Truyện tranh >> Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta >>Chương 321: Mất đi rồi lại có được !

Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Chương 321: Mất đi rồi lại có được !


Tuyền Cơ nhìn Long Phi Ly nằm trên giường, trong lòng đang rất buồn bực.

Hắn nghe chuyện xảy ra đêm đó xong thì chỉ nói một câu là có người giả truyền thánh chỉ cho nàng rồi lâm vào trầm tư, cũng may nàng đã bảo Hạ Tang truyền lệnh đem thuốc tới, bằng không nàng nghĩ hắn sẽ không cho nàng đi… Nàng lắc lắc bàn tay bị hắn nắm lấy dưới chăn, lại nghĩ quả nhiên là không thể nói lý lẽ với người bệnh, tay hắn lại hơi nắm chặt tay của nàng hơn một chút.

Hắn biết vừa rồi nàng đã nghe được lời hắn nói với Như Ý, xem ra hắn sẽ không tính nhắc lại chuyện Như Ý với nàng, người này, muốn từ miệng hắn nghe được vài câu hay ho tựa hồ rất khó, chỉ có lúc nàng bị bệnh hắn mới nói vài câu, sau đó, nàng lục lọi trí nhớ trong đầu… không hề có nữa.

Nếu lúc trúng cổ không nản lòng thoái chí, có thể nghe thấy lời nói của hắn, có phải hai người sẽ đỡ mất công đi lòng vòng một chút hay không, có điều khi đó xác thực quả thật là không thể, cũng không dám xác định tâm ý của hắn, thương quá hóa sợ, nếu không có những tình tiết sau này thì nàng thật sự không biết, đối với người này bất luận như thế nào nàng cũng không thể buông tay được.

Nàng tự cười một mình, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tuấn tú của hắn, ừm, thật sự rất đẹp trai.

“Ngươi thật xinh đẹp.” Nàng khen.

Một câu không đầu không đuôi của nàng tựa hồ đã kéo thần thức của hắn trở về, hắn thả tay nàng ra, khẽ nhướng mày nhìn nàng chằm chằm.

Thấy hắn rốt cục đã chịu để ý đến mình, nàng lại vỗ vỗ lên gương mặt hắn, “Chậc chậc, so với đám nam nhân Tống Thừa Hiến, Lý Tuấn Cơ, Hoàng Hiểu, tuyệt đối không thua kém a.”

“Bọn họ là ai?”

Tuyền Cơ ngẩn người, ngữ khí của hắn lại bắt đầu không tốt.

“Là những người nổi tiếng đẹp trai.” Nghĩ nghĩ, lại vội vàng bổ sung nói: “Là cái loại người có thể nhìn từ xa nhưng không thể tiếp cận được.”

“Không có khả năng. Nếu nổi tiếng thì không thể nào trẫm lại không biết, trên khắp mười hai quốc gia đều không có những người này.”

Tuyền Cơ nuốt nuốt nước miếng, nhìn vẻ mặt tức giận của hắn ra vẻ phải thật sự truy cứu nhìn nàng, nói: “Ngươi không biết là tại ngươi kiến thức nông cạn, đây là do phu tử của ta nói cho ta biết, tóm lại chính là người đẹp thôi.”

Long Phi Ly đưa tay nâng gương mặt của nàng lên, ngữ khí nguy hiểm, “Lại là cái tên phu tử kia à? Hình như nàng giấu diếm trẫm rất nhiều chuyện.”

“Không có.”

“Vậy Lâm Thịnh là ai?”

“Chính là người có bộ dạng rất giống với Bạch đại ca.” Miệng lưu loát trả lời, nói xong, nàng chột dạ cúi đầu xuống.

“Vậy là vì Lâm Thịnh mà nàng thích Bạch Chiến Phong à?”

Ngữ khí của hắn… Càng trở nên nguy hiểm. Tuyền Cơ ảo não, ngẩng đầu lên, suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: “Lâm Thịnh là bằng hữu trước đây, dung mạo hắn xinh đẹp, người lạnh lùng, lại tài hoa, chính là mẫu người mà ai cũng sẽ thích, Bạch đại ca cũng là bằng hữu, đại ca giống như thân nhân ấy, ngươi hiểu không?”

Thật lâu sau vẫn không nghe thấy hắn hồi âm. Tuyền Cơ giật mình nhìn, đã thấy mắt phượng của hắn khẽ nheo lại, nghiêm túc nhìn nàng.

Nàng chán nản muốn chết, liền tiến sát vào trong lòng hắn, dụi mặt vào quần áo của hắn.

