Tuyền Cơ còn chưa hết hoảng hốt, từ sau lưng Long Phi Ly thò người ra, Long Phi Ly đột nhiên nắm lấy tay nàng.
Mặt nàng đỏ bừng lên, hiện tại nàng đang cải nam trang, ở trên đường phố rộng lớn đông đúc, hai nam tử lại đan mười ngón tay vào nhau … Đang suy nghĩ, nàng cảm thấy hắn hơi hơi dùng sức siết cổ tay nàng, nàng ngẩn ra, hắn đã tháo một vật trên cổ tay nàng xuống —— chính là hạt châu nàng đang đeo trên cổ tay – cá chép nội đan*(*: viên ngọc do cá chép để lại, còn gọi là cẩm lý châu, xem chương 128)
Nàng rùng mình, dường như nam tử áo đen muốn cướp lấy vật này từ nàng. Nàng nhìn hắn, thấy mặt hắn quả thật hơi biến sắc. Long Phi Ly thản nhiên liếc nhìn đối phương một cái, đeo hạt châu lên cổ tay của chính mình.
“Long Phi Ly…” Nàng nhẹ nhàng giật ống tay áo của hắn một cái.
“Tạm thời để ta giữ cho.”
Ngữ khí hắn rất nhẹ, lòng của nàng vẫn không tự chủ được mà chấn động. Trước mắt bao người, nàng hiểu được dụng ý của hắn.
Nhưng hạt châu này, nàng còn một viên khác nữa. Đang để trong túi bên người, cùng một chỗ với di động, đó là lần trước Phong Chiến Bách đưa, nàng đã quên trả hắn, mà sau đó hắn cũng không nói nàng trả lại.
Hắc y nam tử lạnh lùng cười, thân thể hơi chuyển động, dường như muốn tiến lại đây. Long Phi Ly đẩy Tuyền Cơ ra sau, thần sắc cũng không vội ngược lại có vài phần ung dung. Long Tử Cẩm cũng tiến lên, mắt nhìn Nhạc Tinh Oánh đứng bên cạnh Đoạn Ngọc Hoàn, lại cẩn thận trừng mắt nhìn nam tử áo đen.
Vừa rồi Long Phi Ly nói có hai nhóm người, tựa hồ chính là hai người trong này.
“Ca ca.” Một giọng nói ôn nhu đột nhiên từ trong đám người cất lên, một vị nữ tử áo vàng vạch đám đông đi tới. Mọi người hơi hơi lắp bắp kinh hãi, dung mạo nữ tử này và nam tử áo đen giống nhau đến tám chín phần.
Dường như nữ tử liếc nhìn Long Phi Ly một cái, vẻ mặt bình tĩnh chợt hiện lên một tia sắc bén. Có lẽ người khác không chú ý nhưng Tuyền Cơ đang hết sức chăm chú nên nhìn thấy rõ ràng, sự bất an khi vừa gặp vị cửu tiểu thư kia lại tăng thêm một chút.
Nữ tử áo vàng nhẹ giọng nói với nam tử áo đen cái gì đó, hắn liền lui về sau mấy bước.
Đám đông vừa rồi còn làm ầm ĩ, hiện tại trở nên cực kỳ im lặng. Có người lặng lẽ liếc nhìn tú cầu, rõ ràng nó là ở chỗ này, nhưng không ai dám tới nhặt lên.
“Lần này thật sự là khó xử. Xem ra chư vị công tử đều có duyên với tú cầu này, tức là có duyên với tiểu nữ.” Có người cười từ phía sau đi đến, đúng là Dư lão gia.
Nô bộc bên cạnh hắn nhặt tú cầu lên, hắn than nhỏ nói: “Hiện tại sắc trời cũng không sớm, các vị công tử chắc đều là người ngoài trấn, nếu không chê, đêm nay xin mời nghỉ lại phủ đệ của lão phu một đêm, chuyện gả tiểu nữ, ngày mai chúng ta từ từ thương nghị, xem lão phu may mắn tìm được vị công tử nào làm con rể.”
Nhạc Tinh Oánh vuốt cằm đáp lời, “Như thế cũng tốt.”
Nữ tử áo vàng mỉm cười, nói: “Huynh trưởng ta là Mộ Dung Phái, tiểu nữ Mộ Dung Lâm, hai huynh muội chúng ta cũng xin quấy rầy lão trượng.”
Dư lão gia lại nhìn Long Phi Ly, hiểu rõ trong đám người Tuyền Cơ hắn là người làm chủ. Lúc này, Đoạn Ngọc Hoàn đi tới thì thầm vài câu với Long Phi Ly, Long Phi Ly cười nhẹ, nói: “Vậy làm phiền Dư lão gia.”
