Hắn châm chọc nói: “Tạ Hoàng Thượng quan tâm, lời này trăm ngàn lần cũng nên nói cho Niên tần nương nương mới quan trọng, để nàng cũng không nên tùy ý đến nơi này. “
Hoàng đế nhẹ giọng ngắt lời hắn.
“Trẫm ưu ái Niên tần đến vậy,chắc chắn không thể giống nhau.”
Đây chính là quan quân đốt pháo, lại cấm dân chúng không được phép thắp đèn! Long Phi Ly, ngươi giỏi lắm… Tóm lại có một ngày, thiên hạ của ngươi, nữ nhân của ngươi… Long Lập Dục giận dữ, lại không thể phát tác, lạnh lùng cười, phất tay áo rời đi.
Hoàng đế hướng rặng liễu bên hồ thản nhiên thoáng nhìn.
“Nô tài cáo lui.” Vẫn đứng ở rặng liễu bên cạnh Hạ Tang khom người nói.
Kỳ viên trước cửa, đột nhiên trở nên im lặng.
Hoàng đế ánh mắt tựa hồ trầm tĩnh, dừng ở đỉnh đầu nàng . Giận dữ, bi thương… Tất cả cảm xúc như tiêu tán đi, trong lòng tựa hồ chỉ còn lại có phiền muộn tràn đầy, Tuyền Cơ vẫn là không có ngẩng đầu, nàng cũng không biết có phải là không dám, hay là không muốn, đành phải đưa mắt nhìn mặt hồ kia.
Đang là mùa xuân, tiết trời ấm áp, ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ, lấp lánh tựa ngọc bích, rặng liễu mềm mại ngả bóng bên hồ như thiếu nữ e thẹn, lại liền bên hoàng cung, mái đình cong cong soi bóng, thật có cảm hứng thi họa.
Bỗng nhiên từ đâu có đàn chim bay ngang, phong cảnh thực đẹp đẽ, nên thơ.
Có vài thứ tựa hồ rất đẹp, mà thật ra lại giống như ảo ảnh trong mơ, là gần ngay bên cạnh mà xa tựa trùng khơi,cảm xúc nhất thời liền tan biến.
“Nô tì cáo lui.” Im lặng làm cho người ta khó chịu. Rốt cục, nàng không chịu nổi,trong lòng phiền chán, quay người bước đi.
“Bắt nó cho trẫm.” Nàng nghe được hắn ở sau lưng nói.
Nàng nghi hoặc, thanh âm của hoàng đế lại thản nhiên truyền đến.
“Sinh mệnh của nó, nàng không cần sao?”
Tuyền Cơ này mới hiểu được hắn nói đến sói con, trong lòng chấn động, vì sao… Hiện tại hắn…
Không hề do dự, chạy về bên người hắn.
Dĩ nhiên đem cả sói con đang mê man đưa cho hắn.
Hắn tiếp nhận, khinh khỉnh liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng rốt cục nhịn không được ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt chạm nhau, ánh mắt hắn trong suốt, không có chút cảm xúc.
Nàng bất giác nhíu mi, nghi ngờ trong bụng dường như đê vỡ .
Hoàng đế không có lên tiếng, tháo túi gấm vẫn đeo ở đai hông trên lưng xuống, theo đó đổ ra một viên thuốc, ép con thú nhỏ ăn vào, bàn tay lại dán trên lưng tiểu thú.
Hắn đang dùng nội lực trị thương cho tiểu thú?
Sói con vẫn nhắm mắt, thân mình cũng không thấy phập phồng.
Tuyền Cơ lo lắng, nhịn không được mở miệng nói: “Nó sao rồi?”
“Niên tần nương nương, nó không có việc gì.” Có thanh âm từ rặng liễu truyền ra, quay lại chính là Hạ Tang.
Tuyền Cơ có chút giật mình, Hạ Tang cười nói: “Vốn Hoàng Thượng khi xuống tay có nương nhẹ.”
Hoàng đế nhăn mặt khinh khỉnh nó, “Còn đứng đó nhiều lời sao?”
