Tuyết Dao tỉnh bơ nhìn thư sinh ngã trên mặt đất, trong lòng cảm thấy thú vị, tiến lên hỏi:
- Mới vừa rồi ngươi còn nói muốn cứu ta, sao giờ lai nói sợ ta?
Mặt thư sinh khẽ cứng ngắc, thoắt trắng rồi lại thoắt ửng hồng, hắn cười gượng:
- Ha, ha,.. là ta không lượng sức mình.
Tuyết Dao thở dài, vươn tay định kéo thư sinh kia lên, hắn lại cho rằng nàng muốn giết người diệt khẩu, vội vã bò đi, miệng rối rít cầu xin:
- Đừng giết ta!
Tuyết Dao nhíu mày trầm giọng nói:
- Ai nói ta muốn giết ngươi?
- Hả?
Thư sinh xoay đầu lại, giương mắt đáng thương nhìn Tuyết Dao: …, cô nương không giết ư?
- Ngươi hi vọng ta giết ngươi?
- Không, không… không đâu…
Thư sinh lắc đầu nguầy nguậy.
Bởi vì chật vật bò tới bò lui trên đất, một quyển sách từ trong lòng ngực thư sinh rơi xuống, hắn cố gắng che giấu đi, không ngờ Tuyết Dao vừa lúc liếc mắt nhìn hắn, mắt sáng ngời, nhanh tay nhặt quyển sách kia lên.
- Này… Không…
Thư sinh còn chưa dứt lời Tuyết Dao đã xé lớp giấy bọc bên ngoài ra.
Cũng không biết là nguyên nhân gì, khi Tuyết Dao nhìn thấy chất da lộ trong tờ giấy bằng da bò, tim đột nhiên nhảy lên một nhịp, bất giác nhặt quyển sách đó lên.
Khi giấy gói sách bằng da bò bị xé ra, lộ ra một quyển sách màu đen tím, dùng tay sờ cảm giác thuộc về chất liệu da cao cấp làm Tuyết Dao thấy một cảm giác quen thuộc từ dưới đáy lòng, "linh lân một sừng…" nàng khẽ mấp máy miệng. (Tứ linh: Long Lân Quy Phụng)
Thư sinh thấy sách rơi vào tay Tuyết Dao lòng đau như đưa đám. Hắn hối hận không nghe lời sư phụ dặn, ra ngoài cửa không nên xen vào việc của người khác, hôm nay không phải vì gặp mỹ nhận bị sỉ nhục thì sẽ không thành ra thế này, hắn thật sự hối hận lắm rồi, lại nghe thấy Tuyết Dao nói ra bốn chữ: Linh lân một sừng, nhất thời mắt sáng ngời.
- Cô nương biết đây là da Linh lân một sừng?
- Sách này dùng da Linh lân một sừng làm bìa?
Thư sinh gãi đầu:
- Là… Không phải cô nương vừa nói sao?
Tuyết Dao cảm thấy buồn bức, khi tay vừa chạm vào bìa sách kia, trong đầu liền xuất hiện mấy chữ đó, không nghĩ vật như thế có thật, nàng cúi đầu nhìn kỹ sách, chỉ thấy viết hai chữ: "Long sách".
Nhìn thấy hai chữ này, não nàng như có linh quang chạy qua, hệt như nàng đã từng xem qua sách này, nội dung của sách chính là binh pháp chiến trường. Tuyết Dao thấp thỏm mở sách ra, khúc dạo đầu chính là một câu: "Tướng có uy, quân đồng lòng, hết lòng phụng sự đất nước…"
Thấy những chữ này, cả người Tuyết Dao khẽ run, đạo lý này hình như đã sớm tồn tại trong trí óc nàng: "Xem ra trước khi mất trí nhớ ta rất thích xem binh thư…"
Nhớ tới bản thân từng say mê đọc sách binh thư của Triệu Vũ Quốc mà quên mất thời gian, bất giác khuôn miệng hé ra nụ cười.
- Cô nương, đó chỉ là một cuốn binh thư, không phải là bí kíp võ công gì đâu… Xin cô nương trả lại cho tại hạ.
Trong lòng Tuyết Dao có nhiều cảm xúc đối với quyển sách này, tuy nhiên bề ngoài nàng vẫn tỏ ra bình thản:
- Ngươi là ngươi nơi nào?
- Hả?
Thư sinh suy nghĩ, ngay sau đó cười nói: – Ha ha, cô nương, thật ra thì nàng cũng không cần thiết phải giết ta, ta là người Tấn quốc, nàng có giết tên nhi tử của Binh bộ Thượng Thư kia hay không cũng không quan hệ tới ta, ta không nhất thiết phải đi báo quan phủ…
- Được, ta không giết ngươi!
"Tấn quốc, lại có liên quan tới Tấn quốc." Tuyết Dao tự nhủ trong lòng, nhàn nhạt nói với thư sinh đang bất động:
- Sách này bán cho ta!
Thư sinh nghe xong nhất thời ngây ngốc:
- Cô nương… Vật này thật sự không phải bí kíp võ công gì đâu, chỉ là trong lúc nhàn rỗi ta nhìn…
- Ngươi nói là lúc nhàn rỗi mới nhìn tới, xem ra không phải thứ quan trọng với ngươi, vậy tốt nhất tặng ta đi, ta thích bìa cuốn sách này.
