Truyện tranh >> Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta >>Chương 400: Thân thể của nàng

Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Chương 400: Thân thể của nàng


Giao nhân điện, trong đầu dĩ vàng kia vụt hiện lên một đoạn ngắn, nàng thật sự là vị sườn phi Mạc Bính kia của Long Vương?

Nàng vẫn đau lòng vì Tía Tô.

Đây rốt cuộc tính là gì đây? Đời trước chiếm lấy hạnh phúc của Tía Tô, đời này lại cướp đi hạnh phúc chuyển thế của nàng.

Chém eo . . . . . cho nên hiện tại mới có báo ứng này sao? Chu Thất co rút lại, một cái chớp mắt, vạn ý niệm ùa đến.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, “ A Thất.”

“Lưu Cảnh, ngươi đã trở lại.” Chu Thất cười cười, thân mình vẫn không hề nhúc nhích.

Lưu Cảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tố kính, nhẹ cong khóe môi, đột nhiên, giương tay. Chu Thất chỉ cảm thấy trước mắt có ánh sáng hiện lên, toàn bộ hình ảnh trong Tố kính đều biến mất.

“Ngươi làm gì vây?’’ Chu Thất thất kinh.

Lưu Cảnh liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên ngồi xuống cạnh nàng.

“Thương tâm như vậy, thì xem làm gì!”

“Lưu cảnh, ta không muốn cãi nhau với ngươi, ngươi đừng chọc ta.”

“Nga, bắt chước người khác chơi trò u buồn, thôi kệ vậy, A Thất, cho ngươi dựa vào một chút.” Lưu Cảnh vỗ vỗ chân mình.

Chu Thất sửng sờ một chút, khóe miệng co dật, dở khóc dở cười, rất hiếm khi được thấy bộ dạng này của Lưu Cảnh, đương nhiên, số lần nàng gặp mặt hắn cũng không nhiều, nhưng rất quen thuộc, bởi vì nó cũng thế . . . . . sói con của nàng.

Con sói kỳ quái. Lúc còn là một chú sói con thì thực ôn thuận, ít nhất là đối với nàng —–thích dính lấy nàng, thích liếm môi nàng. Biến thành người rồi, lại trở thành một người rất đáng tin cậy.

Ân, biết hắn là sói con là chuyện sau này rồi, sau đó, lại xảy ra một sự kiện. Nếu có thể, nàng vĩnh viễn cũng không hy vọng nó sẽ phát sinh.

Mắt ươn ướt, lật đật nói. ” Một linh hồn, không có trọng lượng dựa vào ngươi, ngươi cũng không đau không ngứa, chơi không vui.”

Lưu Cảnh nghe vậy chằm chằm nhìn nàng cả một lúc lâu, mới thản nhiên nói, “Chờ ta chút.”

Chu Thất hơi hơi kỳ quái, hắn đã vào trong phòng.

Một chốc, trong phòng truyền ra thanh âm của vật nặng bị kéo ra.

Chu Thất cảm thấy kỳ quái, nhìn sang, Lưu Cảnh đang từ bên trong đi ra, trên tay lôi theo một cái bao vải bố lớn.

Hắn kéo vật kia chậm rãi đi ra.

Đồ vật bên trong, hình dạng . . . . . quỷ dị, Chu Thất nhịn không được rùng mình một cái, ” Đây rốt cuộc rà vật gì, nhìn rất giống một con người.”

“Không sai, chính là người. Không đúng, là cổ thi thể.” Đem túi to để sang một bên, Lưu Cảnh cúi người mở nút buộc miệng bao.

Chu Thất cứng đờ cả người, có thể đem mấy chữ “Là cổ thi thể” nói giống như ” Là một quả dưa hấy’ ,” Là củ cải” trên đời này chỉ sợ cũng không có được mấy người.

Lưu Cảnh lại liếc nàng một cái, “Ngươi sợ hãi như vậy làm gì, ngươi cũng không phải là chưa từng chưa chết qua.”

“Ta quyết định bảo trì im lặng, ta vào trong.”

Chu Thất mặt đầy hắc tuyến, dù thi thể này sạch sẽ hoàn hảo, nàng cũng không nguyện ý nhìn chứ nói gì đến khối thi thể máu thịt lẫn lộn.



“Không được.’ Lưu Cảnh khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, tay hướng túi to mở ra, một thân thể nữ tử mạnh mẽ hiện ra trong tầm mắt Chu Thất.

Bất ngờ đối diện không kịp phòng bị hay sợ hãi, nàng nhìn đến mặt ngây ra nhữ phỗng.

Nàng mở to hai mắt, nhìn thi thể trên đất, lại nhìn Lứu Cảnh, mở miệng run run lên tiếng, “Ngươi không phải nói, nàng đã bị loạn đao chém chết sao? Thi thể này cũng nên thiêu rồi, sao lại. . . .. tại sao lại ở chổ này?

