Truyện tranh >> Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta >>Chương 162: Ngày đêm ở Trữ Tú điện (1)

Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Chương 162: Ngày đêm ở Trữ Tú điện (1)


Edit: Ẩn Danh

Nàng nheo mắt, giống như tỉnh dậy, ánh mắt nhắm hờ, trong cổ họng không biết nức nở cái gì, hướng vào trong lòng hắn cọ cọ.

Yết hầu hắn căng thẳng, không hề phòng bị vì hương thơm mềm mại của nàng.

Nàng giống con mèo nhỏ kêu lung tung, tay nắm lấy quần áo của hắn.

Biết rõ động tác của nàng chính là bản năng, cơn tức giận vừa tắt lại nổi lên, mặc kệ là nam nhân nào, giờ phút này nàng đều sẽ yêu thương nhung nhớ như vậy.

Hắn dùng lực giật mạnh hoàn toàn đẩy nàng ra.

Nàng híp mắt nức nở: “Nóng, khó chịu..”

Không nắm được quần áo của hắn, nàng bắt đầu cởi lung tung quần áo của chính mình, vừa rồi khi cùng Phong Chiến Bách thân mật ngoại bào của nàng đã bị nới lỏng, dải dây bó ngực cũng đã được tháo ra, quần áo làm sao còn có thể chống cự lại hành động của nàng, nàng vừa chạm vào liền rơi ra, áo choàng tuột xuống giữa ở hai cánh tay, khuôn ngực đầy đặn oai hùng đập vào trên đầu gối của Long Phi Ly.

Long Phi Ly dùng tay nâng ngực của nàng lên, dục vọng muốn bóp chết nàng lại tăng thêm một chút, hắn nhướng mắt nhìn nàng một cái nhưng chỉ một cái liếc mắt này thôi đã khiến hắn không còn cách nào thu hồi tầm mắt.

Nửa thân trên của nàng hoàn toàn không được che phủ, cái gì đó trắng noãn tròn trịa, bên trên nổi bật hai điểm hồng phấn mê người, nàng lại còn không an phận vặn vẹo thân mình, ánh mắt mơ màng khép hờ lại.

Trong cung có không ít phi tần lớn mật khiêu khích hắn, ở trước mặt hắn bày trò cởi áo tháo thắt lưng cũng không hiếm thấy, mỗi lần hắn đều thờ ơ lạnh nhạt cũng không động tình, nhưng giờ phút này, giống như có một cái lông chim nhẹ nhàng khều khều ở đáy lòng hắn, thân thể hắn trong lúc bất tri bất giác trở nên căng thẳng.

Hắn nhịn không được muốn lập tức ôm nàng vào lòng.

Nhưng mà, nhìn đến hôn ngân xanh tím ở dưới xương quai xanh của nàng, mắt hắn đột nhiên u ám. Cánh tay vươn giữa không trung, hận không thể đem bóp nát nàng, cho dù tất cả tình huống lúc này không phải là do nàng mong muốn, nhưng ở toàn trường ánh mắt nàng sáng quắc mỉm cười đem hoa tặng cho nam tử kia là chuyện thực sự không cần tranh cãi! Tên kia và hắn võ công ngang tầm nhau, đó tuyệt đối cũng không phải là một nam tử tiểu nhân!

Đầy ngập ghen ghét nhất thời trở nên mãnh liệt, tay hắn nắm thật chặt cằm của nàng.

Đau đớn khiến cho nàng dùng sức giãy dụa, nhìn xem vẻ mặt nàng đỏ lên, thần sắc thống khổ, trong lòng hắn đau xót mới buong tay ra.

Hắn buông tha cho nàng. Nàng lại không biết sống chết ngồi lên đùi hắn, ưm một tiếng cọ vào làn da rắn chắc của hắn, trên người nàng càng nóng như thiêu đốt, cả người mềm yếu khô nóng khó nhịn… Nàng không biết phải làm như thế nào mới tốt, chỉ biết là dựa sát vào hắn thì ngọn lửa kia mới thoáng giảm bớt… Nàng nhịn không được càng hướng sát vào trong lòng hắn cọ cọ.

Da thịt non mềm hồng hào của nàng ma sát trên người hắn, cho dù cách một lớp quần áo nhưng cảm giác tê dại vẫn không ngừng dâng lên thiếu chút nữa làm hắn bị bức điên lên mất.

Tức giận, còn có ghen tị chưa từng nếm thử khiến cho một phần lý trí cuối cùng của hắn cũng bị vứt bỏ, hắn siết chặt thân hình lỏa lồ kia vào trong lòng, cuồng nhiệt hôn lên môi của nàng như muốn lau sạch toàn bộ dấu vết do nam nhân kia để lại.

