Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi.
Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp ——
Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm!
Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***!
**luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm.
*** ý nói là công việc lý tưởng.
Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao?
“Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!”
Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói.
Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó!
“Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ hẹn thật lâu mới được. Để cho ông ấy giúp con xem con thích hợp làm công việc gì, con cũng ít phải đi quanh co. . . . .”
Việc này, nếu như Thần Toán Tử gì đó thật sự là bói chính xác, vậy hắn trực tiếp bói xem vé số ra bao nhiêu là tốt rồi, bỗng chốc kiếm được mấy trăm vạn, cần gì tân tân khổ khổ coi bói kiếm tiền như vậy đây?
Lộ Nhi muốn phản bác, nhưng nhìn đến trong mắt mẹ mơ hồ có nước mắt, vẻ mặt vội vàng, nghĩ đến tiền mặt cũng đã sớm đưa lên, không thể làm gì khác hơn là tâm bất cam tình bất nguyện** chính là tiêu sái đi vào.
(**chính là phủ định của “cam tâm tình nguyện” )