Một mùi thơm nồng lan tỏa khắp bốn phía trên mặt đất, sắc mặt Thôi y nữ trắng bệch, cúi đầu, nghẹn giọng nói: “Đúng… Thực xin lỗi.”
Nàng vừa căng thẳng thì liền mắc tật xấu lắp bắp như vậy.
Cát Tường đang dẫn theo một vài cung nữ đi ngang qua, thấy rõ ràng tình huống này thì khóe môi nhếch lên, nói với mấy cung nữ ở bên cạnh: “Thấy rõ chưa? Ở trong cung điều quan trọng nhất là phải nhận thức rõ bổn phận của chính mình, đừng tưởng rằng được chủ tử bảo vệ nói tốt vài câu thì liền vọng tưởng bay lên làm phượng hoàng, cũng phải ước lượng bản thân mình được mấy cân mấy lượng mới tốt, đừng làm cho người khác chê cười.”
“Giày của vương gia đều bị làm bẩn hết rồi, mấy người các ngươi còn không qua giúp Vương gia lau sạch sẽ à?” Cát Tường lại phân phó một vài cái cung nữ.
“Không nhọc lòng Cát Tường cô cô, để nô tỳ…” Thôi y nữ thấp giọng nói, cúi thắt lưng xuống, lấy khăn tay từ trong lòng ra hướng về phía giày của Long Tử Cẩm lau lau chỗ bị rượu bắn tung tóe vào.
Khăn tay vừa chạm vào giày thì Long Tử Cẩm đột nhiên tỉnh ngộ, “Thôi Nghê Thường.”
Hắn bắt lấy tay nàng muốn ngăn cản nàng, nàng lại cả kinh, nắm chặt khăn tay, hạ thấp người thi lễ rồi loạng choạng tránh ra.
Nhìn bóng dáng chật vật bôn tẩu đằng trước, Long Tử Cẩm hơi hơi thất thố, chốc lát sau xoay người lếc mấy cung nữ một cái, thản nhiên nói: “Lời Cát Tường cô cô dạy bảo, các ngươi phải nhớ kỹ! Bổn vương lại cho các ngươi một lời khuyên, trong cung này người bạc mệnh nhất chính là những nô tài lắm mồm!”
Cát Tường biến sắc, mấy tiểu cung nữ sợ tới mức nhất thời không dám lên tiếng, Long Tử Cẩm lạnh lùng cười, phất tay áo rời đi.
******
“Ta đi pha trà cho người uống được không?” Như Ý cười nói, cúi đầu nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt át.
“Ta thật không ngờ người đến gặp ta, bên này cái gì cũng không có, người chờ một chút, ta bảo tỳ nữ đi nấu nước.” Nhìn thật sâu nam nhân ngồi ở trên tháp một cái, Như Ý liền xoay người định đi phân phó tỳ nữ.
“Tâm Y, ” Long Phi Ly ngăn nàng lại, “Ngồi xuống trò chuyện cùng trẫm đi.”
Như Ý gật gật đầu, ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.
Tháp không lớn, hai người dựa vào sát nhau, hơi thở rõ ràng của hắn truyền đến, trong lòng nàng rối loạn, đã bao lâu nàng chưa cùng hắn ở cùng một chỗ như thế này? Vết thương trên tay thật đáng giá.
Tay hắn bình thản đặt trên đầu gối, nàng hy vọng hắn sẽ nắm tay của mình, nhưng sau một lúc lâu hắn trầm mặc, tay cũng không nhúc nhích.
Trong lòng nàng thất vọng, nàng đã từng nhìn thấy bộ dáng hắn và Niên Tuyền Cơ ở cùng một chỗ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cho dù ở bên ngoài, hắn cũng không chút tị hiềm, hắn sẽ nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta, chỉ cần ở địa phương có nữ tử ấy, trong ánh mắt của hắn liền có nàng ta, thản nhiên, nhẹ nhàng, mặc kệ là hắn đang nói chuyện với ai. Đã như vậy thì ở Trữ Tú điện thì sao? Ở Phượng Thứu cung thì thế nào? Hắn yêu thương nàng ta như thế nào? Hắn sẽ nói gì cùng nàng ta? Lại còn làm cái gì đối với nàng ta?
Hắn cùng những phi tần khác sinh hoạt vợ chồng, chính mình thậm chí sẽ không nghĩ nhiều, nhưng nàng cứ luôn cố gắng tưởng tượng cảnh vô cùng mật thiết giữa hắn và Niên Tuyền Cơ.
Qua câu nói ở Trữ Tú điện, nàng rốt cục đã biết rõ hắn thay lòng, hắn yêu thương Niên Tuyền Cơ, rất yêu. Hắn bị bệnh, Từ Hi cho nàng đến thăm hắn, nhưng nàng không có cách nào làm cho hắn khỏe trở lại; sau đó Niên Tuyền Cơ đến, không bao lâu sau, hắn bình phục.
