Truyện tranh >> Phòng Sách Lúc Nửa Đêm >>Chương 4: Không thể làm việc được

Phòng Sách Lúc Nửa Đêm - Chương 4: Không thể làm việc được

Chu Trạch hơi bất ngờ, vì anh vừa mới biết được lý do mà anh có thể nhập vào xác của Từ Lạc là vì anh vừa mới bị giết?

Vì cơ thể anh ta còn nóng nên Chu Trạch mới có thể đi vào được?

Như vậy hóa ra, mình cũng có chút may mắn.

Cơ thể đó không có chút oán giận, không có sự phẫn nộ hay hoảng loạn, Chu Trạch quay lại sau lưng hỏi người đàn ông đó bao nhiêu tuổi.

Người đàn ông sửng sốt.

Anh ta nhìn thấy được thứ gì đó trong mắt của Chu Trạch,

Là vui mừng,

Là vui mừng,

Thậm chí,

Có một chút cảm kích.

Bản thân là người chứng kiến mọi chuyện tối qua nên Chu Trạch sẽ đối mặt với tình huống hơi khó khăn này, nhưng nếu anh ta không giết người này vào tối qua thì anh ta đã bị hồn phiêu phách lạc và hôm nay cũng không thể thấy được mặt trời.

Chu Trạch giả vờ giải thích: "Xin lỗi, tôi đã ngất xỉu vào tối qua, sau khi thức dậy tôi đã ngửi thấy mùi rượu, cảm thấy khó chịu và đã quên mọi chuyện hôm qua.

Anh ta biết rằng anh ấy sẽ không thể nào biết được mình là linh hồn đã nhập vào xác của Từ Lạc ngày hôm qua, trừ khi anh ấy có ánh mắt khác người thường.

"Anh không trách tôi sao?" Đối phương chỉ vào mũi mình, cảm thấy có gì đó vô lý, "cho dù tôi đã nói với anh rằng tối qua tôi đã đánh anh hôn mê sao?"

"Không sao, ngược lại tôi vẫn cần cảm ơn anh vì đã không lấy điện thoại và máy tính ở trên bàn."

"Cái đó…tôi quên mất." Người đàn ông gãi đầu "không sao, đây là số tiền mà tôi đã lấy của anh hôm qua."

Người đàn ông lấy từ trong túi ra 300 tệ, sau đó lại lục khắp người lấy ra 800 tệ.

"800 tệ này là tiền thuốc cho anh, 300 kia là hôm qua tôi đã lấy của anh." Người đàn ông liếm môi,

"Hôm qua tôi đánh bạc và mất tiền lương cả tháng, khi tôi đi ngang hiệu sách của anh tôi đã có ý định lấy tiền. Sau khi anh ngã xuống tôi đã thấy anh không còn thở và tôi tưởng anh đã chết.

Cả đêm qua tôi đã không ngủ được, muốn đến đồn công an đầu thú, nhưng đó là tội giết người, mà chỉ lấy có 300 tệ, tôi cảm thấy mình thật ngốc, không có chút giá trị nào."

Người đàn ông đưa tay lên vỗ vỗ vai của Chu Trạch

"Thật cám ơn trời, anh không chết, thật tốt, cả buổi sáng hôm nay ta cứ đi vòng vòng quanh đây, xem tình hình như thế nào, xem có cảnh sát không, kết quả ta nhìn thấy anh trong tiệm sách."

Anh biết không, khi đó ta đã quỳ xuống trước thi thể anh và cám ơn trời, anh còn sống, không chết, nếu không ta xong đời rồi, nơi này nhiều camera như vậy, nếu anh chết, ta nhất định không chạy thoát."



Chu Trạch nhìn vào một nghìn một trăm tệ trong tay mình rồi nhìn vào người đàn ông kia, anh ta chợt rơi nước mắt. Điều này nó không giống với tôi chút nào."

Thực ra, "Từ Lực đã chết, chết thật rồi, mình chỉ là một linh hồn chiếm lấy cơ thể của hắn nên xem như người đàn ông này sẽ được miễn đi tội chết.

Mình và anh ta đều có lợi, duy chỉ có Từ Lạc là không may mắn mà thôi.

"Vâng, không sao, có lẽ tối qua tôi chỉ bị nghẹt thở mà thôi." Chu Trạch bỏ tay kia lên vai người đàn ông này, anh từng là bác sĩ cấp cứu và gặp rất nhiều người, đủ thứ người dơ bẩn. Tuy nhiên trong khoảnh khắc này, anh nhận ra mình cũng có được một chút lương thiện.