Tuyền Cơ chỉ cảm thấy một cảm giác vui thích đưa đẩy nàng lên mây, nàng thở hổn hển trên cổ hắn, mặc hắn vùi đầu vào ngực mình ngực điên cuồng liếm cắn làm cho nàng rên rỉ thành tiếng.



Thanh âm của nàng khiến lòng hắn rung động, hắn ôm lấy nàng, tách hai chân của nàng ra, quấn quanh hai bên hông của hắn …nơi mềm mại nữ tính của nàng đặt ngay trên vật đang cứng rắn của hắn.

Nàng nhíu chặt mi, thân thể theo bản năng cọ vào dục vọng của hắn.

“Tiểu yêu tinh!” Hắn rủa thầm, hơi thở nhất thời dồn dập, bàn tay to bè không kiên nhẫn xé rách bao khố của nàng, ném xuống dưới giường, áp nàng nằm xuống lớp chăn đệm trên giường…

Thân thể Tuyền Cơ mới chỉ trải qua một lần hoan ái, tuy có tác dụng của xuân dược và được nam nhân âu yếm, nhưng Long Phi Ly mãnh liệt tiến vào vẫn là làm cho nàng đau đớn, nàng nhịn không được kêu thét lên, một mặt nàng càng khát khao được hắn yêu thương, một mặt lại kháng cự lại hắn.

Thân thể của nàng không ngừng vặn vẹo, vừa xu nịnh vừa chống đẩy, Long Phi Ly quả thật sắp bị nàng bức điên rồi.

Chưa từng có thân thể một nữ nhân nào có thể làm cho hắn mê luyến hoặc cuồng loạn như vậy. Hắn cắn răng, mặc cho mồ hôi nhỏ giọt lên cổ nàng, chảy qua xương quai xanh xuống giữa khe ngực của nàng, vật cứng rắn dừng lại ngay tại lối vào kia nhưng không tiến vào.

Nàng nóng nảy, ủy khuất dùng mặt cọ vào mặt hắn, lại hơi hơi cọ sát vào vật kia.

Trong yết hầu của hắn bật ra tiếng gầm nhẹ, hắn nhịn không được định hung hăng chiếm giữ lấy nàng… Cuối cùng lại lấy tay nắm cằm của nàng, trầm giọng hỏi: “Niên Tuyền Cơ, trẫm là ai?”

Tuyền Cơ híp mắt, tầm mắt nửa khép nửa mở như lạc vào trong sương mù, đầu óc nặng trịch mê man, căn bản không thể nhận ra ai, chỉ reo bừa lên: “Ngốc nha, trẫm dĩ nhiên là tên khốn Long Phi Ly kia rồi!”


Tay Long Phi Ly lại siết lại, nhẫn nại xoa dịu nàng, hung hăng hôn lên đôi môi của nàng, thanh âm phun ra nuốt vào trên đôi môi sưng đỏ kỳ cục của nàng, “Nói, ta là ai, nàng nghĩ ta là ai?”

Tuyền Cơ càng thêm ủy khuất, nức nở nói: “Long Phi Ly, đồ khốn, Long Phi Ly…”

Lúc này Long Phi Ly mới vừa lòng, không còn tiếp tục đè nén dục vọng vốn đã dâng cao đến mức không thể chịu nổi nữa, thô cuồng tuyên cáo quyền sở hữu bên trong thân thể của nàng.

Khắp phòng chỉ nghe tiếng rên rỉ khuất phục khóc lóc nức nở cùng tiếng thở dốc của nam tử… Ngoài cửa sổ, ánh trăng đạm bạc chiếu vào soi rọi một mảnh ngân sương hư hư thực thực. Trong thanh âm trầm thấp kia còn có một tiếng nói nhỏ đến mức hầu như không thể nghe rõ.

Tựa hồ chỉ có hai chữ.

—— tiểu thất.

Lúc Tuyền Cơ tỉnh dậy thì cả người đều đau nhức tán cái trung tỉnh dậy, sau đó thực kinh hoàng phát hiện ra mình đang ở một chỗ có chút… Xa lạ. Sau khi nàng xuyên đến Tây Lương tựa hồ thường gặp được hai chuyện buồn cười đáng giận: Thứ nhất là ban đêm bị người ta vào phòng sờ soạng; thứ hai là hôm sau tỉnh lại không biết đã ở nơi nào.

Nhưng nàng nhanh chóng quăng vấn đề này qua một bên, bởi vì thân mình nàng trơn tuột còn có trên người có vô số dấu vết xanh tím trải rộng toàn thân vô cùng thê thảm, hạ thân đau đớn giống như bị xé rách.


Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Chương 162: Ngày đêm ở Trữ Tú điện (1)