Ở hai bên hành lang hoa và cây cảnh sum suê, cành lá xanh biếc leo lên cây cột màu đỏ mang đến cảm giác tràn đầy sức sống; trong vườn các loài hoa màu tím đậm, tím nhạt, đỏ chót, đỏ thẫm, hồng nhạt, vàng nhạt, vàng sẫm và hoa hồng hoa trắng thi nhau đua nở tản ra mùi thơm thấm vào ruột gan; một bụi bạc hà rậm rạp xanh biếc chập chờn đu đưa trong gió sau giờ ngọ. Những thứ này vốn là thứ ngày xưa Từ Xán Xán cảm thấy thích nhất nhưng hôm nay nàng lại không hứng thú tiếp tục vội vã đi về phía trước.
Nàng vừa đi vừa lặng lẽ giơ cánh tay lên, thấy mùi hôi trên người đã nhạt bớt nhưng nếu cẩn thận để ý vẫn có thể ngửi được. Từ Xán Xán đang suy nghĩ: Chờ một chút nữa mình phải tìm một cách biện giải cho mình mới được, hay là nói mình cũng không biết vì sao lại bị hôi nách, có lẽ là bởi vì đêm qua dùng nước tỏi chấm thức ăn? Lúc này đã là sau giờ ngọ rồi mà nàng còn chưa được ăn cơm trưa, sáng sớm ở nhà ăn ít đồ đã sớm tiêu hóa hầu như không còn. Từ Xán Xán đói bụng đến mức ngực dán với sau lưng nhưng cũng đành phải nỗ lực kiên trì. Nàng cảm thấy với tính tình của đại bá, nếu biết tin tức mình đã bị loại ngay vòng thứ nhất, chắc là vẫn đang tức giận đây! Đến khi chân chính đối mặt đại bá, Từ Xán Xán mới biết mình nghĩ lầm rồi, nàng đã đánh giá thấp trình độ tức giận của đại bá.
Cây cối trong Thanh Tâm viện xanh um tươi tốt, rất râm mát, Từ Xán Xán đi quá nhanh nên giờ đã ra một thân mồ hôi, khi đi dưới bóng cây rập rạp vào Thanh Tâm viện, nàng lập tức lạnh run cả người cực kỳ khó chịu. Cửa nhà chính mở rộng, hai tiểu nha hoàn đứng hai bên trước cửa, Từ Xán Xán ngẩng đầu một cái lập tức thấy đại bá và đại nương đang ngồi hai bên tháp tử đàn, biểu hiện trên mặt đều rất ngưng trọng. Trong ngực Từ Xán Xán lộp bộp một tiếng, bước chân dừng lại ngoài cửa. Nhưng nàng vẫn cố lấy dũng khí đi vào —— dù sao, làm người thì phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình.
Nàng vừa đi tới trước tháp, đầu gối cong xuống muốn quỳ tạ tội. Ai ngờ nàng chưa kịp quỳ xuống, Từ Đình Hòa đã lập tức đứng dậy vung lên một cái tát. Một trận gió theo âm thanh nhanh chóng mà đến, Từ Xán Xán bị tát một cái ngã trên mặt đất, gò má trái nóng hừng hực, Từ Xán Xán cảm giác lỗ tai mình đang kêu ong ong, nàng ngã trên đất vuốt bên má đã sưng lên của mình không nói một lời. Từ Đình Hòa nhìn cháu gái yếu ớt trên đất cũng không nâng dậy, chậm rãi nói:
- Ngươi biết vì để cho ngươi tiến cung, ta đã chi bao nhiêu bạc không hả? Càng không cần phải nói lãng phí thời gian công sức để tìm những mối quan hệ kia! Tôn công công truyền lời, nói ngươi bị hôi nách, ngươi chừng nào thì bị hôi nách rồi hả? Tiểu tiện nhân ngươi đang giở trò gì hả!
Ông ta quả thực nhìn cũng không muốn nhìn Từ Xán Xán, cũng không bao giờ nghĩ nàng phong tư xuất chúng lỗi lạc bất phàm nữa, lúc này Từ Xán Xán ở trong mắt ông ta quả thực như một bãi bùn. Từ Xán Xán bò dậy từ dưới đất, chịu đựng tiếng ong ong vang lên trong lỗ tai, một lần nữa đoan đoan chính chính quỳ xuống. Nàng có thể nhắm mắt làm ngơ thể hiện thời khí nhất thời, nhưng đại bá là tộc trưởng Từ thị Uyển Châu, người một nhà nàng đều nằm trong tay ông ta. Trong lòng nàng tự nói với mình: Chuyện lần này nàng thật có sai, nhịn một chút, lại nhịn một chút...
