Sói Tới Rồi! - Chương 46


Tấm bảng cao mấy tấc vững chãi vây quanh một khoảng đất lớn nhìn giống như cảnh tượng xây dựng của Holywood, giống như mô hình kiến trúc tòa tháp đôi vĩ đại mở ra che kín bầu trời. Xe cộ, máy móc thi công phát ra tiếng ồn lớn khiến cho đầu óc của Nặc Đinh Sơn kêu ong ong.

Không. Sau khi biết được Trình Điệp Qua ở trong những bức tường vây kiên cố kia thì những tiếng kêu "Ong ong" kia mới bắt đầu hình thành.

Xe đi khoảng hai giờ, Vinh Chân đã ép Nặc Đinh Sơn đi tới nơi làm việc của Trình Điệp Qua, nhưng cô và cô ấy đã bị chặn ở ngoài cổng. Hai nhân viên bảo vệ nói cho các cô biết muốn đi vào bên trong phải có giấy thông hành.

Mượn cơ hội này Nặc Đinh Sơn muốn lôi kéo Vinh Chân rời đi, Vinh Chân không thèm mảy may để lời khuyên can của Nặc Đinh Sơn để ở trong lòng. Cô ấy nở nụ cười vui vẻ lấy lòng với hai người nhân viên bảo vệ trẻ tuổi, một người bảo vệ trong đó không chịu được nụ cười giống như mật ngọt ấy đã đồng ý anh ấy có thể chuyển lời cho cô ấy. Sau đó, Nặc Đinh Sơn đã nghe thấy Vinh Chân nói như thế này: "Phiền anh nói với anh Trình rằng có Nặc Đinh Sơn tới tìm anh ấy".

Muốn ngăn cản lại thì cũng đã không kịp nữa rồi. Vị tiểu thư này thật tùy hứng mà chỉ biết mình!

Nặc Đinh Sơn thở dài một hơi khoanh tay nhìn Vinh Chân. Vinh Chân dường như cũng không có để sự thờ ơ của Nặc Đinh Sơn ở trong lòng. Cô ấy đưa ra lời giải thích thế này: "Nếu như Trình Điệp Qua biết người tới tìm anh ấy là mình thì chắc chắn anh ấy sẽ không cho mình vào. Ở trong mắt của anh ấy mình chính là người gây phiền phức, anh ấy sẽ nói nếu như để cho mình đi vào không phải mình xảy ra vấn đề thì là máy móc ở chỗ này xảy ra vấn đề, sau đó sẽ lấy sự an toàn của mình làm lý do để đuổi mình ra khỏi cửa".

Sau khi nói xong cô ấy lại dương dương tự đắc: "Nói ra tên của cậu thì sẽ không như vậy, Trình Điệp Qua càng ở trước mặt người lạ thì anh ấy lại càng giữ phép tắc".

Đặc điểm này của Trình Điệp Qua Nặc Đinh Sơn đã quá rõ rồi.

"Vì vậy mình chắc chắn anh ấy sẽ xuất hiện, sau đó lúc cùng cậu nói rõ nguyên nhân một hồi thì sẽ hỏi cậu có lái xe tới không. Nếu có thì anh ấy sẽ để cậu lái xe trở về, nếu như cậu không lái xe tới thì anh ấy sẽ bảo tài xế đưa cậu về".

Lại cực kỳ chính xác rồi!

"Lúc cô làm mấy việc này không có hỏi ý kiến của tôi". Nặc Đinh Sơn nhìn Vinh Chân lạnh lùng nói: "Cô không hỏi tôi có dồng ý tới nơi này hay không".

Vinh Chân vì lời nói của cô mà ngẩn người.

"Cô đều như thế này sao? Mấy bằng cấp với danh hiệu không có dạy cho cô cần phải tôn trọng ý kiến của người trong cuộc sao?"

Sau khi liên tục "Sorry" thì Vinh Chân thu hồi lại dáng vẻ đắc ý. Sau đó, sau một phút trầm mặc thì thấp giọng nói: "Mình nghĩ, chắc là mình đã bị chiều hư rồi. Bị họ, ba mình, mẹ mình, A Tuấn, còn có... còn có...".

