Cố Kiều Tuyết xem Hoắc Vi Vũ rời đi, hất tay Ngụy Ngạn Khang ra, chất vấn hỏi: “Anh Khang, anh nói, em sinh con ra vóc dáng thay đổi, anh có hay không đi tìm phụ nữ bên ngoài?”
“Tiểu Tuyết, em đừng nóng giận, bác sĩ nói em có dấu hiệu sinh non, không thể bị kích động.” Ngụy Ngạn Khang ôn nhu trấn an nói.
“Em như thế nào có thể không kích động, bác sĩ nói em nằm trên giường nghỉ ngơi ba tháng, không thể vận động mạnh, anh nhẫn nại ba tháng được sao? Anh nếu là nhẫn nhịn được cũng sẽ không yêu Hoắc Vi Vũ thời điểm này! Em không cần sinh con.” Cố Kiều Tuyết nổi giận đùng đùng nói, đi quá nhanh, chân phải va chân trái, té lăn quay trên mặt đất.
Xuất huyết đỏ tươi.
Cố Kiều Tuyết hoảng loạn, “Máu, đổ máu, anh Khang, cứu em.”
Ngụy Ngạn Khang bế Cố Kiều Tuyết lên, hướng Phòng cấp cứu chạy tới, “Tiểu Tuyết đừng sợ, chúng ta hiện tại ở bệnh viện, sẽ không có việc gì.”
Cố Kiều Tuyết trấn định xuống dưới, trừng mắt cảnh cáo Ngụy Ngạn Khang nói: “con mất liền mất, vốn dĩ không giữ được, anh nhớ cho rõ, vừa rồi là Hoắc Vi Vũ đẩy em, mới làm em sinh non, đã biết chưa?”
Ngụy Ngạn Khang kinh ngạc nhìn về phía Cố Kiều Tuyết, “Không phải em té ngã sao?”
Cố Kiều Tuyết một đấm đánh tới ngực Ngụy Ngạn Khang, hung dữ nói: “Đừng quên, chúng ta còn chưa có kết hôn đâu, nếu chưa kết hôn, anh còn hướng về bạn gái cũ, vậy không cần kết hôn nữa, thiếu gia đình em trợ giúp, em xem anh như thế nào đi đoạt quyền.”
Ngụy Ngạn Khang sắc mặt trầm trọng vài phần, đôi mắt ảm đạm nhìn xuống dưới, đáp ứng nói: “anh đã biết.”
*
Hoắc Vi Vũ từ khi giải phẫu xong bước xuống, thực tiện nghi, qua hai mươi phút liền khỏe hơn.
Chỉ là……
“Trong một tháng không được vận động mạnh, đi WC không được ngồi xổm, ngày thường đứng thẳng, chân không cần mở quá lớn, táo bón không được dùng sức, hai tháng sau là có thể khỏi hoàn toàn.” Bác sĩ dặn dò nói.
“Không phải, bác sĩ, lần trước không phải nói một vòng là có thể chữa trị sao? Tôi không lâu sau phải đính hôn.” Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nói.
“Lần trước ai nói?” Bác sĩ hỏi ngược lại.
Hoắc Vi Vũ không nói.
Thôi đi, giải phẫu có nguy hiểm, trước hết cần cẩn thận, tiền tốn ra, không thể để các cô bị rách đòi tiền lại.
Hoắc Vi Vũ suy tư trở về, đứng trước cửa là bốn người mặc đồ đen.
Cô có loại dự cảm bất hảo.
Trong đó một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi tới trước, mặt vô biểu tình nói: “Hoắc tiểu thư, phu nhân mời cô đi một chuyến.”
Hoắc Vi Vũ khoanh tay trước ngực, tản mạn hỏi: “Tôi có thể cự tuyệt sao?”
“Không thể.” Ông ta nói, phía sau ông bước tới ba người đàn ông cường tráng, đen nghìn nghịt một mảnh.
Hoắc Vi Vũ nhếch khóe miệng, tác phong thật đúng là đơn giản thô bạo.
Cô hất cằm về phía xe bọn họ, “Vậy đi thôi.”
*
Xe chạy hơn một giờ, tới cố gia lão trạch.
Trang trọng trước cửa hai tượng sư tử lớn, bảo vệ khu nhà cấp cao phía sau xanh vàng rực rỡ.
Hoắc Vi Vũ đi theo lão giả xuyên qua vườn cây quanh co khúc khuỷu, đi qua vài toà đình đài, hồ hoa sen, cầu kiều, rốt cuộc tới trước cửa.
Trước cửa, đứng sáu cô mặc chế phục hầu gái màu lam, sáu vị mặc quần áo người làm màu đen, cúi đầu, không khí ngưng trọng.
“Còn không quỳ xuống cho ta!” Một giọng nữ nghiêm khắc vang lên tới.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía chính điện.
Thái Nhã mẹ của Cố Cảo Đình đang ngồi ở ghế trên giữa điện hoa cúc lê, một đôi mắt sắc bén chiếu hàn quang gắt gao trừng cô.
May mắn là bắt cô quỳ, nếu là bắt cô ngồi xổm, cô vừa giải phẫu coi như không.
Bất quá?
Hoắc Vi Vũ nở nụ cười quyến rũ, “Tôi không quỳ, nếu không, dì làm mẫu cho tôi.”