Truyện tranh >> Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi >>Chương 107: Đại kết cục

Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Chương 107: Đại kết cục

Tề Bình Bình đi ở phía trước, Phượng Ngự đuổi theo ở phía sau.

Tề Bình Bình vừa hận vừa giận, nàng không hiểu, Phượng Ngự đi theo nàng làm cái gì?

Bọn họ đã nói chuyện rất rõ ràng rồi.

Phượng Ngự cũng không nhiều lời, chỉ là đi theo Tề Bình Bình, Tề Bình Bình chạy hắn chạy, Tề Bình Bình đi từ từ, hắn cũng đi chầm chậm, chính là đi theo sau lưng Tề Bình Bình.

Tề Bình Bình dừng bước, quay đầu lại, "Phượng Ngự, ngươi bỏ qua cho ta đi, đừng theo ta!"

Phượng Ngự cứ nhìn Tề Bình Bình như vậy, cũng không nói gì.

Tề Bình Bình hít sâu một hơi, "Phượng Ngự, ta lừa ngươi nhiều năm như vậy, hận ngươi nhiều năm như vậy, ta là nữ nhân xấu, không đáng giá để ngươi yêu, ngươi xem, hôm nay ta đã già thành cái bộ dạng này, cũng không còn xinh đẹp như trước kia, người quái dị như vậy, ném trên đường cái cũng không có người nhặt, Phượng Ngự, thời gian đi theo ngươi, quá khổ quá khổ rồi!"

Phải cố gắng không để cho mình bị người tính kế, bị người hãm hại, phải cố gắng đi lấy lòng Kha thị, hi vọng Kha thị có thể tiếp nhận nàng.

Hôm nay nghĩ lại, thật là ngu dốt, quá ngu dốt.

Ngươi đã đoạt trượng phu người ta, làm sao nàng sẽ thích ngươi.

"Bình Bình. . . . . ." Phượng Ngự thấp giọng kêu, muốn kéo tay Tề Bình Bình, "Ta không quan tâm, ta không quan tâm ngươi biến thành bộ dạng gì, ta. . . . . ."

"Ta để ý, Phượng Ngự, ta để ý, ta đã không thương ngươi, một chút xíu cũng không yêu, ngươi buông tha ta, không cần đi theo ta. . . . . ."

Tề Bình Bình nói xong, xoay người rời đi, con đường phía trước lại bị người ngăn cản.

Tề Bình Bình nhìn mấy hắc y nhân, nở nụ cười lạnh, "Các ngươi là Kha thị phái đến giết ta, hay là Phượng Ngự phái đến bắt ta trở về?"

"Dĩ nhiên là đến giết ngươi!"

Tề Bình Bình cười, "Vậy thì giết đi, không giết chết được ta, ta vẫn muốn đi tìm nữ nhi như cũ, cũng làm phiền các ngươi trở về nói với Kha thị, nếu như cho ta thêm một cơ hội, ta tuyệt đối sẽ không yêu một tên hèn nhát!"

Từng bước từng bước đi về phía trước, không chút sợ hãi.

Nàng không sợ chết.

Tề Bình Bình nghĩ, nữ nhi của nàng, có lẽ, đã sớm chết rồi, nàng lại còn ngây ngốc ở lại thế gian, giả bộ muốn đi tìm nữ nhi, thật ra thì, chính là sợ chết.

Bộ dạng như vậy cũng tốt, không có dũng khí tự sát, vậy hãy để cho người khác giết chết mình, đi đến âm phủ tìm nữ nhi của mình.

"Bình Bình, không cần. . . . . ."

Phượng Ngự kêu lên, tiến lên chém giết chung một chỗ với hắc y nhân.

Võ công của Phượng Ngự cũng không phải là cao, hơn mười năm không có xuất thủ, có chút không quen, cộng thêm người đến, võ công cũng tương đối cao.

Mệnh lệnh bọn họ nhận được, không chỉ phải giết Tề Bình Bình, còn phải giết Phượng Ngự, xuống tay lại càng không lưu tình.

Tề Bình Bình đứng ở một bên, nhìn những hắc y nhân kia đối phó Phượng Ngự, không chạy, cũng không kêu, cứ nhìn như vậy.

Cho đến khi Phượng Ngự ngã vào trong vũng máu, hắc y nhân, nhìn Tề Bình Bình.

Tình yêu trong mắt, tình cảm trong mắt, chưa bao giờ giảm bớt.

"Bình Bình. . . . . ."

Cuối cùng vẫn thật lòng yêu nam nhân này, Tề Bình Bình mềm lòng, đi đến trước mặt Phượng Ngự, quỳ gối bên cạnh Phượng Ngự, "Phượng Ngự, ngươi nói, nếu như ngươi không mềm yếu, nếu như ngươi mạnh mẽ một chút, nếu như lúc trước ngươi suy nghĩ cho ta, làm sao chúng ta có thể đi đến một bước như hôm nay. . . . . . Ưmh. . . . . ."

Kiếm đâm vào ngực Tề Bình Bình.

Đau, rất đau.

Tề Bình Bình cũng không sợ, nằm ở trên người Phượng Ngự, "Phượng Ngự, kiếp sau, nếu như kiếp sau ngươi vẫn thích ta, ngươi nhất định phải mạnh mẽ, mạnh mẽ đến bất luận kẻ nào cũng không thể gây tổn thương cho ta, không thể gây tổn thương cho hài tử của chúng ta, Phượng Ngự. . . . . ."

Phượng Ngự cố hết sức giơ tay lên, ôm chặt lấy Tề Bình Bình, "Tốt. . . . . ."

Một kiếm xuyên qua thân thể của hai người, rút ra.

Máu hai người dung hợp cùng một chỗ.