Nặc Đinh Sơn biết, trong mấy cái còn có kia tất nhiên có một người tên Trình Điệp Qua, một người tên Tần Việt.

Vinh Chân không tiếp tục nói nữa, cô ấy đứng ở chỗ đó, ánh mắt chân thành: "Vừa rồi cậu nói rất đúng, mình cũng không phải cố ý, mình chỉ là quen dựa vào suy nghĩ của mình mà làm việc".

"Nặc Đinh Sơn, cám ơn cậu, những lời đó của cậu sau này mình sẽ chú ý".

Sau khi nói xong, Vinh Chân cất bước đi tới gần Nặc Đinh Sơn, tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo khoác của cô, mang theo nét mặt chỉ có động vật nhỏ mới có: "Nặc Nặc, mình đảm bao, đây là lần cuối cùng".

Khoảng khắc đó Nặc Đinh Sơn bỗng chốc hiểu được vì sao cô gái ở trước mắt lại được Trình Điệp Qua và Tần Việt thích. Không có người nào có thể chống cự lại được vẻ mặt như vậy, giống như là đứa trẻ vừa mới đến với thế giới này vậy.

"Nặc Nặc, cậu có đồng ý giúp mình không". Cô ấy lại một lần nữa lôi kéo vạt áo của cô.

Nếu như có thể Nặc Đinh Sơn đương nhiên muốn cự tuyệt. Nhưng hình như đã muộn rồi. Qua con đường ở ngoài khoảng sân ngăn cách trong sân và hàng rào điện kia cô đã nhìn thấy Trình Điệp Qua.

Cho dù khoảng cách còn rất xa, nhưng cô chỉ vừa liếc mắt là đã nhận ra anh. Anh ngồi ở trên phương tiện giao thông trông giống như xe tải, đang theo đường ray đi về bên này.

Vinh Chân cũng đã nhìn thấy Trình Điệp Qua rồi. Dường như đã quên lời cô vừa nói, lại một lần nữa chưa thông qua sự đồng ý của Nặc Đinh Sơn đã trốn ở sau lưng của cô. Đồng thời xoay thẳng người cô lại đối diện với Trình Điệp Qua.

Nặc Đinh Sơn mặt quay về phía Trình Điệp Qua, cô liền dừng lại đứng ngay ở nơi đó. Nhìn Trình Điệp Qua xuống xe, nhìn anh từng bước đi về phía này của cô. Mà Vinh Chân đang trốn ở phía sau lưng cô khe khẽ cười, tiếng cười khe khẽ vẫn thật sự có chút giống Tiểu hồ ly.

Vào lúc này chắc chắn mình cực kỳ giống như một miếng sandwich, Nặc Đinh Sơn nghĩ.

Trình Điệp Qua từng bước đi tới gần Nặc Đinh Sơn, cách khoảng mười mấy bước anh mở miệng nói với cô. Trong tạp âm ở hiện trường thi công Nặc Đinh Sơn lờ mờ nghe thấy Trình Điệp Qua kêu lên với cô: "Sao em lại tới nơi này?"

Nếu như hoàn cảnh ở đây cực kỳ yên tĩnh vậy thì vào giờ phút này sẽ rất dễ dàng nghe thấy. Cách bức rào chắn điện tử người đàn ông ấy quát lên với người phụ nữ ấy một câu "Sao em lại tới nơi này". Tình cảm cất giấu bên trong có lẽ cả người trong cuộc cũng không phát hiện ra: Kinh ngạc, vui mừng. Đó là một chút lo lắng xen lẫn là sự chờ mong rất nhiều.

"Sao em lại tới nơi này?"

Đáng tiếc là tiếng ồn của hiện trường thi công đã đem âm thanh chan chứa tình cảm ấy "Sao em lại tới nơi này vây" che đậy thành sự bình thản, không có gì khác lạ.

