Editor + Beta: Basic Needs
Thời điểm Cố Tứ lang đuổi theo Tống Sơ Chiêu thì nàng còn chưa đi xa.
“Từ từ! Tứ ca dẫn đệ về!”
Hắn cười hì hì đi theo phía sau, thấy vạt áo Tống Sơ Chiêu có nếp nhăn nên chột dạ nói: “Quần áo đệ nhăn rồi.”
Cố Tứ lang đang muốn làm hòa với Tống Sơ Chiêu vậy mà làm cho Tống Sơ Chiêu chạy càng nhanh hơn, cuối cùng hắn đành chịu thua.
“Thôi được rồi.” Cố Tứ lang hậm hực nói, “Nhưng đệ ngàn vạn lần đừng nói cho mẫu thân biết ta mang đệ đi cưỡi ngựa.”
Tống Sơ Chiêu nói nhỏ: “Chỗ nào mà cưỡi ngựa? Rõ ràng là đi đánh nhau.”
Cố Tứ lang: “Thật ra không phải vậy. Phạm Sùng Thanh không dám đánh đệ mà ta cũng sẽ không kêu hắn đánh đệ đâu.”
“Vậy là cho ta nhìn các ngươi đánh nhau? Huynh muốn làm cái gì?” Tống Sơ Chiêu nói “Những người đó nếu đã xem huynh là kẻ cầm đầu mà chuyện lại ầm ĩ như vậy thì hơn phân nửa trách nhiệm thuộc về huynh. Huynh từ khi nào lại kích động như vậy?”
Cố Tứ lang tuy bị nàng quở trách thế nhưng lại bật cười. Hắn duỗi tay muốn khoát vai Tống Sơ Chiêu lại bị nàng ghét bỏ mà phủi đi.
“Ngũ đệ, ta chưa từng gặp qua bộ dáng ngươi lúc tức giận.” – Cố Tứ lang cũng không để ý hành động của nàng, “Như vậy cũng tốt, so với ngày thường đệ thích giữ yên lặng lại tốt hơn. Những lúc đó Tứ ca không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì.”
Tống Sơ Chiêu tự nhiên suy nghĩ tính cách như vậy mới chân chính là ngũ đệ của hắn.
Không biết Cố Ngũ lang bên kia thế nào.
Cố phu nhân nói sẽ đưa Xuân Đông qua, hẳn là có thể khiến cho hắn tốt hơn đúng không?
Cố Phong Giản sẽ không còn đói bụng đúng không?
Hiện giờ Xuân Đông đi qua, nàng về sau sẽ không có cách lặng lẽ tìm người ta, thế nào cũng bị Xuân Đông thấy.
Lúc này Xuân Đông đang cùng quản sự Cố phủ đứng ở trong đại sảnh Tống gia.
Nàng cầm một cái hộp gỗ tiến lên giao cho thị nữ, lại cầm cái hộp màu đỏ từ trong tay đối phương chuyển giao đến tay quản sự.
Hôm nay chỉ tới đổi bát tự thiếp [1]. Vốn trước đó nên nhờ bà mối tới làm lễ “Vấn danh”, để cho nàng ta xem bát tự cùng tính danh* đưa đến nhà trai. Sau đó mới tới lễ “Nạp cát” để bói toán bát tự cát hung của hai người xem xem hai người có hợp nhau không rồi mới bắt đầu hạ sính lễ.
*Tính danh: tên họ
Hôn sự hai nhà Cố Hạ đã định ra từ lâu, hiểu tận gốc rễ của nhau nên thật ra có hợp bát tự hay không không quan trọng, chỉ cần làm cho có quy trình mà thôi.
Cố phu nhân là người rộng rãi, nhân hôm qua thấy ngũ lang khó có lúc mà thích một người lại chủ động nhắc tới nên kêu Xuân Đông chuẩn bị hậu lễ mang qua. Không thể ném mặt mũi Ngũ lang đi, ít nhất để cho người ngoài biết Cố gia bọn họ vừa ý Tống Tam nương.
Xuân Đông cười nói: “Vốn phu nhân định tự mình tới bái phỏng một chuyến nhưng hôm nay trong cung có quý nhân cho gọi, thật sự không thể sắp xếp thời gian nên ủy thác cho ta tới trước để lấy đồ vật [2]. Nhân tiện cũng tặng lão phu nhân chút đồ bổ, chúc người an khang.”
Tống lão phu nhân cười một cách thoải mái: “Cố phu nhân khách khí. Mong cô nương thay mặt lão thân cảm tạ hảo ý của nàng.”
