Truyện tranh >> Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng >>Chương 12: Những ngày tháng sống chung

Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng - Chương 12: Những ngày tháng sống chung


Thời gian trôi đi thật nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã tới lúc tốt nghiệp.

Tiểu Úc đang gặp khó khăn trong công việc, còn bị bố mẹ vô tình nhẫn tâm tống ra khỏi nhà, lại còn lấy lý do đường đường chính chính là “muốn cô tự lập” để thu lại toàn bộ thẻ ngân hàng của cô, cuối cùng khiến cô nhận thức được sự thay đổi của lòng người, của nhân tình thế thái.

Dưới thời tiết nóng rực, Tiểu Úc kéo chiếc va li nặng trịch, đứng bên vệ đường.

Muốn khóc mà không có nước mắt!

Có thể hiểu được trong hoàn cảnh bi thảm này, khi Âu Dương Y Phàm cầm lấy chiếc va li nặng trịch từ tay cô, dẫn cô tới một khu chung cư vừa mới xây xong cô đã cảm kích thế nào, cô gần như xúc động đến rơi nước mắt, nói: “Sớm biết anh tốt với em thế này, hôm qua đã không cự tuyệt lời cầu hôn của anh rồi.”

“Em sẽ không cần phải quá cảm động, tiền nhà hằng tháng anh sẽ trừ dần vào tiền lương của em.”

Nghe thấy lời này của anh, mọi cảm xúc của Tiểu Úc lập tức biến mất. “Có ai đối xử với vị hôn thê của mình như anh không hả?”

“Chẳng phải là vị hôn thê sao? Đợi đến khi nào kết hôn rồi tính!”

Cô nhẫn nhịn, ai bảo hôm qua cô từ chối lời cầu hôn của anh ngay trước mặt bố mẹ chứ, khiến hôm nay rơi vào tình cảnh này, đúng là tự làm tự chịu.

Âu Dương Y Phàm mở cửa phòng, trong nhà vẫn còn phảng phất mùi sơn. Nội thất đơn giản, tiện nghi, rất phù hợp với thẩm mỹ của cô.

Cô bước vào phòng khách, cửa sổ sát đất kiểu Pháp sáng choang đập vào mắt, hai chiếc ghế mây được đặt phía trước cửa sổ, ở giữa là chiếc bàn tròn bằng sắt nghệ thuật, trên đó đặt hai chiếc cốc sứ để uống cà phê.

“Sao anh biết em thích…”

“Một buổi tối khi nói chuyện điện thoại, em vô tình nói rằng: “Nếu có thể lựa chọn, em thích được cầm cốc cà phê, nằm trên chiếc ghế mây, ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố qua khung cửa sổ và cùng kể chuyện cho nhau nghe…””

“Cảm ơn anh!”

Tiểu Úc nhận ra mình ngày càng thích anh. Người đàn ông tâm lý, lãng mạn luôn có sức hấp dẫn khiến phụ nữ không thể kháng cự.

Cô đi vào phòng ngủ, nằm xuống chiếc giường mềm mại, êm ái, thả lỏng cơ thể đang mệt mỏi. “Thoải mái quá!”

Âu Dương Y Phàm dựa vào cửa, nói: “Nếu em muốn ngủ ở đây thì anh cũng không phản đối… nhưng nếu em thấy phiền thì có thể ngủ ở phòng khách, vì đây là phòng của anh.”

“Cái gì?!” Cô giật mình ngồi phắt dậy, lúc này mới để ý thấy trong phòng quả thực có bày đồ đạc của anh.

“Anh sợ em không gánh nổi chi phí của căn hộ này nên anh mới có lòng tốt gánh một phần giúp em.”

“Anh có thể tìm lý do nào phù hợp một chút được không hả?”

“Cũng được!” Anh ngẫm nghĩ một lát, nói: “Xét thấy để tiện cho việc em giám sát cuộc sống về đêm của anh, anh quyết định sẽ ở lại đây, để em khỏi phải thấp thỏm lo lắng, nửa đêm canh ba cũng xông vào nhà anh kiểm tra.”

Cô trừng mắt nhìn anh. “Anh muốn để tiện cho việc giám sát cuộc sống về đêm của em thì đúng hơn!”