Trên cái kia, không, thân thể kia, tóc dài xõa vai, ngũ quan đó, dáng người đó, đúng là Chu Thất —- chính là nàng!

“Nhìn ta!” Lưu Cảnh vẻ mặt không đổi, Chu Thất đang đây một bụng nghi ngờ, nam nhân thân hình cao lớn bỗng dưng đứng trước mặt nàng, đột nhiên đưa tay đỡ lưng nàng.

Nàng thậm chí còn chưa kịp nói chuyện, một cỗ lực đạo đã đánh lên ngươi nàng, nàng giật mình kêu lên một tiếng, thân mình bay lên, ánh mắt vừa nhắm lại đã mạnh mẽ rớt xuống.

Cũng không có đau đớn gì, trái tim còn đang run rẩy, cả người căng thẳng, đã bị người ôm vào lòng.

Nàng giật mình sững sờ hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, áp lên bờ ngực ấm áp một cách thụ động, nhìn nam tử đang ngưng mắt nhìn nàng.

Run rẩy nâng hai tay, giơ lên trước mắt, nàng không thể tin được mà nhìn thật lâu, mới dám tin tưởng mình đã thật sự trở lại thân thể của mình.

Nàng cười to, ôm chặt lấy Lưu Cảnh.

Cánh tay vững chắc vòng lên lưng nàng, bàn tay to xoa xoa tóc nàng.

Động tác ôn nhu như vậy không hề giống Lưu Cảnh chút nào, nàng mỉm cười lớn tiếng cười mắng: “Ngươi gạt ta! Cơ thể ta vẫn hoàn hảo! Nhưng, vừa rồi, ngươi vừa lôi vừa kéo, lỡ như bị trầy xướt gì đó thì sao, ngươi không thể ôm ngang kiểu công chúa, hay vác trên vai cũng được sao. Đợi ta kiểm tra một lượt mà có bị gì, xem ta có đánh chết ngươi không.”

“Ta không có khí lực để ôm lấy ngươi.” Thanh âm thản nhiên của hắn theo tiếng cười của nàng truyền đến, Chu Thất khẽ hừ một tiếng.


Sau lưng, Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn tấm lưng nữ tử, một giọt hồng nhuận chói mặt dính trên y phục.

Tay theo mái tóc của nàng hạ xuống, vỗ nhẹ lưng nàng, thuận thế lau đi dơ bẩn trên y phục nàng, cuối cùng, mới nhẹ nhàng lau đi màu đỏ nơi khóe miệng mình.

“Ngươi là tiểu yêu tinh, yêu tinh thì sao lại không có khí lực? Lưu Cảnh, biến thành sói cho ta ôm.” Chu Thất xoay người lại, miễn cưỡng ôm hắn trong lòng, cười hì hì nói.

Lưu Cảnh liếc nàng một cái, không nói gì.

Chu Thất liền gãi gãi hắn, Luu Cảnh nhíu mày, bàn tay giơ lên, bắt lấy bàn tay không an phận của nàng, mắng: “Đừng lộn xộn, ta là nam nhân.”

Chu Thất trên mặt nóng lên, không dám làm càn nữa, người vừa động, tính lặng lẽ nhích nhích ra khỏi người hắn, Lưu Cảnh lại liếc nàng một cái, “Ngươi bây giờ có trọng lượng rồi, ta có thể đau có thể ngứa.”

Chu Thất sững sờ, vừa rồi nàng chỉ là nói đùa, cũng không nghĩ tới hắn lại cho là thật, nhưng nếu không có câu nói vô tâm này, hắn sẽ còn cất giấu thân thể của nàng.

“Lưu Cảnh, vì sao ngươi lại đem cơ thể ta giấu đi?”

“Lưu Cảnh không lên tiếng, đem người Chu Thất nằm ngang xuống, để nàng gối đầu lên đầu gối mình, mới nói: “Ngươi muốn khóc thì khóc đi, đừng nói nhảm.”

Trên đỉnh đầu Chu thất, thanh âm thản nhiên của Lưu Cảnh truyền đến, “Ngươi thật sự cho rằng Ôn Như Ý chính là Tía Tô?

Nàng ta lầm tưởng mình là Tía Tô, nàng ta chính là Tía Tô? Nếu nàng ta là Tía Tô, vậy ngươi là ai?”

“Sườn phi Mạc Bính! Nàng ta mới là Mạc Bính! Long Vương đối với Tía Tô yêu hơn sinh mạng, ngươi nếu muốn lo lắng, không bằng nên lo lắng Long Phi Ly có thể hay không nhận lầm.”


Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Chương 400: Thân thể của nàng