Khi Bạch Chiến Phong tới phòng Tuyền cơ, mấy tỳ nữ sợ hãi đứng bên ngoài, người nào người nấy cả thân đều ướt đẫm, chật vật không nói tả nổi.
Thiếu gia đi nhanh qua khiến Xảo Nhi đi phía sau thiếu gia thở hồng hộc nói: “Thiếu gia, nô tỳ muốn nói là cô nương đang cáu kỉnh ở bên trong, không cho chúng tỳ nữ chạm vào người.”
“Đúng vậy, nàng nói chỉ cần Lâm Thịnh.” Một tỳ nữ tiếp lời: “Chúng tôi nghe thấy nàng gọi người như vậy, đành phải tìm người.”
Ngũ Thất vừa nghe, giật mình: “Ách, ý các ngươi là, muốn thiếu gia hầu hạ nàng tắm rửa hả?”
“Không phải là chúng tôi muốn mà là cô nương muốn vậy.” Xảo nhi liếc xéo Ngũ Thất một cái.
Ngũ Thất nói thầm, “Nhưng cũng không thể nào muốn thiếu gia hầu hạ được, hay là để ta làm?”
Chúng tỳ nữ liếc hắn “…”
Bạch Chiến Phong nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, bình thường hắn quyết định việc nhanh chóng, nhưng lúc này lại không biết phải làm sao.
“Lâm Thịnh, Lâm Thịnh, ngươi ở đâu?”
Giọng nói thảng thốt từ trong truyền tới, Bạch Chiến Phong lo lắng hốt hoảng, cắn răng nói: “Xảo nhi, có khăn tay hay không? cho ta mượn một lúc.”
Mọi người lẳng lặng nhìn thiếu gia cầm lấy khăn tay buột hai mắt lại rồi đẩy cửa đi vào.
Bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng người ngã xuống, Xảo nhi gãi gãi mặt, “ách, trên mặt đất có không ít đồ đạc lúc nãy cô nương ném.”
Người bị ngã xuống chắc không phải là thiếu gia chứ? Chúng tỳ nữ liếc mắt nhìn nhau, không kiềm chế được cười rộ lên.
“Ta nói cho các ngươi biết, thiếu gia là người các ngươi có thể cười sao?” Ngũ Thất cả giận nói: “Thiếu gia bị ngã vẫn là thiếu gia, thiếu gia bị ngã cũng là đúng.”
Chúng tỳ nữ : “… ”
*******************
Trong phòng,
Bạch Chiến Phong cười khổ, bị ướt chỉ là chuyện nhỏ, hắn chưa từng chật vật như thế, ngã lăn bao nhiêu lần vì những đồ đạc vất vưởng trong phòng, nhưng, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, dựa vào tiếng thở để xác định phương hướng tiếng của Tuyền Cơ, phi than một cái đến bên cạnh bồn tắm, thân hình còn chưa đứng vững thì đã nghe thấy Tuyền Cơ ngọt ngào gọi hắn: “Lâm Thịnh.”
“Tuyền đệ”, hắn đáp lại một tiếng, rồi im lặng tiến về phía bên cạnh.
“Ngươi làm gì mà không để ý tới ta? Các nàng cởi hết quần áo của ta, ta sợ hãi.” Tuyền Cơ vuốt bọt nước, ủy khuất nói.
“Xin lỗi, là đại ca sơ sót, Tuyền đệ, ngươi tắm rửa xong chưa? Mặc quần áo vào đi, đại ca cùng ăn khuya với đệ được không?” Bạch Chiến Phong nói xong, bước sang một bên.
Nghe thấy tiếng nước chảy tí tách, yết hầu hắn hơi căng thẳng.
Thân thể Tuyền Cơ, mặc dù hắn mới nhìn thoáng qua trong chớp mắt, nhưng hắn vốn yêu nàng say đắm, lúc này hắn cảm thấy mặt mũi mình nóng rần như bốc cháy.
Tuyền Cơ tựa vào một bên bồn tắm, tò mò nhìn Bạch Chiến Phong càng ngày càng lùi xa, con mắt nàng xoay tròn, nói: “Lâm Thịnh, mặt ta đau quá.”
