Truyện tranh >> Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta >>Chương 177: Có nên đi hay không ?

Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Chương 177: Có nên đi hay không ?


Edit: Ẩn Danh

Thúy Nhi thấy Tuyền Cơ không nói gì thì nóng nảy, vội vã nắm chặt tay nàng.

Tuyền Cơ lắc đầu, thấp giọng nói: “Càng là mầm tai hoạ thì càng không thể tùy tiện vứt bỏ, một khi bị người ta tra ra ai là ném —— ”

Hơn nữa một khi việc này lộ ra ngoài, nàng lo lắng nhất là tình cảnh trước mắt của hắn, nhưng nàng cũng không thể làm gì.

Đừng nghĩ hôm nay được sủng mà quên mất ngày sau. Đây là trước kia nàng nói với Điệp Phong.

Nhìn ngọ thiện trên bàn cách đó không xa, nàng đau khổ cười: vì Tâm Y, hắn cũng sẽ giết nàng ư?

“Nha đầu, chuyện hôm nay ngươi nói với ta chỉ có thể ngươi ta biết, không thể nói cho người thứ 3, hiểu chưa?” Tuyền Cơ thấp giọng dặn dò.

Thúy Nhi dùng sức gật đầu, Tuyền Cơ cười cười, lại nói: “Chuyện túi gấm ở trong tay ta, ngươi cũng trăm ngàn…”

Nàng chưa nói hết câu, Thúy Nhi đã quỳ xuống đất, vẻ mặt kiên định, “Nương nương, ngài yên tâm, việc này cho dù có giết chết Thúy Nhi, Thúy Nhi cũng tuyệt sẽ không nói ra nửa câu.”

Khúc mắc trong câu chuyện của Hoàng Thượng và nàng kia, nàng mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng chính tai nghe được Hoàng Thượng nói muốn giết người nhặt được túi gấm này, giờ túi gấm ở trong tay Tuyền Cơ, nghĩa là có liên quan đến tính mệnh Tuyền Cơ.

Tuyền Cơ nâng nàng dậy, khẽ thở dài một cái, “Nha đầu ngốc.”

Cầm túi gấm trong tay, trong lòng nàng càng thêm chua sót, lẩm bẩm nói: “Tâm Y, ngươi là ai đây?”

Theo lời Thúy Nhi nói nàng cũng biết được Tâm Y nhất định cũng là người có thân phận cao trong cung, thậm chí, nàng rất quen thuộc chuyện của Thái Hậu…

Thúy Nhi kinh ngạc nhìn nàng, môi giật giật, rất nhanh lại cúi đầu.

Một động tác nhỏ bé này của nàng vẫn là bị Tuyền Cơ thấy được, Tuyền Cơ hơi trầm ngâm nói: “Nha đầu, về chuyện đêm đó, có phải ngươi còn chưa nói hết với ta hay không?”

Thúy Nhi cả kinh, vội vàng lắc đầu, Tuyền Cơ thấp giọng nói: “Ta đã đem chuyện túi gấm kể chi tiết cho ngươi, bởi vì ta tin tưởng ngươi tuyệt đối sẽ không bán đứng ta; về phần ta, nha đầu cảm thấy không thể tin ta sao?”

Thúy Nhi liên tục xua tay, sợ hãi nói: “Nương nương, không phải, không phải…”

Tuyền Cơ nhìn nàng, “Có phải là về Tâm Y hay không?”

Thúy Nhi cắn chặt môi, sau một lúc lâu mới nói: “Nương nương, có phải ngài rất muốn biết nữ nhân kia là ai hay không?”

“Ừ.” Tuyền Cơ cúi đầu thản nhiên nói.

Thúy Nhi thấy bộ dáng này của nàng thì rất đau lòng, ghé miệng bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Ngày đó Thúy Nhi ở đáy giếng tuy rằng không có nhìn thấy nữ nhân kia là ai, chỉ là —— ”

Tuyền Cơ rùng mình, “Chỉ là cái gì?”



Theo trực giác Thúy Nhi cảm thấy không nên nói lời này cho Tuyền Cơ nhưng thấy vẻ mặt nàng bi sanh, thì tâm như thắt lại, nói: “Đêm đó, bọn họ còn ước hẹn năm ngày sau canh bốn lại gặp mặt ở đó.”

Tuyền Cơ chỉ cảm thấy hô hấp cũng dừng lại, tim đập nhanh lại hỗn loạn, bọn họ còn gặp lại nhau!Năm ngày sau, không phải là ngày mai sao? Nếu nàng đến trước, lặng lẽ trốn trong lãnh cung… Nàng run rẩy nhưng sâu tận đáy lòng lại sinh ra chút hưng phấn khó có thể diễn tả được.

