Nhìn thân thể xinh đẹp của nàng, hắn không có một chút tạp niệm, giờ phút này, hắn chỉ muốn bảo vệ nàng thật tốt, thật tốt.
Lo lắng những người đó sẽ còn quay lại, đương nhiên họ quay lại là chuyện tốt, bắt được bọn họ thì có thể lấy lại được thuốc giải……. Sớm đã phân phó Thạch thúc phái người tăng cường đề phòng trong Phong phủ, hộ vệ đều là một tay hắn và Bạch Chiến Chỉ huấn luyện, nhưng tự mình bảo vệ nàng mới khiến hắn an tâm.
*****************
Trong viện, Khang Ninh đang an ủi Thanh Loan, Thanh Loan cùng với Nhan Thư Vọng đêm nay ngủ lại.
Thanh Loan nức nở nói: “Dì, dì nói biểu ca còn có thể hồi tâm chuyển ý không?”
Khang Ninh thở dài, nói: ” Thanh nhi, những nam tử tốt trong quận theo đuổi con cũng không ít, con xem……”
“Con chỉ thích biểu ca.” Thanh Loan nói xong, thấp giọng khóc lên: “Dì, dì nói xem, nếu nha đầu xấu xí kia chết, biểu ca có thể……….”
Đột nhiên, một tràng tiếng cười đùa từ hành lang khúc khuỷu truyền tới, là đám tỳ nữ hầu hạ Tuyền Cơ tắm rửa đang xì xầm bàn luận đoán xem quan hệ của thiếu gia và cô nương xấu xí kia.
Nếu không phải là Dung Thẩm Nhi đã dặn dò thì khi mọi người nhìn bộ dáng cô nương kia nhất định sợ tới mức thét lên thất thanh. Thiếu gia cùng nàng ta rốt cuộc có quan hệ gì? Đầu nàng ta tựa như có chút vấn đề, nhưng thiếu gia thậm chí…… Tự mình giúp nàng tắm rửa? Điều này cũng quá độ để phải suy nghĩ rồi.
“Nếu thiếu gia chịu giúp ta tắm rửa, ta cũng nguyện ý làm một cô nương xấu xí,” Một hầu gái hai má ửng hồng, mấy người khác vừa cười vừa mắng nhưng không người nào phản bác, đều cực kỳ hâm mộ và ghen tị.
Hôn sự chưa công bố nhưng trong phủ, nô bộc nào cũng biết Tuyền Cơ là thiếu phu nhân tương lai, dù là ai cũng không thể tưởng tượng nổi nữ tử xấu xí như vậy nhưng lại được thiếu gia độc sủng.
Khang Ninh thấy thế cười nói :” Bọn nha đầu, có chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Cầm đầu là Xảo Nhi, nàng hành lễ, nói: ” Phu nhân, thiếu gia không tốt”.
…
Nhìn căn phòng phía trước, Thanh Loan kinh ngạc rơi lệ, Khang Ninh cũng giật mình sững sờ tại chỗ. Vừa rồi nghe thấy một vài nha hoàn nói Chiến Phong giúp Tuyền Cơ tắm rửa, hai người đều lắp bắp kinh hãi, giờ lại tận mắt nhìn thấy ngọn đèn trong phòng cũng đã tắt.
Khang Ninh biết cách làm người của Bạch Chiến Phong, hắn tuyệt đối không phạm lễ nghi, nhưng không nghĩ rằng hắn lại ở trong phòng Tuyền Cơ, hắn đối nàng…….. Khang Ninh đột nhiên cảm thấy kinh hồn khiếp đảm, đây rõ ràng là……….Yêu quá mức, chỉ mong về sau đừng xảy ra chuyện gì là tốt nhất.
****************
Hôm sau, trong Phong phủ xảy ra một sự kiện.
Lúc Bạch Chiến Phong đưa Tuyền Cơ ra ngoài dùng bữa sáng, Tuyền Cơ thay đổi làm mọi người đều kinh sợ.
Bạch Chiến Chỉ và Khang Ninh vui mừng không kể xiết, thấy Tuyền Cơ mặc dù trí nhớ chưa phục hồi, nhưng cách nói năng và cử chỉ lại dường như đã tỉnh táo, Thanh Loan đứng bên cạnh nhìn Bạch Chiến Phong khóe miệng còn đang mỉm cười, hung hăng trừng mắt nhìn Tuyền Cơ vài lần.
Nhưng ngay sau đó liền xảy ra chuyện.
Bạch Chiến Chỉ hỏi tình hình trong nhà của Tuyền Cơ, hôm qua vội vàng, vừa gặp mặt lần đầu nhất thời chưa kịp hỏi chuyện, Bạch Chiến Phong là người quang minh lỗi lạc, cũng không giấu diếm việc Tuyền Cơ đã kết hôn, đem chuyện từ đầu tới cuối kể lại cho cha mẹ.
