Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Chương 123

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Từ Đình Hòa đã biết tin Từ Xán Xán chưa mang thai.

Tin tức này làm ông suy sụp rất lâu.

Rất nhanh Từ Đình Hòa cảm thấy may mắn bản thân trước đây đã chuẩn bị, không chỉ phó thác anh vợ Hàn Thanh Dương tìm được nữ nhi Hàn Mỹ Nương chi bên đường chất Hàn Tử Hiên, còn tự mình đến Trịnh Châu mua về thứ nữ Lam thị Lam Thụy Hà.

hiện tại cho dù Từ Xán Xán không thể mang thai, mất tâm Phó soái, ông cũng có thể đưa Hàn Mỹ Nương và Lam Thụy Hà đến Quốc Công phủ trước, chẳng những có thể giúp Từ Xán Xán duy trì sủng ái, còn có thể bố trí người bên cạnh Phó Dư Sâm giúp ông nói chuyện.

Vậy thì Từ Đình Hòa sẽ không sợ bất hòa với Phó Dư Sâm!

Cho dù Phó Dư Sâm một ngày kia làm hoàng đế, vậy ít nhất hai người này cũng có thể thành cung tần, ông nắm các nàng yếu điểm, tự nhiên có thể dùng thế lực bắt ép các nàng làm việc cho mình!

Từ Hàn thị ngồi bên cạnh thấy khuôn mặt anh tuấnkhông dấu nổi ý cười của Từ Đình Hòa, liền mở miệng hỏi: "Lão gia, người có việc gì vui vậy? Sao không cùng thiếp thân nói, để thiếp thân cũng vui vẻ với người!"

"Xán Xán gả nhập Quốc Công phủ đã nửa năm, nhưng vẫn chưa mang thai, " Từ Đình Hòa liếc mắt nhìn thê tử, cười nói, "Làm đại bá, ta phải thay nàng lo lắng, mấy ngày nay ta đã tìm ra hai vị cô nương phẩm cách tương tự nàng, nếu Xán Xánkhông thể sinh con, vậy hai vị cô nương cũng có thể thay nàng duy trì sủng ái!"

Từ Hàn thị trợn mắt há hốc mồm: "... Lão gia, Xán Xán vẫn chưa đến mười sáu tuổi mà!"

Từ Đình Hòa nhướng mày kiếm nhìn thê tử: "Phu nhân đây là ý gì?"

Từ Hàn thị kiên nhẫn nói: "Xán Xán còn nhỏ, lão gia sao có thể kết luận nàng không thể sinh con?"

Thấy vẻ mặt trượng phu khó hiểu, bà vội nói: "Lão gia, trưởng tử của Phó soái nhất định phải do Xán Xán sinh! Người cần gì phải vội vã sắp xếp người cho nàng! Hơn nữa, nếu người làm như vậy, Xán Xán sẽ cao hứng sao?"

Từ Đình Hòa vừa nghe những lời này, liền nổi giận: "Từ Xán Xán là người của Từ gia, nên vì Từ gia xuất lực, những việc nàykhông phải do nàng quyết định!"

Dứt lời, ông đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.

Từ Hàn thị gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, một lát sau, mới kêu Mai Tuyết: "đi ngoài thư phòng mời đại công tử đến đây, đúng rồi, lại để đại công tử tìm lý do phái người đón tam cô nương về đây!" Thấy Trượng phu muốn gây rắc rối, bà phải cùng các con thương lượng một phen, trừ khử tai họa này.

Thư Liên Vân khốn khổđi tới đi lui ở trong thư phòng.

Ông vốn muốn cầu phú quý từ trong nguy hiểm, nên muốn mạo hiểm, thừa dịp Phó Dư Sâm mang binh lực Biện Kinh đi chinh phạt Nam Hải, mà trấn thủ Biện Kinh Chu anh cũng chỉbiết ăn chơi trác táng, ngay cả kế hoạch độc chết Vĩnh An đế, an bài ngũ muội phu dẫn dắt quân Từ Châu vào kinh, bức phản Phó Dư Sâm.

Ông không nghĩ đến không đợi quân Chu anh đóng giữ ở Biện Kinh ra tay, quân Phó Dư Sâm xuất hiện giống như ma quỷ, chỉ trong một ngày chia binh thành hai tiêu diệt toàn bộ quân của Diệp Tử!

"Đốc, đốc, đốc!" Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

"Vào đi!" Thư Liên Vân lớn tiếng nói.

Cửa Thư phòng mở ra, một thiếu niên nhỏ gầy, áo xanh bước vào, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi: "Bẩm lão gia, Tôn Hoài Vũ đã chết!"

Thư Liên Vân thế này mới thở phào nhẹ nhõm, nhất thời cảm thấy trời cao biển rộng vô hạn vui sướng: "A Thủy à, chỉ có ngươi lợi hại!" Tôn Hoài Vũ chết thì không còn người uy hiếp, ông lại có thể thoải mái tiếp tục làm Quốc Cữu gia kiêm Phú Bình hầu!