Náo nhiệt trên đường tản đi.
Mọi người đi vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng có một người đã ngồi sẵn, Dư lão gia cười nói: “Mấy ngày trước tão phu tìm được vị hiền tế thứ tám, xin giới thiệu để các vị công tử làm quen một chút.”
Hắn lên giọng kêu: “Bạch công tử.”
Nam tử áo trắng ngồi ở cạnh bàn trà xoay người lại, Tuyền Cơ chấn động, làm sao có thể là hắn?
Nàng liếc nhìn Long Phi Ly, Long Phi Ly hơi hơi nhíu mày.
Người nọ nhìn thấy mọi người, ánh mắt dừng trên mặt Long Phi Ly cùng Tuyền Cơ một chút, rồi nhanh chóng cười nhẹ, nói: “Xin chào các vị công tử.”
“Đã lâu không gặp hai vị công tử rồi?” Một câu cuối cùng là hắn nói với Long Phi Ly cùng Tuyền Cơ.
Vị con rể thứ tám của Dư lão gia là… Bạch Tử Hư.
******
Đến lúc Đoạn Ngọc Hoàn bước vào, trong phòng tất cả mọi người đã đông đủ.
Long Phi Ly liếc nhìn Long Tử Cẩm một cái, hắn vuốt cằm, nói: “Ta đã nói mà, hình như chúng ta gặp phải một tình huống cực kỳ phức tạp.”
Ngọc Trí nhướng lông mày, “Thập ca?”
Tuyền Cơ còn đang suy nghĩ chuyện Bạch Tử Hư, sao hắn lại ở chỗ này? Long Phi Ly không phải đã giao hắn cho Hạ Hầu Sơ sao? Hiện tại hắn nên làm việc ở Lại bộ mới đúng… Tại sao lại đến Đào Nguyên trấn này trở thành con rể Dư phủ?
Vốn đối với chuyện Mộ Dung Phái muốn đoạt hạt châu trên cổ tay nàng đã thấy cực kỳ cổ quái, hiện giờ nghi hoặc trong lòng càng nhiều, chỉ nghe Long Tử Cẩm chậm rãi nói: “Đầu tiên, ta hãy nói đến vị con rể thứ tám nhà họ Dư đi.”
Hắn ngừng một chút, nhìn phía Tuyền Cơ, “Phu nhân, người đối với tên Bạch Tử Hư này hiểu được bao nhiêu?”
Tuyền Cơ nhíu mi, nói: “Chắc là thiếu gia hiểu biết hắn còn nhiều hơn ta… Ta với hắn chỉ gặp mặt một lần ở Niên phủ.”
Ánh mắt Long Phi Ly âm trầm, “Tiểu Thất, tên Bạch Tử Hư này đã chết từ năm ngoái rồi.”
Tuyền Cơ cả người chấn động, sau một lúc lâu cũng nói không ra lời.
“Vậy Bạch Tử Hư này là ai?” Nàng run giọng hỏi.
Long Tử Cẩm khóe miệng hơi cười, giọng đầy châm chọc, “Không ai biết hắn rốt cuộc là ai.”
Ngọc Trí ngẩn ngơ nói: “Ta không hiểu, Cửu ca Thập ca các người nói cái gì vậy, cái gì chết cái gì giả**, là có chết hay không?”
** Tử : chết, Hư: giả, do tên của Bạch Tử Hư nghĩa là chết giả làm Ngọc Trí không hiểu.
Hạ Tang đạm thanh nói: “Ngươi không cần biết, ngươi chỉ biết là phải đề phòng người này là được rồi.”
Ngọc Trí nghe thấy ngữ khí Hạ Tang lạnh lùng, trong lòng run lên, khẽ hừ một tiếng, cúi đầu không nói lời nào.
Đoạn Ngọc Hoàn sắc mặt ngưng trọng, nói: “Trong Dư phủ này, trừ Nhạc Tinh Oánh là chúng ta biết thân phận, người khác chỉ sợ đều không phải là người tốt.”
Tuyền Cơ cắn môi, vô cùng lo lắng nói: “Phiền toái nhất là Bạch Tử Hư còn biết thân phận chúng ta!”
“Lời phu nhân nói rất đúng.” Hạ Tang gật đầu.
Tuyền Cơ nghĩ nghĩ, hỏi: “Các người biết chuyện Bạch Tử Hư từ lúc nào?”
Nàng nhìn liếc Long Phi Ly một cái, hơi chần chờ, hạ giọng hỏi: “Vì sao ngài không có giết hắn?”