Truyện tranh >> Siêu Cấp Binh Vương >>Chương 153: Tâm Trả Thù Của Nữ Nhân Thật Lớn

Siêu Cấp Binh Vương - Chương 153: Tâm Trả Thù Của Nữ Nhân Thật Lớn


Vương Hổ lên tiếng nở nụ cười, nói: "Nhị ca, sao ngươi lại tới đây? Đã khỏe nhiều rồi, bệnh viện này thật không phải là nơi cho người ở, nằm mới một ngày, cảm giác giống như không còn khí tức của nam nhân, cả ngày bị một đám tiểu hộ sĩ cho đến làm phiền, ai."

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Ngươi coi như là một loại hưởng thụ đi, y tá ở đây đều xinh đẹp, nắm chắc cơ hội này, nói không chừng lúc ra viện ngươi có thể mang về một em dâu cho ta."

Vương Hổ thở dài, nói: "Nhị ca, ngươi cũng đừng trêu đùa ta nữa, y tá ở đây người nào cũng hung hãn, giống như là cọp cái, ta có thể chịu đựng nổi sao. Ách, ta cũng không phải nói chị dâu, chị dâu chính là con cừu non thiện lương bên trong đám cọp cái này."

Diệp Khiêm tùy ý nở nụ cười, nói: "Hổ Tử, nhị ca đã báo thù cho ngươi rồi, ta đã phế một cánh tay của Tư Đồ Lập. Ngươi hãy lo dưỡng bệnh, chờ ngươi ra viện, địa bàn kia vẫn là của ngươi."

"Nhị ca, ta..." Vương Hổ có chút áy náy nói, "Ngươi không có bị thương chứ?"

"Chỉ là Tư Đồ Lập làm sao có thể để cho ta bị thương, ngươi yên tâm đi, ta không sao." Diệp Khiêm thản nhiên nói.

Vương Hổ nhẹ gật đầu, hai mắt có chút nước mắt, không biết nói cái gì cho phải.

Lúc này, một nữ y tá bưng khay đựng thuốc và kim tiêm đi đến, đi đến bên người Vương Hổ. Đem khay đặt lên ngăn tủ đầu giường, vừa cầm lấy ống tiêm, vừa nói: "Vương Hổ, chuẩn bị chích."

Vương Hổ lập tức một bộ dáng như ăn phải mướp đắng, nói: "Y tá tỷ tỷ, có thể hay không đừng chích nữa?"



Y tá lườm Vương Hổ, nói: "Lớn như vậy rồi, còn sợ chích giống như con nít, không biết xấu hổ hả."

Vương Hổ cười cười xấu hổ, nói: "Chích ở tay hoặc chân, đừng chích ở mông được không?"

Y tá nhìn nhìn Vương Hổ, nói: "Ngươi còn biết thẹn thùng? Là phụ nữ, ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì. Hơn nữa, chỗ nào trên người của ngươi mà ta chưa thấy qua, có gì đặc biệt hơn người."


Vương Hổ đổ mồ hôi, cảm thấy rất mất mặt, hận không thể tìm lỗ mà chui vào. Diệp Khiêm cũng có chút dở khóc dở cười, nhìn Lý Đông ở bên cạnh, Lý Đông ném cho Diệp Khiêm một ánh mắt, Diệp Khiêm hiểu ý, có chút mập mờ nhìn y tá cùng Vương Hổ. Sau đó tiến đến bên tai Vương Hổ, nhỏ giọng nói: "Hổ Tử, cô nương này không tệ, hảo hảo nắm chắc nha."

"Nhị ca, ngươi chớ giễu cợt ta, nàng này nếu lấy trở về, về sau ta làm sao có thể sống yên ổn." Vương Hổ không ngừng kêu khổ.

Tai của nữ y tá tai rất thính, sau khi nghe được Vương Hổ nói, lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Diệp Khiêm: "Giúp ta lật hắn lại."

"Nhị ca, đừng, đừng, ngươi cũng đừng giúp đỡ ngoại nhân khi dễ ta à." Vương Hổ cuống quít kêu lên.

Diệp Khiêm cười cười, nói: "Ta đâu có giúp ngoại nhân, sớm muộn đều là người một nhà cả. Ngươi nói đúng không, y tá tiểu thư." Diệp Khiêm vừa nói vừa nhìn về phía nữ y tá, y tá từ chối cho ý kiến chỉ nở một nụ cười. Nhiều khi, nữ nhân trầm mặc đại biểu đáp án rất rõ ràng, cũng không cần nói quá rõ ràng.

"Ah..." Một âm thanh thê lương thảm thiết trong phòng bệnh vang lên. Nữ y tá ra tay tuyệt không hàm hồ, hung hăng hướng mông đít của Vương Hổ đâm xuống, Diệp Khiêm nhìn thấy cũng không khỏi run rẩy, âm thầm thầm nghĩ, Lâm Nhu Nhu về sau sẽ không giống như vậy đi?


