Sau khí Diệp Y Dung rời đi, Cố An Kỳ mới xoay người, bỗng nhìn thấy hai người còn lại, liền gật đầu xem như chào hỏi, sau đó quay người rời đi. Thái độ ung dung tự đắc đó quả thật làm cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi, vừa rồi người xém chút nữa bị đánh chính là cô mà.
“Cố An Kỳ? Haha…thật thú vị…” Âu Dương Thừa nhìn bóng lưng của Cố An Kỳ, đôi môi mỏng gợi lên một đường cong đầy hứng thú.
Trong cái vòng luẩn quẩn này, cho dù là diễn viên gạo cội khi chán ghét các nghệ sĩ mới đến đâu thì những người bị thù hằn đó thường làm mọi chuyện theo cảm tính, thường xuyên phá bĩnh họ, ngoài mặt lộ vẻ không muốn nói chuyện. Thế nhưng với Cố An Kỳ thì, cho dù Diệp Y Dung dùng ánh mắt cảnh cáo cô thì cô vẫn lộ vẻ bình tĩnh ôn hòa, có thể làm được điều ấy, trong giới không có nhiều người.
Người có thể kiểm soát cảm xúc một cách tự nhiên như thế, sao có thể giao tranh ở cái ngôi nghệ sĩ hạng ba? Âu Dương thừa vuốt ve cái cằm nhọn của mình, vẻ mặt đăm chiêu.
“Đừng có tìm cách trị cô ấy, muốn đào hố thì đi nơi khác mà đào.” Vẻ mặt Tống Võ Trạch không chút thay đổi, liếc Âu Dương Thừa một cái.
Âu Dương Thừa cười cho qua chuyện, cũng không nhắc tới Cố An Kỳ thêm lần nào nữa. Nhưng Tống Võ Trạch nhìn nét mặt của Âu Dương Thừa mà không khỏi nhăn mặt. Anh hiểu rất rõ người bạn tốt của mình, xem ra đối phương không hề coi trọng lời cảnh cáo của mình.
Ding.” Cửa thang máy mở ra, Tống Võ Trạch vốn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thể mở miệng, đành dẫn Âu Dương Thừa lên lầu.
Cố An Kỳ đi đi lại lại trong đại sảnh mấy vòng, cô đã tới phòng tài vụ rồi, không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, để bọn họ sửng sốt giúp cô thanh toán tiền lương tháng này. Những việc này lẽ ra đều do quản lí làm, nhưng hôm nay lại có nghệ sĩ tự mình đến thay mặt quản lí đòi tiền lương, có thể khiến mọi người không ngạc nhiên sao?
Nhưng dù sao thì trong công ty Cố An Kỳ luôn bị mọi người sai vặt, lần này nghe cô nói là thay mặt quản lí Đinh Văn Quân đến lấy tiền nên cũng không nghi ngờ gì, đếm đếm tiền rồi đưa liền cho cô.
Cố An Kỳ lấy đi không chỉ là số lương mấy ngày nay mà còn lấy luôn số tiền đầy đủ từ quản lý, người luôn cắt xén lương của cô, như vậy cô cũng không cần phải không khách khí với hắn mà tự mình đến lấy lương ở vụ tài chính
Trong tay cầm xấp chi phiếu, trên mặt Cố An Kỳ lộ ra nụ cười thỏa mãn. Tốt lắm, bây giờ coi như cô và người quản lí kia đã thanh toán xong.
Tuy công ty “Giải trí châu Á” có thể nói là công ty môi giới, nhưng lại không không thể bảo cô yên lặng chịu được sự khinh thường của người khác mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thêm lần nữa. Dù sao công ty “Giải trí châu Á” đã sớm xem cô không vừa mắt, bất luận làm như thế nào thì cũng là bị đông lạnh, còn không bằng vứt bỏ hẳn đi, một hai rõ ràng, phải trả hết nợ cho cô. Đến kỳ hạn 3 tháng hợp đồng, cô sẽ tự mình đi tìm công ty khác.
Giới showbiz cũng không phải chỉ có mình “Giải trí châu Á” là công ty đào tạo, cô còn sợ tìm không tìm thấy nơi nào có thể đi hay sao?
