Truyện tranh >> Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em >>Chương 65: Cuối cùng (Hoàn)

Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em - Chương 65: Cuối cùng (Hoàn)


Thời Hoan đi dạo quanh khu mua sắm một vòng, mua được một chiếc áo khoác, tính toán thời gian ước chừng đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ, cô liền xách túi quay trở lại.

Quả nhiên, cô vừa đi ra khỏi trung tâm thương mại không lâu đã gặp được Từ Dã đang đợi ở cửa.

Hai tay anh khoanh trước ngực, nét mặt lạnh lùng, không biết đang nhìn đi đâu, dường như bận suy nghĩ gì đó.

Thời Hoan biết, có lẽ đã xảy ra chuyện.

Dù sao tình huống này cũng quá quen thuộc, nhiều lần cô và bạn đi dạo phố, chỉ cần người trong đội gọi một cuộc điện thoại là có thể đánh bay mọi kế hoạch của cô.

Nghĩ vậy, Thời Hoan không khỏi âm thầm thở dài, sau đó cô điều chỉnh nét mặt một hồi, cười tủm tỉm đi tới.

Trước khi tới chỗ Từ Dã, cô cố gắng bước thật rón rén, tiếp cận anh từ phía sau, bất ngờ đưa tay ôm lấy eo anh.

Người Từ Dã cứng đờ, vốn đang suy nghĩ công việc, đột nhiên bị ôm lấy như vậy, thật sự là bị hoảng sợ một chút.

Sau đó anh liền nhận ra là Thời Hoan, không khỏi bất đắc dĩ cười, nắm chặt tay cô trên hông mình, nói: "Lại mua gì vậy?"

"Anh không để ý tới em, em nhất định phải mua đồ mà." Thời Hoan cười cười, buông anh ra, đi tới trước mặt anh, "Em chỉ mua một chiếc áo khoác thôi, không có gì khác."

Từ Dã vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, chuyện mà anh muốn nói thật ra không phải việc này.

Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhíu mày, nói với cô: "Thời Hoan, ngày mai anh phải rời khỏi thành phố A một thời gian."

Thời Hoan đã sớm đoán được tình huống này, cô cong môi, không chút ngạc nhiên nào, "Em đã nghĩ tới rồi."

Từ Dã yên lặng, hồi lâu mới nói: "........Xin lỗi."

Thời Hoan biết, ý anh là chuyện cùng cô về nhà gặp cha mẹ, có thể sẽ phải hoãn lại.

Nhưng chuyện này có đáng gì, bên nào nặng bên nào nhẹ, thân là một bác sĩ không biên giới, đương nhiên cô phải hiểu rõ hơn ai khác.

Căn bản cô cũng sẽ không tức giận, anh cần gì phải xin lỗi?

Thời Hoan có chút không nhịn cười nổi, cô đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, giữa hai hàng lông mày tràn ngập ý cười, nói với anh: "Cái gì mà có lỗi, đã có nhiệm vụ thì đương nhiên phải ưu tiên hơn chuyện gia đình, em cũng không phải là không hiểu chuyện, em hiểu mà."

Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng mà Thời Hoan không hề có tâm trạng tiêu cực nào cả.

"Hơn nữa..." Cô nói tiếp, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt từ từ trở nên dịu dàng, cô cười, "Em thật sự rất thích dáng vẻ anh mặc quân trang, hôn lên quốc kì."

Người cô yêu thương, thuộc về quốc gia, cũng thuộc về cô.

Anh là anh hùng cũng là mục tiêu đời này của cô.

Trái tim Từ Dã rung động, anh nheo mắt nhìn khuôn mặt tươi tỉnh của cô, đôi mắt sáng như sao, cả người như tỏa sáng.

Người yêu là tri kỉ, điều này thật sự may mắn biết bao.

"Được." Anh cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói, "Đợi anh về nhà."

Thời Hoan ngoan ngoãn gật đầu, nắm chặt tay anh.

Từ Dã đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, định nói thêm: "Đúng rồi..."

"Không sao." Thời Hoan ngắt lời anh trước, không để anh kịp nói xong, cô rất thông cảm nói, "Nhẫn cái gì, dù sao kết hôn cũng là chuyện sớm muộn, đợi sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ trở về chúng ta suy nghĩ thêm."

Từ Dã yên lặng một lát, anh khẽ cười đồng ý với cô: "Được, quyết định như vậy."

Khóe môi Thời Hoan hơi cong lên, sánh vai cùng anh đi về phía trước, bóng hai người kéo dài trên nền đất, cô nheo mắt nhìn, âm thầm mỉm cười.

Thời gian bọn họ ở bên nhau tuy rằng ngắn ngủi, nhưng từng giây từng phút đều đáng quý.

Phần tình cảm này vì nghề nghiệp của hai người, nhất định sẽ không bình yên, ổn định.

Nhưng chính vì nguyên nhân đó mới càng đáng để nâng niu trong lòng bàn tay, dùng trái tim thấu hiểu.

*

Hôm sau Từ Dã liền rời đi, anh đi từ lúc trời còn chưa sáng, chắc là vì không muốn quấy rầy đến giấc ngủ của Thời Hoan nên không đánh thức cô.



Đợi tới khi Thời Hoan tỉnh giấc, vị trí bên cạnh đã không còn ai, cô sờ thử, cảm giác ấm áp cũng không còn, xem ra đã đi từ sớm.

Cô dụi mắt, ngày hôm nay bắt đầu cuộc sống không có nụ hôn chào buổi sáng, mong là sẽ không quá khó khăn.

Kì lạ ở chỗ, thật ra năm năm xa nhau cô cũng không hề để tâm tới những thứ này, nhưng bây giờ ở bên nhau lần nữa, tâm trạng đều trở nên kì lạ.

Giống như lúc vừa mới tỉnh liền phát hiện bên cạnh không có ai, mặc dù biết Từ Dã nhất định sẽ đi từ rất sớm, nhưng tâm trạng vẫn không kìm được mà buồn bã, cảm thấy có chút khó chịu.

Aiyaaa, bận rộn một chút là được, bận rộn là tốt rồi.

Thời Hoan tự thôi miên bản thân như vậy, cô xuống giường, chuẩn bị qua loa rồi bắt đầu nghĩ tới kế hoạch ngày hôm nay.

Cô mở điện thoại ra, phát hiện tối qua Lý Thần Ngạn gửi tin nhắn cho mình, vậy mà cô lại không chú ý đến.

Mở ra xem, hóa ra anh ấy nói cho cô biết, Hao Thiên đang ở quân khu, anh ấy đã nói chuyện trước với người phụ trách rồi, sẽ có người đón cô ở cửa, có thể đưa cô vào trong.

Thời Hoan chậm rãi xoay người, hóa ra cô và Từ Dã ở bên nhau không mấy khi đi tới quân khu, mặc dù đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn nhớ được địa chỉ chính xác.

Xem thời gian, tính toán qua sau đó ra khỏi nhà.

Sau khi đến quân khu, quả nhiên có một người lính trẻ tuổi mặc quân trang đang đứng chờ bên ngoài, Thời Hoan quan sát một chút, dáng vẻ rất ưa nhìn, chắc chắn là nhỏ tuổi hơn mình.

Cô tiến lên phía trước, cậu ta liền nhận ra cô, cười gọi: "Chị dâu, ở đây!"

Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em - Chương 65: Cuối cùng (Hoàn)