“Ầm ầm ầm… Ầm ầm ầm…”
Hồng thủy cuồn cuộn bị đè ép giữa hai dãy núi như đàn thú đang tức giận rít gào, sóng nước ***c ngầu điên cuồng đánh vào hai bên vách núi. Tiếng đất rung núi chuyển giận dữ vang vọng trong sơn cốc, khiến lòng người run sợ!
Nhưng ở bờ bên kia, Triệu Vũ Quốc dường như không chút ảnh hưởng. Giờ phút này đôi mày kiếm của hắn đang nhíu lại, đôi mắt lãnh đạm bình thản nhìn vào dòng nước đang cuộn trào.
“Thạch Đông Thăng, gần đây có con đò nào chăng?” Triệu Vũ Quốc lạnh giọng hỏi.
Chỉ thấy một người mặc một bộ áo dài xanh vội đi tới:”Theo lời công tử, tiểu nhân đã kiểm tra xung quanh, nơi này ít dấu chân người nên không có đò a!”
Đang khi nói chuyện thì một nam tử trung niên đi tới nói:”Công tử, chúng ta mau qua sông, bằng không hậu quả thật khó lường!”
Triệu Vũ Quốc không đáp mà hai mắt gắt gao nhìn dòng nước dữ, trong lòng lại đang suy tư đối sách.
Đoàn người đi cùng hắn có chừng hai mươi người. Từ cước bộ của người những này xem ra đều mang võ nghệ. Hơn nữa đáy mắt bình tĩnh âm trầm, nếu không phải người quen xông pha sinh tử, chỉ sợ là không thể ánh mắt có như vậy.
Chẳng qua giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn Triệu Vũ Quốc với ánh mắt tin phục cùng tôn kính đối với một cường giả!
“Chung Dục, nếu cho ngươi một sợi dây thừng, đem nó buộc sang bờ bên kia, ngươi làm được không?”
Chỉ thấy một thanh niên nhỏ gầy có làn da ngăm đen, không chút do dự hồi đáp: “Chung Dục sẽ tận lực làm được!”
Triệu Vũ Quốc rất vừa lòng với câu trả lời của Chung Dục, khóe miệng hiện nụ bình tĩnh mà thong dong, trong mắt lại phát ra những tia sáng lạnh lẽo:”Ừm, tốt, ta tin ngươi!”
“Công tử yên tâm!”
Chung Dục quan sát khắp con sông chảy xiết một lượt. Thấy giữa sông có một mỏm đá nhô lên. Hắn cười tự tin rồi nhận dây thừng Thạch Đông Thăng đưa cho, dưới chân dùng sức rồi như một hòn đá bắn ra, quả nhiên vọt tới mỏm đá giữa sông.
Ngay sau đó, hắn lại một lần dùng sức dưới chân, nhảy vững vàng một cái đã sang được bờ sông bên kia cách hơn hai mươi thước.
Hắn liền hướng sang Triệu Vũ Quốc ngoắc ngón cái, ý bảo đã buộc chặt đầu dây thừng vào bên kia.
Triệu Vũ Quốc mệnh lệnh một tiếng:”Theo dây thừng qua sông!”
Nước sông chảy xiết mãnh liệt, thỉnh thoảng còn có những xoáy nước nổi lên. Nếu là thường người đã không dám xuống sông, nhưng những người đi theo Triệu Vũ Quốc không có bất kỳ dị nghị gì. Nghe lệnh một thì im lặng lội xuống, Triệu Vũ Quốc đi ở cuối cùng. Một khắc khi bước xuống sông, Triệu Vũ Quốc liền cảm thấy thân thể mình bị một sức mạnh rất lớn kéo đi. Nếu không có dây thừng, chỉ sợ giờ phút này đoàn người đã sớm bị nước sông chảy xiết cuốn đi. Tuy hung hiểm là thế, chẳng mấy chốc đoàn người phía trước đã bình yên, mà giờ phút này cũng Triệu Vũ Quốc tới giữa sông.
Đúng lúc này, đột nhiên một cây cọc gỗ tròn theo nước sông chảy xiết đánh tới Triệu Vũ Quốc, bởi tốc độ quá nhanh cùng bất ngờ khiến mọi người không ai kịp phản ứng. Triệu Vũ Quốc bị cọc gỗ ***ng phải thì sợi dây thừng trong tay tuột ra. Hắn vội ôm lấy cọc gỗ, nước sông chảy xiết cuốn cả hai trôi đi.