Thanh toán xong nợ, số tiền cầm được cô đem đi uốn lại tóc, biến mái tóc bồng bềnh uốn lượn dài đến thắt lưng kia thành mái tóc ngắn sạch sẽ lưu loát (n.văn: sạch sẽ lưu loát áo choàng chiều dài), duỗi thẳng, tóc mái cồng kềnh cũng được tỉa bớt.
Khuôn mặt của thân thể này hơi mặt trẻ con, nhìn qua có chút non nớt, hình như là phát triển chậm, lại lấy kiểu tóc Barbie đáng yêu để phối hợp, định làm một “học sinh ba tốt” sao?
Cô muốn là chính mình, mà không cần phải đi qua Cố An Kỳ. Cô phải có cuộc sống chính mình, có một khởi đầu mới của bản thân. Hết thảy đều muốn tự mình một lần nữa làm nên sự nghiệp!
Thay đổi cái kiểu tóc nhẹ nhàng khoan khoái, tâm tình Cố An Kỳ cũng tốt lên không ít. Đi một mình ở trên đường to, không có gì ngụy trang nhưng lại cũng không có bị người khác nhận ra, cô thản nhiên dạo phố, tinh tế chọn lựa, cuối cùng mua được một ít phụ kiện cùng vải dệt một màu đơn giản, chuẩn bị về nhà bắt tay vào cải tạo quần áo mà nguyên chủ lưu lại.
Trên đường về nhà, Cố An Kỳ mở điện thoại di động ra, phát hiện nhật ký cuộc gọi trong di động ghi lại hàng chục cuộc gọi, nhưng lại chỉ có số của hai người, một số là của Đinh Văn Quân, một số khác còn lại là số điện thoại hoàn toàn xa lạ. Nhìn dãy số xa lạ trên màn hình điện thoại, Cố An Kỳ không khỏi nhíu mày.
Không phải là Đinh Văn Quân ngu ngốc kia, rốt cuộc là ai gọi cho cô?
Trong hộp thư đến cũng có vài tin, Đinh Văn Quân nhắn cho cô hàng loạt tin ngắn như là “Trả lại tiền cho bố mày đây”, “Trả lời điện thoại cho tao”, “Đừng có mà không biết tốt xấu”, “Đến bố mày mà mày còn dám đắc tội,mày chết chắc rồi”, “Công ty tuyệt đối sẽ không ký hợp đồng với mày nữa” linh tinh gì đó, mà tin nhắn của cái người xa lạ kia tuy ít nhưng lại làm cho Cố An Kỳ kinh hãi vô cùng!
Người gọi điện cho cô lại là Âu Dương Thừa! Âu Dương Thừa này, Cố An Kỳ chưa bao giờ gặp, nhưng đối với cái tên này, cô cực kỳ có ấn tượng , lúc cô vẫn còn là Lâm Huyên Di, Âu Dương Thừa là người cùng công ty cô —— quản lý giỏi nhất của “Thời đại tinh thượng”, bất cứ ai được anh ta quản lý đều trở nên nổi tiếng vô cùng. Sau cũng không biết do nguyên nhân gì, anh ta xin từ chức, đi khỏi “Thời đại tinh thượng” . Sau vài năm nghe nói anh ta là tự mình tay trắng đi vào xã hội, hiện tại mở một công ty giải trí riêng, kinh doanh hình như cũng không tệ lắm.
Cái người tai to mặt lớn này tìm cô làm cái gì? Còn nữa, vì sao anh ta lại có số điện thoại của cô?
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Trong lúc Cố An Kỳ đang tự hỏi, tiếng chuông di động vang lên. Trên màn hình đúng là dãy số của Âu Dương Thừa. Suy nghĩ một lát, cô vẫn nhấc máy lên: “A lô, xin chào, Cố An Kỳ xin nghe.”
“Cố An Kỳ tiểu thư, xin chào, tôi là Âu Dương Thừa.” Đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm nam tính có chút trầm thấp.
“Chào.” Cố An Kỳ hồi phục nói, trong lời nói cũng không thăng trầm gì.
“Nghe nói hợp đồng của cô cùng “Giải trí châu Á” cũng sắp hết kỳ hạn, không biết cô có hứng đến “Đông Phong” của chúng tôi không ?”
