Sói Tới Rồi! - Chương 73


Nặc Đinh Sơn bước xuống từ trên giường của Trình Điệp Qua.

Mặc lại đồng phục lên người, tìm thuốc giải rượu trong phòng, cho Trình Điệp Qua uống xong thuốc giải rượu lúc định rời đi thì tay của Nặc Đinh Sơn đã bị túm lại.

Tiếng thở gấp nặng nề ập vào bên tai, phả lên mặt cô. Nặc Đinh Sơn giãy cánh tay bị Trình Điệp Qua túm lấy, cô vừa cử động thì lại bị anh gắt gao giữ chặt: "Nặc Nặc, tôi khó chịu". Người nói khó chịu với giọng nói rất mơ hồ, Nặc Đinh Sơn biết anh khó chịu. Vừa rồi lúc cô cho anh uống thuốc họ ở rất gần nhau, có mấy lần bởi vì chỗ nào đó khó chịu không cách nào làm dịu mà đã làm ra kháng nghị mãnh liệt ma sát trên người cô. Bàn tay không bị kìm giữ tắt tất cả đèm phòng ngủ đi, căn phòng chìm vào bóng tối: "Dưa nhỏ chỉ cho phép gọi trong tình huống đặc biệt". Cô cúi đầu, mặt nóng tới mức muốn bùng cháy đã chui vào trong chăn chôn ở giữa hai chân của anh.

Sau khi từ buồng tắm đi ra Nặc Đinh Sơn lại lần nữa quay trở lại phòng ngủ, trong bóng tối cô đã nghe được tiếng hít thở đều đều của Trình Điệp Qua, cô đứng ở trước giường anh rất lâu, ánh đèn của căn phòng lại một lần nữa được sáng lên.

Nhặt từng chiếc gối tựa của ghế sô pha rơi trên đất lúc trước để lại cẩn thận, chỉ để lại một ngọn đèn, kéo cửa phòng ngủ ra.

Trong âm thanh khe khẽ Trình Điệp Qua gắng gượng mở mắt ra, ở ngoài cửa phòng ngủ có bóng dáng duyên dáng in ở trên cánh cửa bằng chất liệu trong suốt, như xa như gần, như mơ lại như không phải là mơ.

Nặc Đinh Sơn đi trong hành lang dài hun hút, thời điểm sáng sớm trên bầu trời của tầng lầu ở vị trí bốn mươi hai này thật tĩnh mịch, không có ai biết đã xảy ra cái gì.

***

Tay theo bản năng tìm kiếm, kết quả tìm được là một khoảng không, bàn tay tìm kiếm vị trí sát bên cạnh trên giường, dường như muốn tìm thứ gì đó, sau mấy lần lại nhanh chóng rút về, sau đó lại điên cuồng đập lên trên nệm giường.

Đã bao lâu chừng tùng làm hành động như vậy rồi? Trình Điệp Qua vốn dĩ cho rằng mình làm ra hành động như vậy là bởi vì tối qua anh đã uống rượu, tửu lượng của anh không tốt.

Trong không khí có mùi hương như có như không. Mùi rượu sao? Mùi thơm của hương cỏ trong phòng? Hay là...

Tối qua đúng là không nên uống nhiều rượu như vậy, nhắm mắt lại, trong mùi hương mơ hồ không thể nhận rõ được suy nghĩ của anh bắt đầu thả lỏng, rời rạc.

Trong suy nghĩ rời rạc tay anh vô thức nắm lại, lòng bàn tay mềm mại, dùng lực lớn hơn một chút lại sợ sẽ bị tan ra như miếng đậu hũ, dùng lực nhẹ hơn một chút lại rất khó ngăn lại cơn ngứa ngáy ở trong lòng, buông ra thì lại ngàn lần không muốn, chỉ có ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch hạt nhỏ bé kia.

Cảm xúc giống như cánh hoa hồng trong vườn hoa nở rộ trong đêm tối, mềm mại, ngát hương.