Mọi người thấy công tử bị cọc gỗ ***ng thì lớn tiếng gọi : “Công tử cẩn thận…”
Thậm chí có người đã qua sông còn định nhảy xuống cứu hắn, nhưng hắn nâng lên cánh tay lên phẩy phẩy. Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, nghĩ muốn xuống cứu chủ nhân nhưng không ai dám cãi lệnh, chỉ trơ mắt nhìn vào Triệu Vũ Quốc ôm cọc gỗ trôi xuống hạ du. Có điều, những kẻ tinh mắt đã phát hiện ra, tại một đầu của cọc gỗ khác còn có một mặc người bộ quần áo màu hồng, thân hình yểu điệu rõ ràng là nữ nhân…
Triệu Vũ Quốc nắm chặt cọc gỗ, mặc dù sóng nước đánh mạnh nhưng hắn không mấy bối rối. Đang lúc tìm kiếm cơ hội lên bờ thì không ngờ va mạnh vào một tảng ngầm giữa dòng. Va chạm mãnh liệt khiến miệng hắn phun máu tươi, tay buông lỏng cọc gỗ còn chân bị khe đá kẹp phải.
Nước sông ***c ngầu lập tức ồng ộc vào miệng mũi, ***g ngực đau đớn cùng không thể hô hấp khiến hắn cơ hồ ngất đi. Chẳng qua giờ phút này, trong lúc giãy dụa thì hắn lại vô tình nắm được một bàn tay, một bàn tay băng lạnh nhưng rất mềm mại.
Cũng bởi vậy mà hắn ổn định trọng tâm trong nước, cái chân kẹt trong khe đá cũng giãy được ra. Coi như tạm thời thoát hiểm, đầu liền trồi lên mặt nước, lúc này mới phát giác người mà hắn vừa nắm tay cũng bị cọc gỗ cản lại. Nước sông chảy quá xiết nên không thấy rõ hình dáng, chỉ là từ bàn tay ôn nhu và mảnh khảnh mà phỏng đoán ra là một cô nương, mà quái dị là cô nương này lại mặc hồng y của tân nương… Tuy rằng đã có chỗ rách …
Cũng may cho Triệu Vũ Quốc, khi thấy thấy cọc gỗ gần sát bờ sông, hắn lập tức ra sức bơi vào bờ, nơi bờ có rễ cây mọc chìa ra, Triệu Vũ Quốc gắng gượng túm được, lại cảm thấy quần áo đang bị một luồng sức mạnh lôi kéo, nhìn lại thì chính là hồng y nữ tử đang dùng cánh tay trắng bệch ngâm trong nước nắm chặt quần áo hắn.
Trong lúc nguy cấp thế này, Triệu Vũ Quốc thật không biết có đủ sức lôi theo người này hay không.
Chẳng qua trong đầu hồi tưởng lại, vừa mới khi tính mạng như chỉ mành treo chuông chính là hắn với được tay nàng, mới khiến hắn không bị nước sông cuốn đi. Vì thế ma xui quỷ khiến, hắn dùng hết toàn lực, đem nữ tử không rõ sống chết này kéo theo.
Lúc nữ tử bị kéo lên bờ, Triệu Vũ Quốc có điểm kinh ngạc. Chỉ thấy một thân xiêm y của nàng rối bời, ***g ngực còn cắm một thanh chủy thủ*, trên trán có một vết bầm lớn, bị nước ngâm lâu nên dàn da trắng bệch.
Trong lòng Triệu Vũ Quốc chợt dâng tia tiếc hận:”Đã chết?” Không ngờ cùng lúc thì nữ tử kia lại yếu ớt ho khan một tiếng: “Khụ khụ…”
“Nàng còn sống!” Triệu Vũ Quốc kinh ngạc, không ngờ thiếu nữ yếu đuối này lại có ý chí muốn sống cường đại như vậy.
Có lẽ là trong lúc nàng vô ý cứu hắn một mạng, cũng có lẽ ý chí muốn sống của nàng khiến hắn có điểm khâm phục. Kẻ mà thường ngày lãnh tuyệt như hắn, lúc này đã động trắc ẩn.
Hắn đỡ nàng dậy, thân hình mềm mại mà băng lãnh khiến xúc cảm trở nên kỳ diệu. Nơi đáy lòng đang đóng băng phút chốc khơi dậy một gợn sóng rất nhỏ, chẳng qua lại khuếch tán không còn dấu vết.
Không muốn lắm nhưng hắn đành đặt hai tay tại phần lưng của nàng khẽ ấn, để nàng phun ra nước sông uống vào.