Một lát sau, Cố Phong Giản từ chỗ Diệu Nhi nhận được tin thì cầm trong tay quyển sách mà chậm rì rì đi về phía thính đường.
Người bên trong đang hàn huyên, một trận lại một trận cười vang lên nhưng thời điểm Cố Phong Giản xuất hiện lại khiến cho nhịp điệu nói chuyện khi nãy hơi dừng lại.
Lão phu nhân bày ra biểu tình lạnh nhạt, dù cho đã nhanh điều chỉnh lại nhưng vẫn tạo ra vẻ vô cùng đột ngột.
Xuân Đông xoay người lại, chỉ hơi liếc mắt một cái thì lập tức cúi đầu hành lễ với hắn: “Đây là Tam cô nương đúng không. Nô tì Xuân Đông ra mắt Tam cô nương.”
Cố Phong Giản “Ừ” một tiếng rồi ngồi xuống, một lần nữa yên lặng mở sách ra đọc. Hắn không có xen vào cuộc nói chuyện của mọi người lại không nói lý do vì sao mình lại tới đây, hành động tỏ vẻ “Ta tùy tiện nghe một chút, các ngươi cứ tiếp tục.”
Trong lòng Xuân Đông kinh ngạc nên trộm nhìn hắn vài lần. Trong lòng thầm nghĩ tính tình Tống Tam cô nương thật lạnh nhạt cùng lời đồn đãi hoàn toàn bất đồng. Người khác nói nàng thô bạo hoàn toàn là lời nói vô căn cứ. Từ trên người nàng nào có nửa điểm liên quan đến bốc đồng?
Đã vậy còn nói diện mạo nàng xấu xí, dáng người cường tráng, rõ ràng là nói không thành có. Làn da Tống Tam trắng nõn non mịn, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, không phải là diện mạo khuynh thành nhưng lại là nét đẹp thanh nhã giống sương mai, cả người lộ ra khí chất an nhàn. Thân hình nàng so với những tiểu thư khuê các khác muốn cao hơn làm cho nàng ấy toát ra vẻ mạnh mẽ kiên cường. Một cặp chân dài ở nơi đó làm cho người ta không dời được mắt.
Xuân Đông nghĩ thầm, vậy lại càng tốt, Ngũ công tử bọn họ cũng rất cao. Hai người đứng chung một chỗ vậy mà rất xứng đôi.
Quả nhiên là ở Tống phủ có người cùng nàng bất hòa, cố tình truyền lời nói không đúng ra bên ngoài.
Xuân Đông tươi cười, ánh mắt nàng như cũ đặt ở phía Cố Phong Giản.
Khi nàng ấy buông tầm mắt đọc sách thì vừa có tư thái lười biếng lại nghiêm túc. Hình ảnh này vậy mà Xuân Đông cũng thường xuyên có thể thấy ở Cố phủ – so với thần thái cùng tư thế Ngũ công tử bọn họ đọc sách thì cơ hồ giống nhau như đúc.
Khi trời trở lạnh, Ngũ công tử thích yên tĩnh ngồi ở dưới ánh mặt trời lật sách.
Yêu thích đọc sách như vậy thì nhất quyết không phải là người xấu.
Không biết Tống Tam nương thích đọc sách thể loại nào. Có lẽ nàng ấy cùng Ngũ công tử có thể tán ngẫu được với nhau.
Xuân Đông cẩn thận nhìn bìa sách vài lần.
Tần…… Tần gì đó. Chẳng lẽ là tập thơ hoặc là chú giải?
Lúc này Cố Phong Giản chuyển động tay, ngón tay đằng sau sách buông ra, lộ ra đầy đủ tên sách.
《 Tần Tam Công[3] bình yêu truyện 》*
*Câu chuyện thu phục yêu quái của tam công họ Tần.
Xuân Đông: “……”
…Như vậy sao?
Mất công Tống Tam cô nương đọc nghiêm túc như thế.
…Nàng thật đáng yêu!
Xuân Đông xem đến cao hứng, nàng thiếu chút nữa là cười thành tiếng. Tống lão phu nhân lại nhíu mày. Bà muốn chất vấn vì sao Cố Phong Giản lúc này lại ra đây, nhìn nàng không ra thể thống gì. Nhưng vì Xuân Đông ở đây lại không tiện mở miệng, bà chỉ có thể miễn cưỡng đổi đề tài.
“Ngũ công tử các ngươi gần đây như thế nào?”
Xuân Đông vội thu tầm mắt về, đáp: “Mấy ngày trước có chút vấn đề nhỏ nhưng hôm nay đã tốt rồi, còn cùng Tứ công tử đi ra khỏi nhà.”