Người bị trêu đùa phả hơi thở nhẹ nhàng lên mặt anh, nhỏ giọng nức nở. Nữa, loại cảm giác gãi ngứa kia lại tới nữa rồi. Vì vậy tay anh lại tăng thêm lực, cứ mong đợi cô dùng bờ môi mềm mại như lòng bàn tay kia tới ngậm lấy môi của anh.

Có ai đó đang ra sức vận động dần dần trở thành thở gấp?

Là ai? Trong lòng có một âm thanh lo sợ hoảng hốt đang hỏi.

Giật mình tỉnh dậy, có một sự hoảng hốt không thành tên.

Trình Điệp Qua ngay lập tức vùng dậy khỏi giường, giống như ở đằng sau có một cơn đại hồng thủy hung hãn đang đuổi theo, anh cứ thế xông tới phòng tắm. Mở cửa phòng tắm ra, chỉnh nước tới mức lạnh nhất.

Đứng ở dưới vòi hoa sen, dòng nước lạnh buốt đổ ập xuống đầu anh.

Trái tim vì thế mà được buông lỏng, bình tĩnh lại.

Anh tắm xong, quay trở lại phòng ngủ, vừa hay là bảy giờ, mở tủ quần áo, anh lựa chọn từng chiếc áo quần mà hôm nay cần mặc, mặc xong âu phục, lại lấy chiếc cà vạt đặt ở trên giường.

Bên cạnh chiếc cà vạt màu nâu có một vật nho nhỏ đang phát sáng.

Anh cúi đầu, khom người, tay chạm vào cái vật nhỏ đang phát sáng kia.

Đó là một chiếc bông tai giả kim cương xinh xắn, bông tai được đưa tới chỗ ánh đèn, bông tai tiếp xúc với ánh sáng độ sáng chói càng tăng lên, ánh sáng chói lọi chiếu ra tạo thành một chùm sáng có hình thù kỳ quái.

Lúc ý thức được những hình vẽ đó có thể là thật thì chiếc bông tai ở trong tay của Trình Điệp Qua rơi xuống.

Thở mạnh ra một hơi, Trình Điệp Qua rời khỏi phòng ngủ gọi điện cho quản lý khách sạn.

Sau mười phút cửa phòng bị mở ra, Trình Điệp Qua đã nhìn thấy người mà anh muốn gặp. Anh ngồi trên ghế sô pha, Nặc Đinh Sơn ngay ngắn đứng ở trước mặt anh.

Dưới sự ra hiệu của anh Nặc Đinh Sơn ngồi vào chiếc ghế sô pha đơn ở đối diện anh, giữa bọn họ cách một cái bàn kính trang trí hình chữ nhật, trên bàn đặt chiếc bông tai kim cương mà Trình Điệp Qua nhặt được trên giường.

Trình Điệp Qua đem bông tai đẩy tới trước mặt Nặc Đinh Sơn.

"Sáng sớm hôm nay tôi đã nhặt được cái này, tôi muốn biết nó có phải là của cô không?" Anh hỏi cô.

Sau mấy giây Trình Điệp Qua đã nhận được câu trả lời thế này: "Phải".

Trình Điệp Qua gật đầu, ngay sau đó anh lại hỏi: "Lúc tôi nhìn thấy nó nó đã rơi trên giường của tôi, tôi muốn nghe lời giải thích của cô, vì sao tôi lại nhìn thấy nó ở trên giường".

"Tối hôm qua anh đã uống say, hơn nữa còn say tới không biết trời chăng gì, vì vậy em thấy anh cần phải uống thuốc giải rượu. Tối qua anh rất không phối hợp, em nghĩ là bông tai đã bị rơi ra lúc em cho anh uống thuốc giải rượu".

"Trong lúc đó cô chắc chắn là không có xảy ra chuyện gì khác?"

"Không có".

"Tốt nhất là không có!"