Ở trong phòng bệnh trêu chọc Vương Hổ một hồi, nhìn thấy đã tới lúc ăn cơm trưa, Diệp Khiêm đứng dậy đi ra phòng bệnh. Lúc đi vào phòng nghỉ của y tá, Trần Thăng đang cùng Lâm Nhu Nhu trò chuyện rất vui vẻ, dù sao hai người cũng là bạn học đại học, trước kia bởi vì một ít nguyên nhân cho nên Lâm Nhu Nhu tránh gặp hắn, hôm nay vấn đề này đã giải quyết, Lâm Nhu Nhu tự nhiên là vui vẻ cùng hắn trò chuyện.

Trông thấy Diệp Khiêm bước vào, Trần Thăng cuống quít đứng lên, nói: "Bằng hữu của ngươi thế nào?"

"Ách, không có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt rồi." Diệp Khiêm nói, "Ngươi xem thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi."

"Ta đã để cho bạn gái của ta tại Tương Phi Các đặt chỗ rồi, chúng ta bay giờ đi qua đó." Trần Thăng nói.

"Hẳn là ta phải mời ngươi mới đúng, ngươi từ xa tới, làm sao có thể để cho ngươi mời khách." Diệp Khiêm cuống quít nói.

"Chúng ta cũng đừng khách khí như vậy, ai mời khách không phải đều giống nhau sao. Hơn nữa, ta một mực xem Nhu Nhu là muội muội, nếu lại muốn nói tiếp, thì ngươi có lẽ còn phải kêu ta một tiếng ca. Cho nên, ta mời ngươi là chuyện đương nhiên. Tốt rồi, chúng ta đều đừng khách sáo, về sau có rất nhiều thời gian, đến lúc đó ngươi mời ta không được sao." Trần Thăng vừa cười vừa nói.


Diệp Khiêm cũng không có sĩ diện, nói: "Vậy được rồi."

Lúc ba người ra cửa bệnh viện, Trần Thăng hỏi: "Ngươi có lái xe tới không?"


Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Không có."

"Ách, xe của ta ngừng ở bên kia, các ngươi chờ ta chút, ta đi lái xe tới đây." Trần Thăng khẽ cười, hướng xe của mình đi tới.

Đúng lúc này, chỉ thấy một tên nam tử trên mặt toàn băng gạc mang theo một đám người hướng Diệp Khiêm bên này đi tới. Trương Kiếm cũng thật không ngờ, vậy mà nhanh như vậy lại để cho chính mình gặp Diệp Khiêm, hắn hôm nay vừa mới đến bệnh viện đổi thuốc, phát hiện Diệp Khiêm vậy mà cũng tới bệnh viện, vì vậy lập tức gọi điện thoại gọi bạn thân của mình đến, chuẩn bị báo thù rửa hận.

Theo hắn, Diệp Khiêm chẳng những đoạt lão bà của hắn, lại dám đánh hắn một trận, thù này sâu như biển ah. Kỳ thật, hắn cảm thấy, đoạt lão bà cũng không có việc gì, tối thiểu chỉ cần chi chút tiền là có thể cho qua, thế nhưng mà Diệp Khiêm lại ỷ vào thân thủ của mình không đem hắn để vào mắt, cái này về sau nếu truyền đi, hắn còn thế nào ở trên đường lăn lộn, cho nên cần phải cho Diệp Khiêm một bài học.

Trông thấy Trương Kiếm hướng mình đi tới, Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, biết rõ tiểu tử này nhất định là đến báo thù, xem ra mình giáo huấn hắn không đủ ah. Lâm Nhu Nhu rõ ràng cảm giác được không khí có chút không đúng, Diệp Khiêm biểu lộ cũng có chút không đúng, biết rõ những người kia chỉ sợ là hướng về phía Diệp Khiêm mà đến.

Diệp Khiêm rất tự nhiên kéo Lâm Nhu Nhu ra phía sau của mình, lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn xem Trương Kiếm một bộ dáng vênh váo tự đắc hướng mình đi tới.

"Diệp Khiêm, ông trời thật đúng là có mắt, ta đang buồn vì tìm không thấy ngươi, không nghĩ tới lại để cho ta gặp ngươi ở chỗ này." Trương Kiếm đắc ý nói, phảng phất Diệp Khiêm đã là cá trong chậu, hắn muốn như thế nào thu thập cũng được.

Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười, nói: "Xem ra ngươi còn không có có bị đánh đủ, chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ."

"Diệp Khiêm, ngươi đừng đắc ý, hôm nay ngươi đừng mơ tưởng có thể hoàn chỉnh đi ra ngoài. Ta mang nhiều huynh đệ tới, ngươi cảm thấy mình hôm nay còn có thể hung hăng càn quấy sao. Hừ!" Trương Kiếm cười đắc ý, nhìn Lâm Nhu Nhu ở sau lưng Diệp Khiêm, nói, "Ngươi là bạn gái của Diệp Khiêm? Ta thực thay ngươi cảm thấy bi ai ah. Nam nhân của ngươi ở bên ngoài câu dẫn vợ của ta, ngươi còn có thể độ lượng như vậy, thật sự là bội phục ah."


Siêu Cấp Binh Vương - Chương 153: Tâm Trả Thù Của Nữ Nhân Thật Lớn