Thời tiết tháng chín đã có chút lạnh, Từ Xán Xán mặc áo kép lụa mỏng trắng ngồi trước bàn trang điểm, lại quay đầu nhìn áo tay lớn và váy dài mà Bích Vân chuẩn bị cho mình.

Bích Vân bày ra trước áo tay lớn cho Từ Xán Xán xem.

Tay áo thêu hoa mẫu đơn hồng nhạt, rồi dùng kim tuyến khâu lại một bên, nhìn qua tinh xảo mà lại hòa hoa phú quý; váy dài hồng nhạt thêu đầy cánh hoa mẫu đơn, áo khoác một tầng nước sa, có vẻ mơ hồ mà phiêu dật.

Từ Xán Xán cảm thấy cực kỳ vừa lòng, gật gật đầu: "Ừ, cũng không tệ lắm!"

Chờ Từ Xán Xán ngồi thẳng, Chu Nhan bắt đầu chải đầu cho nàng.

Nếu hôm nay quần áo hòa hoa quý giá, búi tóc và trâm cũng phải xứng đôi.

Hai tay Chu Nhan cẩn thận tinh xảo, rất nhanh đã búi xong tùy vân kế, nàng cài cây trâm vàng ròng hồng bảo cố định búi tóc, lại cẩn thận quan sát một phen, thế này mới nói: "Thiếu phu nhân, người thấy thế nào!"

Kính trên bàn trang điểm cũng không phải vật của Hàn Mỹ Nương, mà là vật tùy thân của Từ Xán Xán mang theo, được Phó Dương đặt trên bàn trang điểm của Hàn Mỹ Nương.

Từ Xán Xán soi soi, cảm thấy vừa lòng, liền nở nụ cười xinh đẹp, duỗi cổ tay, nói: "Hôm nay vòng tay nào hợp đây?"

Chu Nhan kéo tầng thứ hai của hộp trang sức, nhìn nhìn, sau đó lấy ra vòng tay vàng ròng nạm hoa sen hồng bảo.

Từ Xán Xán nhận rồi nhìn nhìn, không khỏi hé miệng cười: "Chúng ta hôm nay thật giống nhà giàu mới nổi!"

Bích Vân cầm quần áo cũng cười.

Vòng tay này tinh tế nhất là dùng vàng ròng làm thành từng đóa hoa sen hồng bảo thạch nhỏ như hạt đậu, thoạt nhìn sáng lóe đỏ, quả thực là vô cùng khéo léo.

Từ Xán Xán đeo vòng tay lên cổ tay phải, ngưng thần nhìn trong chốc lát, thật sự là đẹp đến nỗi làm người ta nghẹt thở

Phó Dư Sâm đưa nàng rất nhiều loại trang sức và trâm cài.

Từ Xán Xán nhìn vòng tay này, trong lòng nghĩ đến tâm tình khi Phó Dư Sâm chọn đồ cho nàng, trong lòng không khỏi rung động, nhất thời có chút ngây ngốc.

Bởi vì Phó Dư Sâm dặn dò, hôm nay điểm tâm của Từ Xán Xán do đầu bếp trong quân làm ở phòng bếp Hàn gia, Chu Nhan dùng hộp đựng thức ăn rồi mang đến Tú Lâu.

Chu Nhan và Bích Vân dọn mấy dĩa thức ăn ở dưới lầu, thế này mới mời Từ Xán Xán đến dùng.

Dùng cơm xong, Từ Xán Xán muốn đi ra ngoài tản bộ.

Bích Vân đến trước cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài, quay đầu khuyên can nói: "Thiếu phu nhân, hôm nay thời tiết âm u, vẫnkhông nên ra ngoài!"

Từ Xán Xán cười: "Hoa viên Hàn gia như vậy, trời mưa chạy về là được rồi!"

Bích Vân không thể khuyên nữa, đành tùy cho Từ Xán Xán ra ngoài.

Sắc trời âm u, phía chân trời giống như được che lại bằng một tầng màu xám, gió thu thổi cành khô lá héo lạnh rung rung.

đã đến cuối thu, bên trong hoa viên Hàn gia là cảnh tượng xơ xác điêu tàn, toàn là lá rụng hoa khô, chỉ còn một ít màu xanh của lá bạc hà, điểm lên một ít sức sống cho khung cảnh héo tàn này.

Từ Xán Xán mặc không ít, nhưng vẫn co rúm trong gió thu hiu quạnh. Nàng đi từ từ trên con đường mòn được lát gạch xanh, giày thêu Hồng Lăng dẫm lên gạch xanh, phát ra âm thanh khanh khách, trong sân yên tĩnh có vẻ hơi đột ngột, Từ Xán Xán hơi chần chờ, có nên đi tiếp hay không.

Đúng lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn từ phía trước truyền tới, Từ Xán Xán trầm ngâm nhìn lại, thấy Hàn Trần thị dẫn theo Hàn Mỹ Nương cùng vài nha hoàn và ma ma đến đây.