“Em cũng có thể hiểu là anh không yên tâm để em sống một mình ở đây, lo lắng đêm đến em gặp phải kẻ háo sắc!”

“Gặp kẻ háo sắc vẫn còn hơn là ở chung nhà với một kẻ háo sắc!”

Anh vẫn trơ mặt không chút xấu hổ, cười, nói: “Anh lấy nhân cách của mình để thề với em, anh tuyệt đối sẽ không động vào em!”

“Ngay cả khi anh có nhân cách, em cũng không tin… Huống hồ anh làm gì có chứ!”

Anh từ từ bước về phía cô, đến lúc hơi thở của anh phả vào tai cô. “Nếu anh muốn động vào em, còn phải đợi tới hôm nay sao? Nói thực, với thân hình này của em, anh thực sự không có suy nghĩ gì xa xôi cả”

“Anh cút đi!”

Cô ném chiếc dép về phía anh, đáng tiếc anh tránh được.

Cô vừa cầm chiếc còn lại lên đã nghe thấy bên tai vang lên giọng nói dịu dàng như nước của anh: “Tiểu Úc, thực ra anh không muốn mỗi tối khi nhớ em, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của em trong điện thoại…”

“…”

Chiếc dép trong tay rơi xuống sàn nhà.

Giây phút đó, cô đã có một quyết định ngu xuẩn nhất trong đời, sống chung với một người đàn ông mà tình sử phong lưu có thể viết thành một cuốn sách.

Haizz! Tại sao cô biết rõ loại người như anh nói mười câu thì có tới chín câu là nói dối, vậy mà vẫn tin tưởng, không chút nghi ngờ cái câu nói dễ nghe nhất đó, cam tâm chấp nhận chứ?

Phụ nữ mà! Mãi mãi không cưỡng lại được những lời đường mật của đàn ông!

Không, không thể vơ đũa cả nắm thế được! Phải nói là Quan Tiểu Úc à, mày mãi mải không cưỡng lại được những lời đường mật của người đàn ông này!

Cô nam quả nữ sống chung một nhà, đây là tình tiết nguy hiểm nhất, dễ dẫn đến sai lầm nhất trong các tiểu thuyết ngôn tình.



Để an toàn hơn, Tiểu Úc đã lôi mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình ra đọc, tổng kết những việc cần phải chú ý.

Cô còn thảo ra một hiệp định quân tử, đọc to cho Âu Dương Y Phàm nghe: “Điều một, buổi tối uống rượu rồi thì không được về nhà.”

Anh hỏi: “Tại sao?”

“Ngộ nhỡ anh uống rượu xong làm bậy thì làm thế nào?”

“Vậy em không sợ anh uống rượu xong làm bậy ở bên ngoài à?”

Nói cũng phải, cô lập tức cầm bút gạch điều khoản này đi. Ngẫm nghĩ một lát, cô quyết định giữ lại điều khoản một đồng thời sửa lại một chút: “Buổi tối uống rượu xong phải về nhà ngay.”

“Ừm, anh nhớ rồi!”

“Điều hai, khi đi vệ sinh và đi tắm phải chốt cửa.”

Anh tò mò nhìn cô từ trên xuống dưới. “Không phải là em có thói quen nhìn trộm đàn ông tắm đấy chứ?”

“Anh đừng có tưởng bở! Em chỉ sợ vô tình đi vào, nhìn thấy những thứ không nên nhìn thôi.”

“Vậy thì em quá may mắn đấy, anh từ nhỏ đã luyện tập thể thao, thân hình đẹp lắm!”

Lần này tới lượt Tiểu Úc nhìn anh từ trên xuống dưới, dáng người cao lớn, làn da để lộ bên ngoài áo sơ mi nhẵn nhụi, cơ bắp dưới áo hình như cũng rất rắn chắc, chiếc quần âu mặc trên người anh rất phù hợp, có lẽ chân anh cũng rất thẳng…


Âu Dương Y Phàm cười ranh mãnh, nháy mắt với cô. “Xem ra không chỉ phải chốt cửa khi đi tắm, mà lúc ngủ cũng cần phải chốt cửa mới được.”

Cô quay mặt đi chỗ khác, ngại ngùng đưa tay sờ hai mà nóng bừng của mình.

“Điều ba, không được phép quấy rồi tình dục.”

“Có tiêu chuẩn để đánh giá không?”

