Truyện tranh >> Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta >>Chương 353: Như thấy ý trẫm

Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Chương 353: Như thấy ý trẫm


Thời điểm Cát Tường và Như Ý phụng chỉ dẫn đám nội thị, cung nữ tới Phượng Thứu cung thì đám cung nhân trong Phượng Thứu cung đã loạn thành một đoàn, kẻ thì đứng ngồi không yên, kẻ thì đi đi lại lại không mục đích. Bên ngoài có mười mấy cấm vệ quân đang bảo vệ.

Cát Tường khoanh tay đứng bên cửa nhìn, trong lòng thầm đắc ý, cảm giác vui sướng như sắp biến thành hồ nước đầy tràn ra ngoài. Nàng ta cười nhạt một tiếng rồi phất tay lệnh cho nội thị:

– Đưa đi!

Tiểu Lữ Tử giọng run run, lên tiếng:

– Cát Tường nữ quan, nương nương chúng ta hiện đang ở đâu? Ngày muốn đưa chúng tôi đi nơi nào?

Điệp Phong ngày trước cũng làm việc dưới trướng Như Ý, giao tình giữa hai người cũng rất tốt; mà nàng ấy cũng rất hay giúp đỡ Tuyền Cơ. Tuy nhiên, sau chuyện thị phi không vui, Tuyền Cơ cũng không hề đả động tới chuyện nảy sinh hiềm khích với Như Ý nên Điệp Phong vẫn một dạ tin tưởng. Điệp Phong nhìn Cát Tường rồi đi tới trước mặt Như Ý, giọng điệu gấp gáp:

– Nữ quan, nương nương sao rồi? Ngài ấy có ổn không?

Cát Tường hừ lạnh một tiếng, cười nói:

– Nàng ổn hay không , đợi lát nữa chẳng phải các ngươi thấy sẽ biết sao?

Điệp Phong nghe vậy liền vui vẻ:

– Vậy mọi người là tới đưa chúng ta đi gặp nương nương sao?

Nói xong, Điệp Phong quay đầu nhìn Thúy Nha, vẻ mặt kích động:

– Thúy Nha, có nghe chưa? Còn nhớ rõ lời nương nương nói hay không? Đúng là nương nương có cách!

Thúy Nha vui sướng gật đầu.

Nghe cuộc đối thoại của hai người, Như Ý khẽ nhíu mày. Còn Cát Tường thì hình như có không có kiên nhẫn, giọng điệu khiển trách:

– Các ngươi còn không mau làm việc, giải các nàng đi!

– Dạ!

Mười mấy tên nội thị lập tức tiến lên, chế trụ đám người trong Phượng Thứu cung. Thấy hai người Tiểu Song Tử, Tiểu Lữ Tử khó chịu giãy dụa phản kháng, Cát Tường không vừa ý cau có hàng mày thanh tú. Nàng ta đang định lệnh cho mấy nội thị giáo huấn hai người một trận thì Điệp Phong đã nhanh miệng trách mắng:

– Hai người các ngươi chẳng phải vừa la hét muốn đi gặp nương nương sao? Đừng làm loạn nữa, hiện tại bọn họ sẽ đưa chúng ta đi gặp chủ tử.

Hai gã thái giám nghe vậy lập tức vui vẻ hẳn, không còn vùng vằng tay chân. Cát Tường cười lạnh. Hai điều kiện của Tuyền Cơ: một là, muốn thái hoàng thái hậu đưa toàn bộ người trong Phượng Thứu cung tới Hoa Âm cung để nàng nhìn thấy bọn họ, xác nhận bọn họ không có việc gì; hai là, hy vọng lúc nàng biện hộ, thái hoàng thái hậu có thể triệu Úc thừa tướng, Niên thừa tướng, Lâm Tư Chính, Hạ Hầu Sơ và còn vài quan to nhất phẩm trong triều đến Âm Hoa cung làm nhân chứng!

– Khoan đã! – đoàn người đang chuẩn bị rời khỏi Phượng Thứu cung thì Như Ý đột nhiên lên tiếng ngăn cản.

