Truyện tranh >> Phi Thường Hoàn Mỹ >>Chương 86: Chân tướng

Phi Thường Hoàn Mỹ - Chương 86: Chân tướng


Chứng kiến thủ đoạn của Hoàng thượng, cung nhân đều ngậm miệng lại hết, tựa như Tích phi nương nương chưa từng bị bắt đi. Lời đồn đãi còn chưa kịp truyền ra ngoài đã bị bóp chết trong hành cung rồi, không ai dám nhắc lại hai chữ Tích phi. Đây là giáo huấn bằng máu, có người không sợ chết nhưng mà lại không có người muốn chết.
Nay cung nhân nào nghe được hai chữ “Tích phi” liền co chân chạy thật nhanh, tuyệt không dám nghe hết câu.
Vũ quý nghi nằm trên giường, phát ra âm thanh u oán, “Ngươi muốn ta đau chết sao, nhẹ chút đi.”
Cung nữ đã xuống tay rất nhẹ rồi, giờ đành nhẹ tay hơn nữa. Như vậy thì có ích lợi gì, vốn thương thế chỉ hai ngày là đỡ, giờ lại kéo dài tới bảy ngày chưa thấy khá lên, còn không cho nàng dùng sức xoa bóp. Cung nữ chỉ dám chửi thầm trong lòng, trên mặt vẫn rất cung kính, nếu như để chủ tử thấy nàng khác lạ thì hôm nay nàng chắc chắn không sống nổi nữa.
“Thái y đâu? Gọi thái y đến cho ta.” Vũ quý nghi quát lên, ai u, mặt của nàng. Đồ vô dụng, vốn nghĩ hai ngày là có thể tốt lên, ai ngờ ba tối liên tiếp, nàng tỉnh dậy đã thấy mình ở dưới đất, ngã đến mức mặt bầm đen thì không nói, chân cũng không động đậy nổi.
“Chủ tử, ngài quên rồi sao? Hoàng thượng đã phân phó không cho phép thái y đến chuẩn bệnh cho ngài và Cốc tần… Nô tỳ nghĩ rằng ngài nên nhanh chóng đến thỉnh tội với Hoàng thượng đi, Hoàng thượng đang phái người đi điều tra xem ai phát tán tin đồn, đợi Hoàng thượng tra ra được thì không kịp nữa rồi.” Cung nữ nhát gan khuyên nhủ.
Vũ quý nghi xíu chút nữa là ngất xỉu vì tức, phúc thì ít đến, họa cứ kéo tới dồn dập! Nàng bị biếm xuống là quý nghi chưa đủ sao? Nàng chưa đủ xui xẻo sao? Dù biết nàng là người phát tán thì sao, nàng còn có thể giáng xuống vị trí nào nữa? Chỉ là vài câu mà thôi, Hoàng thượng sẽ không nể mặt, đuổi tận giết tuyệt hay sao? Cung nhân lắm miệng đã bị xử tử, Hoàng thượng còn muốn là lòng người hoảng sợ mới bằng lòng dừng tay sao?
Vũ quý nghi rốt cuộc cũng nhìn thấy người mà nàng nhớ nhất lâu nay – Tình quý tần, bất quá nhìn thấy nàng ta nàng có chút sững sờ.
“Tỷ tỷ khỏe không? Nhiều ngày nay thân thể của muội có chút không thoải mái, vẫn không tới thăm tỷ được…” Tình quý tần nhìn khuôn mặt đen thui của Vũ quý nghi, e dè hỏi.
Vũ quý nghi đang nổi giận trong lòng, đột nhiên bật cười “Mới khôi phục bữa ăn mấy ngày, bây giờ đã trở thành thế này rồi sao?” Vũ quý nghi thật sự buồn cười, các phi tần trong hậu cung như các nàng, dù không được sủng ái cũng sẽ không càn rỡ ăn uống, đây chính là quy củ mà các nàng học được trong phủ.
Tình quý tần nghe vậy thì xấu hổ một trận, gần đây nàng đâu có ăn nhiều, nếu không phải mấy bộ y phục đều không còn vừa nữa thì nàng còn không biết nàng béo như vậy. Nhất là trước đây nàng luôn kiêu ngạo vì khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay, nay sợ là bánh bao cũng không bằng mặt nàng.