Hàn Trần thị vừa đến thì nhìn thấy một mỹ nhân đứng trong sương mù, thì ra là tiểu Phó phu nhân, lúc này dẫn mọi người quỳ gối hành lễ: "Tham kiến thiếu phu nhân!"

Từ Xán Xán mỉm cười: "Hàn phu nhân không cần đa lễ!"

Hàn Trần thị ngưng thần nhìn Từ Xán Xán, phát hiện nàng xinh đẹp phú quý như cửu thiên tiên nữ, không khỏi quay đầu nhìn nữ nhi nhà mình liếc mắt một cái, lập tức cảm thấy Mỹ Nương nhà mình kém xa tiểu Phó phu nhân.

Từ Xán Xán thấy mẹ con Hàn Trần thị đến đây, thì không tản bộ nữa, mọi người vây quanh vào lầu một.

Từ Xán Xán ngồi xuống tháp đã được trải bằng nệm và đệm gấm, Hàn Trần thị xem vị thứ, ngồi trên ghế bên phải.

Hàn Mỹ Nương yêu kiều tiến lên hành lễ với Từ Xán Xán, ngọt ngào kêu một tiếng "Biểu di", sau đó ngồi xuống bên cạnh Từ Xán Xán.

Chu Nhan ngâm vào nước trà dùng khay bưng vào, dâng trà cho Từ Xán Xán trước, sau đó mới rót cho Hàn Trần thị.

Nên dâng trà cho Hàn Mỹ Nương, nhưng Hàn Mỹ Nương ngồi sát bên người Từ Xán Xán, không có chỗ để trà, nhất thời có chút xấu hổ.

Từ Xán Xán lại cười nói: "Đặt trên bàn bên giường đi!"

Hàn Trần thị nhìn phòng sinh hoạt trở nên đẹp đẽ phú quý thoải mái, trong lòng thật sự hâm mộ. Mặc dù bà xuất thân Uyển Châu đại thương Trần thị, nhưng cũng không như chi chính, vẫn là một thứ nữ, bởi vậy trải qua những ngày cực khổ. Gả cho thân thế tương tự xuất thân đại tộc Hàn thị chi thứHàn Tử Hiên, bà cũng chỉ có thể nỗ lực duy trì thể diện huyện lệnh mà thôi.

Bà thật sự không nghĩ tới, mình sẽ có cơ hội tiếp đãi tiểu Phó phu nhân, tiếp xúc được cuộc sống hòa hoa phú quý như thế.

Mặt Hàn Trần thị tươi cười đưa mắt nhìn chung quanh.

trên tường được dán vải màu xanh mới tinh, giấy trên cửa sổ cũng được bọc lại bằng gấm vóc còn quý hơn vải xanh.

Gia cụ trong phòng được bịt kín bằng vải satanh xanh nhạt kim phượng, vật trang trí tuy đơn giản, nhưng Hàn Trần thị cũng đoán được giá trị không hề nhỏ...

Chất lượng quần áo trên người Tiểu Phó phu nhân thượng thừa, tất cả trước đây chưa từng thấy, chắc là tơ lụa triều cống tốt nhất; trên búi tóc trên cổ tay của nàng đầy Hồng Bảo Thạch óng ánh, toàn là thứ thượng hạng...

Tiểu Phó phu nhân xuất thân Uyển Châu Từ thị, cũng không cao quý hơn bà, thậm chí còn không bằng bà, vì sao có thể hưởng thụ cuộc sống xa hoa như vậy?

Còn không phải bề ngoài nàng xinh đẹp sao, cho nên mới gả cho một nam nhân tốt như vậy!


Nghĩ đến đây, Hàn Trần thị nhìn về nữ nhi Hàn Mỹ Nương đang ngồi sát bên cạnh tiểu Phó phu nhân.

Mỹ nương bề ngoài cũng xinh đẹp, nhưng lại chỉ có thể mặc chút lụa rẻ tiền màu sắc tươi đẹp, nếu Mỹ Nương cũng có thể hầu hạ Phó soái, tương lai trở thành người đứng đầu nhất cung, gọi nô thị tỳ, chẳng phải là thật?

Bên ngoài tích tách bắt đầu mưa.

Mặc dù Từ Xán Xán khoác ngoài áo trắng hai lớp, bên trong mặc áo tay lớn, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

Hàn Mỹ Nương ngồi sát bên người Từ Xán Xán, da thịt mềm mại ấm áp cách lớp áo mang đến cho Từ Xán Xán vô hạn ấm áp.

Từ Xán Xán ngửi thấy mùi thơm nồng đậm trên người nàng, nghe nàng nói chuyện yêu kiều sợ hãi làm nũng, trong lòngkhông khỏi buồn cười: nếu Hàn Mỹ Nương nghĩ muốn Phó Dư Sâm, vậy thì không cần tốn công sức trên người nàng, vì nàngsẽ không đồng ý!

Từ Xán Xán cười như không cười liếc Hàn Mỹ Nương một cái.

Nếu Hàn Mỹ Nương suy nghĩ lại, cũng coi như xong; còn nếu nàng dám câu dẫn Phó Dư Sâm, vậy Hàn Mỹ Nương cũng đừng mong sống tốt!

