Cho dù nàng quên hết mọi người và mọi chuyện, nàng cũng sẽ không chán ghét hắn . . .
Bằng không một khắc trước khi nhảy xuống vực nàng sẽ không với hắn hậu nhân Bạch gia ở quận Yên Hà.
Nhưng nàng vì sao phải gạt hắn, khiến cho hắn đến quận Nhạc Dương? Một ý tưởng bắt đầu này sinh trong đầu, đột nhiên hắn không muốn suy nghĩ tìm tòi nữa, có lẽ là bởi vì kết quả sẽ làm hắn căm thù đến tận xương tuỷ.
Trên giường đầu tóc đen nhánh rối tung đột nhiên hơi hơi thò ra, trên vai nàng còn bọc vải thô, một kiếm của Mộ Dung Lâm đâm không nhẹ, nhớ tới lúc ở trên núi hắn hai lần đẩy nàng ngã trong lòng đột nhiên nghẹn lại.
Vì hắn nàng đã làm gì? Hắn đối với nàng lại đã làm cái gì?
Rốt cuộc không thể tiếp tục che giấu ý tưởng trong đầu nữa, thân hình hắn vừa động đã đến bên giường ôm nàng vào trong lòng.
Tuyền Cơ bị hắn hung hăng ôm chặt, vết thương đau đớn hơi hơi nổi giận mắng: “Buông tay ra, đau quá.”
Nghe nàng kêu đau, Long Phi Ly trong lòng căng thẳng ngồi xuống nhẹ nhàng vòng tay qua người nàng nói: “Nơi này không có thuốc tốt, Tiểu Thất ngoan, tạm thời ráng nhịn một chút, ngày mai trẫm sẽ đi ra ngoài tìm bọn người của Thập đệ đưa nàng về cung điều trị.”
Hắn không biết cái gì gọi là dỗ dành an ủi nhưng hôm nay đối với nàng lại nói hai câu ‘Tiểu Thất ngoan’, nói xong chính mình cũng thấy nao nao.
Tuyền Cơ nhíu nhíu mày, mặc dù nàng đã mất trí nhưng tri thức thường thức cũng không quên, nghi ngờ nói: “Trẫm, trẫm là danh xưng của hoàng đế.”
Trong lòng một cảm xúc đau đớn nghẹn ngào dâng lên, cho tới bây giờ hắn chưa từng có cảm giác như vậy… Trên dưới triều đình hắn gặp qua rất nhiều loại người, nếu không có khả năng phán đoán sâu sắc thì hắn không thể đi tới ngày hôm nay.
Sau khi nàng tỉnh lại hắn đã từng hoài nghi là nàng là giả vờ mất trí nhớ nhưng bây giờ quan sát từng nét mặt nhỏ nhặt của nàng, rốt cục hắn đã mất hết tất cả mong đợi.
Nàng thực sự mất trí, quên mất khoảng thời gian của bọn họ, tuy ngắn ngủi nhưng đủ loại tình huống đã khiến hắn khắc cốt ghi tâm.
Tất cả yêu hận nàng đối với hắn đã theo cái nhảy kia toàn bộ tan thành mây khói.
Còn lại chỉ có sợ hãi kháng cự cùng chán ghét.
Hắn đột nhiên nghĩ nàng hận hắn, hắn cũng tình nguyện, như vậy mới chứng minh trong lòng nàng còn có hắn, lại sợ nàng hận hắn quá mức, mất đi trí nhớ cũng tốt, như vậy bọn họ ít nhất có thể một lần nữa bắt đầu.
Không biết đã bao lâu rồi hắn không có sợ hãi qua cái gì, nhưng hiện tại lại không thể nga đủ loại ý tưởng nảy sinh khiến hắn run rẩy.
Cho dù khi Như Ý bị bắt đi hắn cũng không có kinh hoảng như vậy.
Một lực chống cự yếu ớt đập vào lồng ngực hắn, mắt nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang chuyên tâm đẩy hắn ra khiến hắn chấn động.
Có cái gì đó hung hăng đâm một nhát vào tim hắn, hắn thầm nghĩ đem nàng hòa nhập vào trong thân thể của mình nhưng lại băn khoăn thương thế của nàng, ngay cả ôm nàng cũng không thể không thật cẩn thận.
Cảm xúc phẫn uất trong lòng cơ hồ không thể tiếp tục đè nén.
“Tiểu Thất, đừng đẩy ta ra.” Hắn cắn răng nói.