Người Cung Ly Lạc phái đến, cuối cùng chậm một bước, cuối cùng vẫn chậm một bước.

Mang thi thể Tề Bình Bình và Phượng Ngự về, lúc Vô Ưu nhận được tin, tâm không khỏi chua xót.

"Ta đi xem bọn họ!"

"Ưu nhi. . . . . ." Cung Ly Lạc khẽ gọi.

Vô Ưu nghiêng đầu, "Không có việc gì, ta chỉ là muốn đi nhìn một chút, sau đó để cho người hợp táng (chôn chung) bọn họ!"

"Ta bồi ngươi. . . . . ."

"Không cần, thật không cần, một mình ta là tốt rồi!"

Vô Ưu nhìn thấy Phượng Ngự và Tề Bình Bình.

Chuyện xưa của bọn họ, Vô Ưu không biết nhiều lắm, nhưng vẫn nhìn ra, hai người kia nhất định đã từng chân chân chính chính (chân thành) yêu nhau, cứ đơn thuần yêu nhau như vậy.

Vô Ưu cũng rất muốn nói với Tề Bình Bình, nàng có thể là nữ nhi của Tề Bình Bình, nhưng trời sinh đã quen lạnh nhạt, giờ này khắc này, cũng không có quá nhiều tình cảm.

"Tẩy trừ (tắm rửa sạch sẽ) cho bọn họ thật tốt, hợp táng đi!"

Đây là điều cuối cùng Vô Ưu có thể cho Tề Bình Bình.

Phượng gia. truyện chỉ được đăng tại diễn đàn `lê`quý`đôn`.com

Kha thị chờ người đi ra ngoài giết Tề Bình Bình trở lại, nhưng trời cũng tối rồi, vẫn không có người nào trở lại, Kha thị cũng nóng lòng.

Trùng hợp Phượng Kinh Vũ đến đại sảnh tìm Kha thị, "Nương!"

Kha thị nhìn Phượng Kinh Vũ, không chút nào che giấu sự không vui, chán ghét, "Sao ngươi lại đến đây?"

"Ta đến nói một tiếng với nương, ta muốn xuất môn, về sau có thể cũng sẽ không quay lại nữa, những năm này, đa tạ công ơn nuôi dưỡng của nương!"

Kha thị vừa nghe, trong lòng liền hiểu rõ, Phượng Kinh Vũ biết gì đó.

Âm lãnh nhếch môi, "Nếu muốn cút thì cút đi, ta chỉ xem mấy năm nay đang nuôi dưỡng một con chó!"

Gọi thì đến, hô thì đi.

Hôm nay nàng đã ôm quyết tâm lưới rách cá chết, có Phượng Kinh Vũ giúp đỡ hay không, nàng hoàn toàn không quan tâm.

Phượng Kinh Vũ nhìn Kha thị, đột nhiên nở nụ cười, "Mặc dù ta sớm biết rằng, ngươi không phải là thân nương (mẹ đẻ) của ta, ta vẫn luôn nghĩ, ta nghe lời thật tốt, đối với Tê Lan thật tốt, sẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ đối với ta như con ruột, có lẽ, ta thật sự đã suy nghĩ quá nhiều. . . . . ."

Phượng Kinh Vũ nói xong, xoay người.

Kha thị đột nhiên hô to, "Lưu lại tất cả những vật không thuộc về ngươi, một vật cũng không cho phép mang đi!"

"Phượng phu nhân yên tâm, trừ một thân xiêm y này, cái gì ta cũng không mang đi, không tin, ngươi gọi người đến soát người!"

Kha thị thật sự để cho người tiến lên lục soát, xác định Phượng Kinh Vũ thật sự trừ xiêm y cái gì cũng không mang đi, Kha thị mới sai người để Phượng Kinh Vũ rời đi.

Phượng Kinh Vũ vừa đi, Kha thị liền đập bể đồ trong phòng.

"Biến, biến, đều cút. . . . . ."

Phượng Ngự có lỗi với nàng, Phượng Kinh Vũ cũng có lỗi với nàng, bọn họ đều đáng chết, đều đáng chết. . . . . .

Kha thị cực kỳ hận, cũng hận độc.

Người được phái đi ra ngoài một người cũng chưa trở lại, trong lòng nàng cũng lo lắng, Phượng Ngự rốt cuộc chết hay chưa?

Nếu như Phượng Ngự không chết, rất nhiều thứ, nàng hoàn toàn lấy không đến tay.

Người lần thứ hai được phái đi ra ngoài trở lại, nói nhỏ bên tai Kha thị.

Kha thị sững sờ, một hồi lâu mới nghiêng ngả lảo đảo ngồi ở trên ghế, nước mắt rơi không ngừng.

Lúc chưa chết, luôn luôn mong đợi hắn chết, hiện giờ hắn đã chết, lại phát hiện tâm đau như vậy, đau như vậy.

"A. . . . . ."

"A. . . . . ."

Đau lòng, Kha thị thét chói tai.

Nhưng, cũng không hối hận, không hối hận.

"Thi thể đâu?"

"Bị người khác mang đi, người của chúng ta toàn bộ đều chết hết, không còn một người!"

Kha thị nắm chặt quả đấm, "Đi thăm dò, cho dù là ai, đều tra cho ta, sau đó mang thi thể về, cho dù là chết, ta cũng sẽ không để cho bọn họ ở chung một chỗ, tuyệt không. . . . . ."

Sống không chung chăn chết chung huyệt, nằm mơ.

Nàng không sẽ thành toàn cho bọn họ, cho dù đã hợp táng bọn họ, nàng nhất định phải đào mộ phần lên, tách bọn họ ra, tuyệt đối không tác thành cho bọn họ.

Giờ phút này, Kha thị đã điên cuồng, hoàn toàn điên cuồng.