Mặt thư sinh nhất thời chuyển từ đỏ thẫm sang trắng bệch, khóe miệng hơi giật giật:
- Cô nương, sao người phải làm khó tại hạ như vậy?
Tuyết Dao không để ý, sớm đã nhét sách vào phía trước ngực, thản nhiên nói;
- Ta muốn có nó, dù sao vật này cũng không quan trọng với ngươi mà.
Lời vừa dứt, nàng xoay người định bước đi, không quan thư sinh vẫn đang há mồm ngạc nhiên.
Vừa đi được hai bước, Tuyết Dao cảm thấy sau lưng kình phong vù vù, không cần nghĩ cũng biết thư sinh kia không kìm chế được nữa rồi, muốn đòi lại cuốn sách kia, Tuyết Dao khẽ mỉm cười, âm thầm vận khí, phóng chủy thủ trong tay áo ra…
Khi thấy Tuyết Dao xé lớp giấy bọc sách, trong lòng lập tức run lên vì tức giận, sách đối với hắn trân quý không kém gì tánh mạng, vậy mà vật trân quý đó lại rơi vào tay người khác, hắn tận lực khống chế cảm xúc bởi không muốn Tuyết Dao nhận ra sách kia rất quan trọng với mình, cũng không ngờ nàng không để ý phản ứng của hắn, chỉ nói một câu: ta thích bìa cuốn sách này, sau đó cứ thế mang đi. Thấy Tuyết Dao bước đi, hắn không thể yên lặng được nữa, quyết tâm dùng tánh mạng đổi lấy sách kia về.
Hắn đánh về phía Tuyết Dao, một con dao hướng xuống cổ nàng, mắt thấy sẽ bổ trúng, lòng hắn mang theo áy náy: "Đẹp như vậy mà trên cổ lại mang một vết thương xấu xí, đáng tiếc!"
Một tấc, nửa tấc, tâm thư sinh giật thót, tự trấn an rằng chẳng qua mình muốn đòi lại sách, thế nhưng, nháy mắt hắn chỉ cảm thấy trước mắt một tàn ảnh, tiếp theo đã không thấy bóng dáng Tuyết Dao.
- Cô ta… Cô ta đâu rồi?
- Ở phía sau ngươi!
Giọng Tuyết Dao lạnh lẽo như vừa ở vực sâu bước lên, thư sinh vừa nghe xong cả người run rẩy.
"Sao lại ở phía sau ta được?", khi chủy thủ lạnh như băng chạm vào cổ, hắn thầm nghĩ.
Một màn nam nhân cẩm bào vừa bị giết hiện lên trong mắt thư sinh, gần như không nhìn thấy Tuyết Dao động tới chủy thủ, vậy mà cảm giác lạnh như băng truyền đến làm hắn ý thức được cái chết đang đến gần.
- Nói, sách này ai đưa cho ngươi?
Tuyết Dao làm những điều này để xác minh suy đoán trong lòng mình – đây tuyệt đối không phải binh thư bình thường.
Mặt thư sinh tái nhợt, cả người run mạnh, hắn cắn chặt răng không nói lời nào.
Tuyết Dao híp mắt, khẽ động chủy thủ, một vệt máu hiện lên trên cổ thư sinh:
- Binh thư này, thế gian chỉ có một quyển, tại sao lại nằm trong tay ngươi?
Nhìn qua ít chữ trong cuốn sách kia, đầu óc vốn bế tắc bất chợt được khai thông rất nhiều, như nhiều mảnh nhỏ nhanh chóng ghép lại, nàng nhớ rằng mình từng đọc sách kia, mà trực giác mách bảo, sách này, trong thế gian chỉ có một quyển.
Giờ phút này, ý nghĩ này một nửa do nàng suy đoán, một nửa là do phẩm chất cuốn sách nên nàng quyết định tin trực giác mình.
Thư sinh nghe Tuyết Dao nói vậy, trong lòng nhất thời kêu khổ: "Sư phụ nhắc ta không được mang sách này ra khỏi cửa, ta không nghe, nói nơi nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Người biết ta sẽ gặp nạn sao…"
Tuyết Dao thấy thư sinh không nói lời nào, chủy thủ trong tay vừa nhẹ nhàng ấn sâu vào cổ hắn, cơn đau truyền lên khiến hắn rối rít:
- Đằng nào cũng giết ta, việc gì phải lãng phí thời gian!
- Nói, sách này ai đưa cho ngươi, nếu không ta bán ngươi đi kỹ viện!(Hức… nam nhân đi làm zai lơ …)
Thư sinh nghe xong ăn ngay mấy hụm khí lạnh: "Giết người cùng lắm đầu rơi xuống đất là xong, cô nương này quá tàn nhẫn."
———————————–
Long Lân Quy Phụng
Thực tế, tứ linh gồm Long, Lân, Quy, Phụng được dân gian bắt nguồn từ bốn linh thần gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước. Chúng được người xưa tạo ra từ bốn chòm sao cùng tên ở bốn phương trời. Chúng mang bên mình bốn nguyên tố tạo thành trời đất theo quan niệm của người xưa (lửa, nước, đất và gió). Và việc chọn nơi để làm thành kinh đô phải hội tụ yếu tố hòa hợp giữa các nguyên tố ấy.
Long
Lân
Quy Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn -
Phụng