Giọng nói của hắn đột nhiên từ đỉnh đầu của nàng truyền đến, “Tiểu Thất, nàng nói như vậy, ta liền tin. Đừng gạt ta, nếu có một ngày, ta phát hiện nàng lừa ta, ta sợ ta sẽ giết nàng.”



Vẫn là giọng nói thản nhiên như cũ nhưng lại làm cả người nàng run lên, không biết vì sao, là vì hắn cũng không xưng “Trẫm” mà lại dùng ngữ khí ngang hàng nói chuyện với nàng, hay là vì trong giọng nói của hắn có sự kiên quyết không chấp nhận một chút phản bội nào?

“Nếu ta thật sự lừa ngươi thì ngươi liền giết ta đi.” Nàng vòng cánh tay qua thắt lưng hắn, ôm chặt hắn.

“Ừ.” Hắn tựa hồ cảm thấy mỹ mãn, đưa tay nghịch tóc của nàng, nàng nghe thấy hắn nói: “Ta cho nàng thời gian, cẩn thận suy nghĩ một chút, đừng lấy cớ sứt sẹo như vậy nữa, đến lúc đó trẫm chậm rãi với tính sổ với nàng, thí dụ như cái hộp nhỏ kia của nàng…”

Cái gì gọi là đừng lấy cớ sứt sẹo như vậy nữa? Tuyền Cơ có hơi phát điên, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy nam nhân trước mặt đột nhiên nhợt nhạt nhếch miệng lên thì sửng sốt.

“Vì sao bây giờ không nói?” Nàng hơi hơi tò mò.

“Có chuyện khác quan trọng hơn.” Đặt tay nàng lên trên chăn, hắn nhẹ nhàng thưởng thức lại khẽ ho một chút, “Thí dụ như là ai giả truyền thánh chỉ.”

“Đó là ai?” Bàn thay xoa lưng giúp hắn chợt ngừng lại, nàng lắp bắp kinh hãi, trong lòng cảm thấy bất an.

“Người kia nhất định đã từng đến Thu Thủy hiên, cũng nghe được lời trẫm và nàng nói chuyện.”

“Sẽ là ai? Lúc ấy trừ chúng ta ra, ta nhớ rõ có không ít người ở bên ngoài hiên xem náo nhiệt, bốn phía lại…”

“Là người kia.” Long Phi Ly thản nhiên nói: “Tiểu Thất, nàng phải nghĩ kỹ lại xem hôm đó còn có chuyện kỳ quái gì từng phát sinh hay không.”


“Chuyện kỳ quái ư?”

“Ừ, có lẽ hắn còn có chiêu tiếp theo.”

“Ngươi biết hắn là ai sao?” Tuyền Cơ lúc này mới ý thức được Long Phi Ly đã nhìn ra manh mối, trong lòng khẩn trương, nắm lấy quần áo của hắn hỏi, “Thái Hậu? Phi tử của ngươi? Hay là cái người đã hạ cổ độc? Đúng rồi, là ai hạ cổ độc vậy? Sau đó vì sao có thể giải được vậy?”

“Nàng suy nghĩ lại mọi chuyện một chút rồi trẫm sẽ nói cho nàng biết, cẩn thận suy nghĩ đi.”

Tuyền Cơ buồn rầu lắc lắc đầu, tay buông thỏng đầu hàng, “Nghĩ không ra.”

Long Phi Ly “Ừm” một tiếng, nói: “Vậy thi đừng nghĩ, biết ngay là không thể trông cậy vào cái đầu này của nàng mà.”

Tuyền Cơ bĩu môi, “Ta mà thông minh như vậy thì còn cần tới ngươi làm cái gì?”

Nàng mới vừa nói xong liền nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn.

Nàng không biết giờ phút này Long Phi Ly đang nghĩ cái gì.

Nàng rốt cục đã trở lại bên cạnh hắn, mất rồi lại được là cảm giác vui sướng đến phát điên như thế nào, Long Phi Ly rốt cục đã được nếm thử, có điều hắn không định chia xẻ cảm giác này với ai cả, cho dù là nàng. Nếu thế sự vạn vật thực sự có một vị chúa tể cai quản thì hắn chỉ sợ hắn vừa đắc ý một chút sẽ kinh động đến vị thần chấp chưởng vận mệnh, sẽ khiến cho hai người tái lại nảy sinh mâu thuẫn.

Từ lúc nghe được nàng nói ‘sau này chúng ta đều cùng nhau ở một chỗ được không’, đáy lòng hắn liền trở nên run run lẫn kích động, nhưng mà giờ phút này nghe thấy lời nói dí dỏm nho nhỏ của nàng, ánh mắt của hắn vẫn hơi sáng lên, sau đó cúi người hôn nàng, làm như đã thật lâu không được hôn nàng.


Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Chương 321: Mất đi rồi lại có được !