Từ Xán Xán nhìn Hàn Mỹ Nương mang giày gấm màu hồngvà váy trắng thuần bao bọc thân thể thanh xuân tràn trề, trong lòng lộ ra một chút ác ý.

Tiếp theo, nàng cảm giác được thật mờ mịt: chẳng lẽ cả đời này của nàng đều phải đấu tranh cùng các nữ nhân người này trước ngã, người sau tiến lên câu dẫn Phó Dư Sâm sao? Cuộc sống như thế thì còn gì thú vị?

Trong phòng tiếng cười nói không ngừng, nhưng Từ Xán Xán lại cảm thấy thật bi thương: nếu muốn có được Phó Dư Sâm, thìphải tranh đấu với vô số nữ nhân. Nhưng cho dù tranh đấu cả đời, cực khổ, tra tấn, phú quý, ôn nhu cuối cùng đều hóa thành mây bay, cuối cùng người có thể có được gì? Chẳng qua chỉ là những năm tháng phồn hoa hoặc lạnh lùng xuôi dòng phiêu lưu mà thôi!

Từ Xán Xán mỗi lần gặp ba loại tình huống sẽ suy nghĩ miên man này thì đều biến thành nhà tư tưởng dân gian —— lúc Phó Dư Sâm không có bên cạnh, lúc trời mưa và lúc nguyệt tín, hôm nay ba loại tình huống đầy đủ, tự nhiên nàng càng muốn suy nghĩ miên man đến nhân sinh!

Hàn Mỹ Nương nhìn khuyên tai vàng ròng hoa sen hồng bảo thanh đung đưa trên vành tai của Từ Xán Xán, trong lòng khôngchịu nổi cực kỳ hâm mộ: "Biểu di, bộ trang sức này của người thật đẹp mắt!"

Từ Xán Xán nở nụ cười xinh đẹp: "thật sao? Ha ha!" Nhưng không định mở miệng nói tặng người. Phó Dư Sâm biết nàng thích kim châu báu thạch, tặng nàng vô số đồ trang sức thượng đẳng.

Phó Dư Sâm đưa những trang sức này, nàng chỉ tặng cho mẫu thân, Bích Vân và Chu Nhan, nàng ta bây giờ vẫn chưa thân đến mức để Từ Xán Xán đưa trang sức của Phó Dư Sâm tặng cho nàng ta.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, dần thành khí thế dữ dội.

Hàn Trần thị và Hàn Mỹ Nương càng có lý do không rời đi .

Hàn Trần thị có lệ nịnh bợ Từ Xán Xán, đem Từ Xán Xán nịnh hót cả người an khang; Hàn Mỹ Nương dựa sát vào Từ Xán Xán, hóa thành một đóa hoa Giải Ngữ.

Bích Vân và Chu Nhan đúng bên cạnh, nhìn thấy tư tình tư cảnh không khỏi buồn cười: Hàn Mỹ Nương này chẳng lẽ coi trọng thiếu phu nhân? Nàng ta muốn làm thiếp hầu hạ cho thiếu phu nhân sao?

Thấy ly của Từ Xán Xán cần thêm trà, Chu Nhan nhịn cười cầm bình trà sứ xanh rót thêm trà.

Hàn Mỹ Nương nhìn bình sứ trog tay Chu Nhan, vội vàng nhìn ly trà trong tay mình, thế này mới phát hiện nơi này của "Biểu di" ngay cả ấm trà cũng là bích sứ cống thượng, không khỏi một trận kinh hãi, cảm thấy cuộc sống của "Biểu di" và "Biểu dượng" chưa từng gặp mặt rất xa hoa!

Từ Xán Xán nâng ly trà lên nhấm một ngụm.

Nước trà xanh đắng trong miệng sau một lúc biến thành ngọt lành tươi mát, làm Từ Xán Xán nhớ đến Phó Dư Sâm.

Nàng ngồi ở đây thưởng thức trà ngon, nhưng Phó Dư Sâm lại ở chiến trường chịu khổ.

Phó Dư Sâm đã rời đi hai ngày, cửa thành trấn Lan Khảo vẫn đóng chặt, Từ Xán Xán cũng không biết chiến sự bên ngoài như thế nào, bởi vậy trong lòng càng lo lắng cho Phó Dư Sâm.

Đột nhiên bên ngoài lầu một truyền tới tiếng bước chân dồn dập, tiếng bước chân càng lúc càng gần, Bích Vân vội vàng ra ngoài xem tình huống.

Trong lòng Từ Xán Xán sững sốt, liền ngồi thẳng lưng nhìn ra ngoài.

Bích Vân đứng cuối hành lang, đưa lưng về phía phòng sinh hoạt nói chuyện với một người đang mặc áo mưa được làm từ cây trẩu tẩm vải dầu.

Tiếng mưa rơi quá lớn, người bên trong căn bản không nghe họ nói gì.

Bích Vân rất nhanh xoay người chạy vào, sắc mặt vui mừng: "Thiếu phu nhân, công tử đã về!"