Gân xanh trên trán Cố Phong Giản nhảy nhảy.
Tứ ca?
Bọn họ cùng đi ra ngoài khẳng định không phải chuyện tốt. Hy vọng Tống Sơ Chiêu đừng bị ăn hiếp ở bên ngoài.
Tống lão phu nhân gật đầu: “Như vậy lại càng tốt. Ngũ lang nên bảo trọng thân thể mới đúng.”
Xuân Đông bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ thì ra là thế!
Tống Tam nương cố ý ra đây chính là muốn biết thân thể Ngũ công tử như thế nào, chỉ là nàng ấy ngại trực tiếp mở miệng nên mới ngồi im ở đằng kia. Nàng nhịn cười nói: “Công tử đã cùng cô nương định hôn ước, tự nhiên sẽ càng thêm chú ý. Cô nương không cần lo lắng.”
Nói xong lại cho Cố Phong Giản một cái biểu tình trong-lòng ta-đã-hiểu-rõ.
Cố Phong Giản nhấc mí mắt, hắn hoang mang mà nhìn nàng ấy một cái.
Tống lão phu nhân thấy hành động nàng ta đột nhiên đè tay vịn, trong lòng khủng hoảng, bà nói: “Cái gì?”
Xuân Đông hỏi: “Lão phu nhân, người làm sao vậy?”
“Mới vừa rồi ta hỏi về Ngũ công tử.” Giọng nói Tống lão phu nhân lớn lên, “Vì sao ngươi đột nhiên nhắc tới Tam nương?”
Xuân Đông cũng sửng sốt nói: “Là Ngũ công tử! Người cùng Tam cô nương đính hôn chính là Ngũ công tử, tự nhiên cùng Tam nương có quan hệ.”
Lão phu nhân nóng nảy: “Như thế nào là Cố Ngũ lang, không phải Cố Tứ lang sao?”
Trong lúc Xuân Đông muốn nói thì vị bên cạnh vẫn luôn trầm mặc Tống Tam cô nương kia cười một tiếng rồi nói: “Đương nhiên bởi vì con thích Cố Ngũ lang hơn.”
Xuân Đông kinh ngạc. Nàng còn chưa hiểu điều gì đang xảy ra thì Tống lão phu nhân đã mở miệng quở mắng: “Ngươi là một nữ tử sao có thể nói như vậy? Thật không biết xấu hổ!”
Xuân Đông tuy rằng cũng cảm thấy Tống Tam nương nói chuyện có chút thẳng thắng nhưng sau khi Tống lão phu nhân mắng chửi nàng ấy thì nàng không vui, nàng ấy mở miệng nói: “Tam cô nương sau này là người Quốc công phủ, nói một tiếng thích Ngũ công tử cũng là lưỡng tình tương duyệt*, là một hôn sự tốt. Thính đường nơi này lại không có người ngoài. Nô tì cảm thấy Tam cô nương nói như vậy không có sai.”
*yêu thích, song phương đều có tình cảm với nhau
Cố Phong Giản mang theo ý vị thâm trường mà liếc nàng ta một cái.
Tống lão phu nhân không kịp quản hắn, bà lôi kéo Xuân Đông hỏi: “Ban đầu không phải định Tứ công tử sao? Như thế nào mà thay đổi người? Như vậy không thích hợp lắm?”
Lúc nào mà đổi người?
Xuân Đông đang muốn giải thích đây là hiểu lầm thì bên kia Cố Phong Giản lại không mặn không nhạt mà mở miệng nói: “Nghe trong phủ có người nói Cố Tứ lang rất là phong lưu, hành sự ngả ngớn nóng nảy lại không đủ cẩn thận khiến con tò mò cũng muốn đi xem.”
Xuân Đông nghe vậy, sắc mặt đen lại.
Những người ở Tống gia này còn nói bậy về Tứ công tử nhà bọn họ như vậy sao?
Mặt Tống lão phu nhân cũng đen đi.
Dù sao đây cũng là câu bà từng nói.
Cố Phong Giản nói tiếp: “Tuy con chưa từng gặp Cố Tứ lang nhưng đã cùng Cố Ngũ lang nói qua vài câu vậy mà rất hợp ý. Hôn ước này là vì tình hữu nghị của hai nhà chứ không phải vì yêu thích đối phương nên con nghĩ dù có đổi người thì cũng không có gì không thích hợp.”
