Truyện tranh >> Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi >>Quyển 1 Chương 2: Nguyện ý

Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi - Quyển 1 Chương 2: Nguyện ý

Tần mama vẫn cứ lôi kéo tay nàng như trước, ngoài cười nhưng trong không cười, lại nói: “Ngươi cũng biết, ba ngày sau, Thánh Thượng muốn tuyển tú, trái tim của tiểu thư chúng ta sớm đã giao cho thiếu gia Trầm gia, Tần mama biết là ngươi đau lòng thay tiểu thư, không muốn để cho nàng thương tâm.”

Nghe Tần mama lải nhải một hồi, cuối cùng Thượng Trang cũng dần dần sáng tỏ.

Ý bà ta là muốn nàng thế chỗ tiểu thư vào cung tuyển tú.

Không, có lẽ không phải là ý của Tần mama. Mà là ý của lão gia và phu nhân.

Nàng cắn môi, tất nhiên là nàng hiểu được đằng sau bức tường cung cấm kia, một khi bước chân vào thì đừng mơ tưởng được đi ra, gần như là không có khả năng. Nàng còn muốn tìm muội muội nha, làm sao có thể tiến cung chứ?

Đây là lần đầu tiên nàng cãi lại lời của Tần mama, dùng sức rút tay ra, lắc đầu nói: “Không, ta không thể vào cung. Nếu ta vào cung, muội muội của ta làm sao bây giờ? Ta...... Ta còn muốn tìm muội muội!”

Sắc mặt Tần mama liền thay đổi, nhưng cũng không có mắng nàng, chỉ nói: “Lão gia sẽ phái người tìm kiếm tung tích muội muội của ngươi, ngươi nói thử xem, nhiều năm qua lão gia phu nhân cũng giúp ngươi tìm muội muội, như vậy vẫn còn chưa đủ sao?”

Thượng Trang lập tức nói không ra lời, quả thật, lão gia thương hại nàng, năm năm nay, vẫn giúp nàng tìm muội muội.



“Lão gia phu nhân đối với ngươi ân trọng như núi, nay tiểu thư gặp nạn, ngươi tốt nhất nên thay nàng vào cung đi!” Tần mama thấy hốc mắt của nàng ửng đỏ, liền không nỡ lớn tiếng, nên nhẹ giọng nói:

“Thượng Trang a, không phải là Tần mama nói dối ngươi, ngươi vào cung biết đâu lại được Hoàng Thượng coi trọng, một khi được phong Phi, đây chính là sinh mấy đời cũng tu không được nha.”

Nàng im lặng không nói, vào cung vốn không phải là điều mà nàng mong muốn, làm Phi nàng lại càng không muốn. Điều mà nàng mong muốn rất là đơn giản, chỉ cần tìm được muội muội thất lạc nhiều năm, rồi sau đó gả phu quân, sống một cuộc sống nhàn nhã, tiêu diêu tự tại cả đời.


“Đi thôi.” Tần mama vẫn cứ tiếp tục lôi kéo nàng đi tới phía trước, một mặt lại nói:

“Trong phủ, người có tuổi tương đương với tiểu thư, lại xinh đẹp nhu thuận, còn hiểu cầm kỳ thư họa, cũng chỉ có ngươi. Lần vào cung này, nói không chừng, chính là một vinh hạnh lớn đó nha!”

Nàng vẫn không nói lời nào, cũng không giãy dụa, Tần mama cũng đã nói như thế, xem ra việc này lão gia phu nhân đã sớm có dự định, chỉ là chưa thông báo cho nàng một tiếng.

Tần mama đem nàng tới trước cửa thư phòng lão gia, đưa tay gõ cửa: “Lão gia, ta đã mang Thượng Trang đến.”

Cách một lát sau, mới nghe giọng nói từ bên trong truyền ra: “Ân, mời nàng vào.”


“Vâng!” Tần mama nhìn nàng nhỏ giọng nói:

“Mau vào đi, ngàn vạn lần nên nhớ cho kỹ lời ta nói với ngươi, vào cung thế nhưng lại là một cơ hội tốt để ngươi trở mình. Ngàn vạn lần đừng chống đối với lão gia!” Dường như câu nói cuối cùng kia bà ta cố ý tăng thêm một chút lực. Kỳ thật, nói đi nói lại cũng chỉ đơn giản một câu, chính là muốn nói câu này…

Ngàn vạn lần đừng chống đối với lão gia.

Lão gia muốn nàng vào cung, nàng cũng chỉ có thể vào cung.

Tần mama giơ tay lên giúp nàng đẩy cửa thư phòng ra, lưỡng lự một chút, nhưng cuối cùng Thượng Trang cũng nâng chân bước vào bên trong.


Lão gia đang cầm bút vẽ bảng chữ mẫu, nghe có người tiến vào, mới buông bút, ngước mắt nhìn. Thượng Trang vội rũ mí mắt xuống, thấp giọng nói: “Lão gia.”

Hắn “Ngô” một tiếng, mới nói:


“Hôm nay gọi ngươi tới đây, ta nghĩ chắc là Tần mama cũng đem mục đích lần này nói cho ngươi biết. Bây giờ, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có nguyện ý hay không?”

Lão gia lại còn hỏi nàng có nguyện ý hay không?

Aiz, nàng không muốn còn có thể như thế nào? Hỏi nàng, đó là cho nàng một chút thể diện, nếu nàng không muốn, cho dù người ở An Lăng gia không ép bức đem nàng nhét vào cung, thì cuộc sống sau này cũng không dễ chịu gì.

Có thể lão gia hiền từ nhưng mà còn phu nhân cùng Tần mama….

Tâm tình Thượng Trang rối bời, nửa muốn nửa không.

“Ngươi có bằng lòng hay không?” Người trước mặt lại hỏi thêm một câu.

Bỗng dưng, Thượng Trang quỳ xuống, gật đầu nói: “Nô tỳ nguyện ý, chẳng qua, nô tỳ còn có điều thỉnh cầu, mong lão gia đáp ứng!

Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi - Quyển 1 Chương 2: Nguyện ý