“ Để ta làm.”
“ Không được, ngươi sẽ hỏa thiêu nhà bếp mất.”
…
Sự thật chứng minh tên nhà giàu trong mắt Tuyền Cơ cũng không có đến mức không chịu nổi như vậy, thật lâu sau cũng không thấy lửa toát ra khỏi nhà bếp nhưng hình như cũng không có động tĩnh gì, Tuyền Cơ nghi ngờ bước vào.
Thì ra nam nhân kia còn cùng cái bếp lò mắt to trừng mắt nhỏ.
Tuyền Cơ cười to: “Ta đã nói để ta làm cho mà.»
Long Phi Ly nhìn nàng một cái đột nhiên lắc mình đi ra ngoài.
Á, không phải tức giận chứ, nàng đi theo ra, trong phòng đã không còn bóng người.
Đang nghi ngờ thì cửa lại mở ra, Long Phi Ly đi vào. Nàng đang định hỏi hắn, hắn lại bước nhanh vào phòng bếp.
Lúc Tuyền Cơ lại đi vào xem thì hắn đã dùng cỏ khô nhóm lửa đun nước có bài bản hẳn hoi.
Hắn ngồi chồm hổm, khụy gối, quần áo màu trắng, dung mạo xuất sắc như vậy mà làm việc này, nàng cảm thấy quả thật không thích hợp, miệng hắn cũng hơi hơi tươi cười tựa hồ đang làm một chuyện vĩ đại nhất trên đời.
Nàng xì một tiếng, nở nụ cười : “ Bẩn.”
Nàng không nghĩ ngợi nhiều ngồi xuống nâng tay giúp hắn lau đi mụi khói đen thui trên mặt.
Hắn thuận thế cầm lấy tay nàng, ánh lửa trước mặt đang hiền hoà vui vẻ bỗng nhiên nổ bụp một tiếng khiến Tuyền Cơ hoàn hồn, người đã bị nam nhân ôm chặt vào trong lòng, nàng cả kinh tránh ra, tay chỉa chỉa vào bếp lò nói: “ Sao ngươi lại biết làm ?” là một câu hỏi kinh điển.
“ Ta đến chỗ thôn trưởng hỏi thăm.”
Tuyền Cơ đột nhiên có chút đau lòng bối rối bèn đi ra ngoài.
*******
Ở giữa phòng là một cái bồn tắm lớn, hơi nước nóng bay lượn lờ phía trên.
Tuyền Cơ liếc Long Phi Ly một cái: “ Ta muốn tắm rửa.”
“ Ừ”.
“ Long Phi Ly, ta muốn tắm rửa.”
“ Tốt”.
“ Ý của ta là kêu ngươi đi ra ngoài!” Tuyền Cơ suýt chút nữa thì phát điên.
“ Trên người nàng có chỗ nào mà ta chưa từng nhìn thấy chứ?”
Trong khoảnh khắc, những thứ trong phòng có thể ném đều được ném vào người tên nhà giàu đáng chết kia.
Tuyền Cơ cởi quần áo xong đang muốn leo vào bồn tắm thì tầm mắt lại bị một vật đang phát ra ánh sáng màu xanh lại hơi rung động ở trên giường thu hút.
******
Ở bên ngoài phòng, Long Phi Ly đang dựa vào phiến cửa mỏng manh, bên trong tiếng nước truyền đến rõ ràng. Long Phi Ly đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nàng rõ ràng là nữ nhân của hắn, là người hắn có thể quang minh chính đại chạm vào…
Chỉ ngắn ngủn vài canh giờ ăn cơm rửa chén nấu nước, trong mắt nàng sáng lạn ý cười, hình ảnh đó khắc ghi trong đầu hắn, nàng vui vẻ hắn cũng trở nên vui vẻ theo.
Lúc nhảy xuống vực cho dù không hối hận nhưng ắt cũng có hận ý. Đã mất trí nhớ còn mơ hồ hận hắn, nếu không mất trí thì sẽ thế nào? Đã vậy thì quên hết chuyện trước kia là tốt nhất! Sau khi hồi cung hắn muốn bọn họ bắt đầu lại từ đầu!