“May mắn không chết được.” Hạ Tang vuốt cằm, nhìn đến sắc mặt hoàng đế hơi trầm xuống, biết chính mình lắm lời , hơi kinh hãi, chạy nhanh nói: “Nô tài cáo lui.”
Tuyền Cơ tự giễu mà cười, cuối cùng lại còn lại hắn và nàng.
Hoàng đế đem sói con thả tới trước, nói: “Tối nay nàng tới Tú Ninh điện một chuyến.”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, liền xoay người rời đi, tựa hồ hắn đối với nàng chỉ có phiền chán, không phải là không thể thiếu nàng , mà là một khắc cũng không muốn ở lại.
“Long Phi Ly.”
Tuyền Cơ cười khổ, lên tiếng gọi lại bóng dáng cao to kia.
Hắn quay người lại,nhíu nhíu mày.
“Niên tần, gọi thẳng tục danh của trẫm là đại bất kính.”
“Vì sao?” Tuyền Cơ gắt gao theo dõi hắn, hắn là cuối cùng lại ra tay cứu sói con, trong lòng nàng lạnh lẽo kia càng thêm muôn phần.
“Cái gì vì sao?”
“Người cũng biết ta đang hỏi cái gì.”
Hoàng đế không nói, thân hình lại có chút rung động, rất nhanh lại ngừng lại, nhíu mày nhìn nhanh về phía tay áo nữ nhân kia đang níu hắn lại.
Tuyền Cơ nhìn hắn, chậm chãi từng chút từng chút một nói ra, “Nói cho thiếp biết.”
“Biểu hiện của người có đủ loại, đâu là thật , đâu là giả , hay tất cả đều là giả , có phải hay không?” Tuyền Cơ cười, lời nói ra đầu lưỡi kia thật chua sót.
Nàng thấy trong đôi mắt hắn, có bóng loang lỗ không rõ. Hắn dường như đang suy nghĩ cái gì.
Rốt cục, hắn thản nhiên mở miệng.
“Cái khác nàng không cần để ý tới, Niên Tuyền Cơ, nàng đối với ta có ân, đây là sự thật.”
Hắn không có tự xưng trẫm, hắn nói ta… Tuyền Cơ thân mình run lên, có ân?
“Là cha ta đối với người có ân?” Nàng run giọng hỏi.
“Hắn?” Hoàng đế tựa hồ nở nụ cười, lập tức thanh âm hơi trầm xuống, “Không, là nàng.”
Nói như vậy, thì ra Long Phi Ly cùng Tuyền Cơ là có quen biết? Không, hắn là vua của một nước, nàng như thế nào đối với hắn có ân?
Nàng nắm tay áo hắn, trong mắt đầy nghi hoặc.
Thoáng nhìn thấy vòng tay bé nhỏ của nàng bên tay hắn, hoàng đế thản nhiên nói: “Đó là chuyện của nhiều năm trước, nàng sớm đã không nhớ rõ. Người cần nhớ, nhớ kỹ là tốt rồi.”
Tuyền Cơ lắc đầu, thần sắc thống khổ, “Nếu nói thiếp đối với người có ân, vì sao người lại đối xử với thiếp như vậy?”
“Trẫm cứu nàng từ trong tay Thái Hậu , ban thưởng cho nàng tỳ nữ mới, cho nàng cứu tuyết sói, lại lệnh cho Cát tường giúp nàng thấu hiểu chuyện tình trong cung, như thế còn chưa đủ sao?” Hoàng đế nhẹ giọng hỏi lại.
Đêm đó hắn lạnh lùng lưu lại vết sẹo, hôm nay ở Thu Huỳnh điện… Hắn đối nàng…
Ánh mắt tán loạn, Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn, có một ý tưởng trong lòng đầu dần dần hiện ra, rõ ràng.
Hắn dường như không kiên nhẫn, đem tay áo trong tay nàng giật ra.
Nhìn hắn bộ dáng tuấn tú, nàng nghe được trong mình vang lên câu hỏi: “Bởi vì ngươi không nghĩ ta yêu ngươi, có phải hay không?”