Âu Dương Thừa đi thẳng vào vấn đề, làm cho Cố An Kỳ có chút giật mình, nguyên chủ nhân của thân thể này không có tài năng gì cả, Âu Dương Thừa lại vốn là một quản lý khôn khéo, rõ ràng không phải vô duyên vô cớ mà mời một nghệ sĩ bình hoa như cô về công ty: “Vì sao?”
“Vì cô là một nghệ sĩ có tài năng tiềm ẩn, Đông Phong có thể giúp cô phát triển tài năng.” Âu Dương Thừa anh làm cái nghề quản lý này đã mười mấy năm, tất nhiên nhìn người không thể không chuẩn. Anh tin tưởng trực giác chính mình, Cố An Kỳ cũng không phải nghệ sĩ chỉ tình nguyện ở trong bậc các nghệ sĩ cấp thấp, trên người cô mang tố chất tiềm ẩn. Cô nghệ sĩ nhỏ bé này tuyệt không hề đơn giản như bề ngoài. Âu Dương Thừa là một quản lý luôn thích mạo hiểm, anh nguyện ý làm liều một phen, cái người gọi là bình hoa này, anh sẽ nhìn xem cô phá kén thành điệp như thế nào. (Chú thích: phá kén thành bướm, nhưng để thế kia hay hơn nên giữ nguyên. Qin: no comt!)
Cố An Kỳ đột nhiên muốn cười thật to, bắt chước theo câu nói mà Âu Dương Thừa vẫn hay nói: “Thật có lỗi, tôi nghĩ tôi có lẽ không…”
“Tôi có thể khiến cô đứng trên Diệp Y Dung.” Âu Dương Thừa cắt lời cô đang nói.
Cố An Kỳ có chút buồn bực, Âu Dương Thừa này sao lại biết cô và Diệp Y Dung không hợp nhau? Chuyên này dường như chỉ có người trong “Giải trí châu Á” mới biết được. Nhớ lại chuyện sáng nay, Cố An Kỳ đột nhiên nhớ tới cặp mắt hồ ly hẹp dài kia. Chẳng nhẽ lại là anh ta?
Cố An Kỳ hưng trí cười cười, nhìn tấm áp-phích ở trên đường, nửa thật nửa đùa nói: “Tốt, nếu anh có thế để cho tôi đứng trên đầu Hứa Toa Toa thì tôi sẽ gia nhập công ty anh.”
Âu Dương Thừa không lập tức đưa ra câu trả lời thuyết phục, tuy trong giọng nói Cố An Kỳ mang theo một chút vui đùa hưng trí, nhưng là trực giác của anh cho thấy, điều Cố An Kỳ nói là sự thật. Hứa Toa Toa cũng không phải là một thần tượng bình thường. Sau khi Lâm Huyên Di qua đời, cô ta liền trở thành ngôi sao sáng giá nhất “Thời đại tinh thượng”, độ nổi tiếng độc nhất vô nhị. Cố An Kỳ này dù có tốt đến đâu cũng sao có thể bằng được Hứa Toa Toa?
Việc này xem ra càng lúc càng phức tạp, thú vị thật, đúng là thú vị. Nếu ý tưởng mời Cố An Kỳ vào Đông Phong chỉ là nhất thời xúc động, thì hiện tại anh lại có thể khẳng định, Cố An Kỳ nhất định là người Đông Phong bọn anh cần. Anh quả thật là không nhìn lầm, Cố An Kỳ này xác thực chính là sói đội lốt cừu. Bề ngoài dịu dàng của cô che lấp dã tâm lớn lao, thực đúng là mê hoặc mọi người.
Âu Dương Thừa hơi hơi nheo lại mắt: “Thật không? Cái kia cũng phải xem bản lĩnh của cô đã.”
Cố An Kỳ nhíu mày, tốt lắm, Âu Dương Thừa người này thực hợp khẩu vị của cô: “Vậy mong chúng ta có thể hợp tác tốt .” (Thiên: nghe như chị định ăn Âu Dương Thừa ý =))*Qin: thế nam chính vứt chó nhai àk =)))