Một hôn lễ diễn ra trong sự vui mừng, trong sự chúc phúc của gia đình, bạn bè bằng bữa và các đồng nghiệp. Đôi nam nữ Lục Thất Minh cùng Đồng Á mặn mà mặc kệ bao ánh mắt đầy ngưỡng mộ của mọi người bên dưới.
Sau tiếng vỗ tay rào rào, sau những tiếng cụng ly vang lên chính là giờ phút "tân hôn "của hai người bọn họ.
Mà nói vậy cũng sai, họ " tân hôn " rồi nên mới có tiểu bảo kia. Đêm nay chỉ là một điều tượng trưng, hiển nhiên tân lang không được chạm vào tân nương đang mang hỷ kia.
Ngồi cùng phòng rồi mới biết khó nhịn, Lục Thất Minh nhẹ nhàng ra ngoài không ảnh hưởng đến người vợ để ra ngoài tản bộ.
Bước đến sân sau là mảnh vườn tuy nhỏ nhưng đủ thư giãn. Mảnh vườn của nhà họ Lục là mảnh vườn trong nhà kính, vì mẹ Lục rất yêu thích nơi này nên rất hay trang trí những chiếc đèn bé nhỏ đủ để nhìn thấy toàn cảnh hoa cỏ vào ban đêm. Giữ những luống hoa đồng tiền không khó để nhìn thấy thân ảnh cao ngất đang nhấm nháp ly rượu đỏ sang trong tay.
- Chú không ngủ sao?
Lục Triển Bách vốn con người nhạy cảm, ngày từ đầu đã nghe thấy tiếng bước chân của người anh trai nên cũng sớm chuẩn bị tâm lý.
- Em chỉ là không ngủ được.
Lục Thất Minh khẽ cười.
- Đêm dài lắm mộng sao?
- Em nên hiểu thế nào đây?
- Tùy chú.
Lục Thất Minh kẽ nghiêng đầu cười hiển nhiên. Gương mắt tuấn tú rạng ngời có chút nhiễm sắc rượu không khỏi làm người khác mê ly. Nhưng đây lại là bộ dạng đáng ghét nhất trong mắt Lục Triển Bách. Nhìn như vậy cứ như anh trai lại trở thành người tùy hứng, thật đáng khinh.