Nặc Đinh Sơn không để cho Trình Điệp Qua có cơ hội mở miệng nói ra câu thứ hai, cô đã tránh người qua để lộ ra Vinh Chân. Sau đó bước chân nhanh chóng hướng về phía này của cô đã bước chậm lại. Ở khoảng cách khoảng mười mấy bước đã hơi dừng lại một chút sau đó lại tiếp tục hướng về phía các cô.

Vinh Chân vừa rồi còn khom lưng đã thẳng lưng lên, bàn tay vung lên không tự nhiên hướng về phía Trình Điệp Qua, âm thanh ngượng ngùng: "Trình Điệp Qua, nhìn thấy em xuất hiện ở đây chắc chắn là anh rất vui, đúng không?"

Tầm mắt Trình Điệp Qua vượt qua vai Nặc Đinh Sơn, cau mày.

Vẫn như trước Vinh chân nói thế này: "Thật sự em có chú ý nhưng mà do đủ loại tình hình của bản thân đã tìm tới em". Ba tiếng sau đó suýt chút nữa Vinh Chân đã té xuống từ trên băng ca của công trường, nếu như không phải là Trình Điệp Qua túm lấy tay của cô ấy sợ rằng cô ấy đã té xuống từ trên băng ca. Cô gái được kéo lên từ dưới băng ca không chút nào để việc nguy hiểm vừa rồi ở trong mắt.

"Trình Điệp Qua, em đã biết vào thời khắc nguy hiểm anh nhất định có thế phát ra năng lực giống như Spider Man". Thân thể vừa đứng vững Vinh Chân đã nói như vậy.

Vừa dứt lời, Trình Điệp Qua đã giống như diều hâu bắt gà con xách theo Vinh Chân không quay đầu lại đi về phía thang máy. Nặc Đinh Sơn đi theo phía sau Trình Điệp Qua và Vinh Chân.

Trong thời gian mấy tiếng đồng hồ này, hai người đó đã cho Nặc Đinh Sơn cảm giác giống như là oan gia hạnh phúc trong một bộ phim lãng mạn. Mặc kệ bắt đầu thế nào, quá trình ầm ĩ ra sao cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau.

Thang máy công trình tới thẳng xuống đất, Trình Điệp Qua hất mạnh tay của Vinh Chân ra: Trở về ngay lập tức!

"Lúc em tới đã quên đi đổ xăng cho xe rồi, lái tới đây thì trong bình cũng cạn khô rồi". Vinh Chân vừa chỉnh lại quần áo bị Trình Điệp Qua làm rối loạn vừa nói: "Không tin anh hỏi Nặc Đinh Sơn đi".

Lại nữa! Lại nữa rồi. Đóng vai chiếc bánh sandwich không có chút nào đáng yêu cả, không chỉ không đáng yêu mà còn làm cho cô rất phiền.

Được rồi!

Thở mạnh ra một hơi, Nặc Đinh Sơn nói với Trình Điệp Qua: "Đúng vậy. Xe chúng tôi lái tới đây đúng là đã hết xăng, Vinh Chân nói tối nay anh Trình sẽ quay về. Không bằng như vậy đi, chúng tôi tìm một chỗ yên tĩnh ở lại, đợi anh Trình làm xong mọi việc thì chúng tôi sẽ ngồi nhờ xe của anh Trình quay về. Anh thấy như vậy có được không?"

Sau khi nói một hơi xong những lời đó Nặc Đinh Sơn quay mặt qua Vinh Chân, làm ra vẻ mặt như "Chuyện tôi vừa làm cô có hài lòng không?" Đáp lại cô là vẻ đầy tán thưởng của Vinh Chân.

Sau đó Nặc Đinh Sơn và Vinh Chân được một công nhân dẫn tới phòng nghỉ trong lúc làm việc của Trình Điệp Qua. Từ sau khi Nặc Đinh Sơn nói ra lời đó Trình Điệp Qua cũng không nói một câu.

Nơi nghỉ ngơi của Trình Điệp Qua được bố trí vô cùng đơn giản. Vinh Chân đạt được mục đích ngược lại đã an tĩnh lại. Cô ấy ngoan ngoãn ngồi ở trên giường của Trình Điệp Qua chơi game, Nặc Đinh Sơn thì ngây người ngồi ở một bên nhìn hoàng hôn từ từ chuyển thành màu đen ở bên ngoài cửa sổ. Ước chừng khoảng sáu giờ người nhân viên đã dẫn các cô tới nơi này đã đưa bữa tối tới đến cho các cô.

