Truyện tranh >> Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta >>Chương 276: Trả nó lại cho ngươi

Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Chương 276: Trả nó lại cho ngươi


Mắt nhắm lại, đợi thật lâu vẫn không thấy bàn tay kia rơi xuống mặt mình, Tuyền Cơ mở to mắt, Long Phi Ly nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đen thẳm sắc lạnh, khóe miệng khẽ nở nụ cười lạnh lùng tới cực điểm, bàn tay giơ giữa không trung đang run nhè nhẹ.

“Sao không đánh?” Tuyền Cơ cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn mọi người một lượt, “Hắn bị trọng thương rồi sốt cao, ta sưởi ấm cho hắn, tin hay không thì tùy các ngươi!”

Thanh Phong mặt mày nhăn nhúm, ánh mắt phẫn nộ tóe ra lửa, trong phút chốc rút kiếm ra chỉ thẳng về phía Bạch Chiến Phong, lạnh lùng nói: “Cô lừa ai vậy?”

Ánh mắt Long Phi Ly lạnh lẽo quét qua thân hình Bạch Chiến Phong đang nằm trên mặt đất, rồi đột nhiên bóp cổ Tuyền Cơ, giận dữ cười lạnh : “Sưởi ấm? Niên Tuyền Cơ, đừng quên thân phận của chính mình! Nói như vậy chẳng nhẽ bản thân nàng không cảm thấy buồn cười sao? Nàng là phi tử của trẫm, sao lại ngu xuẩn tới mức đi sưởi ấm cho một nam tử khác? Nàng quên thân phận của mình, nhưng trẫm thì vẫn không thể nào quên được, nàng đã từng muốn bái đường thành thân với hắn!”

Đúng vậy, thân phận là phi tần của hoàng đế thì so với các nữ nhân khác trong thiên hạ càng phải hiểu rõ hai chữ kiêng kị là như thế nào! Nàng hiểu ý của hắn, nếu nàng và Bạch Chiến Phong trong sạch, nàng căn bản sẽ không sưởi ấm cho hắn!

Thân thể Tuyền Cơ lạnh như băng, run rẩy, hóa ra vốn dĩ là hắn không tin nàng!

Thương thế của Bạch Chiến Phong, rõ ràng hắn thấy tận mắt!

Hắn có thể trở về thăm Như Ý, nàng lại không thể cứu một nam nhân vì nàng mà thiếu chút nữa mất đi tính mạng!

Mặt của nàng bị người ta dùng đao rạch nát, hắn thậm chí chưa kịp an ủi nàng một câu đã vội vàng ra roi thúc ngựa trở về thăm nữ nhân yêu quí của hắn.

Nàng vẫn tiếp tục tự nói với mình, không cần so đo tính toán công bằng hay không công bằng.

Nàng quả nhiên rất ngốc.

Nàng đem trái tim mình cho hắn, hắn lại hết lần này tới lần khác dẫm lên nó.

Hốc mắt khẽ ướt, nàng lạnh lùng nhìn hắn, từng chữ từng chữ một cất tiếng hỏi: ” Long Phi Ly, có phải bởi vì mỗi lần ta đều có thể vì ngươi và người bên cạnh ngươi mà sẵn sàng không màng tới cái chết, ngươi liền cảm thấy Niên Tuyền Cơ ta hạ tiện tới mức ngươi có thể hết lần này tới lần khác đối xử với ta như vậy hay không?”

Nàng cười, đôi mắt nhẹ nhàng lướt qua người Thanh Phong, cả người Thanh Phong chấn động, trường kiếm “keng” một tiếng rơi xuống đất.

Ánh mắt nàng mịt mờ, trong nháy mắt giống như tất cả những tức giận phẫn nộ đều trôi đi theo đôi mắt ấy, thân mình hơi lảo đảo, bàn tay nắm trên cổ họng nàng chậm rãi buông ra, sự bối rối cứ như vậy mà thay thế toàn bộ cuồng nộ phẫn hận trong lòng hắn.

Cổ họng được buông lỏng, hô hấp trở nên dễ dàng hơn, vẻ mặt Tuyền Cơ đã đỏ bừng nhưng nàng vẫn cứ cười nhạt như trước, nhìn nam tử áo trắng ngay trước mặt mình, “Không phải nói ta là người đàn bà đanh đá sao? Cho dù Như Ý cô cô đối với ta có ân đi chăng nữa, ta vì vậy mà nguyện ý cứu nàng ta sao?”

“Mạng của ta thật sự không đáng một đồng nào sao? Ta cũng là người vậy, ta chỉ là một người con gái, ta cũng biết sợ hãi, ta chịu vì Ôn Như Ý mà hi sinh mạng sống của mình chẳng qua là bởi vì Niên Tuyền Cơ ta tiếc một cánh tay của Long Phi Ly ngươi!”

“Ta cứu đệ đệ của ngươi, cứu sư đệ của ngươi, chẳng qua cũng bởi vì đó là người thân nhất của Long Phi Ly ngươi!”

“Bọn họ đã làm cái gì cho ta? Còn Bạch Chiến Phong thì đã làm gì cho ta? Ta chỉ biết là Ngũ Thất đã chết, hắn cũng sắp chết rồi!”

Tự nói với mình là không cần rơi lệ, nhưng nước mắt ấy vậy mà vẫn tí tách từng giọt từng giọt, đua nhau rớt xuống, Tuyền Cơ nắm chặt lấy áo khoác trên người….. Trong mắt bọn họ, nàng nhất định rất chật vật, chật vật tới thảm hại.