Cố Phong Giản cố ý tìm từ khiến cho người nghe hiểu lầm, nghe như bởi vì yêu cầu của hắn nên mới đổi phu quân thành Cố Ngũ lang. Lại nói, hắn nói một cách thẳng thắng vô tư khiến cho Xuân Đông cảm thấy mơ hồ, thiếu chút nữa nàng đã tin.
Tống lão phu nhân phảng phất như bị khiêu khích, giận tím mặt. Bà vỗ mạnh bàn, thiếu chút nữa đã nhào qua người Tống Sơ Chiêu “Ngươi quả thật ——”
Cũng may Tống Tam thẩm tay mắt lanh lẹ, tiến lên ngăn bà lại.
Tống Tam thẩm đưa lưng về phía cửa, cằm hất nhẹ về phía Xuân Đông, nhắc nhở bà “Mẫu thân! Người đừng tức giận, trước tiên hỏi sự tình rõ ràng đã.”
Tuy không còn kiên nhẫn nhưng một chút lý trí còn sót lại của Tống lão phu nhân làm bà ta cố gắng trừng mắt nhìn Cố Phong Giản một cái, sau nói với đám người Xuân Đông: “Hôm nay chiêu đãi không chu toàn, trong nhà còn có việc vậy nên ta sẽ không lưu khách!”
Xuân Đông cùng quản sự thức thời mà hành lễ cáo lui.
Quản sự nói: “Vậy tiểu nhân trước tiên đem đồ vật về Cố phủ, hôm nay không làm phiền.”
Hai người bọn họ xoay người ly khai thính đường.
Chờ thân ảnh bọn họ hoàn toàn biến mất, xác định bọn họ đã rời khỏi Tống phủ, Tống lão phu nhân lại lần nữa giận dữ giống như một con cọp bị chọc cho điên lên, bà chỉ vào Cố Phong Giản mà điên cuồng mắng to.
“Tống Sơ Chiêu! Ngươi có biết liêm sỉ hay không? Ngươi là một nữ tử chưa lấy chồng lại đi ra cửa thông đồng với nam nhân khác! Vậy mà ngươi không những không cảm thấy hổ thẹn mà còn trước mặt người ngoài nói ra. Ngươi nói xem ngươi như vậy Cố phủ làm sao chấp nhận ngươi, như thế nào Tống gia ta chấp nhận ngươi? Ngươi… Ta chưa từng gặp qua một nữ nhân ngu ngốc như lợn như vậy!”
“Ngươi dám đi kể chuyện ở trong phủ cho người ngoài! Ngươi còn dám nói người Tống gia suy nghĩ sao nên nói vậy sao? Ngươi cho rằng sau khi mình gả vào Cố phủ thì không còn liên hệ gì với Tống gia sao? Ngươi làm ra việc như vậy ngoại trừ làm mất mặt chính mình thì còn chỗ gì tốt? Ngươi điên rồi! Ngu đến mức điên luôn rồi!”
Cố Phong Giản như cũ ngồi ở đó mà xem bà bộ dáng bà ta tức giận, nghe bà ta mắng nhưng hắn không chỉ có không có nổi giận ngược lại còn có bộ dáng tâm tình không tồi. Ngón tay hắn gõ gõ ở bên hông chén trà, hắn bình tĩnh nói: “Những điều này là do người tự suy ra, con chưa từng nói con đã làm như vậy.”
“Ngươi hiện tại mới chịu nói dối không phải có chút quá trễ đi!” Ngực Tống lão phu nhân kịch liệt phập phồng, sau đó lại nói bằng giọng cổ quái: “Tống Sơ Chiêu, ta biết ngươi đang lo cái gì. Ngày ấy ngươi nghe thấy chúng ta nói chuyện nên mới cố ý làm ra như vậy đúng không? Tống Sơ Chiêu ơi là Tống Sơ Chiêu, nhị tỷ yêu thương ngươi như vậy nhưng ngươi lại liên tiếp phá hỏng hôn sự của nàng ấy, sao ngươi có thể rắp tâm làm như vậy? Ngươi đúng là một người cay độc!”
Cố Phong Giản nghe đến đó cũng bật cười: “Người muốn gả Tống Nhị cho Cố phủ nhưng chính Cố gia không đáp ứng. Người ngẫm lại xem như vậy sao có thể nói con làm hỏng chuyện tốt của nàng ta?”
Tống lão phu nhân nói: “Cố gia làm sao có thể nhìn trúng ngươi mà lại chướng mắt Thi Văn nhà chúng ta?!”
Tống Tam thẩm vẫn đang dìu Tống lão phu nhân, bà ta dùng tay vỗ nhẹ phía sau lưng bà, ý bảo bà bình tĩnh chút.