Sau bữa tối, Vinh Chân lấy lý do quá đầy bụng bảo Nặc Đinh Sơn cùng cô ra ngoài đi dạo. Lần này Nặc Đinh Sơn đã từ chối yêu cầu của Vinh Chân. Cô cũng không muốn tiếp tục làm cái Sandwich nữa. Nếu như đoán không sai thì Vinh Chân lại có ý nghĩ đi tìm Trình Điệp Qua.

Lúc Vinh Chân rời đi Nặc Đinh Sơn đã đưa áo khoác của mình cho cô ấy. Thời tiết tháng chín của Manchester đã chuyển lạnh, thỉnh thoảng mưa lại càng làm cho nhiệt độ buổi tối của Manchester trở lạnh. Vinh Chân chỉ mặc một cái áo sơ mi chất liệu mỏng manh.

Vinh Chân mặc áo khoác của Nặc Đinh Sơn đưa cho rời đi.

Cảnh chiều bên ngoài càng ngày càng chìm vào mờ mịt. Nặc Đinh Sơn lại nhìn quanh bốn phía căn phòng một lần nữa. Sau đó đã nhìn thấy ở vị trí không bắt mắt sát cửa sổ đặt một chậu cỏ tam diệp. Chậu cỏ tam diệp đó trông có vẻ cành lá xum xuê.

Đi về phía đặt cỏ tam diệp. Khi đó Nặc Đinh Sơn cũng từng mua cho Trình Điệp Qua một chậu cỏ tam diệp, nhưng Nặc Đinh Sơn rất chắc chắn chậu cỏ tam diệp trước mắt này không phải là chậu cỏ tam diệp mà cô đã cho Trình Điệp Qua. Thứ nhất, chậu hoa không đúng. Thứ hai, lúc lần cuối cùng Nặc Đinh Sơn xuất hiện tại căn hộ của Trình Điệp Qua ở Notting Hill đã nhìn thấy cỏ tam diệp cô cho anh bởi vì bị chủ nhân lơ là một thời gian dài nên có trông có vẻ đang thoi thóp.

Tay chạm vào trên lá cỏ tam diệp, trên bệ cửa sổ có một lớp bụi mỏng.

Nửa tiếng sau Nặc Đinh Sơn cầm trong tay máy hút bụi. Cô đau buồn phát hiện. Đợi sau khi cô ý thức được cô đã làm chuyện không nên làm thì cô đã đem chỗ ở của Trình Điệp Qua sắp xếp lại gọn gàng ngăn lắp rồi.

Đầu đất!

Trong giây phút đó Nặc Đinh Sơn thật muốn cầm thứ gì đó đập mạnh lên đầu của mình rồi hét lớn: Nặc Đinh Sơn, mày ngu tới không thể cứu chữa rồi!

Nặc Đinh Sơn thật là đã tìm được một thứ để đập lên đầu của mình. Vẫn chưa đợi được cô cầm được thứ đó đập lên đầu thì bên ngoài đã vang lên một tiếng nổ thật lớn.

Tiếng nổ kia ở cách đó không xa.

Tay bỗng chốc run lên, quyển sách cứng ngắc kia rơi trên mặt đất. Bước chân hướng về phía cửa phòng, cái gì cũng rất nhanh. Nhanh chóng mở cửa, nhanh chóng chạy xuống bậc thang, chanh chóng chạy về phía phát ra tiếng nổ lớn kia. Trong quá trình chạy nhanh, xuất hiện ở trong đầu của cô là một loạt từ ngữ: Sự cố công trình, nhân viên thương vong.