Cái xưng hô đã dùng mười bốn năm cũng bỏ đi, dù sao cho tới bây giờ nàng đều không cần hắn có phải hoàng đế hay không, nàng cãi nhau với hắn thậm chí còn đánh hắn.
Tiểu Thất của hắn!
Tuyền Cơ nghe được thanh âm nam tử trầm thấp lại thô ráp, tựa hồ hung hăng đè nén cái gì đó, nàng nhướng mày nói: “Ê, không phải ngươi muốn đánh nhau với ta chứ, dù sao ta cảm thấy ta không phải thê tử của ngươi, ngươi đừng chạm vào ta.”
“Nàng phải!”
Nam nhân ngữ khí nặng nề, ánh mắt lạnh lùng tức giận. Nàng không thể lay động một chút khí lực nào trên người hắn. Trên vai lại vừa ngứa vừa đau, Tuyền Cơ trong lòng càng phiền chán, cả giận nói: “Ta thực chán ghét ngươi, sao ngươi là trượng phu của ta được, ngươi gạt ta làm cái gì? Trong lòng ta nhớ rõ một người, hắn không phải là ngươi.”
Long Phi Ly ngẩn ra, trong lòng trầm xuống nhìn chằm chằm nàng, cắn răng nói: “Hắn là ai vậy?”
Tuyền Cơ bĩu môi: “Ngươi tên là gì?”
Long Phi Ly nhớ tới ngày xưa nàng luôn chẳng chịu phân biệt tôn ti cứ gọi hắn Long Phi Ly, Long Phi Ly. Hắn càng đau đớn, lạc giọng nói: “Long Phi Ly”
“Ta đã nói không phải là ngươi mà.” Tuyền Cơ nghiêng đầu ngẫm lại nói: “Hình như hắn gọi là Lâm Thịnh, có cảm giác hắn là một người rất tuấn tú, còn có Truy Truy Ngọc Hoàn, ta nhớ rõ ba cái tên này.”
Nàng nghĩ nghĩ lại bổ sung nói: “Dung mạo bọn họ ta không thể nhớ rõ nhưng ngày nào ta gặp bọn họ ta nhất định sẽ nhớ lại. Truy Truy cùng Ngọc Hoàn là nữ, Lâm Thịnh là nam, ta chỉ nhớ rõ nam nhân này, ta cảm thấy hắn nhất định là người rất quan trọng đối với ta, chắc hắn mới là trượng phu của ta.”
Lâm Thịnh – Lâm Thịnh lại là Lâm Thịnh! Lúc đưa nàng về thăm Niên phủ, hắn đã nghe nàng nhắc qua, lúc đó vẻ mặt của nàng sáng rỡ, ánh mắt tràn đầy hoài niệm. Hiện tại nàng đã mất đi trí nhớ lại còn tâm tâm niệm niệm tên nam nhân kia!
Lâm Thịnh là ai? Là người nàng quen trước khi lấy chồng?
Nam nhân kia đã từng ôm nàng hôn nàng sao? Nàng cũng đối đãi nam nhân kia giống như đối đãi hắn sao?
Nàng nói Lâm Thịnh là trượng phu của nàng, vậy thì hắn là cái gì? Lấy thân phận trắc phi đưa nàng tiến cung, biến nàng thành nữ nhân của hắn thì tính là cái gì?
Không, trong lòng nàng chỉ có thể là hắn! Không thể có nam nhân nào khác tồn tại!
Hắn không cho phép!
Toàn bộ trà cụ* (*: dụng cụ uống trà) trên bàn bị một lực mạnh mẽ cuồn cuộn ném xuống đất vỡ tan.
Tuyền Cơ nhìn đôi mắt đầy tơ máu cùng thần sắc ngoan lệ của hắn, sợ tới mức kêu lên một tiếng tránh ra, cuộn chăn lui đến cuối giường.
Long Phi Ly không thốt lên tiếng nào đi đến bên người Tuyền Cơ bế bổng cả người nàng đặt lên đùi mình, rồi giữ chặt nàng thô bạo hôn lên môi nàng.
Hơi thở của hắn ồ ồ đoạt lấy hô hắp của nàng làm cho Tuyền Cơ sắp không thở nổi, hắn đang tuyên cáo với nàng quyền sở hữu nàng của hắn, tuy rằng không có ấn tượng đối với nam nhân này nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác quen thuộc, thậm chí khi nhìn vào trong ánh mắt của hắn nàng liền biết một ít ý tưởng của hắn.
Nhưng mà nàng không muốn hắn chạm vào nàng!