Thu Huỳnh hiên, chỗ ở của Cẩn tiểu thư.
Dọc theo đường đi, Tuyền Cơ đã nghe Điệp Phong nói qua chuyện của vị Cẩn tiểu thư này một lần, cũng lần đầu tiên biết hoàng đế tên là Long Phi Ly.
Nhìn Thu Huỳnh hiên Tuyền Cơ thầm oán, Long Phi Ly, đây là nơi ngươi muốn kỷ niệm chuyện tình trên núi Thu Sơn sao?
Dẫn mọi người đứng ở ngoài Thu Huỳnh hiên, sai một tiểu thái giám vào xưng báo danh.
Thái giám ngoài cửa cúi chào nói: “Niên tần nương nương Phượng Thứu cung đến.”
Tuyền Cơ dẫn một phần ba người của cung Phượng Thứu đi đến, cộng thêm cả sói con. Nàng dẫn người tiến vào, trong lòng không khỏi khẩn trương, nhưng chuyện này không nói cho ra nhẽ không được.
Phòng ở bố trí lịch sự tao nhã, đốt hương thơm lượn lờ, đẹp mà không dung tục.
Bọn họ đứng ở sảnh, trong phòng có mấy người đi ra.
Nữ tử phía trước mày liễu như họa, đôi mắt trong veo, vẻ thanh tú xinh đẹp. Tuyền Cơ biết người này hẳn là Cẩn tiểu thư trong truyền thuyết. Bên cạnh nàng trái phải là mấy tỳ nữ, đằng sau còn có mấy thái giám cung tỳ.
Còn chưa sắc phong, nhưng đã phô trương không kém so với phi tần. Tuyền Cơ liếc mắt nhìn bốn phía, không thấy được người mang dáng dấp nữ y, đoán là Thôi nữ y kia đã rời đi.
Cẩn tiểu thư thản nhiên nói: “Niên tần nương nương tìm An Cẩn có việc sao?”
An Cẩn, có lẽ chính là khuê danh của nàng ta.
Nữ tử An Cẩn này có vẻ là một người cao ngạo, vẻ ngoài tỏa ra khí chất thanh cao. Dường như cũng không phải là người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nhưng nàng ta chưa được sắc phong, lại đối với mình không hành lễ. Đương nhiên nàng cũng không cần một cái hành lễ của An Cẩn này, nhưng điều này lại khiến Cẩn tiểu thư có vị thế cao hơn.
Nữ tử này xuất thân cao quý, lại là con chính thất, trách sao khí chất thật cao ngạo.
Chỉ là, ngạo khí như vậy, là ai cho? Chính là do được dung túng mà ra. Hoàng đế…
Tuyền Cơ thầm cười khổ, nhưng trên mặt lại nghiêm nghị nói: “Tuyền Cơ hôm nay đến, không nói hai lời, chỉ muốn cho nữ tỳ của mình một lời giải thích.”
Nàng nói xong kéo Điệp Phong ở phía sau ra, An Cẩn liếc mắt hướng Điệp Phong, nhíu mày nói: “Có ý tứ gì?”
“Đây là kiệt tác của tỳ nữ của tiểu thư.” Tuyền Cơ hình dung dung mạo của ác tỳ kia qua lời Điệp Phong, hướng thẳng hầu gái bên trái An Cẩn nhìn lạnh lùng.
Tuy không được sủng ái, Tuyền Cơ chung quy vẫn là chủ tử, ánh mắt của hầu gái kia sợ hãi, không dám nhìn nàng.
An Cẩn dù là người cao ngạo lãnh đạm, nhưng cũng rất thông minh, nếu ngay cả chút năng lực này cũng không có thì còn có thể làm được chuyện gì, vậy chẳng phải uổng phí sự sủng ái của hoàng đế sao. Chỉ là, tính tình nàng dù lãnh đạm, nhưng đối với người của mình lại luôn bao che, liền cười nói: “A Thi, ngươi đi ra nói xem, có phải ngươi làm hay không?”
A Thi sao lại không rõ ý của chủ tử, đứng ra, cung kính nói: “Nô tỳ không có.”
“Nghe thấy chưa?” An Cẩn ngưng mi, lạnh lùng nói: “Niên tần nương nương mời trở về đi.”
Khá lắm An Cẩn. Tuyền Cơ không giận ngược lại cười, nói: “Nghe tiếng không bằng gặp mặt, Tuyền Cơ hôm nay cuối cùng cũng hiểu, ở Thu Huỳnh hiên này, lời Cẩn tiểu thư thì chính là vương pháp.”