Những năm này quá đè nén, yêu người kia, lại yêu người khác, nuôi lớn nữ nhi, chân lại bị người ta đánh gãy, nàng muốn báo thù, nhưng vẫn phải cẩn thận, sợ mất đi tất cả, báo thù không được.

Phượng Kinh Vũ đi trên đường cái, trong lúc nhất thời không biết nên đi đâu?

Bỏ nhà ra đi, nói đơn giản, là chân chân chính chính rời đi, mới phát hiện, trong lòng rất khó chịu, rất khó chịu.

Nương của hắn là ai, hắn không biết, cũng không muốn biết.

Đi trên đường cái, Phượng Kinh Vũ thở ra một hơi, một chiếc xe ngựa dừng bên cạnh Phượng Kinh Vũ, "Đi lên!"



Phượng Kinh Vũ nghe vậy, kinh ngạc không thôi, nhưng vẫn nhanh chóng lên xe ngựa, nhìn người bên trong xe ngựa, "Thân Đồ Thiên Tuyệt, làm sao ngươi lại đến Phượng Hoàng thành rồi?"

"Đến xem một chút, ngươi thì sao?" Âm thanh Thân Đồ Thiên Tuyệt lạnh nhạt hỏi.

Vẫn đeo mặt nạ như cũ.

Tay để trên đầu gối.

Phượng Kinh Vũ thở dài một tiếng, "Ta rời nhà ra đi, về sau cũng sẽ không có nhà, Thiên Tuyệt, nếu không ngươi chứa chấp ta đi!"

"Đối với nam nhân không có hứng thú!" Thân Đồ Thiên Tuyệt không nóng không lạnh cự tuyệt.

"Ta đối với nam nhân cũng không cảm thấy hứng thú, chỉ là hiện tại ta không có nhà để về, ngươi xét tình cảm nhiều năm của chúng ta, chứa chấp ta đi!"

"Nếu như là một mình ngươi, có thể, nếu còn có người khác, thứ cho không thể phụng bồi!"

Đối với Phượng Tê Lan, Thân Đồ Thiên Tuyệt đã chán ghét đến cực điểm, nhìn thấy cũng muốn nôn.

Phượng Kinh Vũ cười cười, "Sẽ không..., về sau, ta sẽ không kéo nàng đến quấy rầy ngươi nữa, nàng và ta, hoàn toàn không phải người của một thế giới, ta. . . . . ." Phượng Kinh Vũ nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu.

Xe ngựa dừng lại ở khách điếm.

Thân Đồ Thiên Tuyệt xuống xe ngựa, đi vào bên trong, Phượng Kinh Vũ đuổi theo, bị người ngăn lại, Thân Đồ Thiên Tuyệt ném một bài tử cho thị vệ ngăn cản hắn, "Đi, nói cho chủ tử của ngươi biết, nói Thân Đồ Thiên Tuyệt đến bái phỏng!"

"Dạ, xin chờ một chút!"

Cung Ly Lạc đang bồi Vô Ưu đánh cờ, tâm tình Vô Ưu không tốt, Cung Ly Lạc nhìn, cực kỳ đau lòng, nhưng không biết phải nói như thế nào, khuyên như thế nào.

Chỉ có thể yên lặng bồi nàng.

"Vương gia, bên ngoài có một công tử gọi Thân Đồ Thiên Tuyệt cầu kiến!"

Thân Đồ Thiên Tuyệt?

Cung Ly Lạc khẽ nhíu mày, vì sao hắn lại đến?

"Ưu nhi. . . . . ."

"Đi đi, một mình ta ngủ một hồi!"

Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu đến trên giường, "Ta đi một chút sẽ trở lại!"

"Đi đi!"

Cung Ly Lạc hôn nhẹ lên trán Vô Ưu, đi ra khỏi phòng, đi gặp Thân Đồ Thiên Tuyệt, Vô Ưu ngã xuống giường, nghĩ đến Tề Bình Bình và Phượng Ngự, là phụ mẫu của thân thể này.

Không có bao nhiêu tình cảm, nhưng, Vô Ưu ít nhiều vẫn có chút niệm tưởng.

Nếu như năm đó Tề Bình Bình, Phượng Ngự tính toán tốt hơn một chút, có thể bảo vệ được hài tử của bọn họ hay không, tất nhiên, nếu như vậy, nàng sẽ không gặp được Cung Ly Lạc.

Vô Ưu suy nghĩ một chút, nở nụ cười.

Thôi, thôi, đều đã qua, còn suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ cần lấy được Phượng Hoàng lệ, giải độc cho Cung Ly Lạc, nàng sinh hài tử, cho dù là cả thiên hạ, thích đi đâu thì đi đó.

Cung Ly Lạc nhìn Thân Đồ Thiên Tuyệt, tuy là huynh đệ cùng mẫu thân, nhưng cũng không có quá nhiều chung đụng, cộng thêm Thân Đồ Thiên Tuyệt vẫn đeo mặt nạ, hai người ngồi đó, ai cũng không mở miệng nói chuyện, ngay cả Phượng Kinh Vũ nói nhiều cũng không nói gì, phòng khách có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

Mạc Cẩn Hàn trở lại, liếc mắt nhìn, xoay người rời đi, chân cũng không bước vào.


Ba người tương đối im lặng.

Một hồi lâu Thân Đồ Thiên Tuyệt mới mở miệng, "Sư phụ lão nhân gia hắn có khỏe không?"

"Rất tốt!"

Ăn no bụng, ngủ ngon, tâm tình cũng rất tốt, xác thực vô cùng tốt.

Thân Đồ Thiên Tuyệt gật đầu, "Ngươi thì sao?"

"Ta cũng rất tốt!"