“Tỷ tỷ nói đùa… Gần đây khẩu vị của muội rất tốt. Chân của tỷ tốt hơn chút nào chưa?” Tình quý tần không muốn nhắc lại chuyện nàng béo lên, đánh người không đánh mặt, nàng có đề cập tới khuôn mặt bầm đen của Vũ quý nghi sao? Lần đầu tiên Tình quý tần chán ghét sự thẳng tính của Vũ quý nghi.
“Bây giờ phần vị của ta không bằng ngươi, làm gì dám để ngươi gọi ta là tỷ tỷ. Chân đỡ nhiều rồi… Có điều không có thái y xem qua thì chưa dám an tâm.”
“Tỷ tỷ quá khách khí rồi. Là do muội không đúng mới khuyên tỷ làm vậy để tỷ bị phạt, tỷ muốn trách muội thì muội cũng không dám oán trách, nhưng tỷ vĩnh viễn là tỷ tỷ của muội, điều này sẽ không thay đổi.” Tình quý tần giả vờ như không nghe lời châm chích của Vũ thục nghi.
Vũ quý nghi nghẹn lời trước sự khiêm tốn trước sau như một của Tình quý tần, nói trắng ra vẫn là do nàng thiếu kiên nhẫn, bây giờ mà trách Tình quý tần thì có chút giận chó đánh mèo. Người ta chỉ tùy tiện nói ra lúc tán gẫu với nàng thôi, do tự nàng cho là thật. Chung quy bây giờ nàng chỉ là một quý nghi tứ phẩm, thấp hơn Tình quý tần, không nên tiếp tục làm cao.
Thái độ vừa muốn dịu đi một chút, Vũ quý nghi đã nghe Tình quý tần khuyên nàng chủ động đến trước mặt Hoàng thượng thỉnh tội, Vũ quý nghi lại nổi lên lửa giận “Bộ dáng ta giống quỷ thế này thì đi thỉnh tội thế nào được?”
“Tỷ tỷ cẩn thận nghĩ lại đi, hiện tại vết thương của tỷ còn chưa tốt lên mà vẫn đi tìm Hoàng thượng thỉnh tội, Hoàng thượng thấy tỷ thật tình hối cải sẽ rộng lượng hơn với tỷ. Tỷ nghĩ Hoàng thượng không thể tra ra được sao? Thay vì đợi Hoàng thượng tra ra rồi trừng phạt tỷ, không bằng sớm nói với Hoàng thượng là tỷ không cố ý đi.”
Vũ thục nghi nghe vậy, có chút dao động, ngoài miệng liền biện bạch “Lúc trước mấy người phao tin đều bị Hoàng thượng đánh chết… Hoàng thượng tra thế nào được?”
“Thiên hạ làm gì có bức tường nào không lọt gió, hơn nữa lúc nào tỷ làm việc cũng vội vàng, sơ ý, khó tránh khỏi việc lưu lại chút dấu vết.”
Tình quý tần lại cực lực khuyên một chút, thấy Vũ quý nghi rơi vào trầm tư thì hợp thời cáo lui.
Không thể nóng vội được, để Vũ quý nghi nhìn ra sơ hở thì không ổn. Nàng cũng không muốn Hoàng thượng tra ra được, vạn nhất tra đến chỗ nàng thì sao? Sợ là hình tượng không tranh đoạt mà nàng khó khăn xây dựng từ trước đến nay sẽ bị hủy mất.
Mới đi được một chút Tình quý tần đã thở không ra hơi. Mấy ngày nay nàng chỉ dám uống nước chứ không dùng thức ăn nữa, đói lắm thì ăn một chút điểm tâm, nhưng vẫn không gầy đi được chút nào. Nàng đã hỏi thái y không biết bao nhiêu lần, uống bao nhiêu là thuốc, nhưng mặt vẫn càng ngày càng lớn hơn.
Mới vừa về tới cung của nàng, thấy người đứng trước cửa Tình quý tần có chút ngạc nhiên. Sao Lục Nhạc Dao lại ở đây, và tại sao nàng ta cũng… béo như vậy?