Không sao cả, như vậy cũng chẳng sao cả!

“Tẩu tẩu, tẩu đừng như vậy, ta sợ.” Đột nhiên Ngọc Trí chạy tới nắm lấy cánh tay nàng, đôi mắt đỏ bừng, nức nở nói:” Bọn họ không tin, Ngọc Trí tin! Ta tin mà, tẩu đừng như vậy! Ta biết tẩu khổ, tẩu đừng như vậy……”



Long Tử Cẩm liếc nhìn Tuyền Cơ một cái, sắc mặt nàng tái nhợt, tóc mây toán loạn, đột nhiên nghĩ lại, so với nàng, Như Ý luôn đoan trang thanh tú, chỉnh chu, mà nữ nhân tên Niên Tuyền Cơ này mỗi lần đều khiến cho bản thân mình thê thảm không chịu nổi, thương thế chồng chất.

Cái mũi hắn bắt đầu hơi chua xót.

Hạ Tang đột nhiên đi tới trước mặt Long Phi Ly quỳ xuống, tiếng nói dứt khoát : “Hoàng thượng, nô tài cũng tin tưởng Niên Phi nương nương tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với Hoàng thượng, lần này chẳng qua là tình thế bắt buộc”.

Trừ Thanh Phong đang kinh ngạc nhìn chằm chằm xuống mặt đất, Long Tử Cẩm và Đoạn Ngọc Hoàn cũng chậm rãi quỳ xuống.

Kỳ thật không cần ai nói thêm điều gì, Long Phi Ly mặc dù trên mặt vẫn lạnh lùng như lúc đầu, nhưng trong lòng đã đau đớn và thống khổ tới tột cùng.

Một câu nói của nàng: “Chẳng qua là Niên Tuyền Cơ ta tiếc một cánh tay của Long Phi Ly ngươi” giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim hắn.

Thậm chí sau khi theo nàng nhảy xuống vách núi đen kia hắn cũng chưa từng cẩn thận suy nghĩ đến việc đó.

Ở vị trí của hắn, kẻ địch ở trong tối lẫn ngoài sáng nhiều vô số kể, nhưng người cam tâm tình nguyện bán mạng cho hắn cũng không ít.

Có lẽ, quả thật như nàng nói, bởi vì mỗi lần nàng đều không chút do dự vì hắn mà chết, hắn liền cho rằng đó là lẽ đương nhiên.

Nhưng mà vì một cánh tay của hắn, không hề do dự lấy tính mạng của mình đánh đổi, trừ nàng ra thì còn có nữ nhân nào khác chứ?


Kỳ thật khi nhìn thấy nàng và Bạch Chiến Phong quần áo không chỉnh tề ở chung một chỗ, cảm giác ban đầu ập vào lòng hắn, không phải là nàng và hắn có cấu kết với nhau hay không, Bạch Chiến Phong bị thương rất nặng, hắn làm sao mà không nhìn ra.

Cuồng loạn như vậy, phẫn nộ như vậy, thậm chí là muốn hung hăng đánh nàng, chẳng qua là vì khúc mắc trong lòng hắn, hắn sợ hãi, sợ……. Nàng đã thay lòng đổi dạ!

Bởi vì, so với người ấy, hắn biết rõ hơn tất cả mọi người, hắn thua kém bao nhiêu. Vào thời điểm nàng cần hắn nhất, hắn lại ở bên cạnh một nữ nhân khác, mà lại có một người nam nhân khác sẵn sàng vì nàng mà không cần cả tính mạng.

Hết thảy ngụy trang đều dập nát, vụn vỡ, hắn không thể nào chịu đựng nước mắt và vẻ mặt lạnh lùng quyết đoạn tuyệt của nàng được nữa, hắn bước vội tới trước mặt nàng, cởi ngoại bào khoác lên người nàng, “Cùng trẫm trở về.”

Nàng lại nhìn hắn giống như nhìn một người xa lạ không hề quen biết, cười nói: “Bây giờ hoàng thượng tin tưởng nô tì rồi sao?”

“Hình như nô tì còn một chứng cớ nữa, có lẽ có thể chứng minh được là nô tì trong sạch, hoàng thượng muốn nhìn một chút không?”

Ngữ khí của nàng càng lúc càng trở nên lạnh lùng, trái tim hắn thắt chặt lại, nàng đè tay hắn với vào trong áo choàng. Lòng hắn chùng xuống, lòng bàn tay mở ra, nhuộm đầy máu đỏ tươi.

Ba mũi tên bắn ra, nam tử mắt xanh thay nàng đỡ được hai tên.

“Ta trúng một mũi tên, ta giúp Bạch Chiến Phong lấy hết mũi tên trên người ra, nhưng chính bản thân ta lại sợ chết, chỉ dám bẽ gãy thân tên, mũi tên vẫn ở trong người ta, không dám nhổ ra, hắn hiện tại là người sắp chết, không thể động vào ta, tình huống của ta thế này, ngươi sẽ không nghĩ rằng là ta cường bạo hắn chứ?”

Nàng lạnh lùng nói, vật vẫn được nắm chặt trong lòng bàn tay nãy giờ bị ném mạnh xuống đất, “Trả lại cho ngươi, đưa nó cho nữ nhân ngươi yêu nhất đi! Từ nay về sau ta và ngươi không thể nào ở chung một chỗ!”


Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Chương 276: Trả nó lại cho ngươi