Từ Hàn thị thờ ơ lạnh nhạt nửa ngày, thấy Từ Xán Xán quả thực đã bị nghiêm phạt giáo huấn, bèn tìm một cơ hội gọi Mai Tuyết đến, phân phó nói:
- Đưa Nhị cô nương đến nhà kề nàng thường nghỉ nghỉ một lát đã!
Mai Tuyết liếc mắt nhìn Từ Đình Hòa, thấy ông ta không phản đối, bèn đỡ Từ Xán Xán lên đi ra nhà chính. Bích Vân bị tiểu nha hoàn ngăn trở bên ngoài, lúc gấp rút muốn chết thì thấy Mai Tuyết giúp đỡ Từ Xán Xán đang sưng đỏ cả mặt đi ra, trong lòng khẩn trương, lập tức ngồi xổm phía trước Từ Xán Xán cõng Từ Xán Xán lên. Sau khi an trí Từ Xán Xán nằm trên giường trong gian tối, Bích Vân muốn đi ra ngoài lấy cho nàng chút nước đá và thức ăn, không ngờ vừa ra cửa phòng đã bị Tần ma ma thân tín của đại phu nhân ngăn cản. Tần ma ma ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bích Vân:
- Từ quản gia đã đi đưa tin cho Nhị lão gia, nói cô nương hơi mệt chút, phu nhân phân phó để cho Nhị cô nương ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt,... Ngày mai lại về nhà!
Mắt Bích Vân đảo đảo, bèn móc từ trong ví ra hai nén bạc, nhân cơ hội kéo tay Tần ma ma kín đáo đưa cho bà ta. Tay Tần ma ma giấu trong tay áo ước lượng bạc nén, khuôn mặt lạnh lùng lập tức chuyển thành tươi cười như một đóa loa kèn nở rộ giữa gió xuân:
- Ôi ôi, Bích Vân cô nương thật là khách khí quá!
Rồi ghé sát vào Bích Vân, nhỏ giọng hỏi:
- Bích Vân cô nương định…
- Cho cô nương chúng ta chút đồ ăn uống là được!
Bích Vân cũng nhỏ giọng nói. Tần ma ma gật đầu:
- Chờ một chút nữa!
Tần ma ma nhanh chóng đưa tới một đùm khăn tay nho nhỏ, bên trong là bốn quả trứng gà luộc, một chiếc bánh bao nhỏ và túi da trâu chứa nước lạnh. Bà ta nhỏ giọng nói với Bích Vân:
- Dùng trứng gà cho mặt cô nương các ngươi tiêu sưng, khi nào trên mặt không có vết tích, lão gia sẽ tha cô nương các ngươi trở về!
Trải qua Bích Vân một phen bận rộn, Vết sưng trên mặt Từ Xán Xán đã tan hơn phân nửa, nàng nằm trên giường lẳng lặng suy tư. Đại bá dùng tộc quyền, hiếu đạo buộc chặt cha, dùng hiệu thuốc bắc của cha và chuyện học tập của đệ đệ uy hiếp nàng, mà nàng và cha chỉ có thể bị động tiếp thu bởi vì người nhà nàng cần những thứ này. Vốn là Từ Xán Xán cũng có ý định tiếp thu là bởi vì trong lòng nàng không có ai; nhưng trong lòng nàng bây giờ có Phó Dư Sâm, nàng muốn suy nghĩ vì mình vì Phó Dư Sâm mà tranh một lần! Nàng đang suy nghĩ tâm sự thì nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng của Tần ma ma:
- Bích Vân cô nương đi ra một chút!
Bích Vân đang ở cùng Từ Xán Xán vội vàng đứng dậy đi ra. Sau một lát, Bích Vân cười vui vẻ trở về:
- Cô nương, lão gia và phu nhân tới đón người này!