Bà không sợ Tống lão phu nhân đánh người mà nàng sợ Tống Sơ Chiêu trong lúc bị mắng lại nóng nảy mà đánh trả. Người trong phủ này đều không một ai đánh lại nàng ta.
Tống Tam thẩm cũng nói vào, tận tình khuyên bảo: “Tam cô nương, tam thẩm ta lại nghĩ ngươi lại hồ đồ rồi! Ngươi như thế nào không nghĩ rõ ràng, tuy ngươi sau này thành thân nhưng vẫn phải dựa nhà mẹ đẻ để nâng đỡ. Chuyện giữa ngươi cùng nhị tỷ ngươi cuối cùng lại nháo tới tổ mẫu thành như vậy thì có chỗ gì tốt? Về sau nếu ngươi ở Cố gia bị oan ức, ai có thể thay ngươi ra mặt. Ngươi mới thấy qua mặt hắn làm sao ngươi biết hắn có thích ngươi hay không?”
“Cố Ngũ lang sao……” Cố Phong Giản phun ra mấy chữ này thì cười lên tiếng, nói, “Hẳn vẫn rất thích con.”
Tống lão phu nhân oán độc nói: “Ngươi căn bản là người si nói mơ! Cố Ngũ lang tuyệt đối sẽ không có khả năng thích ngươi!”
“Vậy sao?” Cố Phong Giản, “Người như thế nào lại biết?”
Tống lão phu nhân châm chọc nói: “Ngươi nhìn xem bộ dáng của ngươi đi! Lúc trước ta nói ngươi có cử chỉ thô bỉ nhưng không ngờ ngươi còn lại to gan phóng đãng. Cố Ngũ lang là người phong nhã, hắn làm sao thích người thô lỗ như ngươi!”
Cố Phong Giản: “Xem ra lão phu nhân có thành kiến đối với con.”
Tống lão phu nhân: “Đâu ra thành kiến? Bản tính ngươi chính là như thế!”
Cố Phong Giản nhướng mày, hắn buồn cười nói: “Người lại chưa thấy qua Cố Ngũ lang, có lẽ hắn chính là thích người như con.”
Khi Tống lão phu nhân còn muốn mắng tiếp thì Cố Phong Giản nghiêng đầu, hỏi một câu: “Đã trở lại?”
Tống lão phu nhân cùng Tống Tam phu nhân không hiểu ý hắn, đồng loạt theo hắn nhìn về phía cửa thì thấy Xuân Đông vác theo tay nải đang từ hành lang đi tới, không biết nàng ấy đã nghe được bao nhiêu.
Tống lão phu nhân giống như thấy quỷ: “Vì sao ngươi lại trở lại?”
Xuân Đông hành lễ, đáp: “Đồ vật đã kêu quản sự đưa về còn nô tì chỉ là đi lấy tay nải của mình.”
“Tay nải của ngươi?” Lão phu nhân cả kinh nên đã quên đi cơn tức, đi ra hai bước nói, “Ngươi đi lấy tay nải làm cái gì? Ngươi tới Tống phủ còn mang theo tay nải?”
Xuân Đông nói: “Phu nhân cùng Ngũ công tử lo lắng cho cô nương bên người không có ai chiếu cố nên kêu nô tì ở lại đây để có thể hỗ trợ.”
Sắc mặt Tống lão phu nhân âm trầm: “Tống phủ ta không phải không có nha hoàn! Ta không biết Tam nương cùng Ngũ công tử đã từng nói gì, ngươi đi chuyển lời cho Cố phu nhân kêu nàng không cần hiểu lầm. Mặc kệ tính tình Tống Tam nương như thế nào, thì nàng cũng mang họ Tống, tại Tống phủ ta sẽ không bạc đãi nàng!”
Xuân Đông nói: “Lão phu nhân có khả năng hiểu lầm rồi. Vừa nãy nô tì đã nói hôn sự này đã định cùng Ngũ công tử. Phu nhân vốn muốn sắp xếp cho công tử cùng cô nương gặp mặt để xem hai người bọn họ có hợp mắt nhau hay không thì mới quyết định. Ai ngờ lúc ấy công tử lại bị bệnh nên vẫn luôn dưỡng bệnh ở trong phủ. Hôm qua hắn càng ngây ngốc ở trong phủ, không có thời gian đi ra ngoài gặp người càng không thể gặp được Tam cô nương.”
Tống lão phu nhân ngơ ngẩn, chốc lát nhìn Xuân Đông rồi chốc lát lại nhìn Cố Phong Giản.
Cố Phong Giản cúi đầu đọc sách, đầu vai hắn run lên nhè nhẹ, tựa hồ là cười một chút.