Cô cố gắng ngẫm nghĩ, trong các văn bản pháp luật họ định nghĩa như thế nào về quấy rối tình dục nhỉ? Hình như là không được tiếp xúc với cơ thể của người khác giới, không được dùng những ngôn từ ám chỉ tình dục để khiêu khích…

Cô cắn bút, vắt óc suy nghĩ.

Không ngờ Âu Dương Y Phàm đột nhiên đưa tay ra, kéo mạnh tay cô, cô mất thăng bằng, ngã xuống sofa.

“Anh…”

Anh ôm lấy eo cô, lật người lại, để cô nằm ở bên dưới, cơ thể rắn chắc khỏe mạnh đè hẳn lên cơ thể mềm mại của cô.

“Anh làm gì vậy?”

“Em thử nói xem?”

Đôi môi nóng bỏng của anh nuốt chửng cặp môi của cô…

Lần này anh hôn không hề dịu dàng chút nào, cặp môi bá đạo thậm chí hoang dại cắn môi cô, chiếc lưỡi ướt át luồn qua răng cô, di chuyển, trêu chọc đầy phóng túng trong miệng cô…

Cô không làm chủ được bản thân, ôm lấy cổ anh, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Phản ứng của cô càng khích lệ Âu Dương Y Phàm, anh hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng mải miết…

Tay anh từ từ di chuyển lên phía trên, cuối cùng chạm vào bầu ngực mềm mại của cô.

Cô muốn nói “đừng” nhưng miệng chỉ lúng búng phát ra những tiếng rên khe khẽ. Cơ thể cô bắt đầu nóng bừng, cánh tay ôm lấy cổ anh bất giác siết chặt, người áp sát cơ thể tráng kiện của anh, môi lưỡi đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh…

Dần dần, môi anh di chuyển xuống dưới, hôn cằm cô, hôn chiếc cổ trắng ngần của cô, cổ áo cô đang mở rộng, môi anh di chuyển xuống dưới… Đầu lưỡi liếm láp, ngón tay vuốt ve và cả cái vật thể đang cương cứng một cách bất thường đó.

Một người chưa từng tiếp xúc thân mật với cơ thể của người khác giới như cô cũng không ngăn nổi toàn thân nóng rực, tay cô khẽ di chuyển trên tấm lưng to rộng của anh…

Khi hai người hôn nhau gần như sắp mất hết lý trí thì Âu Dương Y Phàm lại buông cô ra, cười, hỏi: “Thế này có tính là quấy rối tình dục không?”

Cô đỏ bừng mặt, đầu óc hỗn loạn làm sao biết được thế nào là quấy rối tình dục, thế nào là tình cảm lưu luyến má áp tai kề chứ!

“Ồ! Anh hiểu rồi!” Anh gật gù. “Còn quy định nào nữa không?”

Cô khẽ lắc đầu, úp mặt vào ngực anh, lắng nghe trái tim anh vẫn đang đập rộn ràng.

Tim anh đập như vậy là vì cô phải không? Trái tim đó có phải đã hoàn toàn thuộc về cô rồi không?


Cô vẫn không dám khẳng định.

Những ngày tháng sống chung, họ sống với nhau rất hòa thuận.

Ivan sắp xếp để cô làm việc tại phòng Tài vụ trong công ty của Lâm Quân Dật, chủ yếu chịu trách nhiệm chỉnh lý sổ sách của công ty. Do công ty quản lý nghiêm ngặt, hằng ngày cô phải đi làm rất sớm và về rất muộn. Nhưng bất kể mấy giờ tan làm, khi cô rời khỏi công ty, Ivan đều đứng đợi cô ở cổng. Anh chưa từng nói cho cô biết mấy giờ anh tới, cũng chưa từng hỏi cô mấy giờ tan làm. Câu đầu tiên anh nói mỗi lần gặp cô đều là: “Tối nay em muốn ăn gì?”

Đa phần bọn họ ăn chút gì đó ở bên ngoài rồi về nhà, thi thoảng có hôm tâm trạng tốt, cô cũng nổi hứng nấu một vài món ăn theo sách hướng dẫn, bất kể có ngon hay không, Ivan đều ăn hết, không để thừa chút nào.