Lục Nhạc Dao uống mấy ngày thuốc, trừ bỏ hàn khí trong cơ thể, cũng hết sốt, mới cảm giác thoải mái một chút. Nhưng nhìn bản thân trong gương… Không thể tiếp nhận nổi. Cả người béo lên một vòng, hơn nữa mặt còn như bị đánh sưng lên vậy. Nàng cho là di chứng của uống thuốc, nhưng ngừng thuốc rồi vẫn chẳng có chuyển biến tốt đẹp gì.
Nàng không dám đi gặp Hoàng thượng, cho đến hôm nay Hoàng thượng phái người đến hỏi nàng khi nào mới chứng minh sự trong sạch của nàng cho Hoàng thượng thấy, nàng mới biết Hoàng thượng đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi nàng nữa.
Nàng đành phải kiên trì đi tìm Tình quý tần, nàng tin tưởng bản thân có thể khiến Tình quý tần nói thật, nhưng lại không muốn đi gặp Hoàng thượng. Để Hoàng thượng thấy bộ dáng này của nàng còn khó chịu hơn cả giết chết nàng.


Nàng đoán bản thân chắc tăng thêm cả mười lăm cân là ít, hình như toàn béo trên mặt thôi.
Tích phi người ta cũng tròn tròn, nhưng đó là người ta có thai, hơn nữa người ta cũng không phù thũng giống nàng. Nàng nhớ rõ bộ dáng của Tích phi, nam nhân nhìn thấy nàng ấy thì càng yêu mến hơn mà thôi. Còn Tình quý tần, bệnh trạng khá giống nàng, mặt béo đến mức thần dân cũng phẫn nộ, không đành lòng nhìn thẳng.
Lục Nhạc Dao và Tình quý tần đứng đánh giá lẫn nhau.
Hai người đều mang gương mặt phù thũng, mắt sưng híp, ai nấy cũng đều không thể tin đối phương là Tình quý tần (Lục Nhạc Dao).
Lục Nhạc Dao mở lời, phá vỡ cục diện giằng co “Tình quý tần nương nương, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Tình quý tần sửng sốt, nhớ lại nàng là đầu sỏ nên đứng đây tính sổ sao? Ha ha, chỉ sợ là không thể tính rõ ràng được. Kiếp trước, kiếp này, vĩnh viễn không thể nghĩ đến chuyện rõ ràng.
Hai người đi vào phòng, Lục Nhạc Dao còn chưa mở miệng, đã nghe lời nói kinh ngạc của Tình quý tần “Sao ngươi lại thành ra thế này?”
Lục Nhạc Dao sửng sốt một chút mới trả lời “Hẳn là do uống thuốc… Thái y nói rất có khả năng là do dị ứng với thuốc mà thành.”
Tình quý tần có chút buồn bực, nàng cũng uống thuốc, chẳng lẽ do thuốc thật? Hay là do có người mua chuộc thái y ám hại các nàng?
“Ngươi đến đây có việc gì?”
“Hôm nay ta tới đây là để hỏi ngươi, vì sao muốn hại ta?” Nháy mắt, Lục Nhạc Dao đã trở nên sắc bén bức người, toàn bộ khí thế của kiếp trước hiển lộ ra ngoài.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì?” Tình quý tần ẩn ẩn cảm thấy Lục Nhạc Dao có chút quen thuộc.


“Ở Ngọc Hoa tự, chính ngươi đẩy ta về phía Tích phi nương nương. Ngươi thấy ta muốn cứu Hoàng thượng nên cố ý giở trò, đúng không? Ta nhớ rất rõ ràng, ngươi là người đứng gần ta nhất.” Ngữ khí của Lục Nhạc Dao vô cùng kiên quyết.
“Lục quý nhân, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời lại không thể nói lung tung. Một thất phẩm quý nhân lại nói xấu tam phẩm quý tần, dĩ hạ phạm thượng, muốn bị vả miệng sao?” Tình quý tần không hề thấy khẩn trương, đời này Lục Nhạc Dao ngây thơ đến buồn cười, nàng ta tưởng mình là ai?
Nghĩ tới hai kết cục khác biệt, Tình quý tần nở nụ cười miệt thị, nàng cũng không sợ Lục Nhạc Dao biết mặt thật của nàng, ai mà thèm tin Lục Nhạc Dao chứ?
“Có phải nói xấu hay không tự trong lòng ngươi hiểu rõ, ngươi có chối ta cũng không tin ngươi. Ta chỉ muốn biết vì sao, vì sao lại hại ta?”
