Lúc Diệp Khiêm trở lại nhà tang lễ, Triệu Cương vẫn đang quỳ gối trước di thể của lão tía, đang trầm thấp nói cái gì đó. Hắn là đứa cô nhi lão tía thu dưỡng đầu tiên, cũng là người thứ nhất từ trên người lão tía cảm nhận được tình cảm của người cha ôn hòa ấm áp, trong lòng Triệu Cương, lão tía đã sớm vượt qua cha mẹ ruột của hắn.
Đều nói con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, thành tích học tập của Triệu Cương rất tốt, thế nhưng mà hắn biết rõ, lão tía phải gồng gánh rất nặng, cho nên sau khi tốt nghiệp trung học, hắn liền bỏ học, dứt khoát lên đường tòng quân nhập ngũ. Khi đó, Diệp Khiêm mười ba tuổi, cách thời gian Diệp Khiêm rời nhà trốn đi còn có ba năm.
Sau khi nhập ngũ, bởi vì Triệu Cương chịu học tập, tri thức quân sự vượt qua thử thách, tại một lần ngẫu nhiên bên trong hoạt động giải cứu con tin, hắn cứu được một vị lãnh đạo. Từ đó về sau, Triệu Cương một bước lên mây, từ một binh nhất lên tới chức đội trưởng, trung đội trưởng, Đại đội trưởng, cho đến ngày hôm nay hắn đã là cán bộ cấp sư đoàn. Ở trong đó một phần là nhờ quan hệ của vị lãnh đạo kia, nhưng cũng không thiếu sự cố gắng của Triệu Cương, hắn cơ hồ đã đem hết thảy con người mình đều hiến cho quân đội. Cho tới bây giờ, hắn còn không có lấy vợ sinh con, nhiều năm như vậy, ngoại trừ gọi điện thoại ân cần hỏi thăm và gửi tiền cho lão tía, hắn căn bản cũng không có thời gian về nhà thăm lão tía dù chỉ một lần.
Ngay cả mấy ngày hôm trước, lúc Triệu Cương nhận được điện thoại của Lí Hạo nói bệnh tình của lão tía rất nặng, thì hắn vẫn đang chấp hành nhiệm vụ trọng yếu nhất. Một bên là tình cảm cá nhân, một bên là vinh dự tập thể, Triệu Cương có chút khó có thể lựa chọn. Cuối cùng, hắn lựa chọn trở về thăm lão tía, hi vọng có thể trở về gặp lão tía lần cuối, thế nhưng mà, lãnh đạo lại không phê chuẩn cho hắn nghỉ phép. Nguyên nhân, là do nhiệm vụ hắn đang làm rất quan trọng, trước mặt vinh dự quân đội, tình cảm cá nhân có lẽ phải tạm thời khắc chế lại, huống chi, phía trên còn đang chuẩn bị đề bạt hắn nữa.
Nhưng mà, lúc hắn nhận được tin tức lão tía đã chết, Triệu Cương không có cách nào tỉnh táo nữa rồi, hắn không thể không trở về tham dự tang lễ lão tía, nếu không hắn sẽ hối hận cả đời. Giữa tiền đồ cùng lão tía, Triệu Cương tình nguyện chọn lão tía, nếu như thành công mà phải trả giá lớn như vậy, thì Triệu Cương tình nguyện không thành công. Bởi vì, cho dù hắn có thành công rồi, thì hắn cũng chỉ là người cô đơn, thậm chí sẽ hối hận cả đời, thương tâm cả đời, bất an cả đời.
"Thật xin lỗi!" Diệp Khiêm đi đến trước mặt Triệu Cương, nói, "Vừa rồi tính tình của em có chút quá nước, thật xin lỗi!"
"Em đánh anh rất đúng, anh quả thật là tên khốn kiếp, không bằng cầm thú, nhiều năm như vậy, chẳng những không có chăm sóc cho lão tía, thậm chí còn không thể đến gặp lão tía trước lúc lâm chung, lại để cho lão tía mang theo tiếc nuối ra đi." Triệu Cương nghẹn ngào nói.
"Em không phải cũng giống như vậy sao, sống ở nước ngoài hơn tám năm, sau khi trở về, cùng lão tía chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, luôn để cho lão tía một mình lẻ loi hiu quạnh. Bất quá, lão tía ra đi vô cùng an tường, trên cơ bản không có thống khổ gì." Diệp Khiêm nói.
Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: "Anh là vụng trộm chạy về sao? Không phải lần trước anh nói lãnh đạo không phê chuẩn cho anh nghỉ sao? Anh không hối hận sao?"
"Hối hận, anh hối hận vì đã đến quá muộn, hối hận vì không đủ kiên quyết, nếu không thì anh đã có thể nhìn thấy lão tía lần cuối." Triệu Cương nói.
"Anh cứ như vậy chạy về đến, sẽ không có sao chứ? Quân bộ có thể truy cứu trách nhiệm của anh hay không?" Diệp Khiêm hỏi.
Nở nụ cười đắng chát một chút, Triệu Cương nói: "Xử phạt là không thiếu được rồi, chỉ là nặng hay nhẹ mà thôi. Nặng thì xử lý giống như đào binh, đưa ra toà án quân sự; nhẹ thì cũng phải đánh dấu trong hồ sơ một lần, vĩnh viễn không có cơ hội thăng chức. Bất quá, những chuyện này đều không quan trọng, sau khi anh đưa lão tía lên núi, sẽ trở về thỉnh tội."
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Bất kể nói thế nào, chúng ta đều là anh em, tuy không phải ruột thịt nhưng còn hơn cả ruột thịt. Lão tía trước khi lâm chung cũng đã căn dặn em, nếu như anh có chuyện gì thì cứ nói với em, em sẽ giúp anh giải quyết. Anh cũng đừng có khách khí với em, nếu có chuyện phiền toái gì, thì cứ việc nói thẳng."