Bạch Chiến Chỉ ban đầu vốn không phản đối hôn sự, nhưng nghe vậy thì sắc mặt xanh mét, Bạch Chiến Phong im lặng không nói nửa lời, chỉ quỳ trên mặt đất, cầu mong cha mẹ thành toàn. Bạch Chiến Chỉ phẩy tay áo bỏ đi, trước khi đi còn trầm giọng nói: “Nếu tổ tông Bạch gia đồng ý, vi phụ cũng không ngăn cản”
************
Ban đêm, trong từ đường Bạch gia.
Trên mấy trăm bài vị đều viết là họ Phong nhưng trên thực tế bên trong mỗi bài vị đều cất giấu một bài vị nhỏ, trên đó mới khắc tên họ thật sự của người Bạch gia.
Bạch Chiến Phong quỳ gối trước liệt tổ liệt tông, thân mình thẳng tắp, đây là ngày đầu tiên. Không cơm không nước, nếu hắn có thể chống đỡ được bảy ngày, Bạch Chiến Chỉ sẽ chấp nhận hôn sự của hắn và Tuyền Cơ.
Hắn nghĩ hắn sẽ nhất định qua được bảy ngày, hắn còn muốn đưa nàng đến Tiên Nghiên đài. Nhưng nhìn bài vị tổ tiên, hắn không khỏi nhớ tới công trạng cũng như những khuất nhục mà Bạch gia đã từng trải qua mấy trăm năm trước.
Hắn khẽ mỉm cười, bị buộc mai danh ẩn tích không phải không có oán hận, nhưng mà cho tới bây giờ, nháy mắt đã mấy trăm năm, hết thảy đã thành tro bụi, có cái gì mà không thể buông tay?
Đột nhiên, một tiếng động đập vào tai hắn, hắn rùng mình, cầm lấy viên đá nhỏ bắn ra rồi ngồi yên, nghe thấy một tiếng hừ nhẹ, hắn cả kinh xoay người nhìn lại, đã thấy Tuyền Cơ từ cửa tiến vào, ủy khuất nhìn hắn.
May mắn hắn chỉ muốn cảnh cáo đối phương nên còn khống chế lực đạo, hắn vừa muốn đứng lên, Tuyền Cơ đã ngăn cản: “Ngươi đừng động đậy! Cha ngươi nói, chỉ cần ngươi đứng lên dù chỉ một chút liền phải tính lại từ đầu.”
Bộ dáng nàng ngây thơ, Bạch Chiến Phong không khỏi nở nụ cười nhạt, nói: “Mau lại đây cho ta xem nào.”
Tuyền Cơ bị đánh trúng đùi rất đau đớn, khập khiễng nhảy lò cò một chân vào.
“Tuyền đệ, trước mặt tổ tông, không thể vô lễ.”
“Vâng”. Tuyền Cơ lè lưỡi.
Bạch Chiến Phong vội vàng vén váy nàng lên một chút xem xét, đầu gối trắng như tuyết đã nhuốm lốm đốm đỏ, hắn đau lòng tự trách, nói: “Đau lắm không?”
“Ngươi để ta đánh lại, sẽ biết đau hay không đau.” Tuyền Cơ bĩu môi nói.
Bạch Chiến Phong cười cười, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, tính tình nàng như vậy, là ước mơ tha thiết của hắn.
Hai người im lặng trong chốc lát, Bạch Chiến Phong dặn dò: ” Trở về đi”.
Tuyền cơ giả bộ buồn rầu nói: “Không thể trở về a, ta vì ngươi mà bị trọng thương, không thể đi nổi”.
Bạch Chiến Phong cả kinh, “Rất đau sao? Ta vốn tưởng là Ngũ Thất, nên vẫn còn nhẹ tay, theo lý thì…….”
Nghe ngữ khí thực sự phân trần của hắn, Tuyền Cơ bật cười, nói: “Lừa gạt ngươi thôi.”
Bạch Chiến Phong dở khóc dở cười, xoa mạnh lên đầu nàng.
“Trọng thương là giả, nhưng không thể quay về là thật.”
Bạch Chiến Phong hơi ngưng mi: “Tuyền đệ?”
“Đại ca, ta nói với phụ thân ngươi, ta muốn đến gặp ngươi. Tốt, ta nói xong rồi, chúng ta tập trung tinh thần mà quỳ đi, nói chuyện này, cười này, những việc lãng phí thể lực như vậy thì đừng làm nữa.” Tuyền Cơ cười hắc hắc.
Bạch Chiến Phong chấn động, đau lòng giận giữ nói: “Ngươi điên rồi sao? chớ nói là bảy ngày, thân mình ngươi duy trì hai ngày cũng không chịu nổi.”