Đối diện với ngữ khí hùng hổ dọa người của Trình Điệp Qua, mắt của Nặc Đinh Sơn trực tiếp đối diện với ánh mắt của anh, sở dĩ anh bảo cô ngồi ở đối diện dụng ý chắc là như vậy, anh tin chắc chỉ cần mỗi lần cô nói dối thì cô sẽ có một thói quen nhỏ đó là không dám nhìn vào mắt của anh.

Bây giờ chắc hẳn anh nên tin cô chăng? Nặc Đinh Sơn định đứng lên, sau đó lại nghe thấy Trình Điệp Qua nói như này "Nhưng trong phòng của tôi không phát hiện ra bất cứ giấy gói của thuốc giải rượu nào".

Lời như vậy lại cứ như có người đạp một cái vào trái tim của Nặc Đinh Sơn, cái đạp đó vừa nặng lại vừa sâu làm cho cô cảm thấy mệt mỏi, mệt tới nỗi ngay tức khắc cô cũng không muốn ở trong căn phòng này một chút nào mà bỏ lại người ngu ngốc trước mắt này lại.

Nặc Đinh Sơn đứng lên, nói: "Nếu như anh còn nghi ngờ thì có thể tới bệnh viện, bây giờ vẫn chưa quá hai mươi tư giờ, em nghĩ bác sĩ sẽ xóa bỏ sự nghi ngờ của anh".

Trình Điệp Qua không tiếp tục nói nữa.

"Anh Trình, còn gì muốn hỏi nữa không?"

"... "

"Em có thể đi rồi chứ?"

Sau tiếng "Ừ" nhàn nhạt Nặc Đinh Sơn di chuyển bước chân, cô lướt qua chiếc ghế sô pha đơn đi về phía cửa phòng.

"Nặc Đinh Sơn... "

Cô dừng bước: "Anh Trình còn việc gì? Hoặc là trong lòng anh Trình còn có nghi ngờ gì?"

Người phía sau dùng giọng điệu rất lịch sự: "Tôi xin bày tỏ sự xin lỗi vì hành vi vừa nãy của tôi với cô".

Nặc Đinh Sơn cúi đầu tiếp tục đi về phía cửa phòng, vẫn tốt hơn là đừng xin lỗi.

Ngồi ở sau xe với anh chính là Catherine thay thế chức vụ của Chu Mỹ Bảo được tổng bộ phái từ London tới, phần lớn thời gian cô ấy sẽ cùng tài xế đợi anh ở khách sạn, sau đó cùng ngồi xe đi tới công ty, trên đường Catherine sẽ báo cáo hành trình của một ngày làm việc với anh. Có sẽ là vì nguyên nhân tối qua uống rượu quá nhiều nên sự chú ý của Trình Điệp Qua luôn không tập trung, mãi tới lúc anh nghe thấy Catherine thì cô ấy đã có chút chật vật, ánh mắt của anh luôn vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tới lần thứ n "Anh Trình?"

Day day ngón tay trên huyệt thái dương, Trình Điệp Qua thở ra một hơi thật sâu: "Catherine, cô gọi một cuộc điện thoại hủy bỏ kỳ hạn nghỉ phép của Chu Mỹ Bảo".

Sau khi nói xong câu này Trình Điệp Qua bảo tài xế lái xe về một hướng khác.

Sau khi đánh một giấc Tiêu Kiều phát hiện hộ lý xoa bóp cẳng chân cho mình đã đổi thành một người khác, anh cúi đầu không hề biết rằng bà đã tỉnh lại.

Mang theo tâm tình như của một người mẹ đang lén lút quan sát con trai của mình Tiêu Kiều đánh giá Trình Điệp Qua xuất hiện ở đây trong khoảng thời gian này, cho dù anh mặc âu phục nhưng nhìn thế nào anh cũng vẫn là người trưởng thành năm ấy, cậu thiếu niên lần đầu tiên tới trước mặt bà đã mặc chiếc áo len cao cổ màu kem.