Nàng nói xong, kêu “ôi” một tiếng rồi che miệng lại, cười hì hì nhìn Bạch Chiến Phong.
Trước đó Khang Ninh đã bôi thuốc cho nàng, nàng trời sinh tính tình nhẫn nại, trong ý thức cũng không muốn tỏ ra yếu thế trước đám người Mộ Dung Lâm, trừ khi nhớ tới Long Phi Ly thì trong lòng đau đớn, còn ngoài ra cho dù là bị thương nặng sắp chết nàng cũng không hé răng kêu ca. Hoa độc chưa tới kỳ phát tác, mặc dù vết thương trên mặt còn rất đau nhưng nàng vẫn chịu đựng, chỉ là mặc dù trí nhớ nàng chưa quay trở lại, thần trí vẫn chưa thanh tỉnh, vẫn mơ hồ về chuyện nam nữ chung phòng, nhưng chung quy bản tính không mất đi, trong lòng nàng lại cho rằng Bạch Chiến Phong là người cực kỳ thân cận nên đối với hắn không có một chút phòng bị né tránh.
Nếu là những người khác, Bạch Chiến Phong sớm đã nhận ra, nhưng càng quan tâm thì càng loạn, nghe thấy Tuyền Cơ kêu đau, hắn khẽ động đã tới bên nàng.
“Tuyền đệ, ngươi nhịn một chút, đại ca đi lấy thuốc ngay bây giờ.”
Hắn đang nói thì chợt nghe thấy tiếng nước rào rào, trước mắt đột nhiên bừng sáng.
Là Tuyền cơ đứng dậy, kéo khăn tay trên mắt hắn xuống.
Ánh nến lay động, thân thể nữ tử trắng nõn xinh đẹp không mảnh vải che chắn lõa lồ trước mặt hắn.
Hắn nhìn nàng tới ngây người, nhất thời quên không lảng tránh.
Một lúc sau, hắn mới vội xoay người, thầm mắng mình, khàn khàn nói: “Tuyền đệ, trả khăn tay cho đại ca, chúng ta chưa thành thân.”
Tuyền Cơ lại ôm mặt khẽ rên rĩ, trong giọng nói có chút sợ hãi.
“Ngươi lại nghịch ngợm rồi”, Bạch Chiến Phong khẽ trách, trong giọng nói ẩn chứa vài phần bất đắc dĩ.
“Không cần, không cần, a.” cho đến khi tiếng Tuyền Cơ khóc rống truyền tới, Bạch Chiến Phong mới ý thức được nàng không hề gạt hắn, hắn đắn đo quay đầu lại, đã thấy Tuyền Cơ đang nhìn chằm chằm vào gương đồng bên cạnh bồn tắm, vẻ mặt hoảng hốt, trên gương đồng hiện lên gương mặt với những vết thương chằng chịt.
Hẳn là trước khi leo vào trong bồn tắm, vì bị chúng tỳ nữ vây quanh nên nàng không thể nhìn thấy gương, bây giờ đứng lên thì vừa vặn nhìn thấy tấm gương đồng.
Bạch Chiến Phong vừa vội vừa giận, không phải hắn đã cấm bất cứ nơi nào nàng tới đều không được đặt gương hay sao? Tại sao có thể sơ suất như thế?
“Đây không phải là ta, không phải ta.” Giọng Tuyền Cơ thất thanh truyền tới, đôi mắt đỏ ngầu, nàng gào thét, hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống, khàn khàn kêu: “Đau quá, đau quá, đừng qua đây, các ngươi tránh ra.”
Trên bình phong là bố khăn dùng để lau người sau khi tắm xong, Bạch Chiến Phong lúc này làm sao còn tâm tư lo lắng điều gì, vội vàng giật lấy khăn quấn lấy thân mình trần truồng của Tuyền cơ, ôm nàng ra khỏi bồn tắm, đặt lên giường.
“Tuyền đệ, bình tĩnh, bình tĩnh, sẽ có biện pháp chữa khỏi mà”, ôm chặt thân mình đang run rẩy, trong lòng hắn đau đớn, giọng nói cũng run nhè nhẹ.