Lục Nhạc Dao nói xong, hai mắt lóe lên ánh sáng lạnh, đến gần bên tai nàng nói nhỏ, âm thanh chỉ đủ để hai người nghe thấy “Quách Tình, ngươi cũng chỉ có từng ấy năng lực thôi đúng không? Chỉ có thể thừa dịp ta đánh mất tiên cơ để báo thù rửa hận? Bất quá trong lòng ta thấy thật an ủi, điều này nói cho ta biết rằng ngươi không quên ngươi từng quỳ dưới chân ta cầu xin đau khổ, ban đêm ngươi bị quỷ hồn dọa cho mất vía, ban ngày ngươi canh chừng đồ ăn thừa thơm phức, ngươi cầu xin ta, chỉ kém nước gọi ta là mẫu thân, đúng không?”
Lục Nhạc Dao dừng một chút, nhìn thấy Tình quý tần đã rơi vào hồi ức, liền nói thêm “Ngươi cho rằng ngươi đánh ngã được ta sao? Đúng là buồn cười! Vào phòng chứa củi, ta vẫn có thể đi ra, ngươi có biết vì sao không? Bởi vì người Hoàng thượng yêu vĩnh viễn là ta, ngươi mãi mãi là người thất bại, sống hai kiếp thì sao? Làm một nữ nhân, ngươi đã từng yêu sao? Ngoại trừ đẩy người khác sau lưng, ngươi còn có tài năng gì? Ngươi chỉ là một nữ nhân hèn hạ vô sỉ!”
Tiếng cười của Lục Nhạc Dao quanh quẩn bên tai Tình quý tần, từng màn ở kiếp trước dần hiện ra trước mắt nàng, Tình quý tần bị đụng đến chỗ đau, không thể không nói từng câu của Lục Nhạc Dao đều là trí mạng, nàng chưa từng được yêu, nàng thất bại cả đời, cuối cùng chết đi trong nghèo túng, nàng chết dưới tay Lục Nhạc Dao! Dường như nàng không phân biệt nổi kiếp trước kiếp này, Lục Nhạc Dao là yêu quái, chẳng lẽ nàng không có cách nào đánh bại nàng ta sao?
“Không phải!” Tình quý tần kích động quát lên “Ta đã sớm đánh bại ngươi! Hoàng thượng yêu Tích phi, mà ngươi, ngươi hại Tích phi bị bắt đi, đã sớm bị Hoàng thượng chán ghét rồi. Ta đương nhiên là có năng lực! Là ta đẩy ngươi, ta đẩy ngươi về phía vực thẳm đó. Nhưng ai biết ta làm? Ai nhìn thấy? Ai sẽ tin lời nói của ngươi? Hiện tại Hoàng thượng không xử trí ngươi không phải vì Hoàng thượng yêu thích ngươi, mà chỉ là coi trọng thể diện của ca ca và phụ thân ngươi mà thôi. Đời này ngươi có cơ hội nổi danh sao? Ngươi có biết Hoàng thượng chán ghét ngươi tới mức nào không? Trong lòng Hoàng thượng ngươi còn chẳng bằng một con sâu mọt! Ngươi cho rằng ngươi vẫn giống như…”
“Đủ rồi! Nữ nhân ngoan độc này! Ngươi ghen tỵ với gia thế của ta nên mới hãm hại ta!” Lục Nhạc Dao cuống quýt ngăn cản Tình quý tần nói tiếp, nàng ta chịu thừa nhận là tốt rồi. Nghe được câu cuối cùng của Tình quý tần, Lục Nhạc Dao liền nổi điên, tiện nhân! Hoàng thượng yêu ta, không phải là đồ bỏ đi Tích phi!
Lục Nhạc Dao bổ nhào lên người Tình quý tần, cấu xé lẫn nhau.
Tình quý tần tức giận kêu to “Ta giết ngươi!”
Cấu xé, đá chân, trang phục, tóc tai hỗn loạn, ánh mắt sưng lên, cánh tay, khuôn mặt chảy máu, hai người đánh nhau đến mức không phân biệt được ai là ai.
Cửa được đẩy ra, hai nữ nhân mập mạp cùng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.


Phi Thường Hoàn Mỹ - Chương 86: Chân tướng