Thân Đồ Thiên Tuyệt hi vọng Cung Ly Lạc nói thêm mấy câu với hắn, nhưng thật là đừng mong đợi.

Thân Đồ Thiên Tuyệt không hỏi, Cung Ly Lạc không nói.

Lại yên tĩnh.

Thúy Thúy bưng trà lên, thấy ba nam nhân người nào cũng không lên tiếng, cẩn thận lui xuống.

Thúy Thúy cực kỳ cẩn thận cúi chào, đi theo Vô Ưu, ăn uống của Vô Ưu, còn có thể đọc sách biết chữ, chỉ cần nàng muốn học, Vô Ưu đều sẽ ra bạc mời người đến dạy, hiện giờ tình cảm với Cung Nhất cũng dần dần tăng cao, rất nhiều lúc Thúy Thúy nghĩ, quả thật như mơ.

Lắc đầu một cái, Thúy Thúy đi đến phòng bếp lấy thức ăn.

Cho dù nói thế nào, đến chính là khách, Vô Ưu mặc kệ những điều này, nhưng nàng là nha hoàn của Vô Ưu, tự nhiên phải giúp chia sẻ một chút.

Cung Ly Lạc cũng không lưu Thân Đồ Thiên Tuyệt, Thân Đồ Thiên Tuyệt cũng không nói sẽ đi, cùng Phượng Kinh Vũ lưu lại.

Cơm tối. diễn đàn `l.ê`q.u.ý`đ.ô.n`.com

Thúy Thúy chuẩn bị, rất phong phú, mười mấy món ăn, nhưng Cung Ly Lạc và Vô Ưu lại không ra ăn, tâm tình Vô Ưu không tốt, Thúy Thúy biết, Phong Thành Quang tự nhiên cũng biết, cho nên cũng không có người đi để ý.

Sau khi ăn xong.

Thân Đồ Thiên Tuyệt và Phong Thành Quang nói về Phượng Hoàng lệ.

"Chỉ sợ Phượng gia không muốn lấy ra!"

Phong Thành Quang hừ lạnh, "Sợ là không phải do Phượng gia!"

Theo tính tình Vô Ưu, tốt nhất ngươi nên cho, vàng bạc châu báu không thiếu phần của ngươi, nếu như không phối hợp, sợ là muốn cứng rắn cướp đoạt.

Không thể không nói, Phong Thành Quang rất hiểu rõ Vô Ưu, ý tứ của Vô Ưu và Cung Ly Lạc đúng là như vậy, cho, chúng ta dễ bàn, ngươi muốn cái gì, chỉ cần bọn họ có, cũng không quá đáng, nhất định đồng ý.

Không cho, vậy thì cướp đoạt.

"Người đâu!"

"Chủ tử!"

Cung Ly Lạc đứng lên, đưa thư cầm trong tay cho Cung Nhất, "Đưa đến Phượng gia, nói sáng mai Bổn vương đến cửa bái phỏng!"

"Dạ!"

Tiên Lễ Hậu Binh (*), Cung Ly Lạc hiểu.

(*) Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến vũ lực.

Trở về phòng, thấy Vô Ưu đã ngủ, Cung Ly Lạc cẩn thận ngồi ở bên giường, sợ đánh thức Vô Ưu đang ngủ.

Cứ như vậy nhìn nàng, không làm gì, cũng cảm thấy thật hạnh phúc.

Bọn họ là người yêu, càng là người thân.

Người yêu một đời một kiếp, người thân đời đời kiếp kiếp.

Cung Ly Lạc cởi xiêm y, nằm ở bên cạnh Vô Ưu, Vô Ưu thì thầm một tiếng, dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, Cung Ly Lạc cười nhạt, kéo người vào trong ngực, khẽ hôn nhẹ lên trán Vô Ưu, giọng nói êm ái, "Ngủ đi, ta ở đây!"

Vô Ưu khẽ nhếch môi, thanh thản ổn định ngủ.

Mấy ngày trước mang thai, tâm tình không thoải mái, đoạn thời gian gần đây, thích ngủ, chỉ là Cung Ly Lạc không ở bên người, ngủ cũng không được yên ổn, Cung Ly Lạc ở bên người, bảo đảm ngủ rất say, tỉnh dậy, tinh thần cũng đặc biệt tốt, tâm tình càng thêm tốt.

Mà Cung Ly Lạc chỉ thích vùi ở bên cạnh Vô Ưu, cho dù một ngày không ăn không uống, cũng không nói một câu, chỉ cần Vô Ưu ở bên cạnh hắn, hắn đều cảm thấy, tràn đầy hạnh phúc.

Lúc Kha thị nhận được bản bái thiếp này, tức giận đập rất nhiều thứ, trên đất đầy mảnh vụn, vụn nát, người khác nhìn thấy mà phát hoảng̣, nha hoàn ma ma sợ hãi lùi lại, không có một người dám tiến lên trước.

"Hừ, muốn lấy Phượng Hoàng lệ, nằm mơ!"

Cho dù cho heo cho chó, cũng tuyệt đối sẽ không cho bọn họ.

Tuyệt đối không.

Kha thị nghĩ đến đây, lại âm trầm nở nụ cười.

Phượng Hoàng lệ, nàng hoàn toàn không biết ở đâu, dĩ nhiên, nàng sẽ không nói gì, càng sẽ không nói cho Cung Ly Lạc và Vô Ưu.

"Không thấy. . . . . ."

Kha thị nói xong, cười.

Rất khoa trương, rất điên cuồng.

Bên này, Cung Ly Lạc nhận được câu trả lời chắc chắn, cũng không tức giận một chút, thậm chí cái gì cũng không nói, trầm mặc chốc lát mới lên tiếng, "Đưa bái thiếp đến chỗ trưởng gia Phượng tộc, tối nay Bổn vương mang Vô Ưu Quận chúa đến bái phỏng!"