Từ Xán Xán nghe vậy vội vàng từ trên giường bò dậy. Nàng vừa đi giầy xong, Từ Thuận Hòa và Từ Vương Thị đã đến. Vẻ mặt Từ Thuận Hòa tức giận đi tới, thấy má trái của Từ Xán Xán đỏ hồng, mắt to mờ mịt đang nhìn mình, trong lòng đau như đao cắt, đi tới ôm Từ Xán Xán:
- Xán Xán, chúng ta về nhà thôi! Không trúng tuyển cũng không có gì quan trọng, ai hiếm lạ vào cung cơ chứ, còn không phải là ông ta dùng lão thái thái ép chúng ta à! Chúng ta về nhà thôi con!
Tay Từ Vương Thị vuốt ve vết thương trên mặt nữ nhi, nước mắt lộp bộp rơi xuống. Từ Xán Xán nhịn nửa ngày ủy khuất trong nháy mắt bạo phát, lên tiếng khóc lớn lên.
Về tới nhà, Từ Xán Xán mới từ trong miệng mẫu thân biết được cha và đại bá ầm ĩ một trận. Nghĩ đến cha luôn luôn rất nghe lời đại bá nói nay lại cãi nhau với đại bá, nàng không khỏi nín khóc mỉm cười:
- Cha có bị đại bá dọa cho bể mật hay không ạ?
Từ Vương Thị thở dài:
- Ai, cha con ấy à, đều là tổ mẫu con quá bất công nên ông ấy mới quanh năm ở trước mặt của đại bá con thấp hơn một cái đầu!
Từ Xán Xán nằm trong lòng mẫu thân:
- Nương, sau này thanh danh con không tốt không ai thèm lấy thì làm sao bây giờ?
Từ Vương Thị còn chưa mở miệng, Từ Thuận Hòa ở nhà chính uống trà nhân tiện nói:
- Làm sao không ai thèm lấy? Con ngày thường đẹp như vậy, còn có bao nhiêu đồ trang sức cha chuẩn bị cho con, có kẻ ngu si mới không lấy con ấy!
Kế tiếp, ngữ khí của ông giống như chắc chắn nói:
- Nếu không, chúng ta chọn người ở rể?
Từ Vương Thị trách mắng ông một hơi:
- Ông thì chỉ biết lo lắng linh tinh, chờ chuyện này qua một thời gian rồi lại tính hôn sự Xán Xán đi!
Từ Xán Xán nằm trong lòng mẫu thân, nghĩ đến mình tuy bị đại bá đánh một bạt tai, lại có thể tạm thời thoát khỏi khống chế của đại bá, trong lòng rất thích ý, hai chân bắt chéo đung đưa qua lại. Từ Vương Thị luôn cảm thấy trên người nữ nhi có một mùi lạ, lúc trước còn muốn nhịn xuống, cuối cùng rốt cục không nhịn được:
- Xán Xán à, trên người con có mùi gì đấy? Ngửi thấy là lạ! Nếu không con đi tắm trước đi?
Suốt ngày hôm nay Từ Xán Xán mang theo mùi hôi này, giờ cũng thành thói quen, bèn chơi xấu không đi, trong miệng rầm rì:
- Con sắp chết đói rồi! Con sắp chết đói rồi!
Từ Vương Thị yêu thương con gái, thấy nàng như vậy cũng không nói nữa, ngược lại hỏi nàng:
- Xán Xán này, buổi tối muốn ăn cái gì nào? Nương làm cho con nhé!
Từ Xán Xán cảm thấy mình hi sinh rất lớn vì gia đình, bởi vậy hùng hồn vừa nghĩ vừa yêu cầu:
- Con muốn ăn gạo nếp nấu ngó sen, muốn ăn nem rán, muốn ăn cháo bách hợp đậu xanh, muốn ăn ớt xanh xào trứng gà, muốn ăn rau trộn cà, muốn ăn lá cây hương thung non tẩm dầu, muốn ăn bánh đúc đậu nhân rau hẹ chấm tỏi dã, muốn ăn hồ bì cay…
Thứ nàng muốn ăn còn nhiều lắm, nói xong quay đầu nhìn mẫu thân, phát hiện mẫu thân thương tiếc nhìn nàng, giống như nàng là bảo bối tâm can, Từ Xán Xán cũng yên lòng lại bỏ thêm một câu:
- Con còn muốn ăn rau khoai lang xào tỏi nữa!