Ăn cơm xong, họ cùng ngồi trên sofa xem ti vi. Đương nhiên, bọn họ cũng tranh nhau điều khiển ti vi nhưng nguyên nhân khác hẳn những cặp nam nữ khác.

Tuần đầu tiên, hai người xem cùng nhau rất hòa thuận.

Bất luận anh xem chương trình gì, phim hành động, NBA, bóng đá, thậm chí “phim nóng”, cô đều ngồi bên cạnh xem cùng một cách say sưa.

Một hôm, ba giờ đêm, Ivan thức dậy xem bóng đá, cô cũng hào hứng chạy ra xem.

“Không ngờ em cũng thích xem bóng đá như vậy.” Ivan cầm một chiếc gối dựa đặt lên trên, ra hiệu cô có thể nằm xuống.

“Thích chứ!” Cô nằm xuống, nhìn chằm chằm màn hình ti vi, nói: “Raul là cầu thủ em thích nhất, anh nhìn xem anh ấy có phải càng lúc càng manly không, trông anh ấy… mới đẹp trai làm sao!”

Anh lập tức chuyển sang kênh khác, xem bản tin thế giới.

“Ê! Anh có ý gì vậy?!”

“Em nên xem tin tức nhiều hơn, tìm hiểu về tình hình quốc tế.”

Từ đó về sau, chỉ cần chương trình nào có xuất hiện các anh chàng đẹp trai, anh đều không cho bật, cuộc chiến tranh giành chiếc điều khiển ti vi bắt đầu bùng nổ!

Về sau, do mâu thuẫn không thể hòa giải, họ quyết định không xem ti vi nữa, mỗi tối nằm trên ghế uống rượu vang, tâm sự. Cho tới lúc cô ngủ rồi, Âu Dương Y Phàm sẽ lặng lẽ bế cô về phòng, đắp chăn cho cô rồi lặng lẽ rời đi.

Nhưng trong cuộc sống ngọt ngào ấm áp này của họ dường như lại thiếu một chút cảm xúc mãnh liệt!

Cô nhớ trước kia trên những chiếc ghế dài phía trước khu ký túc xá trong trường hoặc trong những góc tối chốc chốc đều nhìn thấy những cặp tình nhân lén hôn nhau, lưu luyến không rời, tình cảm không kiềm chế được.

Giờ đây, họ, cô nam quả nữ sống cùng một nhà, thiên thời địa lợi, sao Âu Dương Y Phàm, một gã hoa hoa công tử, lại không có hành động nào vậy? Mặc dù cô không phải là một phụ nữ hủ bại lúc nào trong đầu cũng toàn những ý nghĩ về tình sắc, nhưng cũng khó tránh khỏi việc thầm mong chờ anh thi thoảng tỏ ra bị kích thích một chút, có những ý nghĩ không nên có về cô, thậm chí đưa ra những yêu cầu vô lễ một chút để cô có cơ hội kiên quyết từ chối và thể hiện sự tự tôn của mình.

Tại sao ngay đến một lần cũng chẳng có vậy?

Trừ phi…

Cô thực sự không gợi cảm, thu hút bằng những nữ minh tinh đó.

Đêm khuya, Tiểu Úc tắm xong, bất giác dừng lại trước gương, bộ ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn, cái bụng phẳng lì, thân hình chữ S tiêu chuẩn, mặc dù thường ngày cô mặc áo phông, quần bò nhưng cũng đâu tới mức không thể nhận ra chứ!

Nói thân hình cô không đẹp, xem ra hôm nay phải cho anh biết thế nào là “thân tàng bất lộ” mới được!

Tiểu Úc tiện tay ném bộ quần áo ngủ kín mít mới mau cách đây nửa tháng vào máy giặt, cầm chiếc khăn tắm màu trắng quấn quanh người, tháo khăn trùm đầu để cho mái tóc ướt xòa xuống hai bên mặt, làm tôn thêm vẻ nữ tính…


Đẩy cửa phòng tắm bước ra, cô giống như những cô gái trên ti vi, giũ giũ mái tóc ướt, liếc nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích. Ánh mắt anh dừng lại trên cơ thể cô, nhìn từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên.

Cái nhìn tiêu chuẩn của một gã hoa hoa công tử!

Không dâm, không tục nhưng đủ khiến cho phụ nữ phải đỏ mặt và trái tim đập rộn ràng.