Cát Tường không hiểu có gì chuyện gì, chỉ thấy Như Ý thản nhiên nói:

– Cát Tường, ngươi cần gì lừa các nàng?

Cát Tường càng thêm khó hiểu, đang định đính chính thì Như Ý so với nàng nhanh hơn:

– Chúng ta tới đây không phải muốn đưa các ngươi đi gặp Niên phi nương nương mà là đi phủ Tông Nhân.

Đám người Điệp Phong kinh hãi, vài cung nữ nhát gan đã sợ tới mức bật khóc. Thúy Nha quỳ xuống trước mặt Như Ý, liều mạng dập đầu, giọng nói tha thiết:

– Nữ quan, van cầu ngài để cho chúng nô tỳ được nhìn thấy chủ tử, chỉ cần nhìn một lần cũng được. Van cầu ngài!

Chuyện ở Vực cung ngày đó, Long Phi Ly muốn giết Tuyền Cơ, chính Như Ý đã mở miệng xin tha. Thúy Nha biết, Tuyền Cơ vì chuyện của hoàng thượng và Như Ý đã thống khổ, ưu thương thế nào nhưng đối với cái ơn của Như Ý hôm đó thì nàng vẫn cảm kích.

Cát Tường khó hiểu. Rõ ràng các nàng phụng mệnh thái hoàng thái hậu đem những người có liên can trong Phượng Thứu cung áp giải tới Hoa Âm cung, vì sao Như Ý lại —- Lúc nàng đang định lên tiếng thì nhìn thấy Như Ý khẽ liếc nhìn mình. Hai người làm việc cùng nhau đã nhiều năm tất nhiên đã khá ăn ý nên nàng lập tức im lặng.

– Điệp Phong, xin lỗi. Ta không thể giúp ngươi. Chúng ta cũng là làm theo lệnh thôi! – Như Ý nhẹ giọng nói.

Đột nhiên, Điệp Phong giống như hóa điên, liều mạng giãy dụa, la hét:

– Không được, ta muốn gặp nương nương, Như Ý nữ quan, Điệp Phong cầu xin ngài!

Vài tên nội thị đứng phía sau kìm tay nàng thấy có điều không ổn, một tên nội thị tức giận liền tát Điệp Phong một cái. Người trong Phượng Thứu cung vốn thân như ruột thịt, thấy thế cũng bốc hỏa. Tiểu Lữ Tử và Tiểu Song Tử mắt đỏ long lên sòng sọc, vùng vằng muốn lao lên đánh nhau.

Thấy thế, Như Ý lạnh lùng quát:

– Muốn làm phản! Ai cho ngươi động thủ đánh người!



Tên nội thị đánh Điệp Phong kia sợ hãi, lập tức quỳ xuống, giọng điệu kinh hoàng:

– Nữ quan tha tội!

Như Ý đi tới trước mặt Điệp Phong, than nhẹ một tiếng rồi hạ giọng nói:

– Bảo người trong Phượng Thứu cung nghe lời, đừng làm trái lệnh; bằng không người chịu khổ chính là các ngươi, có hiểu không?

Điệp Phong gật đầu rồi nắm chặt lấy tay Như Ý, mắt nàng lóe lên một tia sáng, giọng hạ thấp:

– Nữ quan, Điệp Phong cầu ngài một chuyện. Xin ngài nhất định phải giúp Điệp Phong, giúp chủ tử của chúng ta!

– Ta không…. – Như Ý lắc đầu, nàng còn chưa nói hết câu thì Điệp Phong đã lấy từ trong người ra một vật rồi dùng sức nhét vào trong tay nàng.

… …

Đợi mọi người đã đi hết, Cát Tường thấy Như Ý vẫn còn đứng tại chỗ thì lấy làm lạ, cười hỏi:

– Vì sao ngươi lại muốn gạt các nàng?

Như Ý không nói chỉ giơ lên cuộn vải màu vàng trong tay.

