Triệu Vũ Quốc cười nhạt, đường cong nơi bờ môi hắn làm rung động lòng người, Thủy Nhan chợt thấy tâm dao động, bất quá cảm giác này nhanh chóng bị nàng gạt bỏ, đơn giản là nàng hiểu những lời hắn nói có ý tứ gì.
Vàng mặc dù là trang sức quý nhưng lại quá phô trương, hơn nữa lại tính cứng, người đeo nếu không cẩn thận sẽ tự gây thương tích cho mình.
Ngọc tốt thì ánh sáng trong mượt, ôn nhuận, phàm là đeo bên ai sẽ yên phận bên người đó, lại có cảm giác vật này yếu ớt mong manh, sẽ phải trân trọng, cố gắng bảo vệ. Tâm tư Thủy Nhan linh mẫn liền đoán được ý đồ của hắn.
Triệu Vũ Quốc là muốn nàng tận lực làm mũi nhọn ở lại trong Đào hoa lâu để thu tập tin tức, đừng vì sảng khoái nhất thời mà làm cho Hổ Tam Nương mất mặt, phải biết lúc tiến lúc lui, mới không khiến cho bản thân bị thiệt thòi!
Nghĩ là thế, Thủy Nhan hơi cúi đầu ngoan ngoãn nói với Triệu Vũ Quốc: "Tạ ơn…"
Còn không chờ nàng nói hết câu, Triệu Vũ Quốc đã dung môi che miệng nàng… Này nếu là một màn trước mặt người ngoài sẽ rước lấy chửi rủa hoặc là thị phi, nhưng nơi này là Đào hoa lâu, vốn là nơi để làm những việc này, Triệu Vũ Quốc làm như thế càng khiến cho tảng đá nghi ngờ trong lòng Hổ Tam Nương được thả xuống.
Ả lấy khăn che miệng cười, "Ha ha, các ngươi đúng là vợ chồng son… Triệu gia sợ là không rời được nữ tử ôn nhu như ngọc rồi…"
Bị Triệu Vũ Quốc cầm chặt tay, giờ phút này tay nàng lạnh như băng, Thủy Nhan không nói nên lời, chỉ hồi tưởng lại Ngũ Nhi từng nói cho nàng về chuyện giữa nam nữ thân mật, mỗi lần đề cập tới chuyện này trong mắt tràn đầy ước mơ, coi như có thể cùng người mình yêu thương có quan hệ thân mật là chuyện quan trọng nhất cuộc đời.
Lúc ấy nàng cảm thấy bộ dạng Ngũ Nhi rất thú vị, mà giờ khắc này, chính mình đang trong ngực một người đàn ông, đôi môi đang chặt chẽ dán cùng một chỗ, không thể phủ nhận, tối hôm qua nàng có cảm giác xấu hổ tim đập thình thịch mà Ngũ Nhi nói tới, chỉ là cảm giác đó quá ngắn ngủi nên nàng không biết cảm giác như vậy được gọi là thẹn thùng?
Trong nội tâm nàng thầm nghĩ: "Đây là hôn nhẹ? Vì sao không giống như Ngũ Nhi nói nhỉ?"
Triệu Vũ Quốc buông nàng ra, mắt mang theo ba phần cười, bảy phần say, hắn nói với Hổ Tam Nương: "Lời này của ngươi nói đúng tâm ta rồi, vì mĩ nhân có thể làm hết thảy..."
"Ha ha, Quỳnh hoa của chúng ta thật có phúc, không ngờ gặp được một vị khách tốt bụng như Triệu gia."
Trà Hương im lặng đứng quan sát Triệu Vũ Quốc và Thủy Nhan, hồi lâu mới lên tiếng.
"Đã đến lúc chú rể mới phải về, xin để Hương Nhi bồi tiểu thư vào phòng tạm nghỉ."
Hai mắt Triệu Vũ Quốc hơi lưu luyến đảo qua khuôn mặt Trà Hương, mỉm cười nói: "Ừh, vậy ngươi giúp tiểu thư, cô gia ta sẽ không bạc đãi ngươi…:
Hổ Tam Nương âm thầm nhìn Trà Hương và Triệu Vũ Quốc, rồi đảo mắt tiếp qua Thủy Nhan, thấy khóe miệng nàng hơi trùng xuống, coi xem, sắp có kịch hay để coi đây...
Hổ Tam Nương cùng Trà Hương rời khỏi sương phòng. Triệu Vũ Quốc cũng chuẩn bị rời đi, Thủy Nhan thấp giọng nói: "Người Tam Nương ngươi nghe lệnh là Cửu gia, vừa rồi ta đã gặp."