Chính bởi vì trong quá khứ anh đã gặp rất nhiều sự xấu xa nên anh hiểu được giá trị của sự "lương thiện".

"Anh thật sự không trách ta sao?" Người đàn ông vui vẻ nói.

"Ừ, tôi không trách anh đâu." Chu Trạch gật gật đầu, "Anh đi kiếm nghề lương thiện mà kiếm sống đi, đừng mắc thêm sai lầm."

"Vâng, cảm ơn anh, anh thật tốt, anh thật sự là người tốt."


Người đàn ông gật đầu liên tục, rồi rời khỏi tiệm sách, dáng đi của anh ấy rất "tự tại".

Chu Trạch cầm điện thoại di động lên, anh nghĩ anh cũng nên báo với cảnh sát về chuyện đêm qua, tránh cảnh sát để ý nghi ngờ đêm qua đã xảy ra vụ trộm.

Nhưng dù sao cũng nên để cảnh sát theo dõi hắn, nếu như anh ta là một người xấu xa, có tiền án tiền sự hoặc có thể làm chuyện xấu khác thì phải bị trừng phạt.

Dù sao, mình cũng đã chiếm lấy cơ thể của Từ Lạc, cũng nên thay con ma đen đủi đó làm chút chuyện gì đó.

Mặc dù, anh ta có đưa tiền thuốc bồi thường cho mình, nhưng anh ta cũng thật sự khả nghi khi nhìn thấy dáng đi của hắn.

Tuy nhiên, Chu Trạch vừa nối máy bấm 110 thì có một âm thanh gì đó truyền đến,

Tiếng cánh cửa,

Người đàn ông bước vào.

"Còn có một chuyện…" anh ta vừa đi vào, thấy Chu Trạch đang cầm điện thoại, hắn hốt hoảng, chỉ tay vào Chu Trạch, "anh định gọi cảnh sát à!"

Chu Trạch lắc đầu.

"Đưa điện thoại đây, cho ta xem!"

Chu Trạch lại lắc đầu.

"Ngươi đã nói không tính toán gì hết, khốn kiếp, ta giết ngươi! Ta xem lần này ngươi có chết không!"

Trong chớp mắt, hắn ta bị kích động, tinh thần anh ta có chút vấn đề, có thể xuất thân của anh ta là dân cờ bạc cộng thêm có chút máu của xã hội đen nên tinh thần hơi manh động, cực đoan.

Người đàn ông tiến tới đánh Chu Trạch, anh ta bỏ điện thoại di động xuống và lùi về phía sau.


Chu Trạch kiếp trước là bác sĩ, không biết chút võ nào để phòng thân, cộng thêm cơ thể của anh này khá nhỏ bé nên có chút không cân xứng.

"anh!"

Người đàn ông túm lấy Chu Trạch và ép anh ta vào trong tường, đồng thời bắt chéo hai tay của anh lại và ghì vào cổ anh ta.

"Ta cho ngươi báo động, báo động này, là do ngươi không giữ lời hứa, tốt, ta sẽ cho ngươi chết, chết thật sự, ta sẽ bóp chết ngươi xem lần này ngươi có chết không!"

Người đàn ông vừa nói vừa nghiến răng.

Thật không may cho Chu Trạch, tiệm sách bình thường đã vắng huống chi đây lại vào buổi chiều thì làm sao có một vị khách nào ghé qua tiệm sách của anh.

Cổ Chu Trạch gần như tê liệt, không thể nào thở được nữa, Chu Trạch đang vật lộn, trong lúc đó móng tay của Chu Trạch đột nhiên chuyển sang màu đen và dài ra.

Ngay sau đó, hai tay Chu Trạch liền ôm vào lưng của đối phương.

"Tê…"

Người đàn ông run người một cái và ngã thẳng vào người của Chu Trạch, sau đó xô ngã mấy giá sách và cuối cùng ngã rầm xuống đất.

Chu Trạch thoát khỏi tay của hắn và xoa xoa lấy cô mình, anh ta không quá sợ hãi, chỉ có một suy nghĩ trong đầu, móng tay của anh còn có thể làm tổn thương cô gái ở địa ngục thì người bình thường cũng dễ như trở bàn tay, đây là một vấn đề lớn?

Nhưng lý do mình có móng tay này là gì, Chu Trạch muốn biết rõ ràng, chỉ biết rằng nó là do ông lão bị tai nạn xe hơi "truyền nhiễm" cho mình,

Thực đúng là,

Bệnh, một căn bệnh truyền nhiễm.