Sau một trận ho khan mãnh liệt cùng ói nước. Đôi môi của nữ tử có chút hồng hào trở lại, nhưng là sắc mặt vẫn tái nhợt, đôi mày thanh tú còn vương mấy giọt nước đang khẽ rung, như là sắp tỉnh lại.
Triệu Vũ Quốc không hề muốn, thấy nữ tử có phản ứng thì lập tức đứng dậy. Đối mặt với một người xa lạ, hắn cảm thấy mình đã làm quá nhiều. Đổi lại ngày thường, hắn thật không biết có cứu nàng hay không.
Khi hắn muốn rời đi, lại nghe thấy một thanh âm rất nhỏ:”Cứu ta! Ta muốn sống!”
Thanh âm phát ra trong miệng nữ tử, tuy rất nhỏ nhưng mang theo vẻ kiên định cùng chấp nhất như bàn thạch.
Đêm trăng sáng tỏ, vắng lặng, bao trùm cả một vùng đất đai mênh mông, xa xa nhìn vào thật lung linh huyền ảo, nhưng nào ai biết dưới vùng đất đấy, mỗi một tấc đất đều thấm đẫm máu tươi!
Long Tuyết Dao ngẩng đầu nhìn ánh trăng, từng áng mây nhẹ nhàng lướt qua mắt nàng, thật cô đơn, thật lẻ loi! Hít một hơi thật sâu, một cỗ huyết tinh ùa vào, kích thích dừng dây thần kinh của nàng, trong đầu nàng lại không ngừng xoay chuyển từng màn từng màn chiến đấu cùng Triệu Vũ Quốc sáng hôm nay…
Từ trước đến nay, nàng mạnh mẽ, nàng kiêu ngạo, không ngờ hôm nay lại chỉ có thể đánh ngang tay với hắn. Ngang tay – nhưng đối với nàng, đây chính là bại!
Càng nghĩ càng khó chịu, sự phẫn nộ, bực tức mà nàng kìm chế trong lòng càng lúc càng dâng cao, Long Tuyết Dao khẽ nhíu mày, nàng ngày thường, khi không còn mặc giáp bào, dáng người thật yểu điệu thướt tha, chỉ có điều, chân mày lệ khí quá nặng, thật khiến người phải đau lòng.
Đang trầm tư suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng binh lính bên ngoài doanh trướng truyền vào:
- Khởi bẩm công chúa, Trương công công đến!
Long Tuyết Dao hết sức kinh ngạc, Trương công công là thái giám thân cận bên cạnh phụ hoàng, giờ phút này lại đến đây, nhất định là phụ hoàng có việc rồi.
Không suy nghĩ nhiều, nàng vội vàng lạnh giọng nói:
- Truyền!
Trương công công tiến vào doanh trướng, hướng nàng hành lễ, nói:
- Tiểu nhân tham kiến công chúa!
Long Tuyết Dao thấy vẻ mặt háo sắc của hắn không khỏi khó chịu, nhàn nhạt hỏi:
- Công công đến đây gấp như vậy là vì truyền khẩu dụ của phụ hoàng?
Trương công công kia vội rút từ cổ tay áo ra một bức mật hàm, cung kính dâng lên Long Tuyết Dao, đến giờ phút này nàng mới cẩn thận nhìn rõ, Trương công công một thân áo bào đầy bụi đất, hẳn là trên đường không ngừng thúc ngựa cấp bách chạy đến đây, việc này càng làm cho nàng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nàng liền gấp rút mở bức mật hàm.
Chỉ thấy bên trong vỏn vẹn có một hàng chữ:
- Phụ hoàng nhớ hoàng nhi, nhanh trở về!
Nàng biết chắc chắn phụ hoàng không phải vì nhớ mình mà muốn mình trở về, nhất định trong cung đã xảy ra chuyện nên phụ hoàng mới triệu kiến mình lạ lùng như vậy, nàng nhìn thoáng qua Trương công công vẫn đang cúi đầu, vội hỏi:
- Phụ hoàng có bảo ngươi nhắn gì với ta không?
Trương công công nói:
- Hoàng Thượng chỉ nói một chữ.
- Chữ gì?
- Hồi!
Long Tuyết Dao trầm tư suy nghĩ: “ Ta thân đang ở chiến trường, thắng bại còn chưa phân rõ, triệu hồi chủ tướng trở về là điều tối kị của binh gia, phụ hoàng không rõ cái đạo lý này sao, nhưng vì cái gì còn muốn mình trở về?”