Thân hình hắn hơi sững lại, rõ ràng Thủy Nhan đã phát hiện một chuyện trọng yếu, hắn trầm giọng nói: "Ngươi nói rõ một chút!" Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn -
Bộ dạng lúc này của Triệu Vũ Quốc hoàn toàn khác vừa rồi, vẻ mặt trầm lãnh, ánh mắt lỗ mãng không còn tồn tại, chỉ còn lại sự lạnh lùng sâu thẳm.
"Hình dáng rất bình thường, như một lão nhân, một thân hắc bào xa xỉ, cằm trơn bong không có râu." Thủy Nhan nói lời ít mà ý nhiều, không có một lời thừa thãi.
Trong mắt Triệu Vũ Quốc hiện lên sự tán thưởng nhưng hắn rất nhanh chóng khôi phục lại thần sắc bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu, "Những lời này ta sẽ chú tâm, đêm nay ta sẽ lại đến."
Trong đôi mắt Thủy Nhan khẽ lóe lên tia phức tạp, "Ách.. Lại đến?"
Triệu Vũ Quốc hứng thú nhìn nàng, "Ngươi sợ ta?"
Nàng nhìn hắn kiên định, "Sợ và ngươi có quan hệ gì?"
"Ách…" Hắn nhíu mày nở nụ cười, lúc này đây không phải vì diễn trò mà cười, mà là phát ra từ nội tâm.
Lập tức, Triệu Vũ Quốc đi ra cửa, nhìn thấy Trà Hương chờ ở bên ngoài, nội tâm Triệu Vũ Quốc khẽ động, lập tức thu lại dáng vẻ trầm ổn, phô ra sự bông lơn, khẽ gấp quạt lại, nâng cầm Trà Hương một cái, "Ngươi không nỡ rời cô gia ta sao?"
Trà Hương làm bộ nữ nhi thẹn thùng cúi mặt xuống, nhưng vì thấp hơn hắn, nên lộ ra một khoảng da thịt mĩ miều nơi cổ áo.
Triệu Vũ Quốc dùng quạt lướt qua khuôn mặt nàng, rồi xẹt qua khoảng da thịt trắng ngần kia, lập tức toàn thân Trà Hương run lên, hai mắt động tình, sóng mắt lăn tăn.
"Gia…"
"Ngươi hết lần này tới lần khác kêu gia, gia có thể cho ngươi cái gì đây…"
Trà Hương vừa được sủng ái, cười hạnh phúc, vội vàng nói khẽ: "Gia cho Hương Nhi vật gì không sợ tỷ tỷ thương tâm sao?"
Ba!!! Triệu Vũ Quốc mở quạt ra, chậm rãi quạt, nhướn mày, "Người trong phòng kia là tỷ tỷ của Hương Nhi, ta mua tỷ tỷ ngươi một năm, đương nhien một năm này ngươi cũng phải là của ta rồi!"
Trà Hương thấy Triệu Vũ Quốc này cũng là có ý với mình, trong lòng không khỏi vui sướng, gấp gáp cười duyên: "Gia có tính ăn không nhìn chén, nhìn nồi hay sao?"
Hắn nhéo nhéo cằm Trà Hương, đùa giỡn: "Ha ha, tiểu gia hỏa này nói lời khó nghe ghê." Dứt lời hắn xoay người hướng xuống lầu, đi được hai ba bước liền ngừng lại.
"Đúng rồi, kêu ma ma ngươi ghi lại ngày sinh tháng đẻ ngươi cùng Quỳnh nhi."
Trà Hương che miệng mà cười, "Ha ha, gia nói đùa sao, ma ma chỉ quen dùng dấu vân tay điểm chỉ, sao có thể ghi được, mà gia muốn ngày sinh của ta và tỷ tỷ làm gì?"
"Người làm ăn kị nữ nhân không hợp tuổi!"
Trà Hương hiểu được chuyện này, "Thì ra là thế, vậy để Trà Hương viết cho gia, sao phải phiền tới ma ma."
Triệu Vũ Quốc rất là tán thưởng gật đầu, "Vậy làm phiền Hương nhi, lần sau ta tới lấy!"
Dứt lời, hắn rời đi, Trà Hương nhìn bóng hắn tới khi biến mất, khóe miệng đắc ý rung lên, nàng ta hướng phòng Thủy Nhan, thản nhiên cười, đáy mắt lóe lên tia âm lãnh, "Ngươi có khả năng gì vượt mặt ta?"