Khi lần đầu tiên cậu thiếu niên Trình Điệp Qua tới gặp bà, bà đã không để cho anh vào cửa, sau đó anh cứ ở cổng tứ hợp viện từ sáng sớm tới tận đêm khuya, lúc đợi được bà mở cửa ra thì anh đã bị đông cứng tới nỗi mũi đã đỏ ửng cả lên, dáng vẻ cứ như một chú cún nhỏ vô cùng đáng thương sau khi làm rối tung cuộn len của chủ nhân.

Nghĩ tới đây Tiêu Kiều lại bật cười, tiếng cười của bà làm cho anh ngẩng đầu lên.

"Hôm nay không cần đi làm sao?"

"Con nghỉ ca".

Nghỉ ca? Lời như vậy phát ra từ miệng Trình Điệp Qua đúng là hiếm lạ, Tiêu Kiều nhìn kỹ khuôn mặt Trình Điệp Qua, cho dù anh đã cố gắng che giấu nhưng Tiêu Kiều vẫn nhìn thấu một số tâm tình trên mặt Trình Điệp Qua, đấu tranh, phiền muộn.

"Sao vậy? Có phải là gần đây khối lượng cộng việc quá lớn không". Tiêu Kiều hỏi, gần đây bà đã không gặp Trình Điệp Qua, liên quan tới một số tin tức về Trình Điệp Qua đều là nghe được từ chỗ Chu Ly An.

Trình Điệp Qua cũng không đáp lại bà, anh chậm rãi tựa đầu trên đầu gối bà, khi còn nhỏ đứa trẻ ấy luôn dùng cách như vậy để bảy tỏ sự thân mật của anh.

Đã lâu rồi anh chưa làm hành động như vậy, một người tay dài chân dài lại có hành động ngồi giống y chang khi còn nhỏ, làm cho lòng của Tiêu Kiều được sưởi ấm, giống như khi đó anh nói câu nói kia "Dì Kiều, Tiểu Bảo là bạn con cũng là con".

Tay bà đặt lên trên đầu anh: "Nói cho dì Kiều biết, gần đây có phải là đã gặp phải chuyện gì lo lắng không?"

Anh vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Kiều chờ đợi.

Lâu thật lâu giọng nói ấy mới bật ra: Dì Kiều, gần đây trong lòng con vẫn luôn khó chịu, có một người vẫn luôn khiến cho lòng con vô cùng khó chịu.

"Nói dì xem xem, người đó đã khiến con khó chịu thế nào?"

Giọng nói sắp thốt ra thì cửa phòng đã bị đẩy ra, hộ lý mang thuốc vào, đã tới giờ uống thuốc rồi. Trình Điệp Qua đứng lên, giọng buồn phiền vừa nãy của anh theo hộ lý đi vào dường như cũng đã như tan thành mây khói. Anh đứng ở đâu là dáng vẻ trẻ trung, tao nhã, hoàn hảo sáng ngời ấy khiến cho các cô gái đem lòng yêu mến.

Chờ Tiêu Kiều uống thuốc xong Trình Điệp Qua đã đưa ra lời cáo từ: "Con đi đón Chu Ly An tan ca, sau đó con và cô ấy cùng tới siêu thị mua đồ ăn, buổi tối con sẽ xuống bếp".

Xuống bếp. Tiêu Kiều vẫn thấy không cần, Trình Điệp Qua cũng chỉ có hai kiểu là cơm rang trứng và canh cà nấu trứng.

Thứ tư, khi màn đêm vừa buông xuống, Nặc Đinh Sơn đi trên hành làng của phòng ăn nhân viên, hôm nay bởi vì cô có chút việc mà đã bỏ lỡ thời gian quy định của bữa tối. Hành lang vào giờ phút này không một bóng người, một âm thanh rất bất ngờ vang lên ở sau lưng cô "Này". Sau mấy tiếng "này" liên tiếp Nặc Đinh Sơn quay đầy lại.

