Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Chương 146

Lúc Từ Xán Xán tỉnh lại trời đã tối.

Phó Dư Sâm còn ngủ say.

Từ Xán Xán giật giật, phát hiện cả người đau nhức, hai tay hai chân như bị mở ra rồi gắn vào lại, không khỏi rên một tiếng.

Phó Dư Sâm đã nhiều ngày tinh thần khẩn trương cao độ, một khi có cơ hội thư giải liền vui mừng đến hồ đồ, ép buộc Từ Xán Xán quá mức.

Từ Xán Xán biết hắn hai ngày này thật sự thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cũng không kinh động hắn, tự mình lặn lẽ đứng lên, đóng cửa giường rồi mới gọi Chu Nhan và Bích Vân tiến vào hầu hạ.

Chờ nàng tắm rửa xong thì trời đã tối. Từ Xán Xán để Chu Nhan búi tóc mình ra phía sau hết, búi thành một búi tóc, dùngmột cây trâm nạm vàng Lê Hoa giữ tóc.

Nàng cũng không muốn mặc y phục lớn gì, cuối cùng chọn một bộ áo lụa nhỏ không bâu thêu lá trúc màu xanh lục và váy dài xanh nhạt.

Chu Nhan và Bích Vân hầu hạ Từ Xán Xán chải đầu thay y phục, sau đó bưng một chén nước quả lê cho Từ Xán Xán uống.

Từ Xán Xán uống nước lê, thế này mới tỉnh táo lại, ngồi xuống, một tay chống bàn sai Chu Nhan đi phòng bếp dặn làm cơm tối nay: "Hầm một nồi cháo gạo đậu xanh, xào cải xanh, xào măng thanh đạm, nấu hến, lại hầm một nồi xương sườn củ cải, món chính chuẩn bị thêm mấy phần màn thầu!"

Vì nàng không thấy đói nên dặn phòng bếp làm mấy món ăn thanh đạm Phó Dư Sâm thích, mà không phải những món cay mà nàng thường hay ăn.

Chu Nhan vâng một tiếng rồi lui xuống.

Hôi Tuệ chờ Chu Nhan ở bên ngoài, thấy nàng đi ra, thắp đèn lồng cùng nàng đến phòng bếp.

Bích Vân dùng khay bưng đĩa hoa quả cắt sẵn bước vào, nghiêng người ngồi xuống mép bàn bắt đầu đút Từ Xán Xán ăn.

Từ Xán Xán ăn mấy miếng thì thấy quả táo đặc biệt giòn ngọt, cam cũng ngọt, liền lấy nĩa bạc trong tay Bích Vân, nói với Bích Vân: "Ngươi đi làm thêm một đĩa táo và cam nữa, chờ một nữa ta hầu hạ vương gia ngươi ăn!"

Bích Vân đáp "Vâng" rồi lui xuống.

Lúc Phó Dư Sâm tỉnh lại, Từ Xán Xán đang cùng Chu Nhan tính sổ sách tháng này ở nhà chính.

Cửa hàng trên danh nghĩa Từ Xán Xán rất nhiều, có Phó Dư Sâm cho nàng, có Vĩnh An đế và Định quốc công ban cho nàng; mặt khác còn có hai thôn trang thu hoạch rất tốt, một cái ở thành Tây Hạnh Hoa doanh Biện Kinh, một cái ở đại doanh thành Đông bên cạnh, tất cả đều nằm ở vị trí sản xuất tốt.

Đẻ cho tiện, Từ Xán Xán làm mỗi nơi mỗi quyển sổ, lúc này nàng ngồi trên tháp, trên bàn đặt một chồng sổ sách, Chu Nhanđang cầm bút tính toán tiền bạc ra vào từ mười lăm tháng trước đến mười lăm tháng này.

Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Xán Xán ngẩng đầu thấy Phó Dư Sâm, không khỏi nở nụ cười —— ngoại trừ ngày hôm qua chật vật dọa người không tính, bất cứ lúc nào thấy Phó Dư Sâm, hắn vẫn luôn sạch sẽ chỉnh tề.

Nàng vẫy vẫy tay, nói: "Phó Dư Sâm, chàng lại đây xem thiếp có bao nhiêu bạc!"

Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán mặc áo nhỏ váy tươi mát thanh nhã, bé nhỏ đến mức không thể nhận ra đang nở nụ cười, nhấc chân bước qua.

Chu Nhan xuống tháp hành lễ với Phó Dư Sâm, thế này mới ngồi lại tiếp tục tính.

Phó Dư Sâm đến bên người Từ Xán Xán, thuận miệng hỏi: "Bạc đủ dùng không?"