Từ Vương Thị đáp ứng hết thảy, đặt đầu Từ Xán Xán lên gối, lại giúp nàng đắp chăn:
- Bây giờ con ở trong phòng nương nghỉ một lát nhé, nương đi bảo lão Đinh mua thức ăn!
Từ Xán Xán vội vàng bỏ thêm một câu:
- Nương bảo cả Đinh ma ma mua ít quả hạnh về nhé!
Quả hạnh bây giờ vừa vào miệng thì chua sau lại mềm ngọt. Nghĩ tới đây, nước bọt Từ Xán Xán cũng sắp chảy ra. Từ Nghi Xuân ở Quốc Tử Giám không trở lại, buổi tối Từ gia cũng chỉ có ba người ăn, nhưng Từ Vương Thị mang theo Đinh ma ma làm một bàn lớn thức ăn ở phòng bếp, bày đầy trên bàn vuông. Từ Xán Xán cuốn ống tay áo lên cầm đũa đắc ý mà ăn.
Món thứ nhất nàng nếm thử là lá hương thung non tẩm dầu. Món này khi còn ở Uyển Châu Từ Xán Xán cũng sẽ nấu, trước tiên lấy lá hương thung rửa sạch thái nhỏ, rắc ớt khô ở phía trên, đập nhỏ tỏi và hồi hương bát giác chờ cho ngấm gia vị, sau đó tưới dầu sôi lên là có thể ăn. Gắp một miếng lá hương thung cho vào trong miệng, Từ Xán Xán chỉ cảm thấy miệng đầy mùi thơm, cay, ngon và mùi vị đặc biệt của cây hương thung, thật sự là mỹ vị đến cực điểm! Từ Xán Xán liên tục vài miếng.
Từ Vương Thị thấy con gái chỉ ăn mỗi hương thung, sợ nàng nóng trong, bèn đưa khoai lang xào tỏi đến trước mặt Từ Xán Xán. Từ Xán Xán lập tức gắp một miếng. Người Uyển Châu thường hái lá khoai lang tươi xào cùng tỏi, vừa mềm vừa ngọt lại tươi mới. Cuối cùng, Từ Xán Xán lại ăn no lần nữa. Thấy chỉ có một bàn cơm rau dưa mà con gái đã có thể ăn tới no, Từ Vương thị rất là bất đắc dĩ, khuyên bảo Từ Xán Xán:
- Xán Xán này, nếu không, theo cha mẹ ra bên ngoài tản bộ chút cho tiêu thức ăn nhé?
Từ Xán Xán không chịu đi ra ngoài:
- Để người ta nhìn thấy, con sợ mất mặt lắm, con không đi đâu!
Phu phụ Từ Thuận Hòa cũng đành phải nghe theo nàng.
Hành trình cả một ngày nay của Phó Dư Sâm đều chật kín. Chàng từ quân doanh đi ra, lại dựa theo lời dặn của Vĩnh Yên đế, ngựa không ngừng vó đi bái phỏng “Tam cô”, tức Thái tử thiếu sư Lam Thiếu kỳ, Thái tử thiếu phó Đinh Tu Bình, Thái tử thiếu bảo Sướng Tử Anh. Đầu tiên, Phó Dư Sâm đến phủ Thái tử thiếu phó Đinh Tu Bình. Đinh Tu Bình tự mình nghênh tiếp, dẫn chàng đến thư phòng của mình. Ông vốn là thầy của Phó Dư Sâm, hôm nay càng thêm thân thiết, cho người hầu lui ra xong liền nói rất nhiều chuyện với Phó Dư Sâm, đại ý là Phó Dư Sâm phải giấu kín bảo tồn thực lực, cẩn thận bên phe Thư Quốc cữu. Phó Dư Sâm biết lão nhân đang nói lời tri kỷ với mình, trong lòng đương nhiên cảm động. Đinh Tu Bình nhìn chàng mặc dù không nói lời nào, nhưng cũng rất nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy như Phó Đoàn luyện không thích nói nhảm so với những người mồm miệng khéo léo kia mạnh hơn gấp bội.