Tống lão phu nhân thẹn quá thành giận: “Tam nương, vì sao ngươi lại nói dối?”
Cố Phong Giản ngẩng đầu nói: “Con chỉ nói là con thấy Cố Tứ lang thoáng qua nhưng rốt cuộc không phải hắn. Nhưng con chưa hề nói mấy ngày trước có đi gặp Cố Ngũ lang, chậm chí con còn chưa nói con cùng hắn hàn huyên chuyện của Tống gia. Tất cả đều do người tự nghĩ ra, con cái gì cũng chưa nói. Tuy vậy nhưng người lại nói ra những câu thật khiến con thương tâm.”
Môi Tống lão phu nhân run rẩy, thân hình lay động, nếu không có Tống Tam thẩm ở sau lưng đỡ bà ta thì đã đứng không vững được.
Thần sắc Xuân Đông như thường, nàng cùng Cố Phong Giản thân thiết hỏi: “Không biết Tam cô nương gặp Ngũ công tử chúng ta lúc nào?”
Cố Phong Giản nói: “Thời điểm hắn đi học xa nhà có từng đi ngang qua biên quan. Ta chính là gặp hắn lúc ấy.”
Xuân Đông cười nói: “Thì ra là thế. Công tử chúng ta vẫn luôn nhớ mong người, đối với người rất là quan tâm cho nên mới kêu nô tì lại đây chăm sóc người.”
Cố Phong Giản: “Thay ta cảm tạ ý tốt của hắn.”
“Sau này đều là người một nhà. Tam cô nương không cần cùng công tử khách khí.” Xuân Đông cố tình nói kèm theo một câu, “Công tử chúng ta thật sự thích người. Nô tì chưa bao giờ thấy hắn đối nữ tử khác để bụng như vậy.”
Tống lão phu nhân biết mấy câu mới vừa rồi đã bị Xuân Đông nghe thấy. Sau khi bà ta dần dần bình tĩnh lại thì lại sinh hối hận. Trò hề hôm nay nhất định sẽ bị truyền tới Cố phủ. Tống Sơ Chiêu đây đâu phải hại bà mà làm mình mất mặt một cách sạch sẽ.
Bà càng nghĩ càng giận, dùng sức véo lên người Tống Tam thẩm.
Tống Tam thẩm: “??!!” Sao?!
Cố Phong Giản liếc mắt nhìn hai người ngốc, đổ thêm dầu vào lửa nói: “Cố phủ không có nghe người ta nói ta là người không thông thi văn sao? Ngũ công tử là người văn nhã, có lẽ hắn chướng mắt ta.”
Xuân Đông lập tức nói: “Công tử thích ai thì sẽ không đơn thuần xem tài văn chương. Nếu thật muốn so tài học vấn thì làm gì có cô nương nào ở trong kinh thành có thể so sánh được với công tử chúng ta chứ?
Cố Phong Giản: “Còn có lời đồn nói ta tính tình thô bạo, hành tung thô bỉ. Cố phũ sẽ bị ta làm cho mất mặt mũi.”
Xuân Đông: “Chưa từng nghe qua những lời này. Ta thấy cô nương bình thản ung dung, rất có khí thế của người có địa vị. Công tử chúng ta không phải người nông cạn, hắn sẽ không tin vào những lời đồn bên ngoài đó.”
Tống lão phu nhân khó thở, biết hắn cố ý nghẹn chính mình, ngón tay bà nắm chặt quần áo, nắm nó thành một nhúm. Vậy mà trên mặt bà còn phải cười trừ, buông xuống mặt mũi mà tạ lỗi cùng Cố Phong Giản.
“Cũng là do Tổ mẫu suy nghĩ cho hôn sự của con, nên con không cần để trong lòng những lời nói ta thốt ra trong lúc tức giận. Thi Văn là cháu gái ta, con cũng là cháu gái ta, ta như thế nào không thương con?” Tống lão phu nhân nói “Sau này con có tâm sự gì thì cứ nói cho tổ mẫu để cho ta không hiểu lầm con. Nếu có người bên ngoài dám nói bậy lung tung về con, tổ mẫu sẽ ra mặt làm chủ cho con.”
Cố Phong Giản lại lần nữa dùng ánh mắt lạnh căm căm nhìn qua, cuối cùng hắn phun ra chữ: “Vậy sao.”
Tống lão phu nhân mới vừa đè xuống được lửa giận lại bị hắn một cái “Vậy sao” làm cho bộc phát trở lại.