Đứng cách cô mấy chục mét là một bóng dáng thướt tha, đó là một cô gái trẻ có mái tóc dài để mái ngang.

"Cô đang gọi tôi sao?" Nặc Đinh Sơn hỏi.

"Đúng vậy". Cô gái tóc dài đi về phía cô, đôi giày cao gót mang trên chân cô ấy gõ trên sàn nhà, từng bước rồi từng bước đầy tiết tấu.

Tiếng giày cao gót càng lúc càng tới gần, ánh đèn hai bên hành lang chiếu lên trên mặt của người phụ nữ, người phụ nữ đeo mắt kính gọng đen dùng để cải trang thành một cô bé, tóc mái ngang rũ trên mắt kính, ăn mặc như vậy khiến cho hình dáng khuôn mặt của cô ấy hiện ra không được rõ lắm.

Người phụ nữ bước từng bước tới trước mặt Nặc Đinh Sơn, đứng ở vị trí cách cô khoảng ba bước, nở nụ cười với cô.

Tất cả cứ đột ngột không kịp chuẩn bị như vậy, Nặc Đinh Sơn quay mặt đi tránh né nụ cười của người phụ nữ. Cho dù người phụ nữ để tóc mái ngang ở trước mặt còn có mắt kính để đạt hiệu quả che giấu nào đó nhưng Nặc Đinh Sơn vẫn nhận ra cô ấy. Trên mạng xã hội cá nhân của Trình Điệp Qua có đăng mấy bức hình của Chu Ly An, không chỉ có hình của Chu Ly An mà còn có bức hình của chú cún mà họ cùng nhận nuôi chung.

Chu Ly An, bạn gái của Trình Điệp Qua, đương nhiên cũng có thể gọi người này là vợ chưa cưới của Trình Điệp Qua. Cho dù buổi lễ đính hôn đó đã bị cô quấy rối nhưng mọi người vẫn thừa nhận thân phận của Chu Ly An là vợ chưa cưới của Trình Điệp Qua.

Quay mặt đi, Nặc Đinh Sơn xoay đầu, tiếp tục đi về phía phòng ăn nhân viên.

Nhưng cũng chỉ sau mấy bước chân Chu Ly An đã cùng vai kề vai với Nặc Đinh Sơn.

"Cô là nhân viên ở đây sao?" Cô ấy vừa đi vừa hỏi cô.

Thừa lời, bộ đồng phục trên người này của cô đã chứng tỏ thân phận của cô rồi.

"Cô muốn tới phòng ăn dùng cơm sao?"

"Đúng thế". Cô hết cách đành phải đáp lại.

"May quá, tôi cũng muốn tới phòng ăn một chuyến, vừa hay chúng ta đi cùng nhau". Cô ấy lại nói.

Á không được, các cô làm sao có thể đi cùng nhau chứ, Nặc Đinh Sơn dừng bước lại, nói: "E là không được, bởi vì phòng ăn nhân viên chỉ cung cấp bữa tối dành cho nhân viên đang làm việc ở đây thôi".

Nhân viên phục vụ bên cạnh vóc dáng gầy nhom mặc đồng phục màu tím giọng điệu lạnh lùng làm cho Chu Ly An có chút choáng, phản ứng của cô là nụ toe toét ở trong lòng.

Xem ra người này cho là cô tới ăn quỵt đây.

Thực ra là Chu Ly An tới tìm Trình Điệp Qua, ba tiếng trước họ nói chuyện trong điện thoại Trình Điệp Qua đã nói cho cô biết tối nay anh sẽ dẫn theo nhân viên hành chính cùng nhà đầu tư tham quan nhà ăn của khách sạn. Sau khi cúp điện thoại nửa tiếng thì trường học bị cúp điện, được tan ca sớm nên cô đã quyết định cho Trình Điệp Qua một niềm vui bất ngờ, thuận tiện ăn chùa một bữa cơm sau đó cùng nhau xem phim. Hôm nay có buổi ra mắt bộ phim mà Chu Ly An thích, Trình Điệp Qua nói cho cô biết vé đã được mua rồi.

