gì không thể?”
Phượng Vũ Hoành nói: “Kỳ thực hoàng thượng đã làm không ít biểu thị, cho ta phượng đầu sai, còn cho ta hậu nghệ cung. Tuy ta rõ ràng này cũng là hắn thử thách ta, nhìn ta rốt cuộc có hay không khả năng bảo vệ hai thứ đồ này, nhưng ta cho rằng có thể, ta tin tưởng mình có thể giữ được, cho nên đó chính là ân điển hoàng thượng cho ta.”
Huyền Thiên Minh gật đầu, “Ngươi có thể nghĩ như vậy tự nhiên hảo sự, hai loại đồ vật kia tự nhiên cũng có thể dắt ra người có tâm, hãy chờ xem, cuộc sống về sau sẽ càng ngày càng phấn khích.”
Huyền Thiên Hoa nhìn hắn hai người nói chuyện, khóe môi không tự chủ liền nổi lên ý cười, rồi lại lo lắng phủ lên lông mày, thăm thẳm nói “Bộ Thông binh quyền nắm phía đông, nhìn như Bộ gia uy phong như cũ, nhưng trong thực tế cũng không phải chuyện tốt, hay là, đó chính là đầu nguồn Bộ gia sau đó chiêu đến họa diệt tộc.”
! --Ov E -- > thì từ 2 người gặp nhau sau đó sẽ gặp thường xuyên đâu có xa cách gì.
160-bo-thong-nguoi-tieu-tinh-dich-met-nhoc/1050501.html
160-bo-thong-nguoi-tieu-tinh-dich-met-nhoc/1050501.html