Chu Thất trời sinh tính lương thiện, cũng không có nghĩa nàng là kẻ ngốc, trái lại, nàng rất nhanh nhạy thông tuệ. Chỉ vì từ nhỏ từng trải, ít kết giao bạn bè, trong mối quan hệ với mọi người đặc biệt chú trọng nhường nhịn, dĩ hòa vi quý, rất ít khi nói nặng lời hay nghi ngờ người khác, nhưng cũng không vì vậy mà không hiểu đạo đối nhân xử thế.
Lúc này bị thái độ của An Cẩn kích động, cũng không khỏi nói lời châm biếm.
Quả nhiên, An Cẩn nghe được lời này của nàng, sắc mặt hơi đổi, lại lập tức khẽ cười nói: “Trong thiên hạ này, đất vua, lời nói của Hoàng thượng mới là vương pháp, nương nương nói như vậy là rất làm khó cho An Cẩn rồi.”
Đứng bên cạnh Tuyền Cơ Điệp Phong giận dữ nói: “Chẳng lẽ nô tỳ tự tát vào mặt mình bị thương, sau đó lôi kéo chủ nhân đến nơi cô nương làm loạn sao?”
An Cẩn hừ lạnh một tiếng, “Cánh rừng rộng lớn, chim gì chẳng có, An Cẩn còn đang muốn thỉnh giáo.”
Điệp Phong nghe được kích động, hé lộ khuôn mặt cười sưng huyết đỏ bừng, Tuyền Cơ hướng nàng khoát tay, cất cao giọng nói: “Việc đả thương người, người ở Thái y viện có thể làm chứng, không biết Cẩn tiểu thư có dám hay không mang theo tỳ nữ của ngươi cùng Tuyền Cơ cùng đi đối chất?”
An Cẩn lông mày nhăn lại, rồi lại chậm rãi giãn ra.
“Có gì không được?”
Tuyền Cơ nhìn thần sắc thoải mái của nàng, lập tức liền tỉnh ngộ, người ở Thái y viện cho dù làm chứng, cũng sẽ không đứng ở phía Niên Tuyền Cơ.
Một khi đã như vậy… Tuyền Cơ ngưng mi cười, An Cẩn hơi chớp mắt, cảnh giác nhìn nàng.
“Người đâu, trước đem điêu tỳ kia bắt lại cho bản cung.” Tuyền Cơ trầm giọng nói.
An Cẩn cười lạnh, “Nương nương, xin hỏi người dựa vào cái gì?”
Tuyền Cơ cười, “Tiểu thư gọi ta một tiếng nương nương, vậy tiểu thư nói ta dựa vào cái gì?”
An Cẩn sắc mặt đại biến, chính mình chưa có danh vị… Rất nhanh lại phục hồi khí sắc.
******
Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn thái giám trong cung của chính mình bị đánh cho không hề chống đỡ được, đều là hoạn quan, nhưng mấy nội thị của An Cẩn kia đều có võ công!
“Hoàng Thượng có lệnh, bất kể ai bất kính với Cẩn cô nương, bất luận là người nào, đều không cần lưu tình!” Giữa hỗn loạn vừa rồi, tỳ nữ An Cẩn hô.
Hoàng đế bất công… Nếu ngày đó ở cung Phượng Thứu cũng có người như vậy, thì ban đầu Tuyền Cơ có lẽ đã không chết.
Nhìn thái giám thống khổ quay cuồng trên mặt đất, tay Tuyền Cơ khẽ run rẩy đứng dậy, gắt gao nắm chặt tay.
“Vù” một tiếng, sói con đột nhiên bổ nhào vào người An Cẩn, gầm lên, hướng phía búi tóc của nàng cào lấy.
An Cẩn trước giờ đến bình tĩnh, cũng sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Tuyền Cơ cắn môi mà cười, liền hô: “Sói con, sói con, em không cần đánh người phụ nữ đeo nhiều đồ trang sức trông như bánh quả hồng đó, là kẻ trông như viên bột bánh mì bên cạnh kìa.”
Một bên là tiếng con sói nhỏ kêu chi chi, một bên tiếng thét the thé của An Cẩn, tránh cú nhảy vào người của nó, một bên liếc nhìn Tuyền Cơ, Tuyền Cơ vỗ vỗ tay, chỉ hướng tỳ nữ có màu da trắng nõn kia, nói: “Bột mì, bột mì …”
Điệp Phong cùng mấy cung tỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn nương nương các nàng… Một người một sói… con sói nhỏ không ngừng cào cấu An Cẩn, còn bên kia lại muốn hướng nó sang bên nữ tỳ, cho đến khi cửa sau lưng truyền đến tiếng nói giận giữ lạnh lẽo, “Có ai nói cho trẫm ở đây đang xảy ra chuyện gì hay không?”