Thái tử thiếu sư Lam Thiếu Kỳ không giống Đinh Tu Bình là đại nho đương thời, ông xuất thân từ đệ nhất thế gia Trịnh Châu Lam thị ở Đại Lương, đối với việc Phó Dư Sâm bái phỏng, ông hoan nghênh mang theo vẻ rụt rè, nhưng khi hàn huyên với Phó Dư Sâm một lúc, bèn hàm súc nói rằng cháu gái của mình rất có tri thức hiểu lễ nghĩa. Phó Dư Sâm mỉm cười:
- Như vậy vừa lúc, biểu đệ ta là Thế tử Duyên Ân Hầu Chu Anh đang trong độ tuổi kết hôn, cô cô ta còn đang sốt ruột tìm hôn sự cho hắn đấy!
Lam Thiếu Kỳ: “...” Vội vàng ngăn lại trọng tâm câu chuyện. Ông tỉ mỉ nuôi con gái không phải là muốn gả cho một tên ăn chơi trác táng đâu! Đến cuối cùng, ông lại hàm súc biểu đạt trung tâm với Phó Dư Sâm:
- Bộ tộc Lam thị xin nghe theo Đoàn luyện sai phái!
Ông ta còn một lời ngầm nói ra: Chỉ cần Phó Dư Sâm là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, Lam thị sẽ ủng hộ chàng! Vĩnh Yên đế đưa ông ta cho Phó Dư Sâm, là muốn ông ta đại biểu bộ tộc Lam thị ủng hộ Phó Dư Sâm, đến lúc này rồi, trước hết ông ta vẫn phải biểu đạt trung tâm mới được.
Thái tử thiếu bảo Sướng Tử Anh là bạn tri kỉ bạn tốt của Phó Vân Chương. Nhìn qua ông như một lão già gầy còm, chỉ nhìn một cách đơn thuần bề ngoài và cử chỉ ai cũng đoán không được ông lại là Binh bộ Thượng Thư xuất thân võ tướng! Ông chỉ nói với Phó Dư Sâm một câu nói:
- Từ nay về sau, Đoàn luyện chính là chủ tử của Sướng Tử Anh ta!
Từ nhà Sướng Tử Anh đi ra, Phó Dư Sâm lại cưỡi ngựa vào cung gặp Vĩnh Yên đế. Trong lòng chàng còn có tâm sự, đối với chuyện của bọn Đinh Tu Bình chỉ giản đơn nói vài câu, không có nhiều lời. Vĩnh Yên đế thấy gương mặt hắn uể oải cũng không hỏi thêm nữa. Hoàng Lang chỉ huy bọn Thái giám bày xong ngự thiện. Ngự thiện thực ra là bữa cơm có vài món ăn hâm nóng, đã sớm làm xong đặt ở đó, ăn cũng không có mùi vị gì. Phó Dư Sâm vốn ăn ít, thức ăn như vậy càng khó nuốt nên cũng chỉ tùy ý ăn một chút rau rồi buông đũa xuống và uống thêm hai chén cháo gạo tẻ.
Chờ chàng ra cung hồi phủ, đã là đêm khuya. Phó Dư Sâm mệt mỏi ngồi trên tháp trong thư phòng, trước hết hỏi Phó Liễu tình huống của Từ Xán Xán. Khi chàng biết Từ Xán Xán bị Từ Đình Hoà đánh một bạt tai, cảm thấy giận dữ nhưng không nói lời nào. Phó Liễu thấy vẻ mặt chàng không bình thường cũng không dám lên tiếng, lẳng lặng đứng ở một bên. Sau một lúc lâu, Phó Dư Sâm nói:
- Chuẩn bị bút mực đến đây!
Chàng chỉ viết một câu trên giấy—— “Sáng mai tụ tập nhân thủ vạch tội Từ Đình Hòa”.
Phó Liễu cầm giấy viết thổi khô mực, gấp lại bỏ vào trong phong thư. Phó Dư Sâm thản nhiên nói:
- Bảo Cận Vĩ Hoán đưa đi!
Phó Liễu đáp “Vâng” xong lui xuống. Cận Vĩ Hoán là chủ quản Ngự Sử đài, công tử để cho hắn đi làm chuyện này, đại bá Từ cô nương sợ là phải chịu khổ rồi! Phó Quế đến rót trà cho công tử, phát hiện công tử ngồi trên tháp ngẩn người nhìn chén trà trầm tư, nghĩ là công tử đang suy tư quốc gia đại sự, bèn lặng lẽ lui xuống. Hắn không biết là Phó Dư Sâm đang rối rắm xem có đi thăm Từ Xán Xán hay là không đây.