Kuen,Hôm qua, lúc 14:50

#322

song ngư, dhtt, Bờm xinh và 9 others thích bài này.


KuenWell-Known Member

Bài viết:78

Được thích:1,619

Chương 124:

Từ Xán Xán nghe vậy mừng rỡ, lập tức đứng lên, môi run nhè nhẹ: " Chàng ấy, chàng ấy đang ở đâu?"

Bích Vân thấy nàng sốt ruột, vội nói: "Bẩm thiếu phu nhân, Phó Dương và Thính Vũ bọn họ nâng công tử đợi ở ngoài sân hậu viện!"

Từ Xán Xán vừa nghe liền hiểu, đây là nói mẹ con Hàn Mỹ Nương ở đây, Phó Dư Sâm không tiệnvào.

Nàng liếc Hàn Trần Thị một cái, lại nhìn Hàn Mỹ Nương.

Hàn Trần thị nghe Bích Vân nói "Công tử đã về", mới đầu hơi nghi hoặc, nhưng vừa thấy thái độ của tiểu Phó phu nhân, thìhiểu "Công tử" trong miệng Bích Vân là chỉ Phó soái! Bà vốn dĩ cũng muốn gặp Phó soái, nhìn xem mười tám tuổi vang danh khắp thiên hạ Phó soái đến tột cùng bộ dáng như thế nào.

Chỉ là Bích Vân giống như công khai đuổi khách, mà tiểu Phó phu nhân cũng là một bộ dáng vội vã tiễn khách, bà đành phải biết thức thời đứng dậy, nói vài câu dễ nghe rồi cáo từ.

Hàn Mỹ Nương nghe nói Phó soái trở về, trái tim nhỏ đập bình bịch, căn bản không muốn cáo từ. Thấy mẫu thân kêu mình cùng đi, nàng liền làm nũng giả ngốc kéo ống tay áo Từ Xán Xán: "không thôi! Mỹ nương cùng đi với biểu di đi! Đều là thân thích nhà mình, có gì mà không tiện!"

Từ Xán Xán liếc nhìn"Biểu ngoại sinh nữ" còn lớn hơn nàng, liếc mắt ra hiệu cho Chu Nhan đứng bên cạnh.

Chu Nhan lúc này ngầm hiểu.

Nàng cười khanh khách đến trước người Hàn Mỹ Nương, quỳ gối làm lễ, lạnh lạnh nói: "Nô tỳ thỉnh an Hàn đại cô nương. thiếu phu nhân nhà nô tỳ muốn đi nghênh đón lệnh biểu dượng..." Chu Nhan đem trọng âm đặt ở hai từ "Hàn đại cô nương" và "Lệnh biểu dượng", hiện ra ý trào phúng.

Dù sao Hàn Mỹ Nương được cha mẹ nuông chiều quen rồi, lời nói của Chu Nhan "Hàn đại cô nương" và "Lệnh biểu dượng" làm Hàn Mỹ Nương mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể trừng mắt nhìn Chu Nhan, đỏ mặt thở hồng hộc đi theo mẫu thân ra ngoài.

Trong lòng Từ Xán Xán vui mừng, cố gắng làm ra vẻ bình thản, khách khí tiễn mẹ con các nàng ra ngoài.

Bạch ma ma và xấu nha hoàn đang đứng cuối hành lang, thấy Hàn Trần thị và Hàn Mỹ Nương đi ra, vội cầm cái ô treo trêncột, mở ra đứng sẵn ở đó, sẵn sàng hầu hạ hai mẹ con Hàn Trần thị trước sân.

Hàn Trần thị rất có lễ, trước khi đi lại hành lễ với Từ Xán Xán, xấu nha đầu che ô hầu hạ Hàn Mỹ Nương đi trước, thế này mớinhẹ nhàng đi theo Bạch ma ma ra ngoài.

Trái tim Từ Xán Xán nhảy rộn, trên mặt nóng bừng, trông mong sớm một chút nhìn thấy Phó Dư Sâm, cho nên cũng khônggiữ lại, mặc cho các nàng mưa to che dù mà đi.

Chờ mẹ con Hàn gia trở về nội viện Hàn phủ, Thính Vũ mới mở ô, Phó Dương cõng Phó Dư Sâm, hai người nhẹ nhàng chạy vào sân, vọt vào Tú Lâu.

Từ Xán Xán đứng ở cuối hành lang nhìn quanh.

Khi nàng thấy Phó Dương cõng Phó Dư Sâm, trong lòng lộp bộp một tiếng, mặc kệ mưa to chạy ra đón.

Bích Vân phản ứng rất nhanh, lập tức mở ô đuổi theo.

Đến khi Từ Xán Xán cầm tay Phó Dư Sâm, búi tóc quần áo của nàng đều bị ướt.

Phó Dư Sâm vốn dĩ mệt mỏi dựa vào người Phó Dương, thấy Từ Xán Xán chạy trong mưa đón mình, liền ngẩng đầu nhìn nàng, giọng khàn khàn nói: "Nàng sao lại ra đây?"