Thấy Cố Phong Giản muốn lưu Xuân Đông lại, Tống lão phu nhân vỗ vỗ Tống Tam thẩm muốn bà ta đi lên ngăn cản.
Tống Tam thẩm không nguyện ý nhưng Tống lão phu nhân không biết lại càng nhéo bà ta một phen, Tống Tam thẩm bất đắc dĩ chỉ có thể mở miệng nói: “Ngũ công tử cùng Tam cô nương chúng ta còn chưa thành thân. Ngay cả khi chưa thành thân thì việc đưa sính lễ vẫn chưa xong; lúc này lại đưa nô tì lại đây có vẻ không hợp lễ nghi lắm. Hay là Xuân Đông, hôm nay ngươi cứ trở về trước đi.”
Xuân Đông nói: “Nô tì tới chỉ muốn hầu hạ cô nương, người ngoài làm sao biết được ta là người Cố phủ hay là người Tống phủ? Tống Tam phu nhân lo lắng nhiều rồi.”
“Vẫn không tốt. Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, khi ấy khó nói không bị truyền ra.” Tống Tam thẩm cười gượng nhìn về phía Cố Phong Giản, “Tam nương, con nghĩ đúng không?”
Cố Phong Giản nghe vậy nhưng không lên tiếng vang, hắn tiếp tục buông tầm mắt mà nhìn sách trong tay.
Tam thẩm kinh ngạc nghĩ nàng ta thế nhưng không có tức giận, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, rõ ràng Tống Sơ Chiêu không phải là người có thể nhẫn nhịn. Nhân lúc tính tình nàng ta dịu dàng như hôm nay không bằng thuận thế đưa ra chút yêu cầu.
Một lúc lâu sau khi Cố Phong Giản xem xong nội dung của một trang, ngón tay hắn hơi khều nhẹ lật tới trang sau rồi mới mở miệng hô lên “Xuân Đông.”
Xuân Đông cụp mi rũ mắt, nàng vẫn luôn đứng chờ phân phó. Chợt vang lên một tiếng gọi khiến cho nàng nổi da gà, phảng phất như nghe được chính Ngũ công tử kêu mình. Ngữ khí kia thật là quá giống. Nàng vội đáp tiến lên nói: “Nô tì ở đây.”
“Ngươi đi theo bên người Cố phu nhân hẳn là có thể biết được nhiều người?” Cố Phong Giản nói, “Ta nghe mẫu thân nói bà ấy từng có vị nghĩa huynh họ Phó, người này ngươi biết không? Hắn hiện giờ nhậm chức ở nơi nào?”
Xuân Đông trả lời: “Ta biết hắn. Phó tướng quân hiện giờ nhậm chức ở Kim Ngô Vệ, đã làm đến võ tướng hàng tứ phẩm; hắn vừa là môn sinh vừa có quan hệ thân thiết với Hạ lão gia. Có thể coi như là một nửa người thân của cô nường người.”
Cố Phong Giản nói: “Mẫu thân từng dạy ta phải chu đáo trong mọi việc. Bà không ở kinh nhiều năm, cảm thấy bất hiếu khi không thể phụng dưỡng phụ mẫu, cũng may có Phó tướng quân ngày thường hỗ trợ chăm sóc. Ta lần này trở về hiển nhiên nên tự mình nói lời cảm tạ. Ngươi đi chuẩn bị chút lễ vật, ngày khác ta sẽ đến phủ bái tạ.”
Tống Tam thẩm cả kinh thất sắc: “Ngươi đây là đang uy hiếp ta?!”
Cố Phong Giản ngẩng đầu, mặt hắn lộ vẻ khó hiểu nói: “Tam thẩm làm sao không hiểu ý con còn nói con uy hiếp người?”
Tống Tam thẩm ấp a ấp úng, cuối cùng chọn đại một cái lý do: “Ngươi là một nữ tử chốn khuê phòng làm sao có thể dễ dàng đi bái phỏng một nam nhân?”
“Tam thẩm nói như vậy thì con không đồng ý. Việc gì phải lấy lễ giáo ra đè ép con, con cũng không sợ. Phó thúc là trưởng bối của con, phụ mẫu ta lại không ở đây nên con thay trưởng bối bái phỏng thì có gì không ổn? Nghĩ đến mọi người trong kinh cũng sẽ không vì vậy mà sinh ra ý nghĩ xấu xa gì; dù cho có cũng không dám bàn chuyện với người khác, khác nào chứng minh mình là kẻ hạ lưu.
