"Buông ta ra…" Thủy Nhan đầy kiên quyết nói.
"Suỵt…"Hồng y nam tử tựa ngón tay trắng nõn của mình lên môi, làm thủ thế im lặng, hình dáng này vô cùng mê người, chẳng qua, một chiêu này hoàn toàn vô dụng đối với Thủy Nhan.
Chỉ thấy Thủy Nhăn mặt không đổi sắc, cả người cảnh giác phòng bị nhìn hắn, bởi vì nàng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, liền lập tức không nói gì, nhưng đôi tay để trước ngực, tận lực tạo khoảng cách giữa hai người.
Hồng y nam tử nhìn thấy đôi tay để trước ngực của Thủy Nhan chỉ khẽ nở một nụ cười mỉm thần bí.
Nụ cười tuy là mê người, nhưng đối với Thủy Nhan lại hoàn toàn dư thừa, chỉ thấy nàng dùng ánh mắt dò xét như dò xét một thi thể nhìn hắn, như muốn tìm kiếm dấu vết, nhưng khuôn mặt lạ lẫm này, tiếng nói này, quả thật nàng chưa từng gặp, khi tiếng bước chân xa dần, Thủy Nhan trầm giọng hỏi: "Vì sao lại giúp ta?"
"A… Ta đang giúp ngươi sao?"Hồng y nam tử đầy kỳ quái hỏi.
Thủy Nhan hai mắt giương lên, cũng không tranh luận, chỉ nhàn nhạt nói: "Bỏ tay trên lưng ta ra, được không?".
Nàng cố ý nhấn mạnh vào hai từ cuối, nghe lên thành có phần uy hiếp nhiều hơn.
Hồng y nam tử hơi nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Ta có thể coi đây là uy hiếp không?".
"Tùy ngươi, hiện tại mời ngươi buông tay ra!".
Nói xong Thủy Nhan khẽ dùng sức đẩy ra, nhưng nàng phát hiện không thể nhúc nhích chút nào, liền thất kinh: "Hắn có võ công!".
Hồng y nam tử vẫn cười, con ngươi ngăm đen tỏa sáng chăm chú nhìn nàng, tựa như là đang trêu đùa nàng vậy.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Thủy Nhan lớn tiếng hỏi.
"Nơi này là Nam viện, ta lại ở trong này, không phải khách nhân thì là chủ nhân, người nói đi?"Hồng y nam tử vừa nói vừa kề gần Thủy Nhan.
Thủy Nhan lại dò xét kỹ hắn, từ trang phục và thần thái, nếu nàng không nhận ra hắn là chủ nhân nơi này thì quả thật nàng quá kém rồi.
"Ngươi là người Nam viện, sao lại làm khó một người Bắc viện như ta".
Hồng y nam tử khẽ gật đầu, thu lại ánh mắt bất cần, trong khoảnh khắc, trầm lãnh cùng sắc bén trong mắt hắn làm Thủy Nhan cảm thấy vô cùng quen thuộc, làm nàng nhớ tới Triệu Vũ Quốc, nhưng rõ ràng có khác biệt so với ánh mắt của Triệu Vũ Quốc, tựa hồ là nhiều hơn một thứ gì đó.
Hắn buông lỏng bàn tay đang kiềm chế nàng, nhỏ giọng nói: "Tử Hạ rất an toàn, ngươi không cần đi tìm". Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn -
Thủy Nhan cả người chấn động, không ngờ người này có thể nói ra tên Tử Hạ, nàng lại ngẩng đầu dò xét hắn, mang theo tìm tòi: "Ngươi là ai?".
"Cứ gọi ta là Ngải".
"Ngải…"Trong ấn tượng của Thủy Nhan, nàng chưa từng nghe thấy cái tên này, Triệu Vũ Quốc cũng chưa từng nhắc đến tên này.
Trong lúc Thủy Nhan sững sờ, hắn thuận thế nằm nghiêng trên sạp mềm dựng bên tường, lớp vải mỏng tà tà bên người, để lộ bờ ngực sáng bóng như ngọc, tóc lõa xõa hờ hững, hắn ngáp dài một cái tựa như rất mệt mỏi, hắn cũng không để ý đến Thủy Nhan đang bên cạnh, khẽ híp mắt giống như đang ngủ, bộ dáng mị hoặc có thể so với nữ nhân.
Thủy Nhan vẫn không buông tha, tiếp tục truy vấn: "Ngươi là ai?".
"Ngươi hỏi Quốc, hắn biết".
Thủy Nhan trong lòng rõ ràng, người hắn nói đến là Triệu Vũ Quốc, nhưng mặt ngoài vẫn nói: "Ta không biết người ngươi nói".