Theo Cung Ly Lạc mà nói, là phải tùy thời tùy khắc mang theo Vô Ưu bên người mới an tâm.

"Dạ!"

Cung Nhất mang theo bái thiếp rời đi.

Cung Ly Lạc trở về phòng nói chuyện này với Vô Ưu, Vô Ưu tỉnh ngủ, tâm tình rất tốt, gật đầu, "Tốt, cùng đi!"

Dù sao, nàng cũng thích đứng ở bên cạnh Cung Ly Lạc, dù cái gì cũng không nói, cứ lẳng lặng ngây ngô như vậy.

Trước kia, Vô Ưu có thể sẽ cười mình, có một ngày, cũng sẽ lẳng lặng sống ở bên cạnh một nam nhân như vậy, chuyện gì cũng không làm.

"Ha ha. . . . . ."

Vô Ưu cười.

Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, cũng không hỏi nàng cười cái gì, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn một cái.


Thiên ngôn vạn ngữ, đều ở trong cái hôn.

"Đói không?" Cung Ly Lạc hỏi.

"Nhìn mặt mũi ca ca ta nhà anh tuấn vô song, no rồi!" Vô Ưu nói xong, nở nụ cười.

Tộc trưởng của Phượng gia.

Phượng Khiếu Thiên ngồi ở trên ghế, nhìn nhi tử Phượng Mộ của mình, thở dài thật sâu, "Mộ nhi, ngươi thấy thế nào?"

Phượng Mộ trầm mặc chốc lát, mới lên tiếng, "Chỉ sợ chúng ta nói không có, hắn không tin, muốn cứng rắn cướp đoạt, thủ đoạn của Cung Ly Lạc, chúng ta không gặp qua, nhưng cũng nghe nói qua không ít, phụ thân, chúng ta không thể liều mạng!"

Đâu chỉ không thể liều mạng, hoàn toàn không thể làm gì.

Cung Ly Lạc muốn hủy diệt một Phượng gia, có thiên thiên vạn vạn phương pháp.

Phượng Hoàng thành không có Phượng gia này, chỉ cần Cung Ly Lạc nguyện ý, còn có thể nâng đỡ thiên thiên vạn vạn Phượng gia khác.

"Cho nên, Mộ nhi, hôm nay chúng ta là tiến lùi không xong!"

Phượng Hoàng lệ không có ở trong tay hắn, cho dù muốn lấy ra mua nhân tình, cũng không thể.

"Phụ thân, chúng ta ăn ngay nói thật, cũng đồng ý với Cung Ly Lạc, giúp hắn tìm Phượng Hoàng lệ, về phần có thể tìm được hay không. . . . . ." Phượng Mộ nói xong, khẽ dừng lại.

Nhận được bẩm báo của gã sai vặt, Cung Ly Lạc đã đến rồi.

"Mau mời, mau mời!"

Phượng Khiếu Thiên, Phượng Mộ đi ra đón tiếp, nhìn Cung Ly Lạc cẩn thận ôm Vô Ưu xuống xe ngựa, không coi ai ra gì nắm tay Vô Ưu, một bộ tử y, mái tóc bạc trắng, cả người tao nhã vô song, con ngươi lạnh lùng, nhưng lúc đôi mắt nhìn xuống nữ tử bên người thì vô cùng dịu dàng.

Phượng Mộ nghĩ, nam tử như vậy, cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với một nữ tử.

Còn nữ tử kia, cũng một thân tử y, trên đầu kéo búi tóc, dùng dây cột tóc màu tím cố định, trên lỗ tai đeo Kim Tương Tử Ngọc (*), điềm tĩnh khéo léo đứng ở bên cạnh Cung Ly Lạc.

(*) Kim Tương: kim loại, Tử Ngọc: ngọc có màu tím, có vẻ là khuyên tai ngọc (trai) tím

Trong lòng không khỏi cảm thấy, hâm mộ.

Một nam nhân, có một nữ tử như vậy, đáng để ngươi đối với nàng toàn tâm toàn ý, nhưng cần Thiên Thời, Địa Lợi và Nhân Hòa, cùng một nhịp đập.

"Thảo dân tham kiến Lạc vương!"

Cung Ly Lạc khoát khoát tay, dắt Vô Ưu đi vào bên trong, Phượng Khiếu Thiên hít sâu một hơi, nhìn Phượng Mộ, Phương Mộ khẽ gật đầu, đuổi theo.

Cùng nhau tiến vào đại sảnh, Cung Ly Lạc đã tư động ngồi ở chủ vị, trà dâng lên.

Cung Ly Lạc một hớp cũng không uống...., âm thanh lạnh nhạt, “ Từ trước đến giờ bổn vương không thích quanh co lòng vòng, Phượng Hoàng lệ, Bổn vương muốn, nếu như Phượng gia lấy chúng ra, Bổn vương sẽ đưa lên thứ đáng giá như Phượng Hoàng lệ, nếu như không nguyện ý, Bổn vương sẽ trắng trơn cướp đoạt! Hậu quả cửa trắng trợn cướp đoạt là gì, ta nghĩ chắc chắn Phượng gia không chịu nổi........”

Phương Khiếu Thiên nghe vậy, kinh hãi, “ Lạc vương.......”

“ Bổn vương biết, Phượng Hoàng lệ không ở trong tay ngươi, cho nên mới nguyện ý đến đây, làm điều thừa, nhưng, Bổn vương chỉ cho ngươi một ngày, qua hết một ngày, đừng trách Bổn vương.........”

“ Dạ, thảo dân nhất định hết sức!”

Như lúc đến, Cung Ly Lạc mang theo Vô Ưu rời đi.