Một tiếng thét kinh hoàng đột nhiên từ bên trong truyền đến.
Hắn cả kinh vẫy tay đẩy cửa ra, nàng đứng trong bồn tắm, hắn vừa tiến vào nàng liền nhào cả người vào trong lòng hắn.
Trong tay ôm thân hình trần truồng thơm tho mềm mại của nàng… yết hầu căng thẳng, hắn cất giọng khàn khàn: “ Tiểu Thất.”
Đột nhiên hắn nhớ ra cái gì bèn phất tay áo một cái đóng cửa lại.
Thân mình nàng run nhè nhẹ, hắn nhìn theo ánh mắt của nàng, trên mặt đất là… cái hộp nhỏ kia?
Hắn hơi hơi nhíu mày, nàng vẫn luôn cất giấu thứ này bên người, sau khi tỉnh lại hắn phát hiện nó ở trên người nàng. Ngoài ra còn có một quyển sổ con và một tấm bản đồ được một loại vải dầu chống thấm nước tốt nhất trong cung bọc lại nên không bị nước biển làm hỏng.
Bản đồ Tây Lương cùng quyển sổ không có chữ, hơn nữa cổ quái nhất là cái hộp nhỏ kia, hình như nó là một loại dụng cụ tinh vi tựa như loại kính dùng để xem thiên văn vậy. Lúc ấy một lòng đều tập trung vào nàng đang hôn mê nên hắn không rảnh để ý tới. Hiện tại xem ra thứ này cũng không đơn giản.
Đó là nguyên nhân làm cho nàng sợ hãi sao? Loại khủng hoảng này lúc còn ở Trữ Tú điện nàng đã từng gặp, rốt cuộc bên trong là cái gì vậy?
Cùng với chuyện nàng biết chỗ của hậu nhân Bạch gia, bí mật trên người nàng càng ngày càng nhiều, đã vượt qua phạm trù thân phận nữ nhi của Niên thừa tướng.
Lại nói vừa rồi Tuyền Cơ cầm hộp nhỏ leo vào bồn tắm xem, nàng quên thứ này gọi là gì nhưng lại biết phải giơ hộp nhỏ lên cao để nó tránh hơi nước ẩm ướt.
Nàng thậm chí nhớ rõ sử dụng nó như thế nào. . . . . Không, là hình ảnh đột nhiên xuất hiện.
Một quan tài màu đỏ thắm đã được mở ra.
Nắp quan tài hơi hơi xốc lên, bên dưới lộ ra một cái đầu được một tấm khăn lụa đỏ tươi che phủ, trải qua năm tháng dài đằng đẳng vậy mà màu sắc vẫn còn tươi mới.
Cảm giác này rõ ràng khiến cho người ta có một ảo giác rằng hình như chỉ cần vén khăn lụa lên thì người này sẽ đột nhiên sống lại.
Phía dưới hình ảnh lại có chữ viết đề: Thân phận Ý Tuệ hoàng hậu cực kỳ cổ quái, đang tìm cách phục hồi hai xác ướp nữ nhân mới tìm được và dựa theo trình tự sắp xếp mà dựng lại dung nhan ngàn năm của Ý Tuệ hoàng hậu.
Nàng hơi sợ hãi quăng hộp nhỏ ra xa.
Bên tai vang lên giọng nam nhân nói, thanh âm trầm ổn mạnh mẽ : “ Đừng sợ, ta ở trong này, không có gì có thể xúc phạm tới nàng.»
Nàng cả kinh, hắn đã bế nàng ra khỏi bồn tắm đặt xuống giường rồi đi về phía cái hộp nhỏ đang nằm trên mặt đất.
Tuyền Cơ cũng bất chấp thân mình còn trần truồng chạy như bay tới phía trước hắn, lấy vật này giấu trong tay vội vàng lắc đầu nói: “ Long Phi Ly thứ này ngươi không thể nhìn!”
Sắc mặt Long Phi Ly hơi trầm xuống nhưng thản nhiên nói: “ Vì sao?”
Tuyền Cơ cười khổ: “ Ta cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy vật này tuyệt đối không thể cho ngươi xem.”