Từ Xán Xán nghe vậy ngửa đầu nhìn hắn: "không đủ, làm sao bây giờ nha?"

Phó Dư Sâm mắt phượng sâu thẳm mang theo ý cười: "Vậy dùng trong tư khố của nàng đi!"

Từ Xán Xán ngửa đầu nhìn hắn cười yêu kiều: " "Gả hán gả hán, mặc quần áo ăn cơm", thiếp muốn dùng bạc của chàng!"

Chu Nhan bên cạnh nghe vậy, liền cố ý phá màn diễn của Từ Xán Xán, cười hỏi: "Vương phi, cửa hàng bạc Hứa thị hôm nay đưa lãi suất hàng này để ở đâu vậy ạ?"

Từ Xán Xán: "..."

Phó Dư Sâm nhìn đến chỗ bạc này, nghĩ đến quân phí cuối năm, rũ mắt xuống bắt đầu tính toán.

Vì Từ Xán Xán búi tóc ra sau, Phó Dư Sâm theo bản năng đưa tay sờ đầu Từ Xán Xán. Từ Xán Xán tóc vừa mới gội, vừa thơm vừa mềm, vuốt rất thoải mái, Phó Dư Sâm vừa nghĩ tâm sự vừa vuốt.


Da đầu Từ Xán Xán tê dại, thấy Phó Dư Sâm dừng lại, lập tức làm nũng: "Phó Dư Sâm, sờ nữa đi sờ nữa đi!"

Phó Dư Sâm biết nghe lời phải, tiếp tục sờ.

Chu Nhan cảm thấy mình còn ở đây thật dư thừa, lập tức tìm cớ đi ra ngoài.

Sau khi quấn quýt trong chốc lát, Từ Xán Xán nhớ tới sổ sách của mình, kéo Phó Dư Sâm cùng ngồi trên tháp, lấy sổ ghi chéptrên bàn lật tới tờ ghi tổng sổ cho Phó Dư Sâm xem.

Phó Dư Sâm nhìn thoáng qua, sóng mắt lưu chuyển nhìn nàng, ý tứ là: để ta nhìn làm gì?

Từ Xán Xán chỉ vào tổng số trong đó cho Phó Dư Sâm xem: "Chàng xem bây giờ thiếp có bao nhiêu tiền riêng!"

Phó Dư Sâm thấy vẻ mặt nàng đắc ý, trong lòng buồn cười, nhân tiện nói: "Ta thấy được."

Từ Xán Xán nhìn gò má hắn: "Vậy chàng có muốn lấy một ít hay không?"

Phó Dư Sâm rũ mắt xuống: "không cần, nàng dùng chơi đi!" Trong tay hắn có mấy chục vạn quân đội, hơn nữa đánh giặc ở Nam Hải, còn lấy nhà môn phiệt trăm năm Thư thị, một năm này bạc vào tay hắn đến gần trăm ngàn hai, chút bạc này của Từ Xán Xán so với hắn mà nói quả thật không tính gì.

Từ Xán Xán thấy hắn thật không có hứng thú, mất hứng ném sổ lên bàn.

Phó Dư Sâm thấy nàng như thế, nói sang chuyện khác: "Nghe nói hôm nay nàng thưởng lớn cho người hầu?"

Từ Xán Xán "Ừ" một tiếng, nhìn Phó Dư Sâm: "Thiếp làm như vậy đúng không?"

Phó Dư Sâm trước gật đầu, sau đó lại bổ sung nói: "Nhưng mà, lúc thưởng người cần có sự khác nhau, phải căn cứ vào công lao, địa vị và tính cách khác biệt của mỗi người, để ban thưởng khác nhau."

hắn xưa nay trầm mặc, chưa bao giờ dạy người khác, Từ Xán Xán thấy hắn chịu dạy dỗ mình, trong lòng vui mừng nên chăm chú nghe Phó Dư Sâm nói chuyện.

Nghe Phó Dư Sâm nói xong, Từ Xán Xán suy một ra ba nói: "Vậy ví dụ như lần này thiếp có thể thưởng mấy người Doãn ma ma vải vóc, sau đó thưởng Hàn Thủy một tòa nhà nhỏ!" Bốn người Doãn ma ma không có con cái không có nhà, cả đời này muốn đi theo nàng, vì hôm qua thưởng cho các bà một ngàn lượng bạc rất nhiều, không bằng thưởng vải vóc tốt tăng chút thể diện cho các bà; mà Hàn Thủy từ cấp thấp nhất của quân đội thăng lên, ở Biện Kinh không nhà không nghề nghiệp, hắnchính tay đâm Thư Liên Vân lập hạ công lớn, thưởng hắn một tòa nhà so với bạc càng thích hợp hơn.