Lại ở trên đường gặp phải phục kích, Cung Ly Lạc và Vô Ưu ngồi ở tring xe ngựa, Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu, “ Đừng sợ, ta đã an bài xong!”

Vô Ưu nhíu mày.

Sợ?

Nàng sẽ sao?

Cung Ly Lạc vừa đi, Phượng Khiếu Thiên liền phái người đi tất cả đương gia Phượng gia, bao gồm Kha thị, nhìn những người đó từng người một vô cùng lo lắng, dáng vẻ hốt hoảng, Kha thị chỉ cảm thấy buồn cười.

Một đám người thương lượng, kết quả cuối cùng là để Kha thị giao Phượng Hoàng lệ ra.

Kha thị cười ra tiếng, “ Ta không có Phượng Hoàng lệ, cho dù có, ta cũng sẽ không lấy ra, về phần hủy diệt Phượng gia, với ta có quan hệ gì đâu, ta cũng không phải là người của Phượng gia!”

Mọi người giống như gặp quỷ nhìn Kha thị.

Bọn họ thật sự đã nhiều năm nhận thức chu toàn về Kha thị? Mà không phải miễn cưỡng với cái phụ nhân cay nghiệt, phách lối?

Kha thị cũng sẽ không trông nom nhiều như vậy, đứng dậy rời đi.

Đối với tiếng chửi rủa sau lưng mắt điếc tai ngơ.

Lên xe ngựa, có người đứng ở bên cạnh xe ngựa, nói nhỏ mấy câu sau khi Kha thị nghe, sắc mặt đại biến, “ Không thành công?”

“ Hồi phu nhân, không có, một người cũng chưa trở lại!”

Sắc mặt Kha thị đại biến.

Một cũng chưa trở lại.

“ Trở về phủ!”

Nhưng vừa về đến nhà, Phượng Tê Lan ầm ĩ muốn đứng lên, chỉ là vừa vọt lên, cũng chỉ có thể ở trên giường, hôm nay Phương Tê Lan và người bại liệt không có gì khác nhau, trừ mắng, vẫn là mắng, đủ loại khó nghe, mắng một đám nha hoàn ma ma nước mắt ròng ròng, một câu cũng không dám nói.

“ Ta muốn gặp nương ta, ta muốn để cho nương ta loạn côn đánh chết các ngươi, đánh chết toàn bộ!”

Phượng Tê Lan mắng, đủ loại khó nghe.

Nha hoàn ma ma thấy Kha thị đi vào, vội khẽ gọi, “ Phu nhân..........”

Kha thị khoát tay, để cho tất cả đi xuống, tư mình tiến lên dụ dỗ Phượng Tê Lan, “ Tốt lắm, tốt lắm, nương sẽ giúp ngươi báo thù, tin tưởng nương!”

Tin tưởng?

Phượng Tê Lan mới không tin.

Nàng hiện tại ai cũng không tin.

“ Nương, ngươi giúp ta giết Vô Ưu, giết Cung Ly Lạc, nhất định phải giúp ta giết bọn họ!”

Là bọn họ hại nàng thành bộ dạng này, là bọn họ.

Đáng chết, đều đáng chết.

Giờ khắc này, khuôn mặt Phượng Tê Lan dữ tợn, muốn khó coi là khó coi.

Kha thị cũng nhức đầu, “ Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, nương đi trước!”


Vừa đi ra khỏi chỗ của Phượng Tê Lan, chỉ thấy quản gia vội vội vàng vàng đi đến, “ Phu nhân, việc lớn không tốt..........”

“ Làm sao vậy?”

“ Bạc chúng ta giấu ở Tây Giao ( phía tây ngoại thành) không cánh mà bay, trạch viện cũng phát hỏa!”

Kha thị lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Số bạc kia, là nàng từ Phượng gia moi ra ngoài, cho dù về sau Phượng gia không còn, nàng còn có số bạc kia, nhưng hôm nay..........

“ Phu nhân, bên cữu lão gia truyền đến tin tức, mấy hậu sinh vãn bối của Kha gia toàn bộ đều mất tích, trong nhà phòng kho bị trộm, thứ đáng giá trong phủ, cũng không cánh mà bay..........”

Kha thị té ở trên ghế, “ Là ai?”

Bên này còn chưa hỏi ra nguyên do, bên kia lại có người báo, nói Phượng gia bị quân đội vây quanh, có người bắt đầu phá nhà.

Kha thị nghe vậy kinh hãi, vội vàng đi ra ngoài, lại bọ người trực tiếp bắt đi, “ Tội phụ Kha thị, ám sát Lạc vương, tội ác tày trời, giải vào đại lao, chờ đợi xử trí!” Nhưng mà Phượng giia lại bị phá hủy, vẫn không nhìn thấy Phượng Hoàng lệ trong truyền thuyết.

Phượng Kinh Vũ có chút ngồi không yên, đi tìm Vô Ưu.

“ Vô Ưu cô nương!”

Vô Ưu nhìn Phượng Kinh Vũ, “ Có chuyện gì?”

“ Có thể ta biết Phương Hoàn lệ ở nơi nào, chỉ là, có thể hay không xin Vô Ưu cô nương, để.......”

“ Không cần nói với ta, Phượng Kinh Vũ, ta không phải là người thiện lương, ta tình nguyện ta phụ người trong thiên hạ, cũng không cần người trong thiên hạ phụ ta, cho nên, ngươi đi đi, mong muốn của ngươi, ta không làm được, về phần đồ, ta tin tưởng, Cung Ly Lạc sẽ tìm ra, chẳng qua vấn đề là thời gian mà thôi!”

Vô Ưu lạnh như băng cự tuyệt Phượng Kinh Vũ.

Nàng thật sự không phải là người thiện lương, loại sự tình lấy đức báo oán này, nàng không biết làm.