Anh ta đi lên phía trước, ngồi xổm xuống, Chu Trạch đưa tay vỗ vào mặt của người đàn ông, chưa chết, còn hơi thở, Chu Trạch liền cầm điện thoại, gọi cho cảnh sát.


… … …

Chu Trạch được bố trí chờ trong phòng khách, đợi cảnh sát ghi chép xong hồ sơ, vì Chu Trạch khai báo có gì đó không đúng, nói rằng hắn là kẻ giết người nhưng bây giờ "kẻ giết người" lại nằm trong bệnh viện và phải chờ cho hắn tỉnh dậy rồi mới ra quyết định tiếp theo.

Thật may, cảnh sát vẫn chưa còng tay Chu Trạch lại.

Bên cạnh Chu Trạch là một người đàn ông trung niên, tay thì bị khóa trái vào thanh sắt.

"Người anh em, ngươi không cảm giác gì à, kia là hàng hóa mà các ngươi muốn có, sao lại còn không chịu thả ta ra?" người đàn ông trung niên với khuôn mặt ranh mãnh, khi nói anh ta còn liếm mái tóc của mình, "tôi còn quá trẻ, thật sự không phải là trộm, nếu phải hãy đánh chết tôi!"

"Này, anh hãy cho tôi một lời khai trung thực." Một anh cảnh sát trẻ đến và hét lên, "anh đã thực hiện trộm xe điện bao nhiêu lần rồi?

Tôi nói nayg, sắp đến năm mới rồi, anh nghĩ anh có thể sống yên ổn sao? Hay anh sẽ như những đứa trẻ kia ra ngoài kiếm một công việc rồi gửi về nhà? Người bao nhiêu tuổi rồi."


"Họ muốn được lao động nhưng lại không có khả năng lao động, cả đời cũng khó làm được một công việc nào, anh có thể kinh doanh kiếm sống, tại sao lại đi trộm cắp xe đạp để kiếm tiền, chính vì nó nên anh mới đến trung tâm giam giữ này đấy."

"Anh nói điều này rất đúng, tôi thích điều này"

"Hừ." Anh cảnh sát không muốn đáp lại tên trộm nên quay lưng rời đi.

"Anh ơi, anh vừa nói những gì với em ạ?" người đàn ông trung niên mập mạp nháy mắt với Chu Trạch.

"Nó rất thú vị" Chu Trạch mỉm cười.

"Schwarzenegger là thần tượng của ta, ngươi biết là ai không?"

Chu Trạch gật đầu.

"Tôi đã nói với bạn, ngày hôm nay sẽ phải là…" người đàn ông nheo mắt và nhìn ra cửa sổ, nói: "Có một con rùa, rất đẹp, nó có phải là cảnh sát không?"

Chu Trạch nghiêng đầu nhìn về phía cửa, đó là một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác màu xanh và là cảnh sát đang đi đến đây.

"Là cảnh sát." Chu Trạch nói.

Cô cảnh sát rất xinh đẹp, thân hình thanh mảnh, làn da đẹp và quan trọng khí chất của cô rất thu

hút.

"Nhưng ở đây không có đồng phục cảnh sát" người đàn ông đáp.

"có thể nó là quần áo dân sự." Chu Trạch suy đoán.

"Anh nói đúng, cô ấy xinh đẹp, có vẻ trong tương lai sẽ có nhiều tội phạm sẽ xuất hiện." Người đàn ông vừa nói vừa liếm miệng, anh ta vẫn có một suy nghĩ "nếu tôi có thể cưới cô ấy, tôi sẽ sẵn sàng sống trong tù 10 năm."

Chu Trạch lắc đầu, anh không dám trò chuyện cùng với người đàn ông này nữa.

"Anh có đồng ý với tôi không?" người đàn ông béo ấy nhìn về Chu Trạch khi anh ta lắc đầu và nói:

"Anh bị mù à, có được cô gái này, mà chỉ mất 10 năm tuyệt đối không lỗ đâu… …"

Lúc này nữ cảnh sát đến cùng một người phụ nữ khác.

"Từ Lạc, vợ anh đã bảo lãnh anh ra, cuộc điều tra đã rõ ràng, anh không sao hết." Nữ cảnh sát nói với

Chu Trạch.

"…" Chu Trạch.

"…" Người đàn ông.

Phòng Sách Lúc Nửa Đêm - Chương 4: Không thể làm việc được