Từ Xán Xán thấy sắc mặt hắn tái nhợt giống như bị bệnh, cái mũi đau xót, nước mắt trực trào, trong lòng đau khổ nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn, ôn nhu nói: "Mau vào thôi!"

Từ Xán Xán chỉ huy Phó Dương bọn họ đem Phó Dư Sâm lên phòng ngủ tầng hai, thế này mới thở dài nhẹ nhõm, cũng khôngkiêng dè, trực tiếp hỏi Phó Dương: "Công tử các ngươi đến tột cùng bị sao vậy?"

Phó Dương liếc mắt dò xét Phó Dư Sâm nằm trên giường, thấy hắn không nói gì, chỉ chớp chớp mắt phượng với hắn, hắn sợ nhất công tử, cho nên không nói tỉ mỉ, tìm lý do rồi lui xuống.

Chu Nhan đi phòng bếp hầm cháo cho Phó Dư Sâm, Bích Vân đi gọi người chuẩn bị nước ấm, phòng ngủ lầu hai nhất thời chỉ còn lại Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán cởi áo ngoài bị ướt, chỉ mặc áo kép trắng và váy, cởi giày thêu Hồng Lăng cao, thay giày thêu đế thấp vào, đến ngồi xuống giường, đầu tiên đưa tay sờ tràn và hai má của Phó Dư Sâm, thế này mới hỏi:"Bị thương ở đâu?"

Phó Dư Sâm hơi chột dạ, mắt phượng lưu chuyển, cũng không dám nhìn Từ Xán Xán: "Lưng..."

Từ Xán Xán: "Vậy Diệp Tử kia đâu?"

"Chém..."

" Quân đội hắn đâu?"


"Đánh tan hợp nhất..."

Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm luôn luôn trầm mặc ít lời mà lại thuận theo như thế, liền đoán được thương thế lần này của hắncó chút nghiêm trọng, đôi mắt hoa đào đầy nước mắt: "Để thiếp nhìn lưng chàng xem."

trên người Phó Dư Sâm mặc giáp bào trắng, thấy nàng muốn xem, liền xuống giường đứng trước giường, ý bảo Từ Xán Xán giúp mình cởi giáp bào.

Thấy hắn nghe lời như thế, trong lòng Từ Xán Xán mềm mại, đưa tay cởi đai lưng đen vây quanh vòng eo của hắn.

Lúc cởi thắt lưng, Từ Xán Xán nhịn không được đưa tay đo đo, rũ mắt xuống nói: "Phó Dư Sâm, thắt lưng của chàng bằngmột nắm tay!"

Nghe vậy Phó Dư Sâm có chút xấu hổ, Từ Xán Xán vuốt ve làm hắn hơi thoải mái lại có chút khác thường, lông mi dài rũ xuống, che khuất sóng mắt.

Sau khi cởi bỏ thắt lưng của Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán thật cẩn thận cởi giáp bào trắng xuống, rồi cởi trung y trắng của Phó Dư Sâm, thế này mới phát hiện lụa bố trắng từ cổ hắn đi xuống dưới dài khoảng hai ngón tay, còn lộ ra vết máu.

Nước mắt Từ Xán Xán nhanh chóng chảy xuống, nàng cắn cánh tay Phó Dư Sâm, nhẹ nhàng dùng răng cắn một chút, thế này mới nói bằng giọng khàn khàn: "Sao chàng không suy nghĩ một chút, nếu chàng xảy ra chuyện gì, thì thiếp làm sao bây giờ?!"

Phó Dư Sâm im lặng. Nếu hắn chết ở chiến trường, Vĩnh An đế và phụ thân nhất định sẽ bắt Từ Xán Xán tuẫn táng theo.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ẩn ẩn có chút khó chịu, hít sâu một hơi, đè nén loại cảm giác khó chịu này xuống.

Từ Xán Xán ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú lạ lùng của Phó Dư Sâm, trong lòng thương hắn chịu khổ, nên thật cẩn thận đỡ Phó Dư Sâm lên giường, lại lấy trung y trắng dày đến, hầu hạ Phó Dư Sâm mặc vào, đỡ hắn nằm nghiêng rồi đắp chăn lại chohắn.

Chờ Phó Dư Sâm nghỉ ngơi một lát, nàng lại lấy lược tháo búi tóc của Phó Dư Sâm xuống.

Tuy rằng mới từ trên chiến trường về, nhưng tóc dài của Phó Dư Sâm lại mang theo một mùi thơm ngát. Từ Xán Xán nắm lấy, ngửi ngửi, cảm thấy kỳ quái, liền mở miệng hỏi Phó Dư Sâm: "Chàng tắm rồi hả?"

Phó Dư Sâm liếc nàng một cái, nhưng không nói gì.

Từ Xán Xán lập tức hiểu Phó Dư Sâm sợ mình ghét bỏ mùi máu tươi trên người hắn, cho nên tắm sạch trước.