Cô cố tỏ ra trấn tĩnh, chậm rãi bước tới gần anh, làm như không có chuyện gì, từ từ gác hai chân lên sofa, dựa người vào chỗ tay vịn. Cô cứ tưởng lần này Âu Dương Y Phàm nhất định sẽ phải có cái nhìn khác về thân hình của cô.

Nhưng đợi một lúc lâu, cô ngồi lâu tới mức người tê cứng vẫn không thấy anh có hành động gì đặc biệt cả.

Tiểu Úc liếc mắt nhìn trộm anh, mới phát hiện ra anh đang chuyên tâm xem lại NBA!

Cô đang định bắt anh chuyển sang kênh khác thì thấy anh vươn vai, đứng dậy, nói: “Anh thấy hơi mệt, anh đi ngủ trước đây, chúc em ngủ ngon!”

Không phải chứ?!

Anh ta rốt cuộc có phải là đàn ông không vậy?

Cô đang nghi ngờ mắt Âu Dương Y Phàm có vấn đề thì bất ngờ anh ghé sát tai cô, khẽ nói: “Nếu muốn dụ dỗ anh, lần sau tốt nhất đừng mặc gì cả…”

“Anh… Hạ lưu, vô sỉ!”

“Em nhầm rồi!” Anh cười, hôn lên bờ vai trần thơm mùi sữa tắm của cô, hơi thở ấm nóng khiến trái tim cô bỏng rát.


“Nếu một người quân tử như anh còn bị coi là hạ lưu, vô sỉ thì em đừng trông chờ gì ở những người đàn ông khác nữa!”

Anh cười, hôn lên má cô, vỗ vai cô rồi quay người đi vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại.

Tức nhất là anh lại còn chốt cửa, như thể cô sẽ làm gì vô lễ với anh không bằng!

Cô đấm đấm ngực một lúc mới bình tĩnh lại được, cô bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc mình có phải là phụ nữ hay không!!!

Thật không có sự đả kích nào bằng, không có sự đả kích nào bằng!

Để tìm lại sự tự tin, đến cuối tuần, Tiểu Úc lập tức tới trung tâm thương mại mua một bộ váy thật nữ tính rồi uốn lại tóc thật quyến rũ, còn tới trung tâm thẩm mỹ để massage toàn thân. Đương nhiên là đã quẹt đến cháy cả thẻ tín dụng, có lẽ phải nửa năm tiền lương của cô mới có thể trả hết.

Chập tối, cô bước những bước gợi cảm trên đôi giày đen cao gót từ thẩm mỹ viện đi ra, chiếc váy ngắn bằng lụa màu đen bó sát người làm nổi bật những đường cong quyến rũ, cổ áo hơi trễ để lộ khe ngực vừa đủ khiến những người đàn ông bình thường phải nghẹt thở, đôi chân thon dài, làn da đánh thêm chút phấn trông mịn màng hơn cả lụa…

Nếu như thế này vẫn chưa thể thu hút được anh ta thì anh ta nhất định không phải là một người đàn ông bình thường!

“Mệt quá!” Tiểu Úc ngồi vào xe của anh, thò tay xuống xoa xoa mắt cá chân rồi dần dần dịch chuyển lên cổ chân, đầu gối…

“Đi suốt cả ngày, đau chân quá!” Cô ngước mắt nhìn, thấy Âu Dương Y Phàm vẫn đang chuyên tâm lái xe, hoàn toàn không bận tâm tới những hành động của cô.

“Buồn quá, nghe chút nhạc nhé?” Cô quyết định thực hiện phương án hai, từ từ cúi người bật CD, chọn loại nhạc dạt dào cảm xúc nhất…

Âu Dương Y Phàm cuối cùng cũng dịch chuyển ánh mắt về phía cô, từ góc độ của anh, vừa hay có thể nhìn thấy bộ ngực căng tròn nõn nà của cô.

Anh phanh gấp, cô suýt chút nữa thì bay ra ngoài.

Tiểu Úc xoa phần vai vừa bị va đập, tỏ vẻ vô tội, cảm thấy vô cùng hối hận vì mình đã không thắt dây an toàn. Chỉ mãi nghỉ cách quyến rũ anh ta mà quên mất anh ta lái xe tệ đến mức nào!