Tâm Y… Nàng hơi hơi khép mắt lại, cho dù thủy chung phải rời khỏi, nàng vẫn để ý đến nữ tử chiếm vị trí sâu nhất trong lòng của hắn.

Nhớ tới lần lặn xuống hồ sen giúp hắn mò túi gấm đêm đó… Nàng đang lạnh phát run, lòng bàn tay đầy vết thương do đá nhọn cắt phải, ánh mắt như nước của hắn lại thản nhiên dừng ở trên túi gấm kia.

“Nương nương, ngài… định đi ư?” Thúy Nhi run giọng hỏi, nàng vừa nói xong cơ hồ hối hận ngay lập tức, thần sắc vừa hoảng vừa loạn, vạn nhất bị hoàng đế phát hiện …

Tuyền Cơ biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, ôn nhu an ủi nói: “Nha đầu ngốc, ta cũng không phải nhất định phải đi.”

“Việc này nặng nhẹ ta hiểu rõ, đừng lo lắng. Ngươi đi xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

Thúy Nhi nhu thuận gật đầu, đi được vài bước, lại đột nhiên quay đầu, dậm chân nói: “Nương nương, nếu ngài muốn đi, nhớ phải gọi Thúy Nhi, Thúy Nhi đi cùng ngài.”

Tuyền Cơ trong lòng cảm động, cũng gật đầu với nàng.

Trong phòng trở nên trống trải, Tuyền Cơ cười khổ, ôm chặt chính mình, có nên đi hay không? Còn có một vấn đề, nàng kinh nghi lại hoảng hốt, thi thể nữ tử ở dưới đáy giếng trong Vực cung là ai? Giếng đó không sâu, hơn nữa thành giếng dễ trèo, đêm đó, Thúy Nhi đợi đến hừng đông, lặng lẽ leo lên, trước khi nàng rời đi, mặc dù lòng tràn đầy kinh hoảng, vẫn nhịn không liếc nhìn thi thể kia một cái, là một thi thể nữ nhân…


Đêm khuya, Lưu Ly cung.

“Hoàng Thượng, nô tì có chỗ nào làm ngài không hài lòng sao?”

Tuệ phi nhìn hoàng đế đang sắp đi ra khỏi phòng, bước nhanh tiến lên, giọng điệu hờn dỗi nhưng không quá mức ủy khuất oán hận.

Hôm nay hoàng đế lật trúng bài tử của nàng, nàng vừa mừng vừa sợ, sớm đã dốc lòng chuẩn bị cho tốt… Hoàng đế liên tục mấy đêm liền cho Niên Tuyền Cơ ngủ lại ở Trữ Tú điện, hôm nay nghe nói Niên tần rốt cục đã trở về Phượng Thứu cung, có tin tức truyền ra là Niên tần sắc mặt tái nhợt chạy ra khỏi tẩm điện của hoàng đế, trong cung đều đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải Niên tần lại chọc giận Hoàng Thượng hay không, bị hoàng thượng đuổi đi.

Luận tuổi, Niên Tuyền Cơ không trẻ bằng hoàng hậu; luận dung mạo, đừng nói Hoa Tuệ nhị phi, dù là Dao Quang, An Cẩn nàng cũng không hơn được, hoàng đế lại tựa hồ rất sủng ái nàng, tuy có biếm phạt, nhưng cũng rất nhanh chóng thêm yêu sủng, rõ ràng lần này đã bị biếm vào lãnh cung.

Long Phi Ly đạm thanh nói: “Tuệ nhi quá lo nghĩ rồi, không phải theo như nàng nói sao? Chỉ là trẫm nhớ tới Trữ Tú điện còn có chút việc mới không ở lại ban đêm.”

Sau đó Tuệ phi còn nói gì nữa, hắn không rảnh quan tâm chỉ bước nhanh ra khỏi Lưu Ly cung.

Hạ Tang theo ở phía sau, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, có cần nô tài đem bài tử lại đây, cho ngài chọn —— ”

“Không cần.” Long Phi Ly hơi hơi trầm giọng, thậm chí còn chưa chạm vào Tuệ phi, hắn liền đột nhiên không muốn lưu lại.

Hai tên nội thị thật cẩn thận cầm đèn đi ở đằng trước, đôi mắt phượng liếc nhẹ về phía bên hông. Hạ Tang nhạy bén quan sát thấy, thầm giật mình, đó là phương hướng Phượng Thứu cung.


Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Chương 177: Có nên đi hay không ?