Mũi nàng lại ê ẩm, ánh mắt cũng ươn ướt, nhìn mắt Phó Dư Sâm, thấp giọng nói: "Phó Dư Sâm, Chàng có thối thiếp cũngkhông ghét bỏ!"


Phó Dư Sâm cúi đầu mỉm cười.

Từ Xán Xán cúi người, hai người hôn nhau kịch liệt.

Chu Nhan dùng khay bưng cháo hầm đến cầu thang, nhưng không lầu, mà ở phía dưới, ho nhẹ một tiếng, sau đó lớn tiếng bẩm báo: "Thiếu phu nhân, cháo đã đến!"

Vẻ mặt Từ Xán Xán ửng hồng rời khỏi môi Phó Dư Sâm, sửa sang lại quần áo, thế này mới mở miệng nói: "Đưa lên đây đi!"

nói xong, đôi mắt hoa đào ngập nước của nàng liếc về phía Phó Dư Sâm ——mắt phượng Phó Dư Sâm sâu thẳm, trên mặt tái nhợt nổi lên đỏ ửng, nàng vừa rồi cắn môi hắn, đỏ bừng trơn bóng, nhìn rất mê người.

Nhìn thấy tư tình tư cảnh, trái tim Từ Xán Xán không khỏi nhảy rộn, nàng không dám để Chu Nhan nhìn Phó Dư Sâm lúc này, vội vàng đến cửa đầu cầu thang, đợi Chu Nhan lên rồi nhận cái khay.

Phó Dư Sâm lẳng lặng ngồi trên giường.

hắn giống như giây vừa rồi còn ở trên chiến trường đầy máu và lửa đạn, nhưng giây tiếp theo lại ở trong hương thơm ôn nhu của Từ Xán Xán, thoải mái làm hắn muốn thở dài.

hắn ngẩng đầu nhìn Từ Xán Xán thật cẩn than bưng cái khay, trong lòng cực kỳ bình tĩnh an nhàn.

Sau thời khắc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, có Từ Xán Xán ôn nhu làm bạn, thật sự là hạnh phúc.

Từ Xán Xán bưng một chén cháo loãng đi tới.

Nàng đặc biệt dặn Chu Nhan dùng gạo thơm nấu cháo, cháo không được quá đặc---- Phó Dư Sâm thích cháo loãng.

Lúc Phó Dư Sâm chưa trở về, nàng còn thương xuân thu buồn suy nghĩ nhân sinh tự tìm phiền não; Phó Dư Sâm đến mộthồi, lòng của nàng liền chuyển đến người Phó Dư Sâm, cẩn thận hầu hạ Phó Dư Sâm, không miên man suy nghĩ.

Bởi vì trên lưng có vết thương, Phó Dư Sâm không thể dựa vào đệm, ngồi trên giường, Từ Xán Xán đút ăn từng muỗng từng muỗng cháo.

Lúc bao vây tiêu diệt quân của Diệp Tử, hắn máu nóng dâng trào nên tự mình ra trận, kết quả bị Diệp Tử chém một đao, may mà Vạn phu trưởng Tần Việt bảo vệ hắn, một đao chém Diệp Tử thành hai cứu hắn.

Chuyện mất mặt như vậy, Phó Dư Sâm sẽ không nói cho Từ Xán Xán.

Ăn cháo xong, Phó Dư Sâm liền đưa ra yêu cầu:"Từ Xán Xán, nàng ngủ với ta một lúc đi!"

Quê Từ Xán Xán có câu ngạn ngữ —— "Trời mưa xuống, ngủ ngày", ý nói thời tiết trời mưa thời tiết thích hợp cho việc ngủ. Từ Xán Xán chịu ảnh hưởng của câu ngạn ngữ này, mưa đến thì lại buồn ngủ. Bởi vậy nàng đối với đề nghị của Phó Dư Sâm quả thực tán thành hai tay hai chân.

Nàng tính ngủ với Phó Dư Sâm, nhưng lòng bỡn cợt nổi lên, cười khanh khách nhìn Phó Dư Sâm: "Phó Dư Sâm, ngày hôm trước nguyệt tín của thiếp đến!"

Phó Dư Sâm: "..." mắt phượng vốn sáng lấp lánh lập tức ảm đạm xuống, lòng tràn đầy thất vọng đều phải ngưng tụ thànhthật thể.

Từ Xán Xán thấy hắn như thế, rất đau lòng, lại như trước mạnh miệng giễu cợt Phó Dư Sâm: "Hơn nữa, lưng chàng có thương tích, cũng không thể làm chuyện ấy!"

Phó Dư Sâm trông mong nhìn Từ Xán Xán, thấp giọng nói: "Ta có thể đè lên người nàng mà!"

Từ Xán Xán: "..." mặt nàng nháy mắt đỏ bừng, đỏ đến độ rỉ máu.

Phó Dư Sâm thấy nàng e lệ, chậm rì rì bổ thêm một đao: "Hơn nữa, nàng có thể dùng ——" mắt hắn nhìn đôi môi nở nang của Từ Xán Xán, nói giọng khàn khàn: "—— cái kia giúp ta!"