Phượng Kinh Vũ nhìn Vô Ưu, hít sâu một hơi, “ Là ta vỗ lễ!”

Xoay người chuẩn bị rời đi, Vô Ưu thản nhiên mở miệng, “ Phương Kinh Vũ, nếu như họ không phải người đang chết, hôm nay ta sẽ đồng ý với ngươi, nhưng trong lòng ngươi rõ ràng hơn ta, các nàng có đức hạnh gì, người chết trong các nàng cũng không phải ít, từ trước đến giờ ta luôn tuân theo người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, hoàn lại gấp mười lần, cho nên Phượng Kinh Vũ, ngươi không nên đến!”

Phượng Kinh Vũ hít sâu một hơi, “ Ta đi tìm Cung Ly Lạc nói chuyện!”

Vô Ưu bĩu môi, một dáng vẻ ngươi cứ tùy tiện.

Tâm của Cung Ly Lạc cứng hơn tâm của nàng, một điểm này, Vô Ưu chưa bao giờ hoài nghi.

Phượng Kinh Vũ chỉ nói với Cung Ly Lạc, nơi hắn hoài nghi có Phượng Hoàng lệ, lại không cầu xin Cung Ly Lạc bất cứ chuyện gì.

Sau đó liền rời khỏi Phương Hoàng thành, đổi tên đổi họ, ở ẩn trong núi sâu, sẽ không có thời gian trông nom bất cứ chuyện gì.

Cung Ly Lạc dẫn người đi tìm, quả nhiên tìm được Phượng Hoàng lệ.

Cái gọi Phượng Hoàng lệ, bất quá cũng chỉ là dùng mấy loại giải độc thánh phẩm đề luyện thành, chứa trong một cái bình nhỏ.

Thuốc dẫn cần thiết để giải độc cũng đã có, muốn luyện chế thuốc giải, Vô Ưu dạy những chuyện này cho Phong Thành Quang.

“ Nha đầu chết tiệt kia, cũng biết làm phiền lão nhân gia ta đây!”


“ Người rất vất vả sai, người ta hiện tại hoài thai đây!”

Phong Thành Quang gào lên, nhưng vẫn đi luyện chế thuosc giải, luyện chế cũng không nhiều, ba hạt, Mạc Cẩn Hàn có được thuốc giải, uống, từ biệt Cung Ly Lạc.

Một mình dọn dẹp hành trang liền rời đi, “ Sau này còn trở lại không?”

Mạc Cẩn Hàn nhìn Cung Ly Lạc, “ Không, về sau, giữ gìn sức khỏe của mình!”

Cung Ly Lạc không nói gì.

Mạc Cẩn Hàn nhìn Cung Ly Lạc, “ Ngươi may mắn hơn ta, có một nữ tử như vậy, để ngươi yêu trong mắt trong lòng không dung nạp bất kỳ kẻ nào, xin thay ta nói với nàng một tiếng thật xin lỗi, ban đầu ta nên ra tay, nhưng.........” Mạc Cẩn Hàn cười cười.

Giải thích rõ ràng, nói rõ yêu không đủ sâu, thật sự không đủ.

Mới dễ dàng quên như vậy, dễ dàng buông tay như vậy.

“ Nàng không trách ngươi!”

Mạc Cẩn Hàn cười cười, “ Đúng vậy, nàng hoàn toàn không thèm để ý, làm sao sẽ trách ta, trở về đi, nàng còn hoài thai hài tử, bên cạnh không thể không có ngươi!”

“ Sau này gặp lại!”

“ Sau này gặp lại!”

Mạc Cẩn Hàn nói xong, xoay người, hắn thật sự sợ sau này cùng Cung Ly Lạc tặng cho hắn bốn chữ không hẹn gặp lại.

Thân Đồ Thiên Tuyết cầm ở trong tay, nghiên cứu hồi lâu, “ Xem ra ta nhặt được một món hời lớn!”

Cung Ly Lạc cười cười không nói gì.

Thân Đồ Thiên Tuyệt đứng lên, “ Lấy đước thứ ta muốn, ta cũng nên đi rồi!”

“ Đi thong thả, không tiễn!”

Thân Đồ Thiên Tuyệ bật cười, “ Tính tình này của ngươi, một chút đáng thích cũng không có, cũng không biết tại sao đệ muội ( em dâu) lại thích như vậy!”

“ Là tẩu tử ( chị dâu)!” Cung Ly Lạc sửa Thân Đồ Thiên Tuyệt.

Thân Đồ Thiên Tuyệt bĩu môi, “ Thật sao? Ta còn cảm thấy là tiểu sư muội!”

“ Ngươi đi đi, về sau không cần gặp lại nữa!”

Hạ lệnh đuổi khách?

Thân Đồ Thiên Tuyệt bĩu môi, “ Vốn tính toán cũng không gặp lại, bất quá, chỉ vì những lời này của ngươi, sau này chúng ta vẫn còn gặp nhiều, để cho ta cùng đệ muội có một chút tình cảm không chừng ngày nào đó, nàng không có để ý, đi nhầm phòng.........”

“ A!” Cái đồ bay qua bên miệng.

Thân Đồ Thiên Tuyệt ngậm miệng.

“ Cút!”

Cung Ly Lạc nói xong đứng dậy trực tiếp đi vào nội thất.

Thân Đồ Thiên Tuyệt giơ tay lên, sờ sờ vết máu trên môi, thở ra một hơi.

Một chút đáng yêu cũng không có.

Thật, một chút đáng yêu cũng không có.

Rời đi, tâm tình lại vô cùng tốt.

Thật muốn cùng Cung Ly Lạc đánh nhau, nhưng hắn chưa chắc chiếm được tiện nghi.