Nặc Đinh Sơn không biết thời gian mình chạy là một phút hay là năm phút hay là lâu hơn nữa, cô chỉ biết lúc mình rẽ qua một khúc ngoặt đã nhìn thấy được mười mấy người vây quanh ở nơi đó. Ánh sáng không được sáng lắm, đó là loại ánh sáng mơ hồ có thể soi ra được hình bóng của sự vật. Trong những tia sáng đó có làn tro bụi lớn tản ra bốn phía, trong đám tro bụi đó lại có chiếc cần cẩu to lớn đang giương nanh múa vuốt ở giữa không trung, chiếc cần cẩu bị gãy ngang.

Chỉ nhìn qua Nặc Đinh Sơn đã đoán được chuyện gì xảy ra. Chỗ này chính là khu vực làm việc của Trình Điệp Qua.

Đừng. Không thể. Không được.

Chân run rẩy bước từng bước về phía trước. Đẩy những bóng dáng ngăn cản cô ra, từng người từng người một. Phía trước dần dần đã rõ ràng.

Chân bước từng bước từng bước nặng tựa như núi, sau đó cô đi tới phía trước nhất.

Phía đông nam có một cơn gió thổi qua, đem những đám tro bụi lượn lờ trên không trung đẩy ra một chút.

Sau đó Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy bóng người đứng giữa đám tro bụi đang ôm chặt nhau. Bóng hai người đó tạo thành từ một nam một nữ. Chàng trai đem cô gái che chở chặt chẽ ở trong lòng, chàng trai chỉ để cho cô gái lộ ra đôi chân mang đôi giày màu đen. Đôi giày màu đen ấy Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy trước đó không lâu, lúc cô ấy lái xe đã đem giày đá qua một bên. Đôi giày thủ công màu đen tuyền, rất đẹp, rất phù hợp với cô ấy. Mà anh....

Giống như trước đó không lâu cô ấy đã nói câu kia: "Trình Điệp Qua, em đã biết vào thời khắc nguy hiểm anh nhất định có thể phát ra năng lực giống như Spider man".

Mà anh đã đem phạm vi bảo vệ cô ấy mở rộng tới hệt như một cái kén. Trên đầu, trên lưng, trên quần áo của anh bị một lớp bụi dày đặc bao bọc lấy. Họ trông giống như một cái kén tròn màu xám.

Vô cùng yên tĩnh. Anh thì thầm nói, âm thanh quen thuộc. Có thể bởi vì sợ nên âm thanh còn đang run rẩy.

Nặc Đinh Sơn nghiêng tai lắng nghe, âm thanh run rẩy đang nói. Em làm anh sợ chết mất, dọa chết anh rồi, ai bảo em tới nơi này, ai bảo...

Đi thôi. Rời khỏi nơi này thôi. Như vậy thì sẽ không nghe thấy, không nhìn thấy nữa. Yên lặng. Không được để ai biết, không được để ai nhìn thấy. Coi như chưa có tới nơi này, coi như chưa có nhìn thấy tất cả những thứ này. Nặc Đinh Sơn tự nói với chính mình.

Sau đó lùi lại từng bước một. Trong lúc đang lùi lại cô đã không cẩn thận giẫm lên một thứ, thứ bị giẫm lên phát ra một tiếng "Răng rắc".

Âm thanh "Răng rắc" này hình như đã kinh động tới hai người kia. Sau đó anh nghiêng mặt qua, gương mặt đó nhìn về phía này của cô, tiếp sau đó anh buông người ở trong ngực ra.

Lại thêm nhiều người đi về phía này, những người đó vọt về phía Trình Điệp Qua và Vinh Chân. Chạy đầu chính là đoàn chăm sóc y tế ở chỗ này.

Nặc Đinh Sơn bị những người đó chen lấn liên tiếp lùi về sau.

Quay đầu, Nặc Đinh Sơn quay trở về.

Quay về chỗ cũ, đồng hồ dừng lại ở thời gian là bảy giờ mười phút. Sự việc vừa phát sinh cũng chỉ có mười phút. Nặc Đinh Sơn ngồi lại vị trí ban đầu, tiếp tục nhìn ra cảnh chạng vạng ngoài cửa sổ.