Hắn thay đổi, vì thế nàng cũng thay đổi. Nàng mượn cơ hội Cát Tường đến Trữ Tú điện truyền ý chỉ của Thái Hậu để đi tìm hắn, cho hắn biết bệnh cũ của nàng tái phát.
Trong cung truyền đến tin tức Ngọc Trí lo liệu chuyện thi đấu săn bắn, lại nghe nói lần này công chúa muốn cho tất cả nữ quyến cũng cùng nhau tham gia thi đấu, đúng lúc Thái Hậu có chỉ sai mấy tiểu cung nữ lấy vài thứ đi tặng công chúa, nàng tự động tranh thủ việc này, muốn đi xem Ngọc Trí an bài như thế nào, thử xem ở bãi săn có thể tìm được cơ hội cùng hắn gặp mặt hay không. Lần đó sau khi nàng thương tâm rời khỏi Trữ Tú điện, hắn vẫn không ước hẹn nàng gặp mặt nữa.
Thấy được sắp xếp của Ngọc Trí, nàng nhiều lần do dự, cuối cùng vẫn động thủ sửa lại cách chia nhóm.
Hóa ra Niên Tuyền Cơ cùng hắn thật sự rất có duyên phận, bốc thăm ngẫu nhiên mà hai người lại chung một tổ. Nhạc Tinh Oánh cùng Long Lập Dục, Long Tu Văn một tổ, bản thân mình thì cùng Đoạn Ngọc Hoàn và một võ quan khác một tổ.
Nàng đột nhiên nảy ra ý tưởng, đem tên ba người đổi với nhau, như vậy liền thành ra nàng cùng hắn một tổ, Nhạc Tinh Oánh cùng Đoạn Ngọc Hoàn một tổ, mà Niên Tuyền Cơ cùng Long Lập Dục, Long Tu Văn một tổ.
Từ rất lâu trước đó Từ Hi đã từng nói cho nàng biết chuyện Long Lập Dục mạo phạm Niên Tuyền Cơ, Long Tu Văn cũng từng nhận nhầm Niên Tuyền Cơ là nữ tử mình tâm niệm, ỉnh cẩu hoàng thượng tứ hôn.
Nàng thật sự từng có do dự, cuối cùng vẫn thực hiện. Sự cảm kích trước đây đối với Niên Tuyền Cơ, vào thời điểm hắn nói lời nói đó ở Trữ Tú điện, có lẽ đã hoàn toàn hóa thành thù hận.
Hoặc là nỗi hận này, theo như Cát Tường nói, từ lâu đã nảy sinh, chẳng qua là chính nàng không phát hiện ra, có lẽ ban đầu ở trong rừng Lan, nhìn thấy hắn đem chiếc vòng Tây Hải Trân Châu đeo vào cổ Tuyền Cơ thì đã bắt đầu nảy sinh. Giống như Ngọc Trí công chúa, nàng cũng thực thích chiếc vòng trân châu này, nàng từng nghĩ rằng hắn không đem vòng trân châu đưa cho Ngọc Trí, là vì hắn biết nàng thích. Nào ngờ hắn lại đem trân châu đưa cho Niên Tuyền Cơ, nàng thì chỉ có thể đi lục tìm những hạt trân châu bị hắn giật đứt mà rớt lại. Nàng có thể nào không hận?
Thái hoàng thái hậu thật sự thích nàng, trước khi có ý định chỉ hôn nàng cho hắn, kỳ thật bà ta muốn đem nàng gả cho Long Tu Văn, bởi vì Thái hoàng thái hậu yêu thương nhất chính là đứa cháu Long Tu Văn này. Nàng cự tuyệt, Thái hoàng thái hậu liền thay đổi chủ ý, hỏi nàng có phải cảm thấy danh hiệu Vương phi còn chưa đủ tôn quý, muốn làm phi tử của hoàng đế hay không?
Quan hệ của nàng và hắn không thể để cho người khác biết, nàng tạm thời cũng không thể gả cho hắn làm phi tử, như vậy thì sẽ đánh mất tín nhiệm của Thái Hậu đối với nàng, vì thế nàng mỉm cười trả lời là không phải, nói nàng thầm mong ở lại bên cạnh Thái Hậu hầu hạ.
Không biết vì sao lần này Thái hoàng thái hậu hồi cung, bà lại nhắc lại việc này. Nhưng như vậy tốt lắm.
Nàng vì hắn có thể làm được đến mức này, Niên Tuyền Cơ thì đã làm được cái gì? Bởi vì ở trong Dư phủ, nàng ta cứu nàng, lại bảo vệ cánh tay của hắn sao?
Hắn có thể nào quyết tuyệt như thế?
Thật vất vả mới lấy được cơ hội cùng hắn săn bắn, hắn lại bỏ rơi nàng, nàng đành phải lại dùng cánh tay của chính mình đánh bạc một phen, rốt cục hắn vẫn đến đây! Hắn vẫn yêu nàng, đối với Niên phi chẳng qua là nhất thời thấy đồ chơi mới mẻ, nhất thời mê luyến, có phải hay không?