Nói cho cùng, vẫn là nhớ đến tình cảm huyết mạch, hạ thủ lưu tình.

Cười, thoải mái như vậy.

Giữa Sơn Thủy, một đại trạch hoa lệ gần như đã xây dựng hoàn thành trong mấy tháng, trăm dặm xung quanh hoang tàn vắng vẻ, lại bị mấy người sửa ra một cái đường lớn.

Để cho xe ngựa ra vào.

Bên trong xe ngựa, bụng Vô Ưu đã lộ rõ dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc nghỉ ngơi.

Vô Ưu tưởng là, Cung Ly Lạc uống thuốc giải, tóc sẽ biến đổi trở lại, nhưng không nghĩ đến, tóc vẫn trắng như cũ.

Tóc trắng thì tóc trắng, ai kêu nàng yêu nam nhân này.

“ Ưu nhi, về sau sợ là phải uất ức ngươi theo ta cùng nhau ở tại một vùng hoang vu!”

Vô Ưu bật cười, “ Ta rất thích vùng hoang vu này!”

Cung Ly Lạc ôm chặt Vô Ưu.

Cho dù ở nơi nào, chỉ cần Vô Ưu ở bên người, hắn đều tốt.

Về phần những ảnh vệ kia, Cung Ly Lạc để cho bọn họ xây dựng phòng ốc ở bên cạnh trạch viện, cho bọn họ bạc, lấy vợ sinh con.

Nguyện ý lưu lại, xiêm y vải thô lưu lại, sống ung dung tự tại, không muốn, cũng cho bạc, lang bạt bên ngoài.

Chuyện trên triều đình, Cung Ly Lạc không muốn quản.

Ngay cả lệnh bài Lạc vương, cũng phái người đưa trở về cho Cung Minh, Cung Minh nhìn lệnh bài, trong lòng rất khó chịu.

Về sau thật sự sẽ không còn được gặp lại sao?

Suy nghĩ một chút, đưa lệnh bài cho người đến, “ Cầm lệnh bài trở về trả lại cho chủ tử của ngươi, nói cho hắn biết, về sau một năm trở về một lần nước này, này nhà, đều cần hắn!”

“ Chuyện này.........”

Cung Minh thở dài thật sâu, “ Hiện giờ Tam quốc như hổ rình mồi, nếu như chủ tử nhà ngươi bất chấp buông tay, trẫm là ứng phó không được!”

Thuộc hạ của Cung Ly Lạc suy nghĩ một chút, cảm thấy Cung Minh nói rất có lý, đứng dậy trở về phục lệnh.

Cung Ly Lạc nhìn lệnh bài trước mặt, cũng hiểu ý tứ của Cung Minh, “ Vậy thì một năm trở về một lần!”

Thuận tiện còn có thể mang Vô Ưu đi khắp nơi, luôn ở một chỗ, dù sao cũng không tốt.

Hoài thai mười tháng, Phong Thành Quang lo lắng đủ mười.

Hắn không có lúc nào là không quan tâm thân thể Vô Ưu, chỉ sợ Vô ưu xảy ra một chút xíu ngoài ý muốn.

Vô Ưu nhìn, cũng cảm thấy nhức đầu.

Vô ưu đau một ngày, gào khóc suốt một ngày, sau khí Cung Ly Lạc nhiều lần muốn giết người, cuối cùng sinh ra một nhi tử.

Khỏe mạnh.

Không có gãy tay gãy chân, khỏe mạnh khiến Vô Ưu ôm vào trong ngực, cũng không nhịn được khóc.

Cung Ly Lạc ngay cả nhi tử cũng không ôm một cái, toàn thân phát run ôm Vô Ưu.

“ Ưu nhi, về sau chúng ta không bao giờ sinh nữa, không bảo giờ sinh nữa!”

Vô Ưu cười, “ Ngốc tử, cũng bởi vì yêu ngươi, mới nguyện ý sinh hài tử cho ngươi, ta đây, không có ý định sinh nhiều, chỉ là, hai ba đứa là được!”

Cung Minh cũng ban thưởng, ở chỗ Cung Ly Lạc, dùng mười mấy huyện thành gần đó làm đất phong cho Cung Ly Lạc.

Lại đổi thành Lạc Thân Vương.

Nhìn nhi tử trong ngực, Vô Ưu cười nhìn Cung Ly Lạc, “ Lấy một cái tên cho nhi tử của chúng ta đi!”

“ Cung Ái Ưu!”

“ Rất giống tên của nữ nhi!”

Cung Ly Lạc cười, hôn nhẹ Vô Ưu, “ Ngươi lấy đi!”

“ Vậy ta lấy A Miêu, A Cẩu, người không để ý?”

“ A Miêu, A Cẩu không tồi, hài tử của chúng ta, A Miêu, A Cẩu đều rất lợi hại!”

Vô Ưu cười, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, “ Cung Hoằng Hàm!”

“ Tốt!”

“ Ngươi cũng không hỏi xem có ý nghĩa gì, đã nói tốt!”

“ Ngươi lấy, nhất định là tốt!”

Vô Ưu cười, vô cùng hạnh phúc.

Từ nơi xa như vậy (hiện đại) mà đến, chỉ vì gặp hắn, viết một đoạn nhạc không hoàn mỹ, nhưng lại yêu sâu đậm.

Nàn rất hạnh phúc.

Vui sướng.

Hạnh phúc và vui vẻ, khiến chuyện không vui, đau lòng, không còn sót lại chút gì.

“ Ca ca, cám ơn ngươi!”

“ Ưu nhi, ta cũng cám ơn ngươi!”

Gặp là hạnh phúc.

Gặp lại, là duyên phận.

Gần nhau, là tình yêu!

Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Chương 107: Đại kết cục