Cát Tường cả kinh, chăm chú nhìn thì thấy trên tấm vải vàng kia là những dòng chữ mạnh mẽ, rộng bay phượng múa: “Trong lúc trẫm ra cung, một khi Niên phi tại Phượng Thứu cung có phạm phải tội gì thì cũng không thể trách tội trừng trị. Mọi sự đợi trẫm hồi cung sẽ quyết định. Nếu kẻ nào làm trái, lập tức xử trảm! Bất luận ai thấy thủ dụ này như thấy ý trẫm! Khâm thử!”. Bên dưới thủ dụ là dấu ấn ngọc tỷ của hoàng đế.

Cát Tường nghiến răng, cười thảm đạm:

– Ngay cả thứ này hắn cũng tính tới. Giao cho Niên Tuyền Cơ cái này đúng là hắn đã yêu thảm nàng ta rồi! Như Ý, ngươi có biết lúc nghe thấy tin Niên phi nguy khốn ta có bao nhiêu vui vẻ? Rốt cuộc hoàng hậu vẫn ra tay, nhưng sự sắp thành lại bại. Ngàn tính vạn tính, chung quy không đánh lại nổi một đạo ý chỉ của hắn!

Như Ý vẫn trầm mặc như trước, cánh tay xoay xoay thủ dụ một lát rồi bình thản nói:

– Thì ra là như thế! Niên phi quả thực rất thông minh!

– Sao? – Cát Tường cười lạnh, chất vấn.


– Ngươi ngẫm lại lời nói của hai tỳ nữ khi nãy. Trước khi Niên phi bị bắt tới Hoa Âm cung, thời gian cấp bách không kịp cầm thủ dụ này đi nhưng vẫn có thời gian nói mấy câu với nha đầu bên người rồi giao thủ dụ cho nàng ta. Nhất định các nàng đã bàn bạc rằng Niên phi nhất định sẽ nghĩ cách đưa mọi người trong Phượng Thứu cung tới Hoa Âm cung và Điệp Phong cũng mang theo thủ dụ cứu mạng đến. Trong khi đó nàng còn ra điều kiện thứ hai với thái hoàng thái hậu, triệu tập tất cả quan viên nhất phẩm trong triều tới Hoa Âm cung. Tới lúc đó, nàng ta chỉ cần đưa thủ dụ này ra… Ngươi đoán xem tình thế sẽ ra sao?

Lúc này Cát Tường mới bừng tỉnh đại ngộ:

– Nàng sợ Thái hoàng thái hậu cho dù thấy thủ dụ cũng vẫn dụng hình phạt riêng; nhưng nếu các quan thần đều có mặt, khi chứng kiến thủ dụ này sẽ không ai có thể động nàng nữa. Chỉ cần vậy thì tiện nhân này sẽ chờ được tới lúc hoàng thượng trở về!

————————————————

Nhóc: Theo đề nghị của một bạn đang edit BQ thì truyện Bạo Quân có một số thay đổi về tên nhân vật cho sát với bản gốc, vì số chương BQ đã post quá nhiều nên không thể sửa các chương trước được, Nhóc post bảng tên nhân vật của truyện dưới đây, các độc giả đọc thì để ý dùm nhé! Cám ơn và xin lỗi vì sự phiền phức này!

Bảng tên nhân vật:

Long Phi Ly (A Ly) – Tuyền Cơ (A Thất) – Chu Thất – Tiểu Thất

Long Hạo – Tử Tô (Tía Tô) – Phật Đà

Như Ý – Tâm Y – Truy Truy

Long Tử Cẩm – Thôi Nghê Thường

Hạ Tang – Long Ngọc Trí

Đoạn Ngọc Hằng – Nhạc Thanh Thanh (Nhạc Trong Suốt-Nhạc Tinh Oánh)

Bạch Chiến Phong (Phong Chiến Bách – người này trong truyện họ Phong) – Bạch Giả Ngụy (Bạch Giả Dối – Bạch Tử Hư ) – Lâm Thịnh

Lưu Cảnh – Tuyết Lang Vương – Tiểu lang (Tiểu sói)

Ngọc Khấu (công công Ngọc Nút Thắt/Nút Buộc)

Từ Hi – Thanh Phong – Điệp Phong – Thúy Nha(Thúy Nhi)


Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Chương 353: Như thấy ý trẫm