Cố Phong Giản lại lật một trang rồi nói: “Tuy nhiên nếu tam thẩm đã để ý như vậy thì con cũng nhân tiện làm thêm một chuyện. Xuân Đông ngươi sẵn tiện thỉnh Phó thúc kéo dài thời gian giữ chân ngoại công ta; thời điểm ta đến Hạ phủ sẽ cùng gia gia chạm mặt, coi như là trùng hợp nhưng lại hợp tình hợp lý.”
Tống Tam thẩm xin giúp đỡ mà nhìn về phía Tống lão phu nhân, dùng sức lắc lắc cổ tay bà.
Cố Phong Giản: “Ta ở biên quan lớn lên quả thật không hiểu quy củ lắm, từ lúc hồi kinh đến nay phạm vào không ít sai lầm nên chịu nhiều giáo huấn của tam thẩm cùng Tống lão phu nhân. Lần này trở về con cũng muốn gọi Phó thúc dạy, giúp con chỉ ra chỗ sai, miễn cho hai vị vì con mà quá mức lao tâm.”
“Không thể!” Tống Tam thẩm cơ hồ là thét lên chói tai “Người như Phó tướng làm sao biết được những chuyện như vầy? Ngươi làm sao có thể cùng hắn thảo luận chuyện nội viện được?”
Cố Phong Giản: “Hắn có biết hay không con sẽ tự đi hỏi. Hay là tam thẩm còn muốn vọt tới Hạ phủ sau đó lại chỉ vào mũi Phó tướng quân chỉ cho hắn quy củ là cái gì sao?”
Tống Tam thẩm thật sự phát hoảng.
Xuân Đông thấy thần sắc bà ta như vậy thì hiểu rõ mà nhận lời: “Để nô tì đi giúp người an bày?”
Quả nhiên Tống lão phu nhân lại nhịn không được.
“Tốt! Tam nương giờ hiểu chuyện như vậy, tổ mẫu cũng an tâm. Nếu Cố phủ đã đưa tới nô tì chiếu cố con mà con lại muốn nhận vậy thì giữ nàng ta ở lại đi.”
Cố Phong Giản nhận được câu trả lời vừa ý thì đóng sách lại rồi đứng dậy ly khai. Trước khi đi hắn còn không quên hành lễ với hai người; động tác kia nào phải của người đang khó chịu trong lòng.
Hắn nếu muốn cho Xuân Đông tiến vào kỳ thật cũng không cần Tống lão phu nhân đáp ứng. Chỉ là hắn cảm thấy thú vị khi thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của các nàng ấy mà thôi.
Hôm nay thật là thú vị.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Phong Giản: Ta thề, ta thật sự thật thích Cố Ngũ lang.
【 Dõng dạc 】Truyện này thật sự ngọt, ta viết đến mấy chương sau cũng cảm thấy siêu ngọt! Trước kia không viết thể loại ngôn tình là do không nghĩ rằng người đầu óc đơ đơ như ta có thể nghĩ ra cốt truyện, truyện này vốn chính là dùng để tập viết truyện lãng mạn, ta còn chờ kết thúc để dán nhãn ngọt văn.
Hơn nữa các bạn thật sự đã thay đổi. Nếu là trước kia các bạn sẽ không ở thời điểm nữ chủ thể hiện sự soái của mình lại la khóc muốn xem nam chủ! 【 một đám tiểu yêu tinh 】
——————–
[1] Bát tự: (Hán Việt) tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.
[2] Mình giải thích chỗ lấy đồ vật ở đây cho bạn nào không hiểu. Phong tục khi cưới hỏi ở TQ trước “Vấn danh” và “Nạp cát” đã nhắc ở trên thì hành động Xuân Đông lấy đồ vật từ tay thị nữ rồi giao cho quản sự được gọi là “Nạp tệ (hay nạp trưng)” (lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn).
Quy trình đúng cho một phong tục cưới hỏi là:
Trong thời cổ, lễ cưới phải trải qua 6 trình tự lễ nghi, gọi là 6 lễ sau đây:
Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn” để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.
Lễ vấn danh: là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái.
Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.
Lễ nạp tệ (hay nạp trưng): là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn.
Lễ thỉnh kỳ: là lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới. Và sau cùng là Lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về.
Nhưng nói chung thì lễ cưới của người Trung Hoa xưa gồm 3 lễ chính sau: lễ dạm ngõ, lễ ăn hỏi và lễ rước dâu.
Bạn nào muốn đọc rõ hơn thì vào nhà bạn Anh Đào Tẩm Đường xem thêm nha:
[3] Tam công (三公): ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo. Ở đây chỉ chung chung chức vụ của vị họ Tần này thôi không quan trọng lắm chính xác là chức gì trong ba chức đã kể trên.