Bảy giờ rưỡi, Vinh Chân cặp mắt sưng đỏ đẩy cửa đi vào. Vừa vào cửa cô ấy đã lẩm bẩm nói giống y chang như lời của Trình Điệp Qua: "Vừa rồi anh ấy làm mình sợ chết mất, mình đúng là bị anh ấy hù chết rồi".

Sau khi tự lẩm bẩm cô ấy lại bắt đầu tức giận nói: "Ai khiến anh ấy làm chuyện như vậy". "Có biết anh ấy làm chuyện như vậy nguy hiểm cỡ nào không". "Nếu như anh ấy mà chậm nửa giây thì sẽ tan xương nát thịt". "Thật là đáng sợ..."

Đi kèm với câu "Thật đáng sợ" kia thì hu hu khóc lên.

Phiền chết đi được! Tiếng khóc của Vinh Chân làm cho Nặc Đinh Sơn vô cùng khó chịu. Không phải là không việc gì rồi sao? Còn khóc lóc cái nỗi gì? Trình Điệp Qua không phải là vẫn ổn sao?

Trong tiếng gào khóc của Vinh Chân càng ngày càng khiến người ta khó chịu. Giây phút đó Nặc Đinh Sơn đã quyết định làm một chuyện. Sau khi cô xác nhận chuyện này hết sức tường tận thì cô thật sự có thể cùng một vài người, một vài chuyện cắt đứt quan hệ rồi.

Sau đó ở cùng với A Tuấn thật tốt. Đi học yêu một người, một người khác.

Nặc Đinh Sơn đi tới trước mặt Vinh Chân. Cô nói: Vinh Chân, cô có thể ngừng khóc được không.

Vị tiểu thư này vẫn đang tiếp tục khóc.

Nặc Đinh Sơn nói với cô ấy: Vinh Chân cô mà khóc nữa thì có lẽ sẽ bỏ qua một số chuyện, những chuyện này có liên quan tới Trình Điệp Qua đấy.

Vinh Chân ngừng gào khóc, nước mắt còn đang lưng tròng trong khóe mắt của cô ấy. Cứ như vậy cô ấy nghiêng mặt qua nhìn Nặc Đinh Sơn.

"Từ bạn của tôi tôi đã biết được một chuyện, nửa tiếng trước tôi đã gọi điện thoại cho bạn của tôi. Sau đó xác nhận Trình Điệp Qua chính là người mà bạn của tôi biết, là người đã từng thuê cô ấy".

Nước mắt từ trong viền mắt của Vinh Chân chảy xuống, từ trong mắt của cô ấy tỏ ra sự mờ mịt.

"Tôi có người bạn ở Notting Hill, hai năm trước bạn của tôi nhận được một công việc từ Anh Trình tới từ London. Công việc này chính là đóng vai bạn gái của anh ấy để cho một cô gái có biệt danh là tiểu hồ ly chết tâm".

Hiện ra trong mắt của Vinh Chân vẫn là một mảng rất mờ hồ.

Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Nặc Đinh Sơn chậm rãi nói: "Vinh Chân, thật ra Trình Điệp Qua cũng thích cô, giống như cô vậy đó".

Sau đó Nặc Đinh Sơn bắt đầu giải thích với Vinh Chân, giải thích chuyện của "Người Bạn" đó của cô xảy ra với người chủ cũ của cô ấy ở Notting hill. Muốn cho Vinh Chân tin tưởng một người "bạn" như vậy tồn tại đối với Nặc Đinh Sơn mà nói thì chuyện đó có thể làm được dễ như ăn cháo vậy.

Sau mười mấy phút, Vinh Chân mừng tới phát khóc. Cô ấy vui suớng đến nỗi không tìm được phương hướng, cô ấy đã ôm nặc Đinh Sơn hết thơm rồi lại hôn.

Sau đó co cẳng chạy.

Nhìn thấy bóng dáng nhanh chóng biết mất trong cảnh hàng hôn, Nặc Đinh Sơn tựa ở trên tường nhắm mắt lại: Cuối cùng đã được giải thoát rồi. Có thể được giải thóa rồi.

Hết chương 46!

Truyện convert hay : Trường Ninh Đế Quân

Sói Tới Rồi! - Chương 46