*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng kéo tay Phó Dư Sâm, ý bảo hắn đứng dậy ngồi trên giường.
Chờ Phó Dư Sâm ngồi xuống giường, Từ Xán Xán liền quỳ gối giữa hai chân hắn, cúi đầu vuốt ve một lúc, chính là không muốn Phó Dư Sâm được như ý.
Tiếp theo, nàng đứng dậy hôn hắn.
Sau khi dùng sức hôn một lúc, đầu lưỡi ướt át của Từ Xán Xán di chuyển xuống dưới, để lại vài dấu răng trên ngực Phó Dư Sâm, còn vừa cắn vừa nhìn Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm không nghĩ đến nàng luôn luôn ngây thơ mà lại đùa giỡn như vậy, cơ thể hơi đau đớn, da dẻ từng trận tê dại, tim run lên từng hồi, được Từ Xán Xán mút vào làm cho nhiệt huyết sôi trào, mộtđường tê dại từ cột sống xuống phía dưới, cần cấp bách tiết ra.
Từ Xán Xán cúi đầu, nỗ lực ngậm lấy vật kia của Phó Dư Sâm, liếmmột chút.
Phó Dư Sâm cả người run lên như bị điện giật, lập tức tiết ra trong miệng Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán nuốt toàn bộ, trên người thẳng tắp nhìn Phó Dư Sâm mộtcái, sau đó lại cúi đầu.
Sau khi tiễn Từ Xán Xán về, Phó Dư Sâm đã hiểu ra, hắn xác định sai lầm rồi, vốn dĩ hắn muốn giáo huấn nàng như một trượng phu giáo huấn thê tử, nhưng lại biến thành cha dạy dỗ con gái.
Nghĩ đến đây, Phó Dư Sâm che mặt ngã xuống giường, cảm thấy bản thân mỗi lần đụng đến Từ Xán Xán thì nhất định sẽ biến thành một tên ngốc.