"Tôi chỉ tới tìm người, bạn trai tôi cũng làm việc ở đây". Chu Ly An vội vàng giải thích.

Người nhân viên kia không nói tiếp nữa, người này đúng là có chút khó sống chung. Chu Ly An nhún vai từ bỏ bắt chuyện với người này, theo người phục vụ ấy đi về cuối hành lang, rẽ một chỗ ngoặt Chu Ly An đã nhìn thấy phòng ăn.

Người phục vụ kia đứng ở cửa phòng ăn tiếp tục giọng điệu lúc trước nói với cô: "Tới rồi".

Cái gì tới rồi? Phòng ăn sao?

"Người cô muốn tìm chắc đang dùng cơm ở đây". Lúc nhân viên phục vụ nói với cô giọng điệu tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

"Cô không vào sao?" Chu Ly An nhìn cô dáng vẻ giống như không tính đi vào.

"Phòng ăn của nhân viên khách sạn với nhân viên hành chính không cùng một chỗ". Tiếp tục giọng điệu thiếu kiên nhẫn.

"À". Còn chưa đợi Chu Ly An nói cảm ơn người kia đã vội vàng rời đi, ngay giây sau đó Chu Ly An lại cảm thấy có gì đó không đúng. Hình như cô chưa nói cho nhân viên phục vụ kia biết người cô muốn tìm là Trình Điệp Qua mà, người kia lại làm sao biết Trình Điệp Qua đang ở đây. Chẳng mấy chốc Chu Ly An đã hiểu ra.

Tay chạm lên kính, cô như thế này mà vẫn bị nhận ra.

"Thân phận bạn gái của Trình Điệp Qua này sẽ làm con rước lấy rất nhiều ánh mắt đó kỵ". Cha cô đã từng nói như vậy với cô.

Chu Ly An nghĩ người nhân viên phục vụ vừa rồi kia có lẽ cũng mang sự khó xử như vậy trong lòng á, cho nên cô mới có thể cảm thấy thái độ thù địch như có như không trên người cô ấy.

Đương nhiên cô sẽ không để chuyện này ở trong lòng.

"Chu Ly An xinh đẹp gợi cảm, vì vậy không cần vì vấn đề có xứng với Trình Điệp Qua hay không như vậy mà cảm thấy buồn phiền". Cha của cô cũng đã từng nói như vậy với cô.

Vì vậy Chu Ly An chưa bao giờ để ý tới khi những người đó xì xào bàn luận không có ý tốt về vấn đề thân phận này ở sau lưng cô.

"Chu Ly An, hạnh phúc ở trong tay con phải cố gắng bảo vệ thật tốt, bởi vì trên đời này sẽ có rất nhiều người sẽ nhòm ngó tới hạnh phúc của người khác, chỉ cần không cẩn thận thì hạnh phúc của con sẽ trở thành hạnh phúc của người ta". Trước lễ đính hôn chưa thành một đêm, cha của cô đã nói lời ý vị sâu xa với cô.

Trước một ngày cha của cô nói những lời vày với cô Chu Ly An đã biết một chuyện, người bạn tốt nhất của cô đã từng gửi cho Trình Điệp Qua một tin nhắn mờ ám còn có một vài bức ảnh lộ liễu.

Đúng vậy, cô sẽ bảo vệ, bảo vệ thật tốt.

Hít một hơi thật sâu, ánh mắt của Chu Ly An đảo tới phòng ăn, đập vào mắt đầu tiên là Trình Điệp Qua, vị trí Trình Điệp Qua ngồi vừa hay có thể nhìn thấy cửa nhà ăn.

Chu Ly An đẩy cửa kính nhà ăn ra.

Mặt của anh ở chính diện với cô.

MM

Hết chương 73!

Truyện convert hay : Sung Sướng Nông Nữ: Tướng Quân Vô Hạn Sủng

Sói Tới Rồi! - Chương 73