Phó Dư Sâm thấy nàng tiếp thu, trong lòng vui mừng, vươn tay ôm eo Từ Xán Xán, sau một lúc lâu không nói chuyện.

hắn không hy vọng Từ Xán Xán mỗi ngày chỉ lo con đường làm quan kinh tế miệng đầy quốc gia đại sự, chỉ hy vọng Từ Xán Xán mỗi ngày trang phục xinh đẹp yêu kiều để mình thưởng thức, hắn nghĩ phải bảo vệ Từ Xán Xán cả đời, cho nàng vĩnh viễn không có buồn phiền, không hiểu nhân sinh gian nan.

Nhưng mà, Phó Dư Sâm hiểu rõ thân thể của mình, rất sợ vạn nhất hắn sớm từ biệt Từ Xán Xán mà đi, không ai bảo vệ Từ Xán Xán...

Từ Xán Xán thấy hắn đột nhiên lâm vào trầm tư, có chút khó hiểu, chăm chú nhìn mặt Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm phục hồi tinh thần lại, nhìn Từ Xán Xán nháy mắt một cái: "Xán Xán, tương lai nàng phải sinh được sáu đứa con trai!"

Từ Xán Xán: "... Vì sao phải sinh sáu đứa?"

Phó Dư Sâm hơi nheo mắt nhìn về phía trước, lông mi đen dày chớp chớp, che khuất sóng mắt: "Nếu nàng có thể sinh mười đứa cũng được!"

Từ Xán Xán: "..." Sinh mười đứa? Ta là heo sao?

Nàng không muốn nói chuyện với nam nhân không thể nói lý này, lập tức xuống tháp, gọi Chu Nhan và Bích Vân dọn cơm tối lên.

Hầu hạ Phó Dư Sâm dùng cơm tối, Từ Xán Xán bảo Hồng Phất phụ trách nấu thuốc cho Phó Dư Sâm bưng thuốc lên.

Phó Dư Sâm vừa thấy chén thuốc đen thui tỏa ra mùi lạ, thở ra một hơi: "Thuốc này không phải buổi sáng mới uống sao?"

Từ Xán Xán thấy hắn ý đồ trốn tránh, đắc ý nhìn hắn nói: "Buổi sáng hôm nay chàng ở trong cung, thiếp hỏi qua, bọn họ đều nói chàng căn bản không uống thuốc, đây là bù buổi sáng!"

Phó Dư Sâm đành phải nhận mệnh bưng bát lên, đem thuốc một hơi uống hết.

Từ Xán Xán thấy hắn uống thuốc xong, lập tức bưng nước lê đường phèn chuẩn bị sẵn đến.


Phó Dư Sâm cảm thấy bản thân uống thuốc rất khổ, liền nhíu mày uống một ngụm sạch chén nước trong tay Từ Xán Xán, làm sạch vị thuốc nồng đặc trong miệng.

Từ Xán Xán bưng chén cho Phó Dư Sâm uống.

Chờ uống hết chén nước, Phó Dư Sâm vẻ sợ hãi: từ nhỏ hắn là ấm sắc thuốc, từ khi nhận thức đã triền miên trên giường bệnh, không biết uống bao nhiêu là thuốc, khi nào bắt đầu ghét thuốc đắng?

Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán, có một phát hiện: không chỉ hắn sủng Từ Xán Xán, Từ Xán Xán cũng sủng hắn!

Phó Dư Sâm không thích nói chuyện, chỉ thích tự hỏi, là một nhà tư tưởng thâm tàng bất lộ, trong lòng có chuyện thì khôngchút biến sắc suy nghĩ.

Từ Xán Xán cũng không giống hắn nghĩ nhiều như vậy, thấy Phó Dư Sâm uống xong, nàng sai Trần ma ma dẫn bọn nha hoàn thu dọn, nàng lại năn nỉ Phó Dư Sâm: "A Sâm, hai người chúng ta tản bộ đi!"

Trần ma ma nghe nàng gọi vương gia "A Sâm", không khỏi cực kỳ kinh hãi, trơ mắt nhìn, chuẩn dự bị tùy lúc đi cứu Từ Xán Xán.

Phó Dư Sâm nói: "Mưa tuyết một ngày, bên ngoài nhất định sẽ ẩm ướt."

Từ Xán Xán "Nha" một tiếng: "Thiếp đây mang guốc gỗ mặc thêm áo choàng!"

"Ta chờ nàng."