Khóe miệng Ngải khẽ cong lên, tựa như đang cười, lại tựa như tán thưởng thận trọng của Thủy Nhan: "Thưa dịp những người kia còn chưa phát hiện, ngươi nên mau trở về đi, bái Hoa thần có thể bái bao lâu chứ?"
Thủy Nhan kinh ngạc, thì ra từ khi nàng vào Nam viện hắn đã biết, mà một khi hắn đã biết, tự nhiên cũng có người khác chứng kiến, nghĩ đến đây, Thủy Nhan vội vã từ các con đường nhỏ quay lại.
Khi nàng đi đến dưới tàng cây quỳnh hoa, thì Hổ Tam Nương mang theo Trà Hương vừa lúc xuất hiện.
"Sao ngươi lại đến đây?"Chứng kiến Thủy Nhan đang thắp hương, Hổ Tam Nương cau mày hỏi.
Thủy Nhan đứng lên, nhìn Trà Hương không nói gì, mà Trà Hương có tật giật mình, vội xua tay nói: "Không phải muội, là Tam Nương đến tìm tỷ, muội đành dẫn người đi".
Thủy Nhan mỉm cười: "Ngươi hôm nay làm sao vậy? Như người mất hồn vậy, Tam Nương tới đây cũng không phải chuyện xấu gì, làm sao ngươi phải che che giấu giấu chứ?"
Trà Hương nhìn vào gương mặt ôn nhu của Thủy Nhan, không biết vì sao có cảm giác như lọt vào hầm băng, giống như không khí ở bốn phía đột nhiên biến mất, lập tức hô hấp không thông, nhất là câu mất hồn mất vía của nàng.
Vừa rồi là nàng vụng trộm đi tìm Tam Nương, bởi vì trải qua suy nghĩ cẩn thận, cùng với bị Thủy Nhan uy hiếp, chẳng bằng đi trước thông tri cho Hổ Tam Nương, vì thế nàng đã đem chuyện Thủy Nhan không có việc gì liền ương ngạnh muốn đến Nam viện bái thần hoa cho Hổ Tam Nương nghe, mà nàng có tật giật mình, nhìn thấy ánh mắt trầm lãnh của Thủy Nhan liền sợ đến mức nói năng lộn xộn.
"Được rồi, hai ngươi đừng nói lời vô nghĩa nữa, Quỳnh Hoa, sao con lại đến đây bái thần hoa?".
Thủy Nhan cung kính đáp: "Sở dĩ chọn nơi này là vì cái cây này".
"Cây này làm sao?"Hổ Tam Nương có chút không kiên nhẫn hỏi.
Thủy Nhan kinh ngạc trừng lớn hai mắt, "Chẳng lẽ ma ma quên tên của ta rồi sao?"
"Là Quỳnh Hoa!".
"Đúng vậy, từ lúc ma ma đổi tên cho ta, ta cảm thấy mang cái tên này mang vận may đến, vì thế ta nghĩ, một khi muốn bái thần hoa, liền bái thần quỳnh hoa".
Hổ Tam Nương nghe Thủy Nhan giải thích, khẽ quan sát đánh giá chung quanh, thấy bên người Thủy Nhan chỉ có Ách muội cùng Tiểu Ách, tâm tình cảnh giác cũng khẽ hạ xuống.
"Là vậy à, hiện tại con đã bái hoa thần xong đúng không?".
"Ưm, ta đang thu thập dự tính cùng hai vị tỷ muội trở về".
"Không phải ta nói con rồi sao, con mang theo Trà Hương chẳng phải tốt hơn hai tỷ muội này sao?"Hổ Tam Nương nói xong liền đẩy Trà Hương một cái, mà Trà Hương như giật mình tỉnh ngủ, vội vàng tiến lên thu thập mọi thứ.
Thủy Nhan hiểu được, Hổ Tam Nương là hoài nghi nàng, nàng dùng vẻ mặt ủy khuất nhìn Trà Hương, sau đó rất không tình nguyện nói: "Ma ma thích ta mang theo nàng, thì về sau ta đi đâu làm gì đều mang theo nàng là được…".
Nhìn thấy bộ dáng của Thủy Nhan, Hổ Tam Nương chợt hiểu được là nàng tức giận chuyện Trà Hương thông đồng cùng Triệu Vũ Quốc, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, đáy mắt lộ vẻ kinh miệt, lúc này một đám người tiến về bên này.
"Các ngươi thu thập xong liền lập tức quay về Bắc viện, ta sẽ về sau" Nói xong, ả bước về phía đám người.
Thủy Nhan trộm nhìn. Đám người kia ăn mặc khác với quy nô Bắc viện cùng nô tài Nam viện, cảm giác như một đám quỷ giữa ban ngày vậy, trong lòng thầm nghĩ: "Chỗ này đã xảy ra chuyện gì vậy?"