“Em cảm thấy trò này thú vị lắm sao?” Anh hỏi.

“Hả? Ồ! Cũng không có ý gì cả.”

Kỳ thực cũng không thú vị lắm, cũng không phải là muốn dụ dỗ anh, cô chỉ muốn cho anh biết rằng cô là một phụ nữ. Chỉ có vậy mà thôi.

“Vậy sao?” Tay anh đặt lên bờ vai trần của cô, ánh mắt trong đêm tối chan chứa thâm tình mê hoặc.

Vai đang đau, dưới những ngón tay thon dài của anh trở nên tê dại, mất hết cảm giác…

Anh bóp vai cho cô, xoa bóp, xoa bóp rồi từ từ dịch chuyển lên phía trên, nhẹ nhàng như không, khiến cô cảm thấy người ngứa ngáy khó chịu.

Cô đang định lẩn tránh thì ngón tay của anh lại luồn vào mái tóc bên tai cô, như thế chỉ vô tình chạm vào dây thần kinh nhạy cảm sau tai cô, trên miệng lại hiện lên nụ cười xấu xa đó, ánh mắt vẫn trần trụi đầy mê hoặc.

Anh từ từ tiến sát gần cô, hơi thở nóng bỏng qua kẽ răng phả vào bờ môi cô…

Nhưng anh không hề hôn cô mà chỉ thì thầm vào tai cô: “Em có muốn thử không…”

Một câu hỏi đầy thâm ý sâu xa, hơi thở đều đặn vừa phải khiến cô cảm nhận được ngọn lửa nồng nhiệt chưa từng nếm trải. Nhịp tim và hơi thở đều dừng lại, cô hoàn toàn quên mất mình đang ở chỗ nào, sự khát khao phản nghịch dâng lên từ trong đáy lòng!

Lúc này cô như đang ở trên chín tầng mây, mải miết suy nghĩ về câu hỏi của anh thì Âu Dương Y Phàm bỗng buông cô ra, nụ cười càng trở nên xấu xa hơn bao giờ hết. “Vậy em đồng ý lấy anh nhé?”

Cuối cùng cô đã biết sự khác biệt giữa một gã hoa hoa công tử và một kẻ háo sắc là như thế nào!

Đây đâu phải chỉ là biết tán tỉnh bình thường chứ!

Cô điều chỉnh nhịp thở, nói: “Anh không bán nhan sắc, quả thật là lãng phí!”

Trong đêm tối, dưới ánh đèn đường đỏ quạch, anh bỏ cánh tay đặt lên bệ cửa sổ xe xuống, chống tay lên cằm, nhìn thẳng vào mắt cô… Trong đôi mắt nheo lại đó ẩn chứa một nụ cười khó hiểu, cô cố tình không nhìn vào mắt anh, không nhìn vào mái tóc bay nhẹ trong gió của anh thì lại phát hiện những đường nét gợi cảm hiện lên dưới chiếc áo sơ mi màu đen của anh, phần da thịt lộ ra ngoài cổ áo còn mịn màng hơn cả da của cô.

Cái giai điệu chết tiệt này càng khiến tâm trí cô rối loạn, lúc đó sao cô lại nghĩ tới việc chọn một bài hát nước ngoài chứ!

Love… Love… mãi không dừng lại.

Miệng anh từ từ hé mở, giọng nói trầm ấm như tiếng nhạc phát ra từ cây đàn cổ: “Còn nhớ em từng nói, anh toàn gặp những phụ nữ hư vinh thích tiền đã vội tưởng mình có sức hấp dẫn không thể kháng cự… Giờ em còn nghĩ như vậy nữa không?”

Cô nuốt nước bọt, nói dõng dạc: “Em đói rồi, em muốn đi ăn chút gì đó!”

Qua kiểm chứng, cô có được coi là một phụ nữ có sức hấp dẫn hay không cô cũng không biết, còn anh chắc chắn là một người đàn ông, một người đàn ông cực kỳ hấp dẫn.

Do người đàn ông trước mắt cô đây có vẻ gợi cảm đầy mê hoặc, không cẩn thận sẽ bị bắt mất hồn phách, nếu tiếp tục trò chơi này, chắc chắn cô sẽ không thoát ra được.


Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng - Chương 12: Những ngày tháng sống chung