Thấy Từ Xán Xán vào phòng ngủ, Phó Dư Sâm dặn dò tiểu nha hoàn Hạt Y: "đi bảo Phó Dương treo đèn lồng ở hoa viên nhỏphía sau!" Nước ở hoa viên nhỏ phía sau không ít, không có đèn lồng, Từ Xán Xán rất dễ ngã, trước chuẩn bị sẵn sàng.

Phó Dư Sâm tùy tay cầm một quyển sách Từ Xán Xán đặt ở trên tháp cẩm xem.

Lật vài tờ phát hiện là 《 ly hồn nhớ 》, cảm thấy chuyện xưa thiếu sót rất nhiều, hắn mất hứng ném sách sang một bên, đơn giản đứng dậy đi vào phòng ngủ chờ Từ Xán Xán.

Đến lúc này, tim Trần ma ma mới để lại chỗ cũ, thấp giọng dặn nhóm tiểu nha hoàn cẩn thận không được làm rơi chén bàn.

Tuy rằng tuyết rơi hai ngày, nhưng trong nội viện cũng không có tuyết đọng, toàn hóa thành nước chảy vào khe gạch xanh.

Phó Dư Sâm khoác áo choàng đen, nắm tay Từ Xán Xán mặc áo choàng ngắn đỏ thẫm, chậm rãi đi đường mòn ở sau hoa viên.

Phó Dương đã dẫn theo người treo đèn lồng trên các cây trong hoa viên, chiếu hoa nhỏ viên một mảnh sáng ngời.

Từ Xán Xán hít lấy không khí tươi mát rét lạnh, cảm thấy ngay cả phổi mình đều thư thái rất nhiều. Lúc này nàng đột nhiên nhớ tới lâm viên tuyệt đẹp của Thanh thân vương phủ, mở miệng hỏi Phó Dư Sâm: "A Sâm, không phải nói thánh thượng hạ chỉ dụ để chúng ta chuyển nhà sao? Sao vẫn chưa chuyển vậy?"

Phó Dư Sâm nhíu mi nói: "Chờ một chút đi!" Phụ thân hắn không chịu nghe hắn nói chuyện chuyển nhà, nhắc tới liền nóisang chuyện khác. Nhưng bây giờ hắn là con nối dõi của Vĩnh An đế, không thể vẫn ở lại phủ Định Quốc Công được.

Ngày hôm sau Phó Dư Sâm dậy sớm vào triều.

Từ Xán Xán đang xử lý gia sự, Phó Dương báo lại, nói là phu nhân Diên Ân Hầu, phu nhân Thừa Ân Bá và phu nhân Mật Dương hầu đã tới.

Gặp Từ Xán Xán có chút mộng, Đổng ma ma bước lên bẩm báo nói: "Vương phi, ba vị phu nhân này đều là cô của vương gia."

Từ Xán Xán vừa nghe, nghĩ nghĩ nói: "Mời vào đi!" Nàng chỉ gặp ba vị cô này một lần, chính trong ngày nàng thành thân, sau vẫn chưa gặp lại, thật đoán không ra ý đồ đến của ba vị phu nhân này.

Hôm nay, Nàng vừa lúc mặc áo nhỏ khoác ngoài áo tay lớn hồng tiêu kim, cũng không thay quần áo, ngồi ngay ngắn trêntháp cẩm đợi Diên Ân Hầu phu nhân, Thừa An Bá phu nhân và Mật Dương Hầu phu nhân.

Từ Xán Xán đang chờ ba vị cô, Hồ ma ma liền vào lại báo, nói vài vị cô nãi nãi ở tại Hồng Phong Uyển đến đây gặp nàng.

Vì Phó Dư Sâm đã làm con nối dõi của Vĩnh An đế, vài vị Phó cô nương có nhi tử cảm thấy phủ Định Quốc Công không có người thừa kế, mình còn có cơ hội, bởi vậy đều mang theo người nhà ở Quốc Công phủ không đi .

Trong đó, tuy rằng Phó Lục cô nương và Phó Thất cô nương còn không có nhi tử, cũng không chịu để các tỷ tỷ chiếm lợi, bởi vậy cũng ở lại theo.

Nghe nói Phó Dư Sâm vào triều, các nàng ngầm hiểu lòng không hẹn đồng loạt đến Trúc Thanh viện, muốn nghe phu thê Phó Dư Sâm khi nào chuyển đi.

Từ Xán Xán không nghĩ tới ba vị cô còn chưa tới, sáu vị tỷ tỷ đã đến trước, nghĩ nghĩ, liền bảo Hạt Y nói: "Mời mấy vị cô nãi nãi cùng vào đi!"

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Chương 146