Nàng cẩn thận suy nghĩ, trong giây lát tức thì bừng tỉnh, trong lòng đã sáng tỏ: “Tấn Quốc và Điểm Thương Quốc giao chiến đã lâu, khó mà dễ dàng phân định thắng bại, đối với hai đại quốc đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, chiến sự càng kéo dài thì quốc gia càng bị ảnh hưởng nặng nề, nếu hai nước còn tiếp tục chiến tranh thì khó tránh khỏi bị một nước thứ ba ngư ông đắc lợi, cho nên phụ hoàng mới bảo mình quay về, có lẽ giữa phụ hoàng đã đạt được một hiệp nghị nào đó với Điểm Thương quốc, còn vấn đề người chỉ mập mờ bảo nàng thu binh, nhất định là Hội Trưởng Lão đã xảy ra chuyện…
Long Tuyết Dao liền an bài nơi cho Trương công công nghỉ ngơi sau một đêm không nghỉ mang tin tức đến đây, sau khi an bài ổn thỏa hết mọi thứ, nàng liền mang theo một đội quân lên đường trở về thành An Dương.
Cả đội quân liên tục đi không ngừng nghỉ suốt mấy ngày liền, cuối cùng hoàng cung lộng lẫy nguy nga cũng lờ mờ xuất hiện trước mắt nàng: “Đã bao lâu rồi không nhìn thấy? Năm năm rồi sao…” Nhiều năm liền không về hoàng cung, giờ phút này tâm tình nàng có chút kích động.
Ngự lâm quân thủ thành thấy nàng một thân giáp bào màu bạc không ngừng giục ngựa chạy đến, trong đầu đang suy nghĩ không biết đây là ai, đột nhiên thấy cửu tiết tiên (roi chín khúc) có khảm thủy tinh màu đen trên tay nàng, tức thì thừ người ra.
Đó là Dạ Mị Roi, là một vật mà bất cứ ai trong Tấn quốc cũng biết, chủ nhân của nó chính là vị công chúa dũng cảm nhất, xinh đẹp nhất của quốc gia, Long Tuyết Dao. Vì thế, Ngự lâm quân không chút do dự lập tức mở cửa cho nàng vào thành.
Còn nàng đang không ngừng giục ngựa thấy cổng thành mở đột nhiên ngừng lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn tên thị vệ vừa mới mở cửa, tên thị vệ bị nàng nhìn cả người dường như đóng băng lại, không nhịn đường mà toàn thân run rẩy.
Trên đỉnh đầu hắn truyền đến giọng nói lạnh lùng của Long Tuyết Dao:
- Tại sao không kiểm tra xem ta là ai mà lại mở cửa thành?
Ba ~
Giống như tiếng sấm đột nhiên từ trên trời vọng xuống, bọn thị vệ bốn phía sợ hãi phát run lên, đây là thanh âm tức giận của Dạ Mị, mà bản thân bọn thị vệ cũng không biết là mình làm sai cái gì, không hiểu lại làm sao chọc giận vị công chúa lãnh khốc như sương băng trong truyền thuyết?
- Hồi bẩm công chúa… tiểu nhân nhìn thấy công chúa từ xa… nên mở cửa!
Long Tuyết Dao cười lạnh lùng, bọn thị vệ thấy thế liền lập tức ngây ngốc cả người, nếu dùng từ “đẹp” để miêu tả nụ cười này thì quá là đơn giản, một nụ cười lạnh lùng nhưng lại mang theo vẻ cao quý hoa lệ, đôi môi phơn phớt hồng như đã lấy đi hết thảy sắc hồng trên thế gian, nhưng trên đôi môi đấy hiện giờ là một nụ cười hết sức lạnh lùng, thật làm người ta không dám nhìn thẳng!
- Làm sao các ngươi biết ta là công chúa?
…
Bọn thị vệ vốn vẫn đang thừ người ra, nghe giọng nói giận dữ của Dại Mị tức thì phục hồi tinh thần, nói:
- Hồi bẩm công chúa, là vì cái roi này trong tay người…
Tên thị vệ còn chưa nói xong đã thấy Long Tuyết Dao vung Dạ Mị Roi lên, tức thì nghe thấy tên thị vệ kia kêu lên một tiếng thê lương.
Một roi này đánh thẳng vào mặt tên thị vệ, máu tươi lập tức chảy ra, nhưng bản thân hắm giờ phút này cũng không biết rốt cục là mình sai ở điểm nào, hai mắt mở họ nhìn nàng khiếp sợ.
- Nếu đây là đang đánh giặc, ngươi lấy vật đoán người, để quân địch dễ dàng tiến vào thì hậu quả không phải chỉ là một roi này!
Long Tuyết Dao nói xong liền giục ngựa mà đi!