Thấy hắn như thế, trong lòng Từ Xán Xán rung động, trên mặt tuy rằng vẫn đỏ bừng, lại nói: "Biết rồi!" Nàng bưng chén trà ở đầu giường, nhấm một hớp trà lạnh súc miệng, nhổ vào ống trong góc phòng.

Bên ngoài mưa to như trút nước, giọt mưa đánh vào gạch xanh phát ra âm thanh "Ba ba ba ba", hơi nước tạo nên màng sương mù mông lung.

Bích Vân và Chu Nhan nhàn nhã thêu thùa ở phòng sinh hoạt lầu dưới —— thiếu phu nhân bảo các nàng làm cho công tử hai bộ quần áo mặc cuối thu, vừa vặn rãnh rỗi đẩy nhanh tốc độ.

Hai người một bên làm việc, một bên tán gẫu, đơn giản là chuyện làm món bữa trưa gì khi hồi kinh.

Bích Vân ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy không có ai đến đây, liền gọi Chu Nhan một tiếng, nói: "Chu Nhan, chúng ta phải cẩn thận một chút, ta cảm thấy Hàn hình như không có ý tốt. Ngươi xem Hàn Mỹ Nương, quả nhiên là muốn thân cận với thiếu phu nhân —— "

Nàng dừng một chút, phiền não nhìn Chu Nhan: "Ngươi nói, Hàn Mỹ Nương có phải thích nữ nhân hay không, nàng nhìn trúng thiếu phu nhân sao?"

Chu Nhan liều mạng đè nén tiếng cười lớn sắp trào lên, lắp bắp nói: "Ngươi... Ngươi này... Này nha đầu ngốc..."

Bích Vân thấy luôn luôn Chu Nhan trầm ổn lại cười run rẩy hết cả người, nghĩ nghĩ, cũng hiểu ý nghĩ của mình hoang đường,không khỏi "Hắc hắc" nở nụ cười.

Chờ bình tĩnh lại, Chu Nhan mới giải thích:" Ngươi cần để ý Hàn Mỹ Nương kia, nếu công tử trở về, vậy chắc chúng ta sẽ sắp xuất phát về Biện Kinh, không nên để xảy ra chuyện trước khi đi!"

Bích Vân liên tục gật đầu: "Điều đó tất nhiên!"

Màn trên giường ở phòng ngủ buông xuống, im ắng một chút thanh âm cũng không có.

Từ Xán Xán đem thứ gì đó trong miệng nuốt xuống, từ trong chăn lò đầu ra, mắt hoa đào ướt đẫm nhìn Phó Dư Sâm: "Chàng cũng quá... môi thiếp mài hơi đau... Yết hầu cũng nghẹn khó chịu..."

Mắt phượng Phó Dư Sâm thâm u nhìn đôi môi trơn bóng đỏ tươi của Từ Xán Xán, không nói gì.

hắn tích tụ mấy ngày nay, một khi thấy Từ Xán Xán thì hơi phóng túng.

Tiểu hai vợ chồng đều có chút mệt nên không nói gì thêm nữa. Phó Dư Sâm nằm nghiêng ôm Từ Xán Xán yêu kiều đầy đặn vào trong ngực, rất nhanh ngủ thiếp đi trong tiếng mưa to.

Đoàn người Hàn Trần thị ra hậu viện.

Bà nhìn hai bên, vì mưa to, cửa sân phụ cận cũng không có người.

Hàn Trần thị thấp giọng nói với Bạch ma ma đang bung dù cho bà: "Chờ một chút ngươi nấp ở lân cận, nhìn xem bề ngoài Phó soái đến tột cùng thế nào!" Nếu lão gia tế rượu Hàn phủ nói muốn đưa Mỹ Nương cho Phó soái, vậy bà cũng muốn xem Phó soái phú quý có bề ngoài xứng với Mỹ Nương hay không.

Bạch ma ma cúi đầu đáp.

Hàn Trần thị ngồi trên tháp ở nhà chính kéo vải, hai tay đều bận rộn, ngay cả nữ nhi đưa một lát cam cũng không cách nào nhận.

Mẫu thân bận rộn kéo vải, Hàn Mỹ Nương cầm trong tay quả cam đã lột sẵn ngồi ăn bên cạnh.

Bạch ma ma che dù đi vào nội viện. Đóng dù lại đặt ở cuối hành lang rồi bà mới vội vàng vào nhà chính.

Hàn Trần thị ngừng việc trong tay: "Nhìn thấy không?"

" Lão nô trốn trong phòng ấm, rốt cuộc thấy Phó soái," Vẻ mặt Bạch ma ma vui mừng," ai u trời ạ, Phó soái rất anh tuấn! Chỉ là---"

Thấy vẻ mặt bà chần chờ, Hàn Mỹ Nương vội hỏi nói: "Chỉ là cái gì?"

Bạch ma ma nhíu mày: "Phó soái giống như bị thương, là gã sai vặt cõng vào!"

Hàn Mỹ Nương khờ dại cười: "Bị thương cũng không phải chết, không quan trọng!"

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Chương 123