Tên thị vệ máu me đầy mặt cùng những tên khác nghe nàng nói xong câu này lập tức hiểu ra, những lời đơn giản này đủ để ảnh hưởng đến tương lai và cả cuộc đời họ!
Đúng vậy, nàng chính là Chiến Thần mà hết thảy dân chúng ở Tấn Quốc tôn trọng, là Phượng Diệu công chúa và cũng là Tuyết Hồn tướng quân cao ngạo, lạnh lùng, đối với thuộc hạ yêu cầu cực cao, từ khi mang binh đánh giặc đến nay vẫn bất khả chiến bại, mỗi lần giao chiến nàng đều là người tiên phong, một thương làm nên chiến thắng, mỗi lần thắng lợi đều là mang đến khích lệ cùng dũng khí đến các thuộc hạ của nàng, cũng làm cho những người đi theo nàng tâm phục khẩu phục, chưa từng vì bản thân nàng là nữ nhi mà khinh thường!
Nàng một lòng lo lắng chạy về hoàng cung gặp phụ hoàng, mà nào có ngờ đang có một cuộc hôn lễ bất đắc dĩ đang đợi nàng ở đấy!
Tiếng trống nhạc còn cách rất xa, Long Tuyết Dao giờ phút này đã đội mũ phượng khăn quàng vai, lẳng lặng ngồi trong tẩm cung đợi phu quân của nàng đến vén khăn lên, hồng sa che khuất tầm mắt, bây giờ trong mắt nàng đâu đâu cũng là màu đỏ, ngồi trong phòng hoa chúc chờ đợi, nàng lại một lần nữa hồi tưởng lại lời nói của phụ hoàng.
- Dao nhi, ngày tháng của phụ hoàng không còn nhiều lắm, dựa theo quy củ của Tấn quốc, muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế phải là người đã cử hành đại hôn, nếu không hết thảy quyền hành sẽ trở về tay Hội Trưởng Lão, hôm nay quan lại trên dưới trong triều đều mong con nhanh chóng thành hôn, đăng cơ, nắm giữ ngọc tỷ, còn họ Dương kia là cháu họ của mẫu hậu con, là người chúng ta có thể tin cậy…
Vì phụ hoàng, vì giang sơn, nàng chấp nhận thành thân, hôm nay là ngày cuối cùng nàng làm công chúa, bắt đầu từ ngày mai, nàng chính thức đăng cơ kế vị, trở thành Hoàng đế thứ mười ba của Tấn quốc.
Cánh tay không ngừng vuốt ve Dạ Mị Roi, cái roi này vĩnh viễn lạnh như băng, nhưng đối với nàng, lại hết sức ấm áp, đây là thứ duy nhất mẫu hậu để lại cho nàng, còn viên thủy tinh màu đen kia, chính là vật đính ước khi xưa của phụ hoàng và mẫu hậu, cũng chỉ có duy nhất lúc này, nàng mới toát lên vẻ ôn nhu hiếm có, đây cũng là điểm hấp dẫn nhất của nàng, những gì thần bí luôn có sức hút kì lạ.
Nếu nói nàng là Chiến Thần trong lòng dân chúng ở Tấn Quốc, thì với các nam tử nàng là một người mà bất cứ ai cũng ao ước, dù biết nơi đây nguy hiểm cũng nguyện ý lao vào!
Một tiếng động chợt vang lên, cánh cửa bằng gỗ lim bật mở, nam tử bước vào chính là người mà mọi người gọi là Phò mã.
Mắt thấy hắn đang dần đi tới, lại đi hết sức vững vàng, Long Tuyết Dao đoán chắc hắn không có uống rượu, đối với cái vị đại thần trong triều hẳn là chỉ khách sáo mà thôi.
Nàng không thích bị người khác xoi mói, nhìn trộm, nàng lập tức ngẩng đầu lên, tự mình vén khăn che mặt.
Hồng sa bị vén lên, Dương Hồng Xương nhất thời bị nàng làm bất ngờ liền dại người ra, trong lòng hết sức run rẩy, thầm nghĩ: “Phượng Diệu công chúa trước giờ đều lấy mặt nạ che mặt, ta cứ tưởng vì bộ dạng nàng xấu xí nên muốn giấu đi, không ngờ đây lại là một nữ tử xinh đẹp như vậy, cho dù vạn mỹ nữ trên đời cũng không xứng với nàng, nhưng nàng lại quá đỗi băng lạnh, bốn phía đều toát ra hàn khí”
Long Tuyết Dao thấy hắn không nói lời nào, cũng không hỏi thêm, nhàn nhạt nói:
- Ngồi!